Biến Thành Bé Thỏ Lego

Chương 10

Xem phim kinh dị trước sẽ ngủ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, giấc mơ của Tạ Mân hôm nay hơi đáng sợ.

Hắn lại mơ thấy mình đứng giữa bóng tối, bị một lớp màng mỏng bao quanh. Những chiếc kim chi chít đâm vào tấm màng, không đau đớn dữ dội nhưng lại khiến hắn hoảng sợ. Hắn ngọ nguậy không ngừng, tránh kim đâm, ngủ một giấc mệt mỏi.

Đến khi trời sáng hắn mới thoát khỏi mấy cái kim đó, nhưng Tùy Ngưỡng lại đánh thức hắn.

Tùy Ngưỡng gãi tay Tạ Mân, hắn nhắm mắt đẩy anh ra, nhưng lại chẳng đẩy được gì, thân thể mệt mỏi vùi xuống gối, thều thào lên án Tùy Ngưỡng: “Không phải đã nói cậu đi làm, tôi ở nhà à?”.

“Tối qua nói rồi mà, hôm nay phó giám đốc Ngô công tác về. Đi làm với tôi đi,” Tùy Ngưỡng kéo chân thỏ của hắn ra ngoài, làm hắn trượt khỏi gối, nói: “Sao cậu ngủ giỏi thế?”.

Sau đó anh lại đặt Tạ Mân lên tay, gọi hắn.

“Không dậy được,” Tạ Mân bực mình, tức đến mức nói năng loạn xạ: “Thỏ con cần ngủ nhiều, tôi là thỏ con”.

Hắn nghe thấy Tùy Ngưỡng cười mình. Sau đó Tùy Ngưỡng nói: “Vậy ngủ trên đường đi, cậu không muốn biết cách giải quyết à?”.

Tạ Mân chưa bao giờ cứng đầu hơn Tùy Ngưỡng, mà Tùy Ngưỡng nói cũng có lý, hắn đành phải đồng ý: “Được rồi, được rồi,” sau đó để Tùy Ngưỡng cho hắn vào túi, bỏ mất cơ hội nghỉ ngơi ở nhà một mình.

Tùy Ngưỡng ăn sáng xong mới đánh thức hắn, suốt quãng đường anh cũng không nói chuyện với Tạ Mân.

Tạ Mân ngủ mê man, nửa tỉnh nửa mơ, ngủ đến khi tới văn phòng của Tùy Ngưỡng mới dậy. Nhưng sau đó hắn vẫn không muốn nói chuyện, ngồi ngay ngắn như bức tượng thỏ trên bàn Tùy Ngưỡng.

Tùy Ngưỡng xử lý tài liệu một chốc, nhận điện thoại của thư ký rồi bỗng chọc tay vào mặt thỏ của Tạ Mân, hỏi: “Cậu tỉnh chưa?”.

Tạ Mân không biết mình bị làm sao, nhưng hắn không có tí sức sống nào, mệt mỏi “ừ” một tiếng, Tùy Ngưỡng bèn nói: “Phó giám đốc Ngô đến rồi, chú ấy sẽ đến phòng tôi ngay”.

“Tôi phải về túi cậu à?” Tạ Mân chủ động hỏi.

“Không cần”.

Không lâu sau, có người gõ cửa phòng Tùy Ngưỡng.

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ vào phòng: “Chủ tịch tìm tôi có việc gì à?”.

Tối qua Tùy Ngưỡng đã nói với Tạ Mân, phó giám đốc này tên Ngô Khải Khang, là cấp dưới cũ của bố anh hồi trước, một trong những “lão làng” còn lại ở công ty.

Mỗi lần công ty khánh thành dây chuyền sản xuất mới, phó giám đốc Ngô đều mời thầy về làm phép, một vài quản lý cấp cao trong công ty cũng âm thầm chê trách, nhưng phó giám đốc Ngô nghiêm túc trong công việc, có kinh nghiệm quản lí dày dặn, Tùy Ngưỡng thấy ông không ảnh hưởng đến công việc nên chưa từng can thiệp.

Tùy Ngưỡng mời ông ngồi xuống, hỏi tình hình chuyến công tác của ông, sau đó vào chủ đề chính: “Có phải chú từng nói chú bái một cao nhân làm sư phụ không?”.

“Phải, tôi là đệ tử ngoại môn của đại sư Dịch thuộc Vấn Thế Tông.” Trông Ngô Khải Khang có vẻ tự hào lắm.

“Giới thiệu cho tôi phạm vi công tác của đại sư Dịch được không?” Thấy Tùy Ngưỡng cẩn thận chọn lọc từ ngữ, không hiểu sao Tạ Mân lại hơi buồn cười: “Dạo này tôi gặp chút rắc rối, muốn hỏi đại sư vài chuyện”.

“À,” Ngô Khải Khang dừng một lát, như thể muốn hỏi anh gặp rắc rối gì, nhưng lại lập tức dằn sự tò mò của mình xuống, nói: “Sở trường của đại sư là phong thủy, bói quẻ, và thay đổi vận số, chủ tịch gặp khó khăn trong mảng nào thế? Nếu anh có hứng thì tôi tìm trang web cá nhân của đại sư cho anh xem, trên đó có giới thiệu”.

Ông ta lấy điện thoại ra bấm vài lần, sau đó đưa Tùy Ngưỡng.

Tạ Mân không thấy được màn hình, đành phải nhìn gương mặt đang nghiêm túc đọc của Tùy Ngưỡng.

Đọc một lát, Tùy Ngưỡng trả điện thoại cho Ngô Khải Khang: “Phó giám đốc Ngô, anh có thể liên hệ đại sư Dịch giúp tôi không? Tôi muốn trao đổi với đại sư nhanh nhất có thể”.

Ngô Khải Khang vui vẻ đồng ý ngay, ông nhận lại điện thoại, bấm một số rồi mở loa ngoài.

Giọng người nhận điện thoại rất trẻ, nói là sư phụ đang làm phép, không rảnh nói chuyện.

Ngô Khải Khang hỏi cậu ta có thể đặt lịch hỏi trước không, người bên kia xem lịch, nói cho Ngô Khải Khang vài khoảng thời gian trống để chọn, bảo Ngô Khải Khang cũng xem như nửa đồng môn, lại là khách quen nên lấy giá ưu đãi, hỏi thôi thì hai nghìn tám, giải quyết thì tám nghìn tám, vẫn chuyển khoản số cũ.

Tạ Mân nghe giọng điệu kinh doanh chuyên nghiệp của đồ đệ đại sư Dịch, âm thầm đánh dấu không khả thi cho cách này. Tùy Ngưỡng lại vẫn bình tĩnh chuyển tiền, nghiêm túc hỏi phó giám đốc Ngô các thủ tục, lưu số đại sư Dịch rồi hẹn đối phương liên lạc qua video lúc tám rưỡi sáng ngày kia.

Đợi phó giám đốc Ngô đi rồi, Tạ Mân không khỏi nói: “Nghe không uy tín lắm nhỉ?”.

“Cũng phải thử chứ.” Tùy Ngưỡng không có ý kiến gì, Tạ Mân bèn im lặng, Tùy Ngưỡng lại nói: “Ngày kia lại đi làm cùng tôi đi, tôi có cuộc họp, bảo thư ký lùi lại”.

Tạ Mân nhìn anh một lát, nói “Cảm ơn”: “Thật ra nếu cậu phải họp thì chọn lúc nào cậu rảnh là được, không phải chọn thời gian gần nhất đâu”.

“Không phải cuộc họp quan trọng,” Tùy Ngưỡng xoa chân trước của Tạ Mân như vỗ về hắn, nói: “Tạ Mân, cậu hiểu chuyện hơn rồi”.

Cách anh nói chuyện như thể Tạ Mân vẫn còn là cậu học sinh cấp ba ngang ngạnh kia vậy. Tạ Mân không thích Tùy Ngưỡng nói như vậy, nó làm hắn liên tưởng đến những chuyện xảy ra trong quá khứ, nên hắn không đáp lại.

“Cậu không phải lo quá đâu,” Tùy Ngưỡng như không nhận ra sự chống cự của Tạ Mân: “Coi như nghỉ phép ở Viên Cảng thôi, lâu lắm rồi cậu không nghỉ đúng không?”.

Sự nhẫn nại, giọng nói của Tùy Ngưỡng đều rất tự nhiên. Tạ Mân không nói được là có gì lạ, nhưng thật sự rất lạ. Kỳ lạ đến nỗi hắn không những hắn không thấy nhẹ lòng chút nào, mà con bức bối hơn.

Hắn nghĩ chắc là do mình hèn quá, lại muốn Tùy Ngưỡng đừng tốt với mình đến vậy, có lẽ vì hắn không muốn phải đau khổ lần nữa.

Sự nhẫn nại và tự nhiên của Tùy Ngưỡng chưa chắc đã là mập mờ và săn sóc, rất có thể là vì Tùy Ngưỡng đã quen làm người chu đáo thôi.

Tạ Mân ghét bị tổn thương, bây giờ hắn chỉ muốn vui vẻ, không suy nghĩ gì, không muốn thêm phiền muộn vì hiểu lầm nữa.

Hắn từng hiểu lầm sự chu đáo của Tùy Ngưỡng rồi, hắn có kinh nghiệm.

Đó là hồi lớp mười một, Tạ Mân không nhớ rõ là từ tháng mấy, có lẽ là tháng mười một, hắn và Tạ Trình khắc khẩu vì một chuyện cỏn con, còn đánh nhau. Tạ Mân ghét phải ngồi chung xe đi học, về nhà với Tạ Trình, cũng không muốn về nhà ở chung không gian với hắn ta.

Giang Tứ học không giỏi, vừa tan học đã phải về nhà học thêm. Tạ Mân không có ai để tìm, cũng không biết đi đâu, đành rảnh rỗi đi loanh quanh một, hai buổi tối. Sau đó hắn đến thư viện chỗ Tùy Ngưỡng học buổi tối ở khu khác, cùng làm bài tập môn thí nghiệm Vật lý, rồi không hiểu sao lại thành ngày nào cũng đến, ở đó đến hơn chín giờ thì tự bắt xe về.

Khi đó, việc kinh doanh nhà Tạ Mân phất lên, ngày nào bố hắn cũng bận đến mất dạng, không có thời gian quản lý hắn với Tạ Trình, chỉ thuê gia sư về dạy họ, thành tích của Tạ Mân vẫn luôn tốt, không chịu học gia sư.

Thư viện chỗ Tùy Ngưỡng học không lớn, rất yên tĩnh, hợp để học hành.

Dù lúc nào Tùy Ngưỡng cũng trêu hắn, nhưng Tạ Mân vẫn trung thực thừa nhận rằng hắn thích ở cùng Tùy Ngưỡng, cũng hiểu vì sao trước đây Tùy Ngưỡng được yêu thích như vậy. Ngày nào hai người cũng ở cùng nhau mấy tiếng, nhưng Tạ Mân chưa từng thấy lâu, thậm chí còn muốn ở muộn thêm chút nữa, dù sao về nhà hắn cũng phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của Tạ Trình. Nhưng Tùy Ngưỡng thấy về muộn quá không an toàn, cứ chín giờ là giục Tạ Mân về.

Liên tục hơn một tháng như vậy, Tạ Mân thầm nghĩ hắn và Tùy Ngưỡng đã là bạn khá thân rồi. Một buổi sáng nọ, hắn tan lớp cùng Giang Tứ và mấy người bạn khác, họ đi cùng nhau, bắt gặp Tùy Ngưỡng đang đi tới.

Ngoài giờ thí nghiệm, Tạ Mân ít khi gặp Tùy Ngưỡng trong trường nên hắn thấy vui lắm, hắn lại gần vui vẻ chào Tùy Ngưỡng. Nhưng đây là lần Tùy Ngưỡng lạnh lùng với hắn nhất trong ký ức của Tạ Mân, Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, sau đó nhìn mấy người cạnh hắn, gật đầu rồi đi luôn.

Thật lòng thì Tùy Ngưỡng làm vậy cũng không bất lịch sự, chẳng qua bất chợt trở nên xa lạ quá làm Tạ Mân thấy khó hiểu, cũng hơi ấm ức.

Tan học, Tạ Mân nhớ đến dáng vẻ của Tùy Ngưỡng lại thấy tức giận, không đến thư viện mà đi lang thang trong trung tâm thương mại.

Đi tới đi lui, không hiểu tại sao hắn nhìn thấy gì cũng muốn mua cho Tùy Ngưỡng, nhưng phải nhẫn nhịn không mua. Đến bảy giờ hơn, Tùy Ngưỡng cũng không nhắn tin gì cho hắn, Tạ Mân không biết mình muốn gì, nhưng hắn vẫn bắt xe đến thư viện.

Tạ Mân vừa lên xe thì trời bắt đầu mưa, đến nơi rồi mưa vẫn chưa tạnh, trái lại còn to hơn.

Trước thư viện có quãng đường chừng hai trăm mét không cho xe vào, vốn Tạ Mân có thể bảo tài xế quay xe về nhà luôn, nhưng hắn rất muốn gặp Tùy Ngưỡng, bèn bất chấp mưa to hay nhỏ, xuống xe đội mưa vào thư viện. Vào đến nơi, áo khoác của hắn cũng ướt sũng. Tạ Mân tức không chịu nổi, hắn hùng hổ đi về phía phòng đọc, song chưa được mấy bước đã thấy Tùy Ngưỡng xách cặp đi ra.

Tùy Ngưỡng thấy Tạ Mân ướt như chuột lội, cuối cùng cũng có vẻ kinh ngạc, anh nhíu mày hỏi Tạ Mân: “Chuyện gì thế này?”.

Tạ Mân vẫn tức lắm, hắn sưng sỉa cãi lại: “Mưa chứ gì, không thì còn chuyện gì nữa?”.

Có lẽ Tùy Ngưỡng nhận ra rồi nên áy náy, không cãi nhau với Tạ Mân, anh kéo hắn vào nhà vệ sinh, cởi áo khoác của mình ra đổi cho hắn, sau đó sờ áo len đồng phục của Tạ Mân, nói hắn ướt sũng rồi.

“Mặc vậy lạnh lắm,” anh nói với Tạ Mân: “Cậu về nhà tôi tắm rửa thay đồ đi, nhà tôi gần đây”.

Máy sưởi trong nhà vệ sinh rất yếu, hồi nãy Tạ Mân tức quá nên không để ý, giờ phản ứng lại rồi mới lạnh run người, nhưng hắn vẫn khó chịu nhìn Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng bất đắc dĩ, anh kéo khóa áo khoác cho Tạ Mân, nói: “Đi thôi, được không?”.

“Không về tắm nữa là cảm đấy,” anh nói với Tạ Mân: “Đừng tức giận vội”.

Tạ Mân nhớ lúc đó hắn rất muốn nói “Cậu cũng biết tôi giận cơ à”, nhưng giọng nói trầm thấp của Tùy Ngưỡng dễ khiến người ta mềm lòng quá, nên hắn chỉ đi theo Tùy Ngưỡng, yên lặng nép dưới tán ô của anh, theo anh về nhà.

Đi bộ từ thư viện về khu Bảo Tây hết năm phút, lên đến nhà Tùy Ngưỡng cần thêm ba phút nữa, sau này Tạ Mân đã đi rất nhiều lần.

Lần đầu đến đó, vừa về tới tầng một tòa nhà thì tạnh mưa. Trên đường về, Tùy Ngưỡng giải thích anh không chào Tạ Mân tử tế lúc ở trường vì không muốn mọi người biết Tạ Mân thân thiết với anh, tránh gây thêm rắc rối cho Tạ Mân, Tạ Mân cũng ngoan ngoãn nghe hết,

Nhà Tùy Ngưỡng ở tầng bốn, anh sống cùng mẹ và bà ngoại.

Hôm đó bà ngoại đã ngủ rồi, còn cô thì đang hầm canh sườn. Lúc ra ngoài thấy Tạ Mân, mẹ Tùy Ngưỡng có vẻ tò mò, hỏi sao cậu bạn này lại ướt thế này, còn hỏi Tạ Mân tên gì, nói đây là lần đầu tiên Tùy Ngưỡng đưa bạn về nhà.

Bà rất xinh đẹp, ngón tay thon dài, hệt như một quý bà sống trong nhung lụa. Dù nhà họ không lớn nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ.

Tùy Ngưỡng đặt tay trên vai Tạ Mân, cười nói với mẹ mình: “Tại cậu bạn này quên mang ô lại còn đội mưa ạ”.

Đây đều là những hồi ức mà Tạ Mân thật sự nghĩ nó rất đẹp, không có sai lầm hay chỗ nào không tốt cả.

Nhưng hắn nghĩ hắn hiểu lầm Tùy Ngưỡng cũng là thật, bởi dù hắn sung túc từ bé, nhưng chưa từng được ai yêu thương, cho hắn một chút, hắn sẽ nghĩ là rất lớn, giống như một đứa bé gặp chó Golden ngoài đường sẽ tưởng rằng mình đã gặp con chó lớn nhất trên đời.

Mà hẳn là Tùy Ngưỡng cũng thích hắn thật, chẳng qua là không nhiều vậy thôi.

Tạ Mân ở trong thân thỏ nhìn Tùy Ngưỡng nghiêm túc làm việc, thầm nghĩ, lần này không được hiểu lầm nữa.
Bình Luận (0)
Comment