Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 65

« Bốp bốp… ».

Những tiếng roi da quen thuộc lại vang lên một cách trát chúa. Lưng Võ Thanh chảy đầy máu, tên Quỷ phía sau vẫn không ngừng lại tiếp tục đánh. Võ Thanh vì thấy đám người lao dịch bị đưa vào đây nên đã đứng trơ ra không chịu làm việc. Đặc biệt khi nhìn thấy Võ Chính cũng bị đưa vào thì ánh mắt hắn tràn ngập vẻ uất hận.

« Cứng đầu, còn dám nhìn lại ta ? Hừ, ta xem ngươi cứng đầu đến bao giờ ? ».

« Bốp bốp… ».

Những tiếng roi da quất vào lưng Võ Thanh tiếp tục vang lên, hắn nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào tên Quỷ kia. Ánh mắt hắn đầy sát khí và lạnh lẽo, tay hắn vẫn cầm một khối Ma Thạch thật lớn và nắm chặt.

« Bốp, bốp… ».

« Nhìn nhìn nữa đi ? ».

Tên Quỷ cất giọng tàn độc liên tiếp quất cái roi da kia. Kì thực, bề ngoài tên Quỷ kia có vẻ dã man nhưng trong thâm tâm hắn đã sớm phát run rồi. Cái ánh mắt đó, cứ như một con trùng vô hình nào đó từ từ thâm nhập hủy hoại thân thể hắn khiến cho hắn cảm thấy cực độ thống khổ.

« Bốp bốp… ».

Võ Thanh lưng tuy chảy máu giàn dụa nhưng hắn không hề kêu một tiếng nào. Thậm chí trên khuôn mặt hắn còn xuất hiện một tia cười lạnh, nhìn lâu người ta còn có thể cảm thấy khuôn mặt của hắn lúc này còn tàn độc hơn tên Quỷ kia rất nhiều.

« Ha ha ha… ».

Bất chợt Võ Thanh cất lên một tràng cười the thé từ trọng cổ họng. Dù là cười nhưng trong đó tràn đầy vẻ thống hận. Tên Quỷ cầm roi da kiên định bấy lâu giữ vẻ dã man lúc này đã không chịu nổi. Cánh tay cầm roi da của hắn run rẩy. Tuy vậy, như để chữa cháy hắn ta vẫn cố gắng đập hết sức chiếc roi da vào lưng Võ Thanh.

« Hừ, ngươi đánh chán chưa ? ».

Võ Thanh cất tiếng một cách lạnh lẽo, mắt hắn như phát hỏa. Sợi xích trói chặt hai tay hắn lúc này vang lên những tiếng rành rạch như sắp đứt gãy.

« Ngươi, ngươi ? ».

« Cạch ».

Tên Quỷ cầm roi da không chịu nổi nữa, hắn không chịu nổi cái ánh mắt kia nữa rồi. Nó làm hắn cực độ run sợ, hắn thà rằng đánh nhau một trận đến chết cũng không muốn thấy cái ánh mắt đó nữa. Chiếc roi da trong tay hắn đã rơi xuống đất tự lúc nào. Thân mình hắn ngã ngửa ra đất, hắn cố vươn sáu cánh tay của mình bò sõng xoài về phía chiếc roi định cầm nó lên. Hai chiếc răng nanh của hắn liên tục va đập vào nhau tạo nên những tiếng cành cạch.

« Võ Thanh, mau dừng tay ».

Võ Chính nhìn thấy cảnh tượng đó liền vội vã quát lớn lên tiếng. Ông ta sợ nếu mình chậm một chút thôi sẽ không kịp ngăn cản Võ Thanh khiến cho hắn động thủ thì to chuyện. Võ Thanh có thể vì chuyện này mà sẽ không giữ được tính mạng.

Ông ta đã mất con trai một lần. Võ Thanh này ông ta coi hắn như con trai của mình, không bao giờ ông ta muốn hắn ta xảy ra chuyện cả. Dù cho ông ta có phải chết đi chăng nữa ông ta cũng không muốn hắn chết. Cái cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh quả thực quá thống khổ. Võ Chính run rẩy miệng của mình, quát lên một tiếng mà ông ta như đã dùng hết lực. Một ánh mắt chờ mong nhìn về phía Võ Thanh hy vọng hắn đừng làm gì dại dột.

Võ Thanh chỉ khẽ quay lại nhìn Võ Chính, hắn hơi cúi mình gật đầu một cái. Sau đó lập tức nhìn về phía tên Quỷ cầm roi da kia, ánh mắt như bốc lửa, con ngươi hắn như trực trào ra.

« A A A A…. ».

« Crạch…. Bang”.

Võ Thanh gào lớn một hơi dài, sợi xích trói buộc tay hắn bấy lâu nay vang lên những tiếng động như bị tàn phá. Chẳng mấy chốc nó đã không chịu nổi lực của hai cánh tay Võ Thanh lập tức bị kéo dão ra kêu Bang một tiếng đứt đoạn.

“Phụt…”.

Tên thủ lĩnh Quỷ tộc ngồi ở chiếc ghế đá mọi khi bỗng chốc phụt ra một búng máu. Khuôn mặt hắn trở nên tái mét, hắn lắp bắp sợ hãi nói.

“Ngươi, ngươi phá nó rồi…… A A A. Địa Nhai Xích Chỉ của ta”

Tên thủ lĩnh loạng choạng đứng lên, hắn cố vận lực nhảy lên tiến vào không trung để bay. Máu từ miệng hắn trào ra không ngớt, thân mình hắn lắc lư trao đảo trên không. Tia sét thỉnh thoảng xuất hiện giữa hai cái sừng của hắn cũng đứt đoạn mà biến mất.

Võ Thanh sau khi phá nát Địa Nhai Xích Chỉ liền tiến tới trước mặt tên Quỷ cầm roi da. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhưng hắn chỉ nhìn vậy thôi mà không có động thủ, một ánh mắt cực độ đáng sợ. Tên Quỷ cầm roi da như không chịu nổi nữa hét lên một tiếng:

“A a a, đừng nhìn ta….”.

“Bịch..”.

Tức thì hắn tự đưa đôi tay đấm thật mạnh vào ngực một cái đến khi ngực hắn nát vụn và tím bầm. Mắt hắn trợn trừng thều thào vài câu rồi lăn ra chết.

“Ta, ta, dù chết cũng không muốn nhìn ánh mắt đó”.

“Bịch…”.

Tên Quỷ cầm roi da thân mình đổ xuống nằm dọc ở mặt đất cạnh mép một khối Ma Thạch rất lớn. Khối Ma Thạch đó ước chừng cũng phải lớn bằng hai người cộng lại. Võ Thanh sau khi bức chết tên Quỷ cầm roi da. Ánh mắt vẫn lạnh lùng bước đến gần cái xác của hắn. Võ Thanh cúi mình xuống cầm chiếc roi da dưới đất lên, sau đó quay mình về phía những người lao dịch cất lớn dọng nói:

“Ta tuyên bố, kể từ giờ các ngươi không còn là lao dịch”.

“Pựt… Roạt, roạt”.

Võ Thanh như lấy hành động để làm điều chứng thực, hắn cầm chiếc roi da kia một lần vận lực kéo cho nó đứt đoạn. Sau đó hắn đưa tất cả những phần còn lại của chiếc roi da vào lòng bàn tay từ từ bóp và miết cho đến nát vụn vang lên những tiếng roàn roạt. Mặc cho những chiếc gai ở trên cái roi da kia có sắc nhọn và cứng cáp đến đâu thì hắn vẫn cứ bóp không ngừng. Kì lạ thay, tay hắn không bị thương một chút nào, những cái gai kia chẳng khác nào sợi bún trên tay hắn. Chúng đồng thời bị bóp nát chung số phận với cả chiếc roi da.

Mọi người ai nấy đều cứng đơ ra. Họ một phần ngạc nhiên vì tình huống trước mắt. Một phần vẫn đang phân vân xem lời Võ Thanh nói liệu có phải là thật hay không. Họ từ khi vào khu lao dịch này đã không mong có một ngày mình có thể được tự do nữa rồi. Lời mà Võ Thanh nói họ bây giờ vẫn không dám tin, hay thậm chí họ cho rằng lời nói đó là không thể tin được thì đúng hơn.

Với thực lực một người như Võ Thanh ư. Ừ thì hắn khỏe thật đấy, nhưng liệu hắn có thể chống trọi với bầy Quỷ đông đảo và hung hãn ngoài kia. Cái đó còn chưa nói là tên thủ lĩnh mạnh mẽ và tàn bạo nhất vẫn còn tồn tại. Cho dù là Võ Thanh có giết được bọn Quỷ ngoài kia, nhưng gặp tên thủ lĩnh thì chắc chắn vẫn phải cầm chắc cái chết.

Vì vậy, lời tuyên bố của Võ Thanh lúc này rằng họ sẽ được tự do. Họ chỉ coi như là lời nói đùa mà thôi. Tuy thế, nhưng trong lòng họ vẫn sinh ra một tia cảm kích, thậm chí kính phục Võ Thanh nhiều hơn. Vì những người xa lạ như họ mà hắn dám đấu tranh, hắn đấu tranh để họ có một ngày nhìn thấy ánh mặt trời của sự tự do thì làm sao họ không nể cho được. Cho dù hắn có chết hôm nay thì họ vẫn cảm kích. Một người vì họ mà đấu tranh hết mình, một người vì họ mà phải chết. Nếu thực sự người này có thể chiến thắng thì sao. Tuy rằng họ không tin, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia hy vọng Võ Thanh sẽ dành thắng lợi.

“Võ Thanh, mau dừng lại đi, ta không muốn cậu phải chết”.

Võ Chính dọng khàn khàn như sắp khóc, ông ta thều thào nói một câu. Ông ta biết dù giờ ông ta có nói gì cũng không thể ngăn cản Võ Thanh. Nhưng mà nhìn thấy hắn ta đang sắp chết mà ông ta không ngăn cản thì liệu có phải còn là ông ta nữa không đây.

Võ Thanh lại liếc về phía Võ Chính một cái sau đó cất dọng, ánh mắt hắn lúc này tràn ngập vẻ trìu mến. Như Võ Chính trước mắt đây là người thân của hắn, là cha hắn.

“Ông không cần phải ngăn cản ta, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng. Ta nhất định sẽ chiến thắng, sẽ dành lại sự tự do cho mọi người”.

Nói rồi Võ Thanh như để khẳng định mình nhiều hơn. Hắn ngay tức khắc quay ngược lại phía sau, hai tay hắn lập tức chạm vào bề mặt khối Ma Thạch thật lớn phía sau kia ấn thật chặt. Hắn lần này làm thế này là đánh cược, trước đó hắn đã hấp thu được năng lượng trong Ma Thạch, nhưng chỉ là viên nhỏ mà thôi. Lần này hắn lại hấp thu năng lượng trong Ma Thạch ở cái viên to đến mấy trăm lần như vậy. Hắn không biết mình có chịu nổi hay không. Mỗi lần hắn hấp thu năng lượng ở những viên Ma Thạch loại nhỏ đều cảm nhận được nhiệt lượng của nó tỏa ra rất lớn. Nếu lần này hấp thu Ma Thạch cả một viên lớn gấp mấy trăm lần như vậy, liệu hắn có ngay lập tức bị nướng chín hay không đây.

Thế nhưng không có sự lựa chọn cho hắn. Hắn rõ ràng cảm nhận được khi hắn phá nát cái Đại Nhai Xích Chỉ kia nhất định sẽ đánh động tên thủ lĩnh tới đây. Thực lực tên thủ lĩnh hắn đã từng cảm nhận qua mấy lần nên hắn biết rất rõ ràng. Tên thủ lĩnh gã rất mạnh, chưa kể cái luồng khí đen trong lòng bàn tay gã là một loại lực lượng chưa biết trước được. Vì vậy Võ Thanh muốn mình phải mạnh hơn gấp nhiều lần nếu muốn thắng được tên thủ lĩnh kia.

“Ù, ù, ù…”.

Từng dòng khí nóng tựa như dung nham chảy vào thân thể Võ Thanh khiến hắn đau nhức thống khổ cực độ. Da hắn trở lên đỏ rực, thân thể hắn lúc này trông như một cái đèn lồng vậy. Cổ hắn hai cái yết hầu trông cứ như hai hòn than đỏ rực đang không ngừng di chuyển qua lại.

Võ Chính thấy màn này thì cứng đơ người. Mặt ông ta nóng ran lên vì tức giận. Mấy người lao dịch thấy màn này ai cũng lắc đầu lè lưỡi. Võ Thanh này liệu còn là người không đây, cái trạng thái thân thể kia của hắn rõ ràng là không bao lâu nữa sẽ nổ tung thôi.

Một số ít người còn hy vọng Võ Thanh có thể chiến thắng thì bây giờ cũng phải từ bỏ. Chỉ có Võ Chính thì vẫn luôn tin tưởng, ông ta nắm chặt bàn tay, thân mình run lên bần bật tức giận. Ông ta tức giận không phải vì cái gì khác, mà chính là vì Võ Thanh liều mạng. Ông ta đã thề rằng đời này quyết không muốn nhìn cái người con tinh thần là Võ Thanh này trong mắt ông ta giống cái Võ Thanh lúc trước là con trai ông ta thật sự, chết trước ông ta.

Võ Chính lắp bắp vài câu trọng cổ họng:

“Cậu, cậu, muốn chết một mình có phải không. Được được…”.

Võ Chính loay hoay loạn cả lên, ông ta cứ chạy hết bên này đến bên kia ngó nghiêng cái gì đó. Sau đó cuối cùng ông ta vớ được một chiếc gậy sắt ở cuối đường hầm. Cái gậy sắt đỏ rực nóng bỏng, vậy mà ông ta cầm nó trên tay chẳng chút mảy may nào tỏ vẻ đau đớn vì nóng cả.

Đường hầm Địa Thất nhiệt độ cao đến cực điểm, ở đây những người lao dịch chỉ cần ở khoảng vài canh giờ thôi là tóc tai đã cháy xém hết cả rồi. Mồ hôi vã ra rất nhiều nhưng ngay lập tức đã bị khí nóng hong khô. Võ Chính thân đang ốm yếu lại chịu thêm cái điều kiện hà khắc này đáng nhẽ phải không chịu nổi từ lâu rồi, vậy mà ông ta lúc này rất kiên cường. Gậy sắt nóng bỏng như vậy mà cũng cầm được.

Võ Chính hùng hùng hổ hổ đi ngược lên phía trên thông đạo Địa Thất, vừa đi vừa lẩm bẩm nói:

“Cậu muốn chết một mình, ta không cho cậu toại nguyện. Quỷ tộc ta liều mạng với các ngươi”.

Võ Chính vừa bước được vài bước thì Địa Thất phía bên dưới đã xảy ra chuyện khiến ông ta ngay lập tức khựng lại.

“Rầm, rầm…”.

Đất đá từ trên trần Địa Thất bỗng sụp vỡ một mảng lớn. Một cái lỗ được hình thành từ từ, phía trên liên tiếp có những tiếng gào thét.

“A a a, nhân loại hạ đẳng. Mau trả Địa Nhai Xích Chỉ cho ta…”.

“Rầm, rầm…”.

Địa Thất rung chuyển giữ dội, những tảng đá lớn phía trên liên tục rơi xuống. Mọi người láo loạn chạy tứ tung. Với tình hình này Địa Thất rất có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Võ Thanh vẫn đang trong tình trạng hấp thu Ma Thạch, mình hắn vẫn đỏ rực. Nhưng điều đó không có nghĩa là lúc này hắn không biết gì. Võ Thanh từ từ ngẩng đầu lên phía trên, mắt hắn đỏ rực và sáng chói. Hắn từ từ vận chuyển thân mình bước từng bước, không quên đem theo khối Ma Thạch to lớn. Võ Thanh hiện giờ trông không khác gì một vị thần dung nham.(Có thể tưởng tượng hắn giống thần Titan).

“Tạch tạch tạch…”.

Những tiếng cơ bắp vang lên cành cạch, bụi và đất đá rơi xuống chưa tiếp xúc với thân thể Võ Thanh đã bị tan chảy ngay tức khắc. Một cái lỗ thật lớn hình thành trên trần Địa Thất thông thẳng với bầu trời đỏ rực ở phía trên.

Ở Ma Giới bầu trời không xanh giống như ở Nhân Giới, nó luôn có một màu đỏ rực u ám. Tuy vậy hôm nay còn là ngày khá đẹp trời mới có thể có được màu sắc này. Bình thường, Ma Giới luôn ở trong vẻ u ám và không gian luôn như một bức ảnh đen trắng. Thậm trí còn rất khó nhìn nữa.

Ở trên cái lỗ lớn kia, bầu trời đỏ rực từ từ bị che lấp bởi khuôn mặt dữ tợn của tên thủ lĩnh. Những con dòi bọ rơi dụng lả tả xuống gần chạm vào khuôn mặt Võ Thanh đã bị nướng cháy và biến mất.

“Grừ… Nhân loại, chết đi”.

“Ầm, ầm, ầm…”.

Thân mình to lớn của tên thủ lĩnh từ từ hạ xuống, khiến những viên đá to lớn bên cạnh cái lỗ kia liền mau chóng bị nứt vỡ vì thân mình to quá cỡ của hắn.

Luồng khí đen u ám bay ra từ thân mình tên thủ lĩnh Quỷ tộc tràn ngập đậm đặc khắp Địa Thất.

“Ù ù ù… Crắc… rầm..”.

Khí đen lưu động ngày càng nhanh hơn tạo nên những tiếng động to lớn như bão lốc. Tên thủ lĩnh nắm bàn tay lại đến crắc một cái. Hắn đưa ánh mắt nhìn Võ Thanh, tuy nhiên lại không có động thủ ngay. Thân mình sáng chói của Võ Thanh lúc này làm hắn rất khó chịu. Một phần vì hắn là thành phần thuộc Ma Giới nên rất ghét ánh sáng, một phần là vì thứ ánh sáng kia tỏa ra khiến cho hắn cảm thấy có một cỗ uy hiếp rất lớn.
Bình Luận (0)
Comment