Biến Thái! Anh Mau Tránh Ra

Chương 69


Liêu Thanh Dạ quay đi, trong ánh mắt mang theo sự giận dữ, có cả ghét bỏ, lạnh nhạt và thù địch, thà rằng nhìn ra ngoài lang can chứ cũng không muốn nhìn thấy gương mặt Mộ Trác Khải thêm lần nào nữa.Những lời mà Mộ Trác Khải nói,cô căn bản chính là không muốn để nó lọt vào tai.
Có quỷ mới muốn ăn cùng với anh ta!
Trong phút chốc,cả căn phòng rơi vào một khoảng không im lặng, làm cho Liêu Thanh Dạ còn nghĩ rằng Mộ Trác Khải đã đi rồi.Đến khi cô quay đầu nhìn lại, Mộ Trác Khải vậy mà vẫn đang đứng ở đó, ánh mắt đăm đăm dán chặt lên người cô.
Liêu Thanh Dạ quả thật có hơi bị dọa, lại nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Mộ Trác Khải, làm cô không khỏi âm thầm mà rùng mình một cái.
Anh ta nhìn cô như vậy, rốt cuộc là đang muốn làm gì đây chứ?
Anh còn đứng đó làm gì?
Liêu Thanh Dạ thật sự là rất không muốn mở miệng, nhưng mà Mộ Trác Khải cứ đứng đó như một cái bóng ma.Ánh mắt như hai mũi tên mà nhìn cô như vậy, thật sự làm cho Liêu Thanh Dạ khó chịu đến muốn chết đi được.
Em có chắc là tự mình có thể đi vào trong,mà không cần tôi giúp hay không?
Mộ Trác Khải âm trầm đứng đó nhìn Liêu Thanh Dạ,quan sát từng biểu hiện dù là nhỏ nhất của cô.

Nhìn thấy mày liễu mấy lần khẽ nhíu lại mỗi khi cô cử động,anh biết là cô còn rất đau, vì vậy đã không rời đi mà vẫn đứng im ở đó.Chỉ đơn giản là muốn giúp cô vào trong phòng tắm, như vậy mới cảm thấy an tâm mà đi ra ngoài.
Tôi cũng chưa đến mức bị tàn phế, cũng không cần đến sự giúp đỡ của một người xấu xa như là anh đâu
Liêu Thanh Dạ hiện tại đã luôn trong trạng thái bật chế độ muốn giết người,mà người đó không ai khác chính là Mộ Trác Khải.Vậy nên mặc cho cơn đau âm ỉ dưới hạ thể, khiến cô mấy lần phải nghiến răng chịu đựng.


Nhưng nếu muốn cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mộ Trác Khải, là chuyện mà có chết cô cũng không thể mở miệng được.
Nếu bây giờ tôi đứng đó không làm gì, thì tôi mới đúng là một người đàn ông xấu xa giống như là em nói
Mộ Trác Khải thật sự là sắp hết kiên nhẫn với thái độ ương bướng lại cứng đầu này của Liêu Thanh Dạ.

Vậy nên mặc cho cô có tức giận anh thêm nữa, thì anh cũng không thể để cô cứ như vậy mà một mình được.
Anh muốn làm gì?
Mau thả tôi ra!
Nhìn thấy Mộ Trác Khải cứ như vậy mà bước đến gần,phản xạ đầu tiên của Liêu Thanh Dạ chính là giữ chặt lấy cái chăn như giữ mạng.
Sau đó ra sức tránh né, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Trác Khải,không muốn để anh có cơ hội chạm vào người mình.
Nếu còn làm loạn nữa, ngay lập tức tôi sẽ để em nếm thử cảm giác giống như là tối qua thêm qua một lần nữa
Mộ Trác Khải đã ở trong tư thế khom lưng ôm ngang người Liêu Thanh Dạ, lại nhận thấy cô đang chống cự, không ngừng muốn đẩy anh ra.Mộ Trác Khải lập tức nhíu mày không vui,đột ngột ngừng động tác đang làm lại, ở khoảng cách gần nhìn thẳng vào mắt Liêu Thanh Dạ,dùng lời nói mà đe dọa.
Liêu Thanh Dạ cố gắng cắn răng chịu đựng cơn đau,ra sức muốn né tránh, lại nghe thấy Mộ Trác Khải vậy mà dám đem chuyện tối qua ra để đe dọa mình.Lập tức như bị phát điên, tức giận mà nhìn Mộ Trác Khải,
Anh....
Vốn dĩ là muốn nói lý lẽ với Mộ Trác Khải, nhưng vừa chỉ mới mở miệng thì đã bị Mộ Trác Khải chặn lại.Anh bất ngờ chống hai tay chòm qua người cô,đưa cả gương mặt của mình đến gần, hoàn toàn thu hẹp khoảng cách.
Vừa rồi Liêu Thanh Dạ còn nghĩ rằng Mộ Trác Khải thật sự cứ như vậy mà tiến đến, lại làm ra những hành động xấu xa giống như là lời anh nói.

Nhưng không, lúc môi hai người sắp chạm vào nhau,Mộ Trác Khải đã kịp thời ngừng lại.Khoảng cách lúc này chỉ chưa đầy một ngón tay,Liêu Thanh Dạ hoàn toàn có thể nhìn thấy gương mặt của Mộ Trác Khải đang phóng đại ở ngay trước mặt.Hơi thở của hai người dường như còn sắp quyện vào nhau,Liêu Thanh Dạ lập tức đảo mắt một vòng, dường như thật sự sợ nên không dám ho he lấy nữa lời.
Mộ Trác Khải nhìn thấy gương mặt lúng túng, cùng thái độ không dám ho he nửa lời này của Liêu Thanh Dạ thì khẽ nhếch môi.Ánh mắt của anh được dịp nhìn ngắm kỹ hơn gương mặt của Liêu Thanh Dạ thêm một lần nữa, nước đã trắng mịn,đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh thoát,môi nhỏ đỏ xinh còn đang rung nhẹ.Có lẽ vì lời muốn nói lại không nói được, nên đã rất tức giận.
Chẳng phải đã nói, nếu em không nghe lời tôi lập tức sẽ phạt em hay sao
Mộ Trác Khải giả vờ nghiêm túc, nhìn sâu vào trong ánh mắt có hơi chuyển động nhẹ của Liêu Thanh Dạ, nửa đùa, nửa thật nói.
Tôi.....
Ưm......
Liêu Thanh Dạ một lần nữa muốn nói lý lẽ, nhưng khi vừa mở miệng ra,thì khoảng cách nhỏ nhoi vừa rồi hoàn toàn đã biến mất.Nụ hôn bất ngờ giáng xuống,tuy là rất nhanh nhưng lại khiến toàn thân Liêu Thanh Dạ cứng đờ.Hai má lập tức ửng hồng,trong lòng ngực có cảm giác như tim mình cũng hẫng đi vài nhịp.

Nhìn phản ứng của Liêu Thanh Dạ,Mộ Trác Khải không khỏi nhếch môi cười,nụ cười sâu xa tạo thành một vòng cung hình bán nguyệt,đẹp đến mê người.
Mộ Trác Khải dường như rất hài lòng vì nụ hôn vừa rồi của mình, nó đã khiến Liêu Thanh Dạ ngoan ngoãn hơn, yên lặng và nhất thời không còn làm loạn nữa.Nhân cơ hội Liêu Thanh Dạ vẫn còn ngẩn ngơ bất động như đang bị điểm huyệt,Mộ Trác Khải lập tức bế cô lên,quay gót đi thẳng vào phòng tắm.
...
Trong phòng tắm,
Mộ Trác Khải tìm một vị trí thích hợp, sau đó mới nhẹ nhàng đặt Liêu Thanh Dạ ngồi xuống.
Liêu Thanh Dạ còn chưa hiểu Mộ Trác Khải rốt cuộc muốn làm gì, đã nhìn thấy anh quay lưng đi đến chỗ bồn tắm.Chỉ nhìn thấy Mộ Trác Khải đưa tay mình ra, dường như là đang muốn kiểm tra nhiệt độ của nước.Sau đó thì điều chỉnh nhiệt độ sao cho thích hợp,anh mới yên tâm quay lại chỗ Liêu Thanh Dạ đang ngồi.

Mà lúc này Liêu Thanh Dạ đang ngồi đó, không biết là ma xui quỷ khiến thế nào,không kiềm chế được mà bị hành động chu đáo này của Mộ Trác Khải làm cho không thể rời mắt.Ánh mắt cứ như vậy mà vô tình dán chặt lên người anh.Lúc Mộ Trác Khải quay đầu lại, vì không kịp phản ứng nên một giây ngắn ngủi bốn mắt lần nữa giao nhau.
Liêu Thanh Dạ lúng túng vội vàng quay đi, còn Mộ Trác Khải đã bắt được phản ứng này của cô, môi hơi nhếch lên một đường cong rất nhỏ, không dễ để nhìn ra.
" Em có muốn tôi giúp...!
Mộ Trác Khải nhìn thấy Liêu Thanh Dạ dường như không có ý định bỏ cái chăn kia ra, lại không kiềm chế được mà muốn trêu chọc cô.Lời nói đã rất không rõ ràng, lại còn cố tình ngắt quãng ba chấm,tầm mắt còn cố ý nhìn xuống, chính là muốn để cho Liêu Thanh Dạ tự mình suy diễn lung tung.
Không muốn, không muốn.....!cái gì cũng không muốn
Mộ Trác Khải nhìn thấy phản ứng khua chân múa tay của Liêu Thanh Dạ thì không có gì ngạc nhiên.Đúng như anh nghĩ, cô có lẽ đã nghĩ gì đó đen tối trong đầu, mới có phản ứng thái quá đến như vậy.

Mộ Trác Khải lập tức nhướng một bên chân mày, làm ra bộ mặt vô tội nói.
Chỉ là muốn giúp dìu em qua đó,em là đang muốn cái gì khác à
Liêu Thanh Dạ bị nói trúng tim đen thì lập tức phùng mang trợn má,muốn Mộ Trác Khải nhanh nhanh biến mất khỏi chỗ này.
Không cần anh giúp gì hết,anh chỉ cần đi ra ngoài như vậy là đã giúp tôi rồi
Liêu Thanh Dạ hờ hững trả lời, lại trực tiếp đuổi người.

Mặc dù đây là nhà của Mộ Trác Khải, nhưng dù sao lúc cô tắm,cũng không thể để anh ta đứng đó nhìn mình được.
Vậy còn cái chăn, tôi sẽ mang ra ngoài giúp em
Mộ Trác Khải nhìn thấy cô cứ khư khư giữ lấy cái chăn, lần này thật sự chỉ là có ý tốt muốn mang ra ngoài giúp cô.Nhưng những lời này khi vào tai Liêu Thanh Dạ, lại biến thành những lời nói rất không đàng hoàng.
Có chết tôi cũng không để anh lấy nó ra

Liêu Thanh Dạ trừng mắt, vô cùng kiên định mà nhìn Mộ Trác Khải.
Cơ thể của em còn có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua chứ
Mộ Trác Khải thật sự là đang cố gắng để nụ cười không bật ra thành tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn Liêu Thanh Dạ.

Nhìn thấy biểu cảm xù lông như một con mèo nhỏ của cô, khiến anh không kiềm chế được mà muốn trêu chọc tiếp.
Anh....
Liêu Thanh Dạ không ngu ngốc đến mức không hiểu ý tứ bên trong lời Mộ Trác Khải vừa mới nói.

Hai má lập tức nóng bừng bừng, nhìn Mộ Trác Khải nhưng nhìn một tên biế.n thái xấu xa, chỉ hận không thể lập tức dùng dây trói chặt sau đó treo ngược anh lên,từ từ mà hành hạ cho đến chết.
Đồ của em tôi đã để ở chỗ kia, em tắm xong thì mặc thử xem có vừa không?
Tôi xuống nhà trước đợi em!
Mộ Trác Khải cảm thấy trêu chọc Liêu Thanh Dạ như vậy cũng đã đủ, dù sao chút nữa anh còn phải đến cty để tham dự một cuộc họp cổ đông rất quan trọng, không thể chậm trễ được.

Vì vậy anh chỉ cô chỗ để đồ mà lúc nãy anh đã sai người đem đến.Từ kiểu dáng đến kích cỡ,ngay cả nội y bên trong cũng là do đích thân anh trọn lấy, không biết cô có hài lòng hay không.
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ không trả lời mình,Mộ Trác Khải cũng không hề tức giận.Sau đó cũng nhấc bước rời đi, lúc đi đến cửa còn không quên kéo cửa lại giúp Liêu Thanh Dạ..

Bình Luận (0)
Comment