Biến Thành Bé Thỏ Lego

Chương 28

Sáng ngủ dậy, thỏ con trong chăn không nhúc nhích nên Tùy Ngưỡng đi ăn sáng. Lúc anh ra khỏi nhà nó vẫn không dậy, hơn nửa buổi sáng theo dõi camera cũng không thấy có di chuyển, Tùy Ngưỡng bèn gọi cho trợ lý Trì của Tạ Mân.

Trì Nguyên nói với anh Tạ Mân vẫn chưa tỉnh, còn lịch sự đồng ý nếu có tình huống mới sẽ thông báo cho anh.

Có lẽ vì bố Tạ Mân đã dặn trước, trợ lý Trì rất khách sáo với Tùy Ngưỡng, nhưng chắc chắn anh ta cũng có ngờ vực. Một người trước giờ chưa từng xuất hiện, sau khi Tạ Mân gặp tai nạn lại năm lần bảy lượt đến thăm, gọi điện hỏi, không lạ sao được.

Không phải Tùy Ngưỡng không hiểu, anh chỉ nghĩ so với tình trạng của Tạ Mân, anh không cần để tâm quá nhiều đến cái nhìn của người khác.

Cả ngày hôm đó, ngoài thỉnh thoảng nhìn camera trong nhà xem thỏ con có động tĩnh gì không, tâm trạng của Tùy Ngưỡng vẫn khá ổn định.

Anh làm việc như bình thường, bận rộn đến chập tối nhận được tin nhắn của bác sĩ Trác, hỏi anh đã nghĩ xong sẽ đón sinh nhật thế nào chưa.

Tùy Ngưỡng nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho cô, hỏi tối nay hẹn cô đột xuất được không?

Bác sĩ Trác vừa tiễn vị khách cuối cùng, đang định về nhà nấu cơm.

Tùy Ngưỡng nghĩ hồi, hỏi bác sĩ Trác: “Tôi mời chị ăn tối nhé?”.

Lý ra thì bác sĩ tâm lý không tiện tiếp xúc nhiều với thân chủ ngoài phòng khám, nhưng dù gì bác sĩ Trác cũng đã quen Tùy Ngưỡng mấy năm rồi, quan tâm Tùy Ngưỡng như bạn bè, vậy nên cô không từ chối.

Ban đầu, Tùy Ngưỡng định lái xe đến đón cô, nhưng ngồi vào xe, đặt tay lên vô lăng rồi, anh ngồi yên nửa phút, sau đó lại gọi tài xế.

Anh ngồi hàng ghế sau mở camera lên, trong phòng ngủ có năm chiếc camera, anh mở từng cái lên nhìn thật kỹ, so sánh với ảnh chụp màn hình lúc mình ra khỏi nhà hồi sáng, thỏ con vẫn nằm yên trong chăn, không có thay đổi gì về mặt vật lý.

Bác sĩ Trác đợi dưới phòng khám, giữa bóng tối, cô mặc đồ công sở, xách túi, những gốc cây xung quanh đều được quấn mấy dải đèn sáng lấp lánh.

Tùy Ngưỡng nhìn cô qua cửa sổ, bỗng có một khoảnh khắc anh chợt muốn về nhà. Bởi lẽ anh ra ngoài ăn tối, lỡ Tạ Mân đau quá về lại thân thỏ sẽ không thể thấy anh ngay lập tức.

Dù chưa chắc Tạ Mân đã quan tâm chuyện này.

Tài xế đỗ xe trước mặt cô, bác sĩ Trác lên xe. Tùy Ngưỡng hỏi thăm cô như bình thường, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tùy Ngưỡng, có lẽ vì có tài xế ngồi phía trước, cô không nói chuyện gì liên quan đến cảm xúc cá nhân của Tùy Ngưỡng, chỉ thoải mái đùa: “Sao hôm nay tự nhiên ông thần bận rộn lại rảnh rỗi mời tôi đi ăn thế?”.

Tùy Ngưỡng cười, hỏi cô đã ăn ở nhà hàng anh sắp đưa cô đến chưa.

Nhà hàng nằm trên tầng một trăm tòa nhà cao nhất Viên Cảng, tầm nhìn rất đẹp.

Sau khi hai người vào phòng riêng, vẻ mặt bác sĩ Trác trở nên nghiêm túc, cô hỏi Tùy Ngưỡng: “Cậu sao thế?”.

“Thú cưng đồ chơi của cậu sao rồi?” Cô nói: “Tôi thấy cậu xem camera suốt đường đi”.

“Không cử động nữa.” Tùy Ngưỡng nói với cô.

“…Sao xưởng sản xuất đó vô trách nhiệm thế?” Trông cô có vẻ tức giận: “Chất lượng quá tệ, một tháng mà hỏng đến hai lần rồi nhỉ?”.

Tùy Ngưỡng ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ mai sẽ bình thường lại, lần trước cũng vậy”.

“Đồ chơi an ủi không nên giống vậy,” cô nhíu mày nói: “Quá thiếu ổn định”.

“Tùy Ngưỡng, cậu trả lại con thỏ đó được không?” Trông mắt cô có vẻ lo lắng: “Cậu dồn hết sức chú ý trong thời gian cá nhân của mình vào món đồ chơi này, cực kỳ không tốt cho sức khỏe”.

Tùy Ngưỡng không nói gì, cúi đầu xem menu rượu.

Gọi món xong, có lẽ bác sĩ Trác cũng nhận ra anh không muốn nói về thỏ con, bèn chuyển chủ đề: “Mấy hôm nay cậu ngủ ngon không?”.

“Cũng tạm,” Tùy Ngưỡng nói: “Dạo này tôi đang uống một loại thực phẩm chức năng cải thiện giấc ngủ khác, bạn tôi giới thiệu, uống dịu hơn thuốc kê đơn một chút”.

“Bạn nào thế?” Bác sĩ Trác rất nhạy cảm.

“Một bạn học cũ,” Tùy Ngưỡng lừa cô: “Tên Giang Tứ”.

“…” Có vẻ bác sĩ Trác không tin lắm, nhưng cũng không vạch trần anh, chỉ hỏi: “Cậu định đón sinh nhật thế nào?”.

“Tôi không biết.” Tùy Ngưỡng nói với cô.

Vốn định đón sinh nhật cùng thỏ con, nhưng có lẽ anh không được may mắn như vậy.

“Trạng thái của cậu dạo này tệ hơn trước giờ rất nhiều,” bác sĩ Trác bỗng nói với anh: “Lúc tôi mới quen cậu cậu còn không đến nỗi này. Tùy Ngưỡng, là bác sĩ, cũng là bạn của cậu, tôi kiến nghị cậu giao thỏ đồ chơi của cậu cho tôi giữ”.

Tùy Ngưỡng nhìn cô, cô nghiêm túc nói: “Nó hoàn toàn không có tác dụng an ủi nào với cậu, chỉ làm tình trạng của cậu tồi tệ hơn thôi”.

Đương nhiên anh biết bác sĩ Trác muốn tốt cho mình, nhưng đề nghị của cô không có gì khiến anh phải suy nghĩ cả, anh chỉ có thể nói: “Xin lỗi”.

“Đó chỉ là một món đồ chơi bình thường thôi,” anh giải thích: “Không phải do nó đâu. Có lẽ dạo này tôi bận quá, tôi sẽ thử điều chỉnh lại cảm xúc”.

Ăn tối xong, Tùy Ngưỡng đưa cô về, trên đường đi, bác sĩ Trác ngập ngừng muốn nói, cuối cùng cô hỏi Tùy Ngưỡng: “Hôm sinh nhật cậu tôi rảnh cả ngày, nếu cần có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”.

Tùy Ngưỡng đáp: “Cảm ơn chị”.

Vào nhà, chỉ còn lại một mình Tùy Ngưỡng.

Anh về phòng tắm rửa, sau đó nằm lên giường, con thỏ lego màu hồng của anh vẫn nằm yên trên chăn.

Đôi mắt mở to, chi trước nho nhỏ được bao trong bộ đồ bó sát màu đen, trông vừa ngốc vừa ngoan.

Tùy Ngưỡng nghiêng người nhìn nó, giơ ngón tay nghịch thỏ con một lúc rồi dịch sát lại, nhẹ nhàng chạm môi lên mặt thỏ con như đêm qua. Đêm nay phòng ngủ vẫn sáng đèn, nhưng Tạ Mân đã không còn ở nhà anh nữa rồi.

Tùy Ngưỡng nghịch tai thỏ, chân trước và chân sau của nó, sau đó xuống giường lấy bộ đồ màu trắng thay cho thỏ con.

Thỏ con không cử động, tứ chi cũng không còn dẻo dai nữa, như thể đột ngột bị rút hết dây cót trong người.

Tùy Ngưỡng không uống bất cứ loại thuốc nào, anh nắm thỏ con mặc đồ trắng trong tay, ngủ một giấc chập chờn.

Trưa hôm sau, anh vừa họp xong thì nhận được tin nhắn thám tử tư Trần Liễu ở Dư Hải gửi đến: “Anh Tạ tỉnh lại rồi”.

Vốn Tùy Ngưỡng hơi đau đầu, đang nghĩ đến vấn đề trong buổi họp hôm nay, thấy tin nhắn này, anh bỗng mờ mịt.

Tùy Ngưỡng cảm giác hình như mình chẳng có cảm xúc nào mạnh mẽ dâng trào, anh chỉ nhận ra rằng không giống lần trước, có lẽ thời gian chung sống của anh và thỏ con đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Nhưng không như trước đây chẳng bao giờ liên lạc, Tạ Mân gửi tin nhắn báo bình an cho Tùy Ngưỡng.

Tùy Ngưỡng đã lưu số điện thoại mới của Tạ Mân từ lâu, nhưng bao năm qua, đây là lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn của Tạ Mân.

Tạ Mân không bị nhốt trong quá khứ như Tùy Ngưỡng, hắn cảm ơn Tùy Ngưỡng một cách tự nhiên, dù có lẽ chưa khỏi hẳn nên Tạ Mân cứ lúc tỉnh lúc ngủ, mỗi lần nhắn tin đều cách nhau rất lâu.

Ba giờ sáng khi Tạ Mân nhắn lại, đúng lúc Tùy Ngưỡng đang do dự không biết có nên uống thuốc bác sĩ Trác kê cho mình không.

Nhận được tin nhắn, Tùy Ngưỡng bỗng thấy may mắn vì mình không uống thuốc, bắt đầu nói chuyện với Tạ Mân.

Ban đầu, Tùy Ngưỡng nghĩ mình có thể bình tĩnh chấp nhận quay lại cuộc sống trước kia, đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng khi thấy tin nhắn trả lời của Tạ Mân, anh mới phát hiện mình đã đắp nặn xong cả biểu cảm và giọng điệu của Tạ Mân khi nói câu ấy, còn tham lam nói “Tôi vẫn chưa mua bánh”.

Tám tiếng sau, Tùy Ngưỡng chợp mắt một lát trên đường đến khu nhà máy, lúc dậy, anh cầm điện thoại lên, thấy câu trả lời của Tạ Mân: “Tôi còn tưởng hôm trước anh say nên quên rồi cơ”.

Tùy Ngưỡng đang nhập dở tin nhắn lại thấy Tạ Mân hỏi anh: “Giờ có tiện gọi điện không?”.

Xe đã đỗ tại khu nhà máy, Tùy Ngưỡng nói “Tiện”, không lâu sau điện thoại đã rung lên.

Tùy Ngưỡng đeo tai nghe, bảo tài xế và thư ký xuống trước rồi mới nghe máy.

Giọng Tạ Mân nghe rất khàn, khác với con thỏ hoạt bát ở nhà anh, hắn nói một tiếng vừa khẽ vừa trầm: “A lô”.

Viên Cảng hôm nay âm u, có gió, Tùy Ngưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi lay cả lá trên cây và thảm cỏ dưới đất. Anh ngồi trong xe không cảm nhận được gió, chỉ có mùi hương quen thuộc của anh.

“Sao không nói gì thế?” Bên kia điện thoại, Tạ Mân nói: “Cậu đã chọn được mẫu bánh nào chưa, gửi tôi xem”.

Tùy Ngưỡng nói chưa, Tạ Mân lại bảo: “Hay là tôi mua cho cậu một cái nhé, nhưng không tính vào quà đâu, quà tôi tặng cái khác”.

Có lẽ vì nói nhanh và vội quá, Tạ Mân bỗng ho sù sụ.

Nghe tiếng ho của hắn vừa bất lực, vừa đau đớn. Tùy Ngưỡng cảm giác tim mình cũng thắt lại từng hồi theo tiếng ho của Tạ Mân, anh muốn đến Dư Hải ở cạnh Tạ Mân ngay lúc này, nhưng anh không có tư cách.

Tạ Mân ho một lúc, giọng lại khàn hơn, còn chửi thề một câu.

“Ho đau lắm à?” Tùy Ngưỡng hỏi.

Tạ Mân dừng lại đôi giây, nói: “Chút thôi”.

“Vừa nãy Giang Tứ đến thăm tôi,” Tạ Mân bỗng nói: “Tùy Ngưỡng, bây giờ trông tôi sợ lắm”.

“Không đâu.” Tùy Ngưỡng nói với hắn.

“Rất thì có, bác sĩ bảo tôi sụt tận bảy cân.” Tạ Mân bảo.

“Cậu đi lại được chưa?”.

“Không ổn lắm.” Tạ Mân nói, nghe giọng hắn có vẻ không vui, hắn nói với Tùy Ngưỡng: “Hôm qua bố tôi có đến thăm, chẳng thà không đến còn hơn”.

Tùy Ngưỡng hỏi hắn có chuyện gì, Tạ Mân lại không muốn nói nữa, chỉ đáp một câu “Phiền lắm” như làm nũng.

“Cậu định đón sinh nhật thế nào?” Tạ Mân bỗng hỏi anh.

Tùy Ngưỡng cảm giác giọng Tạ Mân lại khàn hơn, có lẽ sức khỏe Tạ Mân chưa phù hợp để nói chuyện với anh nhiều như vậy, nhưng Tùy Ngưỡng không muốn cúp điện thoại. Anh nói với Tạ Mân “Không biết”, “Sếp Tạ có đề nghị gì không?”.

“Không có,” Tạ Mân lập tức nói: “Tôi còn không ăn sinh nhật mà”.

Tạ Mân vừa yếu ớt vừa hoạt bát, giọng điệu của hắn khi nói chuyện giống như hai người là những người bạn đã buông được quá khứ.

Tùy Ngưỡng mê muội bầu không khí thoải mái này, anh gọi tên Tạ Mân, hỏi: “Tôi đến thăm cậu được không?”.

“…” Sự im lặng của Tạ Mân khiến Tùy Ngưỡng nhận ra mình đã hỏi sai.

Nhưng Tạ Mân không từ chối thẳng mà hỏi: “Lúc nào?”.

Tùy Ngưỡng được nước làm tới: “Ngày mai”.

“…Sinh nhật mà đến bệnh viện không may mắn làm nhỉ,” Tạ Mân dừng vài giây, nói với anh: “Với cả bây giờ tôi xấu lắm”.

Tùy Ngưỡng nói “Không đâu”, Tạ Mân lại hỏi anh: “Cậu không đi làm à?”.

“Nghỉ sinh nhật.” Tùy Ngưỡng bịa đại

Anh hỏi Tạ Mân: “Được không?”.

Dường như Tạ Mân vẫn còn do dự, nhưng suy nghĩ một lát, hắn vẫn đồng ý.

Cúp điện thoại, buồng xe trở nên yên lặng vô cùng.

Tùy Ngưỡng nghe tiếng gió thổi bên ngoài, nhìn thời gian cuộc gọi với Tạ Mân. Cuộc gọi của họ kéo dài năm phút mười lăm giây, Tạ Mân đồng ý Tùy Ngưỡng đến thăm hắn, nói nhiều hơn khoảng thời gian một người bệnh nên nói.

Tùy Ngưỡng nghĩ có lẽ dạo này cuộc sống tốt đẹp quá, anh mới trở nên tham lam, cảm giác cuộc gọi kia mới chỉ một tíc tắc.
Bình Luận (0)
Comment