Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 35


Cá Basa
Một nam nhân ăn mặc một bộ đồ an ninh màu đen từ đầu tới chân đi tới, bật lên gậy điện trên tay, hung tàn dí lên đầu kẻ trên ngừoi ta.
 
 
"Ah!!!!!!!!" Tên kia bị điện giật lòi cả lòng trắng mắt ngã xuống run lẩy bẩy.
 
 
Ta cũng không khá hơn hắn là bao, cả người bị dòng điện chạy quanh, nằm trên ga giường co quắp, tóc xù lên bốc khói.
 
 
"Đem tên này đi, xử lí sạch sẽ một chút." Nam nhân ra lệnh, lập tức hai người bước ra túm lấy tên kia rời đi.

Hắn thì bước lại gần ta nắm tóc ta lôi lên, lúc này ta đã bất tỉnh nhân sự rồi.
 
 
Hắn xoa lên cánh mũi Hạ Tiểu Hi, sau đó nói: "Vẫn còn sống, may mắn có cài tín hiệu nhận dạng sinh mệnh cho cô ta."
 
 
"Trưởng quan ngài không cần quan tâm, có lẽ người chúng ta cần cứu không phải cô ta mà là người đàn ông kia." Một kẻ cười nhạo nói.
 
 
"Không loại trừ khả năng cô ta có thể bị giết được, dù sao nữ nhân này mà chết..." Trưởng quan lắc lắc đầu.
 
 
"Ngài tổng thống yêu quý luôn tài trợ cho nhà tù của chúng ta cũng đi đời."
 
 
...
 
 
- Tiểu Hi...
 
 
- Tiểu Hi...
 
 
- Tiểu Hi...
 
 
Ta giật bắn mình tỉnh giấc, thở hổn hển nhìn xung quanh.

Kẻ vừa định giết hiếp ta đã bị bắt đi rồi sao?
 
 
Ta còn tưởng mấy tên cảnh quan trong nhà tù này sẽ không thèm quan tâm tới sống chết của tù nhân cơ đấy, không ngờ cuối cùng bọn họ lại cứu ta một mạng.

 
 
"Vừa nãy là ai gọi tên ta sao?" Ta xoa xoa trán.
 
 
Ta chỉ nhớ được khi những quản tù xông vào phòng ta và chế ngự tên yêu râu xanh kia thôi, hoàn toàn không nhớ được thêm gì khác, có lẽ ta đã bị điện giật đi.
 
 
Trên bàn của ta đã được thay vào một bát cơm trắng lẫn lộn với dưa thay vì tảng thịt lợn sống đầy máu kia, ta hoàn toàn không hiểu nổi bọn người trong tù này nghĩ gì nữa.
 
 
"Sao rồi, cô ta có hành động gì kì lạ không? Hay để lộ điểm gì đáng ngờ?" Trong một căn phòng treo đầy camera, một quản tù hỏi người theo dõi.
 
 
"Không, không có gì đáng ngờ, chỉ ăn cơm tắm rửa sau đó lên giường nằm như bình thường." Người kia trả lời, sau đó ngập ngừng hỏi.

"Trưởng quan, rốt cuộc cô gái này đã phạm tội gì mà phải tiến vào đây?"
 
 
Những trường hợp nữ nhân đặc biệt tiến vào nơi này hầu hết đều điên điên khùng khùng, tính cách thất thường, dường như đầu óc bị điên hỏng, thật hiếm thấy một nữ nhân bình thường như Hạ Tiểu Hi.
 
 
Ở trong cái nhà tù này, bình thường mới thực sự là bất thường nhất.
 
 
Trưởng quan lườm hắn một cái, rồi rút ra một tập hồ sơ trên giá.
 
 
"Tội phạm tuyệt mật cấp SSS - Hạ Tiểu Hi - Nữ bác học điên."
 
 
"Đọc đi là cậu sẽ hiểu.

Cho dù cô ta nhìn bình thường tới mức nào, cũng đừng tiếp cận cô ta trong bán kính 2m mà không cầm súng và mặc áo bảo hộ." Trưởng quan thở hắt một cái.
 
Mặc dù chính phủ cam đoan với người dân đã bãi bỏ hình phạt tử hình đối với tội phạm, thế nhưng số tội phảm bị bí mật xử chết cũng không bao giờ ít.
 
 
Thế nhưng có những tên tội phạm mặc dù vô cùng nguy hiểm, lại thường là một kho bảo tàng mà chính phủ luôn muốn khai quật.
 
 
Ví dụ như Hạ Tiểu Hi này.
 
 
Cô ta là một thiên tài của thế kỷ, với hàng loạt các phát minh làm thay đổi cả một thời đại, cô ta bây giờ còn rất trẻ, mỗi lần nghĩ tới những gì mà cô ta có thể sáng chế ra khi mà còn mấy chục năm sống nữa, không một người cầm quyền nào có thể nén được kích động.

 
 
Nếu như Hạ Tiểu Hi không phải là một kẻ điên thì sẽ tốt hơn.
 
 
Thế nhưng thiên tài với bệnh tâm thần vốn dĩ thường hay đi chung với nhau, không thể nào trách được.
 
 
Hạ Tiểu Hi có vầng sáng của một thiên tài phát minh, cũng chỉ là tiện thể để che dấu cái bóng tối đen đặc tối thui phía dưới vầng sáng đó.
 
 
Thực nghiệm trên cơ thể người, dùng con người làm chuột bạch thí nghiệm, thí nghiệm vũ khí sinh học đời mới trên cả một thành phố, nói Hạ Tiểu Hi là "bệnh thần kinh" còn đỡ, rõ ràng cô ta là một kẻ sát nhân hàng loạt!
 
 
Thế nhưng lợi ích mà cô mang tới cho chính phủ quá lớn, lớn tới mức bọn họ dường như ngầm đồng ý nữ quái nhân này tiếp tục những cái thí nghiệm, dự án b3nh hoạn của cô ta, miễn là thành quả đó thuộc về bọn họ, mang lại cho bọn họ vũ khí, quyền lực và tiền tài.
 
 
Rồi cuối cùng nữ khoa học điên này cũng điên hoàn toàn.
 
 
Cô ta tạo ra một thứ vũ khí sinh học huỷ diệt, và muốn đem Trái đất này phủ dưới chân thứ vũ khí sinh học này luôn @.@
 
 
Lúc này thì các nhà cầm quyền không ngồi im được nữa rồi, ngay lập tức bắt nhốt cô, hung hăng yêu cầu cô bỏ cái thứ ý định kh ủng bố nhân loại kia đi.
 
 
Lời đáp lại của Hạ Tiểu Hi chính là nửa cái thành phố nơi giam giữ cô thành đống đổ nát.
 
 
Cuối cùng chính phủ đã mất rất nhiều công sức đem cô bắt lại lần nữa, với tiền đề là không làm hại tới cô.
 
 
Hạ Tiểu Hi là tài sản quý giá của nhân loại, cho dù cô ta là một kẻ điên, đây cũng là một sự thực không thể chối cãi!
 
 
Ngài tổng thống sau khi nhận hàng loạt phương án bảo vệ thì quyết tâm đơn độc tiến vào nói chuyện với Hạ Tiểu Hi muốn cô cải tà quy chính, không ngờ lại bị cô dùng một cây kim nhỏ cài bom vào người, từ nay sống trong lo lắng sợ hãi một ngày đang "ứ ừ" với tình nhân thì nổ thành cục máu.
 
Uu hiếp không có tác dụng, van nài cũng không có ý nghĩa, cuối cùng Hạ Tiểu Hi bị tống vào đây, nhà tù Thiên Võng - nhà tù được coi là hố rác của nhân loại, dùng để chứa đựng những tên tội phảm kh ủng bố nhất.
 
 
"Nếu vậy thì cô ta cũng chỉ là một nhà khoa học mà thôi, có thể nguy hiểm tới đâu cơ chứ?" Nghĩ tới nhưng kẻ thật sự xứng với danh cấp SSS mà hắn biết, cậu ta không nhịn được run lên, có một xúc động muốn chạy trốn.
 

 
Trưởng Quan lắc đầu, mở ra hình cuối cùng.
 
 
Có một vài bức ảnh, hai bức đầu tiên là Hạ Tiểu Hi bị chụp ảnh làm hồ sơ tù, ánh mắt cùng nụ cười quỷ dị khiến cho da đầu người ta run lên.
 
 
Liếc xuống phía dưới là một hình chụp X-quang.
 
 
Một cơ thể nữ nhân như bình thường, thế nhưng trong lồ ng ngực cùng phần xương chậu, bên cạnh dạ dày lại nhiều thêm vài thứ gì đó.
 
 
"Chẳng lẽ..." Cậu thanh niên lính mới run run chỉ vào tấm hình.
 
 
"Tất nhiên là bom, cô ta tự biến mình thành một loại vũ khí huỷ diệt, nghe nói nếu cô ta chết, bom được tự động kích hoạt, nếu cô ta cảm thấy bản thân bị nguy hiểm, sẽ tự ra lệnh bom kích hoạt, nếu bị mất ý thức như đánh ngất thuốc mê vân vân, bom cũng tự kích hoạt nốt!" Trưởng quan gầm gừ.
 
 
"Nghe nói với số lượng bom này, đủ cho một cái thành phố cỡ Newyork biến thành bình địa."
 
 
Đối với tất cả những người biết chuyện, bọn họ đều nói một câu duy nhất: "Bó tay!"
 
 
Nữ khoa học điên này đã làm sẵn mọi đường lui cho bản thân mình rồi.
 
 
"Cậu biết khi có người đòi đem cô ta đi nơi xa rồi ném bom thì cô ta phản ứng như thế nào không?" Trưởng quan hình như càng nói càng tức tối.

"Cô ta nói cô ta đã lập trình sinh mệnh máy móc của mình với một loại vũ khí bí mật, chỉ cần tín hiệu sinh mệnh của cô ta mất đi thì sẽ ngay lập tức phát động xoá sổ cả quốc gia này!"
 
 
Cậu lính mới đã bị doạ tới ngơ ngác.
 
 
Trưởng quan cười gằn, cuối cùng vỗ vỗ vai cậu ta.

"Nếu so sánh cấp độ nguy hiểm cho cả nhân loại thì cô gái này còn ghê gớm hơn "mấy kẻ kia" nhiều lắm, cậu liệu hồn mà dám sát cô ta đi."
 
 
Nói đoạn trưởng quan rời đi, men theo hành lang tìm tới một cái thang máy bí mật, nhấn nút đi xuống.
 
 
"Thủ trưởng, nữ nhân kia trở nên rất kì lạ." Trưởng quan ngay khi gặp người ngồi trên ghế kia thì bắt đầu mở máy hát.
 
 
"Dường như đã trở thành một ngừoi khác vậy, bị kẻ khác uy hiếp hãm hiếp mà không hề động thủ, không loại trừ khả năng là cô ta giả đóng kịch để tìm cơ hội chạy trốn." Trưởng quan nghi hoặc xoa cằm.
 
 
Nam nhân ngồi trong bóng tối xoa xoa cằm, sau đó nhếch môi cười khẽ.


"Không cần phải quan tâm, đừng để cô ta chết đi là được, dù sao tổng thống đương nhiệm luôn đúng hạn mang tài trợ tới cho chúng ta."
 
 
Chờ thuộc cấp rời đi, nam nhân ngả người về ghế dựa phía sau có chút chán ngán giật nhẹ quân phục.
 
 
Ở nơi này quá lâu rồi, cuối cùng cũng có người có thể khiến hắn vui vẻ một chút, để cô ta chết quá sớm thì thật là nhàm chán.
 
 
Nghe nói cô ta chết đi thì sẽ san phẳng một cái thành phố thành bình địa, không biết là thực hay giả đây?
 
 
Lúc này đây ta không biết mình đang bị người khác nhớ thương, nhàm chán vung vẩy cánh tay ngoài sân, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng kêu thảm sau đó bọt máu bắn tung toé, ta cũng không biết phải dùng tâm tình gì nữa.
 
 
Có vẻ như tù nhân được đưa vào nơi này hàng ngày đều rất nhiều, cho nên mỗi sáng sớm đều có thêm vài vũng thịt nát, thế nhưng số lượng tù nhân vẫn rất ổn định, không bị "bùng nổ dân số".
 
 
"Hôm nay là thứ 3, cho nên mọi người nhớ phải làm việc, hảo hảo cải tạo nha!" Bảo bảo trong loa vui vẻ nói.
 
 
Ta nghe theo quản ngục đi theo dòng người vào một khu nhà.
 
 
Tù nhân nơi này có một lịch sinh hoạt khá là "phong phú", thứ 3 sau khi tập thể dục thì sẽ bị đem vào trong một khu tập trung để lao động sản xuất.
 
 
Công việc khá là đa dạng, ví dụ như ta được phân tới một công việc là ủi quần áo, cùng làm với ta là vài tù nhân nữa.

Bọn họ đều kháo nhau là may mắn mới vớ được công việc béo bở này.
 
 
Quần áo tù phục cùng quân phục chất đống khiến ta thở dài, lấy từng bộ đặt xuống bắt đầu sự nghiệp ủi đồ.
 
 
Ta thành thực ủi quần áo, nhưng lại có người khác không thành thực.
 
 
Giữa một đoàn quản tù cầm gậy điện và súng đứng canh giữ khắp cả căn phòng thì lại có tên nổi điên đột nhiên đánh ngã và cầm bàn ủi áp lên mặt một kẻ bên cạnh!
 
 
Kẻ tấn công thích thú đem người dưới thân ủi thành miếng thịt nướng, khanh khách cười chói tai.
 
 
"Ah!!!!!!!!!!!!!!!!" Tiếng thét chói tai cùng mùi thịt khét lẹt vang lên, các quản tù không chút hoang mang cầm súng đi tới, gậy điện giơ lên nhanh đục thẳng vào gáy tên đột ngột phát điên kia, khiến cho hắn mắt trắng dã co giật, nước mũi nước miếng phun bay tung toé, ngã lệch sang một bên, thế nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười điên loạn khiến lòng người sợ hãi.
 
 
Kẻ bị hại được mang đi cấp cứu, kẻ gây tội cũng bị lôi đi xử lí.
 
 
Ta im lặng không thèm nhìn làm việc của mình nhân lúc không có ai nhẹ nhàng rút nhẹ vài sợi vải từ bộ quân phục bị tung chỉ, ung dung giấu vào qu@n lót..

Bình Luận (0)
Comment