Cá Basa
"Em không cần phải sợ hãi, có tôi ở đây rồi..." Tạp Văn ôm Hạ Tiểu Hi thật chặt, dịu dàng vuốt v e cô, những sợi dây sắt kim loại chắc nịch siết lấy cô.
"Sẽ không có tang thi, không còn mạt thế nào nữa hết, chúng ta về nhà...!được hay không?"
Hạ Tiểu Hi nghe hắn thì thầm, đôi mắt kia thâm tình lại dịu dàng nhìn cô.
Không phải là nhìn cô, hắn đang ảo tưởng cô với một người khác mà hắn đã đánh mất!
Trước hết...!không nên khiến cho Tạp Văn mất bình tĩnh!
"Tôi..." Hạ Tiểu Hi nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên, sau đó quay mặt lại bình tĩnh nói: "Tôi không nhớ được anh là ai cả!"Sau đó cố gắng quan sát biểu cảm trên mặt Tạp Văn.
Hắn lại dường như chẳng có chút gì bất ngờ, đôi mắt vẫn chăm chú dịu dàng, chỉ có những lưỡi dao sau lưng hơi run run kêu lên kèn kẹt.
"Không sao.
Em chỉ cần biết em là em gái của tôi, và tôi yêu em." Tạp Văn hôn l3n đỉnh đầu cô.
Á à...!thì ra là một tên muội khống...
"Ầm!" Cửa phòng bị đánh tan, Từ Trường Thiên sắc mặt khó coi nhìn chòng chọc vào Tạp Văn và Hạ Tiểu Hi.
"Thả cô ấy ra!" Từ Trường Thiên giận tới cười khàn, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Tạp Văn.
"Cái gì cơ? Anh nghĩ anh là ai mà có quyền ra lệnh với tôi? Hơn nữa tôi không cần phải thả, Tạp Vân sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi." Tạp Văn ôn nhu ôm Hạ Tiểu Hi.
Lần này hắn sẽ bảo vệ Tạp Vân thật tốt, không để những bàn tay xấu xí đó vấy bẩn em, khiến cho em trở nên tàn lụi, héo úa bất kham.
Mạt thể khởi đầu, Tạp Văn được bảo vệ trọng điểm cứu về doanh trại trước tiên, thế nhưng Tạp Vân lại không được may mắn như vậy.
Con bé học ở một thành phố nhỏ cách rất xa.
Hàng đêm Tạp Văn giống như bị tra tấn, cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng của Tạp Vân bị lưu lạc ở bên ngoài mạt thế khiến cho Tạp Văn muốn phát điên.
Giữa sinh đôi dường như thật sự có thần giao cách cảm, Tạp Văn có thể cảm giác được đau đớn, nhục nhac mà Tạp Vân phải chịu đựng.
Hắn như phát cuồng yêu cầu Từ Trường Thiên đi tìm kiếm Tạp Vân, thế nhưng những gì nhận được lại là lời từ chối.
Tìm kiếm một người ở một thành ohos nhỏ xa xôi cách căn cứ Hi vọng hơn 2000 km, điều đó là không tưởng.
Cho tới khi những cảm xúc tiêu cực đó biến mất, Tạp Văn trống rỗng.
Hắn đánh mất Tạp Vân - người em gái mà hắn yêu quý nhất mất rồi.
Bây giờ Tạp Vân tự mình quay trở lại với hắn, lẽ nào lại khiến cho con bé rời xa hắn một lần nữa?
Không bao giờ!
Từ Trường Thiên lạnh lùng cười mỉa mai: "Tạp Văn, ngươi không cứu được Tạp Vân là bởi vì ngươi không đủ sức mạnh ngồi vào vị trí của ta thôi, bây giờ ngươi động vào đồ vật của ta là có ý gì"
Đồ vật của hắn?
Hạ Tiểu Hi co rút khóe miệng, đúng là nói năng hùng hồn dữ, ai không biết còn tưởng cô có một chân với hắn!
"Đồ vật của ngươi?" Tạp Văn cũng cảm thấy thực hài hước nhìn Từ Trường Thiên: "Có phải ngươi quá tự tin rồi hay không? Tạp Vân là em gái của ta!"
Những chiếc đuôi sắt sau lưng Tạp Văn điên cuồng bay tới Từ Trường Thiên, Từ Trường Thiên không chút nao núng cong người khỏi vết cắt sắc lẹm, ngọn lửa xanh trên tay bùng lên, đốt cháy một chiếc đuôi sắt, thế nhưng lửa xanh thiêu đốt được cánh cửa kim loại chắc chắn lại không hề hấn gì với chiếc đuôi của Tạp Văn.
"Đây không phải dị năng!" Từ Trường Thiên bất ngờ nhìn Tạp Văn.
Chẳng lẽ tên điên này...
"Đúng vậy, những thứ này chính là ta tự cấy ghép vào bản thân mình!" Tạp Văn không chút bận tâm nói.
"Không lẽ dị năng giả không cho phép người khác trở nên mạnh mẽ, chỉ muốn độc tôn sức mạnh ở mạt thế này sao?"
Cấy ghép!
Hạ Tiểu Hi cảm giác hàm răng của mình run lên.
Tạp Văn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng cái giá của một sức mạnh nhân tạo, nào có dễ dàng như hắn nói?
Thế nhưng những lời này của Tạp Văn tất nhiên không phải nói cho Từ Trường Thiên nghe.
Cô nhanh chóng để ý thấy vẻ mặt đăm chiêu của rất nhiều người phía sau Từ Trường Thiên.
Sức mạnh là thứ quyết định ở thế đạo hỗn loạn này.
Vì sao Từ Trường Thiên dễ dàng nắm được căn cứ Hi Vọng, trở thành người cao nhất? Bởi vì hắn có sức mạnh tuyệt đối, dùng thân phận dị năng giả nghiền ép tất cả những lời phản đối.
Cho dù không phải vì tranh đấu, thế nhưng ai mà không muốn có thêm sức mạnh, lại có thêm một phần bảo đẩm cho mạng sống của mình.
Vốn dĩ dị năng giả là trời sinh, là cao cao tại thượng, kẻ bình thường chỉ có thể ngước nhìn, chỉ có thể ngưỡng vọng.
Thế nhưng bây giờ Tạp Văn đã phá vỡ cái luật lệ đó.
"Nhân tạo?" Từ Trường Thiên cười lớn.
"Nếu nhưng tỉ lệ thành công của cái gọi là cấy ghép nhân tạo này hơn 50%, chắc chắn là tôi sẽ ủng hộ cái việc áp dụng công nghệ cấy ghép này của anh lên cả căn cứ tiến sĩ Tạp à!"
"Việc gì mà phải lo lắng?" Tạp Văn bí hiểm cười, ánh mắt mê hoặc nhìn đám cao tầng của căn cứ Hi Vọng sau lưng Từ Trường Thiên.
"Chắc chắn rằng càng có nhiều tài liệu thì nghiên cứu của tôi càng phát triển, nhân loại sẽ bước thêm một nấc thang mới của tiến hóa! Tới lúc đó mạt thế cái gì, nhân loại sẽ lấy lại toàn bộ những gì đã mất!"
Hạ Tiểu Hi nhàm chán nhìn Tạp Văn.
Còn dám nói là tiến hóa nhân loại, người này là muốn mấy cao tầng của căn cứ Hi Vọng mang người tới cho hắn làm chuột bạch nghiên cứu trên nhân thể đấy mà!
Tin tưởng cô, bi3n thái bọn họ không hề có cái gọi là nhân phẩm!
----.