Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 109

Edit: Phộn

 

––––––––––

 

"Còn 100 mét nữa sẽ ra khỏi hang động."

 

Bụng của quả cầu mecha lơ lửng trên không trung phát sáng, nhắc nhở chủ nhân đang kiệt sức ở phía sau.

 

Lý Úc cõng Tôn Tiến Việt trên lưng, ngẩng đầu nhìn lối ra lấp ló ở phía trước, thở hồng hộc nói: "Tốt... tốt quá... lão Tôn này... chúng ta sắp được cứu rồi..."

 

Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi cậu tách khỏi Lâm Hân, nhưng chỉ nửa tiếng ngắn ngủi này cũng khiến lòng cậu dày vò không nguôi, nhiều lần muốn quay lại nhưng vẫn phải cố dằn lòng không được.

 

Lưng cõng lão Tôn đã cứng đờ lạnh lẽo, như ngọn núi lớn đè nặng lên vai khiến cậu lảo đảo, nước mắt cứ chảy rồi lại khô, khô rồi lại chảy, cứ như vậy mà đau khổ đi dọc theo dòng sông tối tăm, cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.

 

100 mét, 90 mét, 80 mét, 50 mét...

 

Cậu nín thở, chạy như điên ra ngoài.

 

Ánh chiều tà hắt lên cơ thể cậu, gió chiều lạnh lẽo phả vào mặt, cậu hít sâu một hơi không khí trong lành, nhưng phổi lại không ổn lắm, ho khan một hồi.

 

Một lúc sau ngừng ho, đặt Tôn Tiến Việt trên lưng xuống đất, lấy thiết bị nhận dạng ra để liên lạc.

 

Không có tín hiệu?

 

Sao ra khỏi hang động dưới lòng đất rồi mà vẫn không có tín hiệu?

 

"Tiểu Bối, cậu biến hình được không?" Cậu hỏi quả cầu mecha.

 

Quả cầu mecha xoay ăng-ten trên đầu một vòng rồi tiếc nuối trả lời: "Không được, ở đây vẫn còn nhiễu từ trường."

 

Lý Úc khuỵu mạnh xuống đất, tuyệt vọng nhìn lên vách đá cao cả ngàn mét.

 

Không tín hiệu, không liên lạc được với huấn luyện viên, có nhiễu từ trường, mecha không thể biến hình, không biết bay.

 

Cái gì cũng không làm được thì cậu chạy trốn được cái tích sự gì?

 

Thà vậy chi bằng ở lại hang động cùng chiến đấu với Lâm Hân.

 

Cậu thà chết trận còn hơn là trở thành kẻ đào ngũ!

 

"Tít tít, phát hiện có ai đó đang trèo xuống từ vách đá." Quả cầu mecha lên tiếng.

 

Lý Úc hoàn hồn, lồm cồm đứng dậy, nhìn xung quanh: "Ở hướng nào? Có phải là huấn luyện viên không? Huấn luyện viên tới cứu sao? Ơi— ơi— em ở đây! Em ở trong này—"

 

Cậu phất tay, hét lớn, hét một hồi thì nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy đèn pin ở trong không gian ra.

 

Bật đèn pin lên, cậu vừa múa may chiếu nó vào vách đá vừa hét lên.

 

Lệ Phong sắp chạm đáy của khe núi ngẩng đầu hỏi Giang Trạch Nguyên ở phía trên: "Đội trưởng, cậu có nghe thấy ai hú không?"

 

"Có." Giang Trạch Nguyên bám vào một mỏm đá nhô ra, khó khăn quay đầu nhìn xuống dưới, thấy một ánh đèn nhấp nháy, "Ở dưới đó có người."

 

"Có khi nào là bạn Lâm không?" Trương Tiểu Tư ở đang leo ở bên trái Lệ Phong mừng rỡ hỏi.

 

"Chắc chắn là cậu ấy." Chúc Thạch há mồm đáp, bị gió lạnh thổi thẳng vào mồm.

 

"Chúng ta mau mau đi, sắp tới rồi." Đàm Nặc hối.

 

Đã trôi qua gần 8 tiếng kể từ lúc bạn Lâm rớt xuống khe núi, may mắn là nhóm bọn họ đã leo xuống được khe núi trước khi trời tối.

 

Nghĩ tới nguy hiểm hồi nãy mà Đàm Nặc vẫn còn sợ hãi.

 

Bạn học Chúc bị rắn dây leo xác chết kéo xuống khe núi, Lâm Hân điều khiển mecha đến giải cứu, sau đó có một tiếng nổ lớn, cả rừng núi rung chuyển theo, cây cối ngã xập, suýt nữa chôn sống tất cả bọn họ.

 

Bằng niềm tin không lung lay, nhóm bọn họ bò ra từ dưới những tán cây bị ngã so le với nhau, chưa hết sợ hãi vẫn chạy lại khe núi để tìm người, kết quả dưới đống cây đổ nát kèm đá vụn chỉ tìm được Chúc Thạch đang hôn mê, còn Lâm Hân thì không thấy đâu.

 

Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ vội vàng cứu người.

 

Trừ vết thương ngoài da, vài chỗ bị bầm, đầu bị thủng một lỗ lớn, chảy một ít máu ra thì cơ bản không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng.

 

Nhờ hai sinh viên khoa Quân y mà cuối cùng Chúc Thạch cũng tỉnh.

 

Vừa mới tỉnh lại, câu đầu tiên của cậu ấy là Lâm Hân đã rơi xuống khe núi.

 

Dưới khe núi này có gì đó rất kỳ lạ, mecha không điều khiển được, cũng không bay được, vào lúc nguy hiểm nhất, bạn Lâm thẩy cậu lên, còn bản thân thì rơi xuống dưới, không rõ sống chết.

 

Mất đi một người đồng đội khiến cả nhóm rơi vào trạng thái hoảng loạn.

 

Huấn luyện dã chiến, thật sự có người chết.

 

Lúc sau, đội lại chia phe với nhau.

 

Giang Trạch Nguyên nghĩ rằng hẳn là nên tiếp tục đi và hoàn thành huấn luyện, nhưng Chúc Thạch một hai nhất định phải xuống khe núi tìm người, những người khác cũng không biết nên nghe ai. Mà Đàm Nặc thân là lớp trưởng và là bạn cùng lớp của Lâm Hân thì sẽ có xu hướng muốn tìm người hơn.

 

Cuối cùng Dịch Địch lên tiếng: "Không có bạn Lâm thì tôi cũng không thể tự mình đóng thuyền được."

 

Bọn họ đi chậm để gom góp rất nhiều nguyên vật liệu, không đóng được thuyền coi như mất cả chì lẫn chài.

 

Vì thế cả nhỏm ăn uống đầy đủ, chuẩn bị xong xuôi rồi leo xuống khe núi để tìm bạn học Lâm.

 

Một lần leo là mất mấy tiếng.

 

Khe núi rất sâu, vách đá thì dựng đứng, không có chỗ nào để bám vào, Alpha còn đỡ, thể lực siêu tốt kèm cơ thể nhanh nhẹn giúp bọn họ dễ dàng leo xuống, trong khi Beta và Omega lại rất khó khăn, leo được một nửa thì suýt gặp tai nạn, may là trên eo có dây thừng cột nối với Alpha nên được kéo lên.

 

Bằng cách này, chín người thành công giúp đỡ lẫn nhau leo xuống đáy khe núi.

 

Hiện giờ nghe được tiếng la khiến họ vui mừng khôn xiết.

 

Bạn học Lâm vẫn còn sống.

 

Không gì vui hơn khi nghe tin vui này.

 

"Này— ơi— ơi— em ở trong này—"

 

Giọng nói bên dưới càng lúc càng rõ, mọi người đều có thể nghe rõ.

 

Trương Tiểu Tư nghi ngờ hỏi: "Sao tớ cảm thấy giọng nói này... không giống của bạn Lâm lắm?"

 

Giọng của bạn Lâm trong trẻo với dễ nghe hơn, rất khác so với giọng nói dày thô này.

 

Những người khác cũng không dám xác định, bọn họ tăng tốc, nhanh chóng trèo xuống vách, dùng súng dây thừng để đi qua dòng sông đen chảy xiết.

 

Hai họ gặp mặt, cả đám sững sờ.

 

"Sao lại là cậu?"

 

"Sao lại là cậu?"

 

Im lặng—

 

"Bạn Lâm đâu?"

 

"Huấn luyện viên không tới?"

 

Một con gió lạnh đi ngang, mọi người rùng mình.

 

Trưởng Tiểu Tư hắt hơi, cúi đầu nhìn thấy Tôn Tiến Việt nằm trên đất thì bước lên kiểm tra: "Bạn học Tôn bị thương sao? Máu chảy nhiều quá. Bạn học Lý cũng không buồn băng bó..."

 

Cô mở hộp thuốc, định sơ cứu, nhưng khi nhìn thấy một lỗ hổng lớn trên ngực Tôn Việt Tiến, ánh mắt cô chết lặng. Nước mắt bất giác rơi xuống.

 

Phương Lộ Lộ thấy cô đột nhiên im lặng, vội thúc giục: "Đừng đứng ngây ra đấy, mau chữa trị đi."

 

Trương Tiểu Tư lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Lý Úc khẽ nói: "Không cần cứu nữa... đã...".

 

Mọi người hoảng hốt, vội vã vây quanh. Tất cả đều chết lặng khi thấy rõ lỗ hổng xuyên từ ngực đến lưng của Tôn Tiến Việt. Trái tim đã không còn, máu cũng khô cứng.

 

"Cậu ấy... chết rồi..." Trương Tiểu Tư run rẩy, lấy tay che miệng để không bật khóc thành tiếng.

 

"Chuyện này... sao có thể..." Đàm Nặc không tin nổi. Cùng là sinh viên khoa Mecha, họ thường học chung với nhau, quan hệ cũng khá tốt. Giờ đây, thấy một người đồng đội từng sống động nay chỉ còn là cái xác lạnh lẽo, cậu ta không cách nào chấp nhận nổi.

 

Lý Úc cắn răng nói: "Khoa Mecha và Chiến đấu theo tôi vào hang cứu Lâm Hân. Những người còn lại ở đây nghĩ cách liên lạc với huấn luyện viên."

 

"Bạn Lâm ở trong hang động? Đã xảy ra chuyện gì?" Đàm Nặc cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi rõ ngọn ngành. Tình hình trước mắt chưa được rõ ràng, tuyệt đối không thể hành động bừa bãi.

 

Lý Dục siết chặt nắm tay, khàn giọng: "Trong hang có một dị thú cấp sáu! Leon Hayes, CEO của Truyền thông Giải trí Khải Việt Tư là một ký sinh trùng! Ngoài ra còn có Nhị đương gia của hải tặc vũ trụ, Từ Hải, cả hai đều trốn trong hang! Lâm Hân vì muốn cầm chân bọn chúng, nên đã ở lại..."

 

"Cái gì?"

 

Lượng thông tin này quá lớn khiến mọi người sững sờ.

 

Dị thú cấp sáu?

 

Leon Hayes, người được mệnh danh là "tổng tài bá đạo" trong mơ của vô số cô gái lại là ký sinh trùng?

 

Nhị đương gia của hải tặc vũ trụ đã bị bắt rồi mà? Sao lại ở đây?

 

Lý Úc không đợi bọn họ hoàn hồn, quay người chạy thẳng về phía hang động.

 

"Khoan đã!" Đàm Nặc nhanh chóng đuổi theo, nắm chặt cổ tay cậu. Nếu trong đó thực sự có dị thú cấp sáu, tất cả chúng ta vào cũng chỉ có đi nộp mạng.

 

"Không đợi được nữa!" Lý Úc giằng tay ra. "Cậu không muốn đi thì ở lại! Tôi nhất định phải đi!"

 

"Có muốn đi thì cũng phải nghĩ ra cách đảm bảo an toàn! Chỗ này có nhiễu từ trường, mecha không thể biến hình!" Đàm Nặc rống lên.

 

Gương mặt Lý Dục vặn vẹo vì đau khổ. Cậu biết rõ với thực lực hiện tại, đi vào trong cũng chỉ có đường chết, nhưng Lâm Hân là anh dâu của cậu, là người bạn đời quý giá nhất của anh họ. Làm sao cậu có thể để cậu ấy một mình đối mặt với hiểm nguy?

 

Gia tộc họ Lý vốn nổi tiếng với sự si tình, đặc biệt là dòng chính. Với họ, bạn đời quan trọng hơn cả sinh mệnh. Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Hân, cậu không dám tưởng tượng anh trai mình sẽ ra sao.

 

"Rầm rầm rầm— Đùng đùng—!"

 

Cả khe vực rung chuyển dữ dội, mặt đất như sắp nứt ra. Từ sâu trong hang động vang lên tiếng gầm rú kinh thiên động địa của một con quái thú khổng lồ.

 

Mọi người đều biến sắc.

 

****

 

Trên bầu trời rừng Bea, ba chiếc chiến hạm in phù hiệu của Học viện Vấn Thiên đang lơ lửng, phủ bóng lên mặt đất đầy nắng chiều.

 

Lăng Bình ngồi trên ghế chỉ huy của chiến hạm chủ, cầm bộ đàm ra lệnh khẩn cấp.

 

"Tất cả sinh viên chú ý, do phát sinh sự cố bất khả kháng, đợt huấn luyện dã chiến lần này chính thức kết thúc. Xin nhắc lại, huấn luyện dã chiến chính thức kết thúc. Tất cả sinh viên giữ nguyên vị trí, chờ đợi cứu viện."

 

Sau khi phát lệnh nhiều lần, Lăng Bình đặt bộ đàm xuống, đứng dậy nói với huấn luyện viên Tống: "Chỗ này giao lại cho anh."

 

"Anh định đi đâu?" Huấn luyện viên Tống hỏi.

 

"Đi cứu học trò của tôi." Lăng Bình trả lời dứt khoát.

 

Nửa giờ trước, khi các huấn luyện viên trong phòng điều khiển còn đang tranh luận có nên cử người đến rừng Bea cứu viện hay không, ông đã nhận được một cuộc gọi từ Nguyên soái.

 

Sau cuộc gọi đó, không chút do dự, ông xin phép Thượng tướng của Căn cứ quân sự Lôi Sơn, được chấp thuận, lấy ngay ba chiến hạm kèm một đội quân tinh nhuệ, cùng hướng thẳng tới rừng Bea, nơi các sinh viên đang huấn luyện dã chiến.

 

Căn cứ đã phái một đội công binh để khai quật khu vực bị đất đá vùi lấp, nơi Lý Dục và Tôn Việt Tiến có thể đang ở. Ngoài ra, một nhóm mười chiến binh mecha cũng được gửi đến tọa độ 224:984, nơi đội của Lâm Hân đang bị mất tín hiệu.

 

Do nhiễu từ trường, tín hiệu giám sát không thể xuyên tới đáy khe vực. Đội của Lâm Hân hoàn toàn mất liên lạc.

 

Lăng Bình quyết định đích thân xuống khe vực kiểm tra. Ông biết nếu thông tin Nguyên soái cung cấp là đúng, rằng ký sinh thú Leon Hayes và hải tặc vũ trụ xuất hiện tại đây, thì các sinh viên gặp nạn rất có thể đang đối mặt với tử thần.

 

Trước khi xuất phát, Lăng Bình ghé qua phòng giám sát.

 

Trần Lý ngồi trong căn phòng kiểm soát chặt chẽ, đầu cúi thấp, không rõ đang nghĩ gì. Nghe tiếng động từ cánh cửa sắt, anh ta ngẩng lên, mỉm cười nhìn Lăng Bình:

 

"Chào buổi tối, huấn luyện viên Lăng."

 

Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Bình nhìn xoáy vào gương mặt giả tạo của anh ta.

 

"Tại sao làm như vậy?" Lăng Bình hỏi.

 

"Cái gì mà tại sao? Tôi mới là người thấy tại sao này, sao tôi lại bị giam ở đây?" Trần Lí thở dài, "Tôi hiểu cảm giác của anh, học trò gặp nguy hiểm, tôi cũng lo lắm chứ, nhưng giam tôi cũng không giải quyết được gì."

 

Lăng Bình nhếch môi, đội lại mũ, ánh mắt sắc như dao. Trước khi rời đi, ông cảnh cáo Trần Lí: "Đừng đánh giá thấp khả năng phán đoán của quân nhân. Nếu anh thực sự vô tội, tòa án quân sự sẽ trả lại công bằng cho anh."

 

Trần Lý nhìn theo bóng dáng Lăng Bình khuất dần, nụ cười trên mặt tắt hẳn, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.

 

Lăng Bình lái mecha đến khe vực xảy ra chuyện, thấy chiến sĩ mecha không dùng mecha mà lại đang đeo dây thừng vào người.

 

"Thượng úy Thịnh, tình hình sao rồi?" Lăng Bình tiến lại hỏi đội trưởng Thịnh Phi.

 

"Từ trường quá mạnh, mecha và các thiết bị bay đều không hoạt động được." Thịnh Phi trả lời. "Chúng tôi chỉ có thể leo xuống bằng dây thừng."

 

"Nguyên nhân gây nhiễu từ trường là gì?" Lăng Bình hỏi. Trước đây, ông từng đưa rất nhiều lớp sinh viên đến thực tập ở khu vực này, khe vực này cũng không xa lạ gì. Ông cũng từng xuống dưới thám hiểm, bên dưới chỉ có con sông ngầm và một hang động như mê cung. Ngoài một số quặng không giá trị, chẳng có gì đặc biệt ở đó.

 

"Qua kiểm tra, đó là lãnh địa giả của dị thú cấp cao." Thịnh Phi nói, giọng nghiêm trọng.

 

"Lãnh địa giả?"

 

Lăng Bình cau mày.

 

Dị thú cấp cao thích săn mồi, "lãnh địa" hoặc "lãnh địa giả" là chiêu trò thường thấy của chúng.

 

"Lãnh địa" giống như một chiều không gian khác, là không gian hoàn toàn phong tỏa, chuyên dùng để săn mồi cao cấp.

 

"Lãnh địa giả" thì ngược lại, mở ra một phạm vi săn mồi nhưng không ngăn cản con mồi ra vào.

 

Tuy nhiên, lãnh địa giả thường đi kèm với từ trường gây nhiễu.

 

Loại từ trường này chuyên dùng để nhắm vào thiết bị công nghệ cao của con người. Hiển nhiên, con dị thú trong khe vực đã sắp đặt một cái bẫy chờ con mồi sa vào.

 

"Lập tức xuống dưới. Tôi sợ rằng nếu chậm trễ, sinh viên sẽ gặp nguy hiểm." Lăng Bình nói.

 

Thực tế, với kinh nghiệm nhiều năm giảng dạy, ông gần như có thể khẳng định rằng khả năng sống sót của Lâm Hân chỉ còn 10%.

 

Dù cậu là một chiến binh mecha đầy tiềm năng, nhưng đối thủ quá mạnh, cấp bậc chênh lệch, sợ là lành ít dữ nhiều.

 

Ông nhìn đồng hồ trên thiết bị nhận dạng.

 

Không biết Nguyên soái đã tới đâu rồi?

 

Từ Đại lục Diễm Thiên đến Đại lục Lôi Sơn, dù là tốc độ của chiến hạm cũng phải mất hơn một giờ bay, mà Nguyên soái dùng siêu mecha, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.

 

Trong lúc suy nghĩ, dây thừng các thứ đã được lắp đặt xong. Các chiến sĩ mecha buộc dây vào người, chuẩn bị xuống khe vực. Lăng Bình cũng thắt dây vào, sẵn sàng nhập cuộc.

 

Đột nhiên, dưới đáy khe vực phát ra một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất.

 

"Rầm—Rầm—"

 

Cả vách đá đối diện khe vực như sụp đổ, từng tảng đá lớn rơi xuống.

 

"Cẩn thận!" Thịnh Phi hét lớn.

 

Những chiến binh mecha đầy kinh nghiệm chiến đấu đã nhanh chóng tìm được nơi trú ẩn an toàn.

 

"Ầm— ầm—"

 

Sau cú nổ lớn, vách núi sụp đổ như được tái cấu trúc. Động đất ngừng, mọi thứ trở lại yên tĩnh, nhưng điều bất ngờ là nhiễu từ trường biến mất. Thịnh Phi lại càng lạnh lẽo hơn

 

"Lãnh địa." Ông híp mắt nói, "Phiền phức rồi."

 

Mới vừa nãy là lãnh địa giả thì còn đi vào được, bây giờ thực sự bến thành lãnh địa thật, bọn họ bị chặn đứng ở ngoài, muốn vào thì phải tìm được ranh giới lãnh địa rồi đập nát nó.

 

Lăng Bình sờ cằm, trầm ngâm.

 

Lãnh địa giả biến thành lãnh địa thật, điều này chứng tỏ điều gì? Có phải Lâm Hân vẫn còn sống, còn sống tốt là đằng khác, đến mức buộc dị thú phải ra đòn sát thủ?

 

"Bíp bíp!"

 

Thiết bị nhận dạng của Lăng Bình vang lên tín hiệu liên lạc. Ông theo phản xạ nhấn mở.

 

"Huấn luyện viên Lăng, gửi tọa độ cho tôi."

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên —là Lý Diệu.

 

Lăng Bình kinh ngạc nhưng ngay lập tức gửi tọa độ hiện tại qua.

 

***

 

"Lộp bộp— lộp bộp—"

 

Tiếng đá vụn rơi rớt không ngừng vang lên, trong hang động đầy hỗn loạn, từng mảnh thạch nhũ trên trần động rơi xuống như mưa, buộc những người bên dưới phải chật vật tránh né.

 

Sức mạnh của dị thú cấp cao như trời sập đất nứt. Không gian của hang động đối với chúng mà nói quá là chật hẹp, kể cả khi biến đổi thành hình dạng con người, chúng vẫn phá tan mọi thứ.

 

Trước khi đánh nhau, Cầu quay đầu nói với Lâm Hân: "Tự mình nghĩ cách cầm cự nửa tiếng."

 

Lâm Hân nhìn gương mặt góc cạnh của Cầu, ánh mắt đầy quyết tâm, gật đầu.

 

Cậu hiểu ý của Khâu.

 

Đối thủ cực kỳ nguy hiểm, một dị thú cấp 7 và một cường giả tinh thần lực cấp 8. Kẻ còn lại thì tạm thời có thể bỏ qua. Cầu sẽ đối đầu với dị thú cấp 7, còn cậu phải đối phó với tên cấp tám. Nhưng sự chênh lệch giữa hai cấp bậc này, thật sự rất xa.

 

Nhiệm vụ của cậu là kéo dài nửa tiếng, không để Leon Hayes giết mình. Nếu làm được, Cầu sẽ giết được con bạch tuộc kia rồi quay lại hỗ trợ câu.

 

Dù kế hoạch có vẻ không khải thi lắm nhưng cậu chỉ có thể toàn lực sống sót.

 

Một mảnh thạch nhũ lớn từ trên đầu rơi xuống, cậu nhẹ nhàng lách mình tránh né, bước chân linh hoạt di chuyển giữa những tảng đá đổ sập.

 

Leon Hayes xuất hiện như một bóng ma gần cậu, mái tóc nâu dài bay trong gió, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ giễu cợt.

 

"Né tránh cũng không tệ." Hắn cười nhạt. "Nhưng trò mèo vờn chuột này nên kết thúc rồi."

 

Lâm Hân cầm chặt dao găm, mạnh mẽ chém tới, Leon Hayes lùi lại một chút, tránh được nhát chém đầu tiên, nhưng nhát thứ hai của Lâm Hân, nhanh như chớp đâm thẳng về phía cổ họng hắn. Leon Hayes khẽ cau mày, tạo ra một tấm khiên bằng tinh thần lực, chặn lại đòn đánh.

 

"Tôi thừa nhận, kỹ thuật cận chiến của cậu rất tốt, tôi không phải đối thủ." Leon Heays đặt tay lên tấm khiên, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. "Nhưng—"

 

Hắn đẩy mạnh, hàng trăm chiếc kim tinh thần lực như bắn pháo hoa lao về phía Lâm Hân.

 

Thấy Lâm Hân dựng một tấm khiên tinh thần lực, miễn cưỡng bảo vệ bản thân, hắn ta cười châm chọc "Thầy của cậu không dạy à? Trong cuộc chiến giữa những cường giả tinh thần lực, 100% kết quả phụ thuộc vào tinh thần lực. Tinh thần lực của cậu không bằng tôi, sớm muộn gì cũng thua. Chi bằng bây giờ cậu đầu hàng, ít gì tôi cũng để lại cho cậu một cái xác nguyên vẹn."

 

Lâm Hân vẫn im lặng, chặn một lúc ba chiếc kim tinh thần lực bắn tới, thân ảnh lóe lên, tiếp tục né chiêu.

 

Qua vài hiệp đấu, cậu đã nắm được cách chiến đấu của hắn ta.

 

Kỹ năng cận chiến của hắn ta coi như chỉ ở mức đạt, thể lực, sức bền và độ nhanh nhẹn, tất cả đều không bằng một sinh viên mecha nào cả, vô cùng ỷ lại tinh thần lực, thích tấn công tầm xa.

 

Hoàn toàn là một ví dụ điển hình của một cường giả tinh thần lực cấp cao nhưng lại không được huấn luyện bài bản, chỉ biết ỷ mình có tinh thần lực cấp cao, thích làm gì thì làm.

 

Trong khi đó, Lâm Hân lại trái ngược hoàn toàn. Cậu được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt, đánh cận chiến gần vô cùng tốt, tinh thần lực chỉ là công cụ hỗ trợ, ưu điểm là sức bền cao, nhưng nhược điểm là đòn tấn công không có nhiều uy lực.

 

Nhưng với tình hình hiện tại của Lâm Hân mà nói, cố trụ để giữ mạng mới là quan trọng, dùng hết tất cả những gì bản thân có, liên tục né chiêu của kẻ thù.

 

Leon Hayes cười lạnh, phóng xúc tua bằng tinh thần lực ra, chỗ ẩn nấp của Lâm Hân lập tức bị lộ, hắn nâng cánh tay lên, một quả cầu lửa rực cháy xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, rồi ném thẳng về phía đó.

 

Lâm Hân cảnh giác, khi quả cầu lửa sắp đánh trúng, cậu lập tức đổi vị trí, né đòn thành công, còn chưa kịp thở phào, một hàng loạt quả cầu lửa tiếp tục đập tới.

 

"End game nhé, baby!" Leon Hayes nhếch mép, lười biếng tung hứng một quả cầu lửa, lạnh mắt nhìn Lâm Hân bị lửa vây quanh .

 

Toàn thân Lâm Tân được bao phủ bởi lớp khiên phòng thủ bằng tinh thần lực, ngăn cách những con rắn lửa đang quấn lấy. Ngọn lửa đỏ rực rỡ, chiếu sáng gương mặt tinh xảo của cậu, đôi mắt đen láy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối.

 

Leon Hayes búng tay một cái, ngọn lửa hóa thành biển lửa, nuốt chửng thiếu niên.

 

Một phút, hai phút, ba phút...

 

Biển lửa thiêu đốt suốt mười phút, nhiệt độ xung quanh tăng cao, nham thạch cũng bắt đầu có dấu hiệu nóng chảy.

 

Đến cả nham thạch còn không chịu nổi ngọn lửa, huống hồ là thân xác con người?

 

Leon Hayes có chút tiếc nuối. Lẽ ra thiếu niên có thể không chết, chỉ cần quy phục hắn ta, trở thành tín đồ của hắn ta là sẽ được ban cho sự sống vĩnh hằng. Nhưng thiếu niên quá bướng bỉnh, không chịu từ bỏ danh dự của chiến sĩ mecha, thế thì đừng có trách hắn độc ác.

 

Thấy đã cháy đủ, hắn thu lại một phần tinh thần lực, lửa yếu đi một nửa.

 

Giẫm lên những hòn đá vụn dưới đất, hắn chậm rãi tiến đến vị trí của Lâm Hân.

 

Trong vòng ba phút đầu sau khi chết, tinh thần thể vẫn còn ở trong cơ thể. Chỉ cần hắn ta tìm thấy nó rồi nuốt chửng là có cơ hội thăng cấp tinh thần lực lên cấp 9.

 

Quá dễ dàng.

 

Chung quy thì cũng chỉ là sinh viên mecha, không phải chiến sĩ mecha thực thụ.

 

Leon Hayes dừng lại, thu hồi toàn bộ ngọn lửa.

 

Chớp mắt, một thanh kiếm dài màu bạc xé gió lao đến. Đồng tử Leon Hayes co rụt lại, bản năng kêu gào muốn né tránh, nhưng thân thể không theo kịp phản xạ. "Phập!" — thanh kiếm vô tình đâm vào tim hắn ta.

 

Hắn mở to mắt kinh ngạc, cảm nhận cơn đau truyền đến từ cơ thể, ánh mắt hung ác nhìn Lâm Hân đang nắm chặt chuôi kiếm.

 

Ngoài vài lỗ thủng cháy xém trên bộ đồng phục huấn luyện, Lâm Hân không hề có dấu vết nào của việc bị thiêu cháy, tới tóc cũng không mất sợi nào.

 

Sao có thể như vậy?

 

Vậy mà nó không chết cháy trong biển lửa!

 

Không chỉ sống mà còn có sức phản kích, thanh kiếm dài kết tụ từ tinh thần lực kia lúc này đang cắm sâu vào tim hắn ta.

 

Toàn thân Lâm Hân tỏa ra sát khí sắc lạnh, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đâm thẳng vào chỗ hiểm của kẻ thù.

 

Trong vài phút bị biển lửa bao phủ, cậu kiên trì không ngừng dùng khiên phòng ngự tinh thần lực chống lại ngọn lửa, thiêu mất lớp này thì tái tạo một lớp mới, lặp đi lặp lại hàng trăm lần. Dù căn nguyên tinh thần sắp cạn kiệt, cậu vẫn không bỏ cuộc.

 

Lần này, còn được Bạch Giải Thú giúp đỡ.

 

Bạch Giải Thú liên tục truyền tinh thần lực cho cậu, cùng nhau chống lại sự thiêu đốt của ngọn lửa.

 

Ngọn lửa quá lớn, không có nơi nào để trốn, cậu chỉ còn cách nghiến răng chịu đựng.

 

Tuy nhiên, Bạch Giải Thú dù sao cũng chỉ là khu sử thú cấp 4, tinh thần lực có hạn. Rất nhanh, cả chủ lẫn thú đều gần cạn kiệt sức lẫn tinh thần lực.

 

Lúc ấy, ngọn lửa lại yếu đi.

 

Lâm Hân chớp lấy cơ hội, dao găm trong tay hóa thành kiếm dài, khi địch đến gần liền dứt khoát đâm một nhát.

 

Không lệch một ly, trúng ngay tim.

 

Lâm Hân nhìn Leon Hayes với ánh mắt lạnh băng: "Ăn miếng, trả miếng."

 

Hắn ta đã đâm thủng tim Tôn Việt Tiến, vậy cũng đừng trách người khác làm vậy với hắn ta.

 

Leon Hayes trào máu họng, gương mặt điển trai bẹo hình bẹo dạng, hung tợn khó tả.

 

"Mày tưởng... như vậy là giết được tao?"

 

Hắn ta giơ tay, nắm lấy lưỡi kiếm trắng lạnh, máu nhuộm đỏ tay.

 

"Thầy của mày không dạy à, muốn giết người có tinh thần lực cấp cao, điều đầu tiên phải làm là phá hủy căn nguyên tinh thần?"

 

Tay Lâm Hân run run giữ chặt chuôi kiếm.

 

Cậu hiện tại cũng là nỏ mạnh hết đà.

 

Đương nhiên cậu biết, dù là người hay dị thú, tinh thần thể chết mới là cái chết thực sự. Cậu cũng muốn đâm kiếm vào trán đối phương chứ, nhưng lòng thì có dư mà lực thì không đủ.

 

Đâm trúng tim đã là giới hạn.

 

Leon Hayes nở nụ cười tàn ác, siết lưỡi kiếm, từ từ rút thanh kiếm đẫm máu khỏi người mình.

 

Giờ phút này, Lâm Hân trở thành kẻ bị động.

 

Cậu thậm chí không còn sức phản kháng.

 

Khoảng cách hai người quá gần, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị thương.

 

Tinh thần lực khổng lồ như bão tố ập đến Lâm Hân, không khí bị rút sạch, trong nháy mắt khiến người ta nghẹt thở.

 

Vốn trong hang động dưới lòng đất đã loãng khí mà giờ còn bịt rút đi. Lâm Hân chỉ thấy đầu óc trống rỗng, ý thức dần mơ hồ.

 

Trong tay Leon Hayes có thêm một con dao găm sắc bén, không chút nương tay, đâm thẳng vào trán Lâm Hân.

 

"Meow!"

 

Tiếng kêu đặc trưng của Bạch Giải Thú vang lên, Lâm Hân lập tức tỉnh lại, ánh mắt sáng ngời, kinh hãi nhìn thấy Bạch Giải Thú non nớt chắn trước trán mình, bị dao đâm trúng.

 

Cơ thể của khu sử thú là thực thể hóa tinh thần lực, nên khi bị đâm trúng tuy có cảm giác như cắt vào thịt nhưng không có máu.

 

Tuy vậy, khu sử thú cũng có điểm yếu. Bị đâm vào chỗ hiểm, rất có thể sẽ tan biến.

 

Bạch Giải Thú vì bảo vệ chủ nhân nên đã lao ra khỏi căn nguyên tinh thần, dùng thân thể chặn lấy dao của kẻ thù.

 

Lâm Hân há miệng thở d ốc, gọi to tên của Bạch Giải Thú.

 

"... Hằng..."

 

Leon Hayes lộ vẻ kinh ngạc. "Mày có khu sử thú? Một con Bạch Giải Thú vô dụng chỉ biết làm nũng?"

 

Hắn ta cười nhạo, tinh thần lực ngưng tụ, dao găm hóa thành đoản kiếm, tiếp tục đâm tới, hung hăng xuyên qua cơ thể Bạch Giải Thú, đâm vào trán Lâm Hân.

 

"A ——"

 

Lâm Hân lập tức cảm thấy nguồn tinh thần như bị nổ tung, đau đớn tột cùng, tinh thần lực xa lạ tràn vào, phá hoại không kiêng nể.

 

Ánh sáng Lục Mang Tinh Trận lập tức tối đi, tinh thần lực điên cuồng và ác độc càn quét trong căn nguyên tinh thần của cậu, đầu đau như muốn nổ tung.

 

Leon Hayes li3m môi hưng phấn: "Để tao tìm xem, tinh thần thể của mày ở đâu? A, hình như tao ngửi thấy rồi, tinh thần thể mùi hoa lan..."

 

Lâm Hân không nghe thấy gì nữa, ý thức dần mờ mịt, chìm vào bóng tối.

 

Sắp chết rồi sao?

 

Cậu còn cầm cự được nửa giờ, đã sắp bị giết?

 

Đã cố gắng sống sót đến vậy, vất vả lắm mới gặp được người mình yêu, vừa mới lấy giấy kết hôn, còn chưa sống bên nhau được bao lâu, lại phải chết cô đơn ở đây sao...

 

Không, cậu không cam lòng!

 

Cậu tuyệt đối không cho phép mình chết lặng lẽ như vậy!

 

Cậu phải quay về, sống sót để trở về bên người bạn đời của mình!

 

Thiếu niên chợt mở to mắt, đôi mắt đen như mực, giữa trán nơi bị kiếm đâm xuất hiện một đồ đằng có hoa văn phức tạp, Bạch Giải Thú đang chắn trước mặt tan thành các hạt sáng, quay về căn nguyên tinh thần.

 

Leon Hayes kinh ngạc, tinh thần lực của hắn ta ở trong căn nguyên tinh thần của Lâm Hân bị một sức mạnh kỳ lạ nuốt chửng.

 

"Mày ——" Vừa mở miệng, sau đầu nhiên đau nhói.

 

"Phập ——"

 

Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua não, lưỡi dao xuyên thẳng ra giữa trán.

 

Một Alpha toàn thân lấm lem không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, tay cầm dao đâm thẳng vào đầu hắn.

 

"Từ, Hải!"

 

Leon Hayes nghiến răng nghiến lợi gọi ra hai chữ, cơ thể run rẩy dữ dội.

 

Mọi chuyện chưa kết thúc, sau khi Lâm Hân ăn tinh thần lực của hắn, lại phản công ngược lại đoản kiếm của hắn ta, tràn vào căn nguyên tinh thần của hắn ta, con Bạch Giải Thú tí xíu cũng lao vào, hé miệng, lộ răng nhọn, cắn mạnh vào tinh thần thể của hắn.

 

Bị đánh từ trước lẫn sau, Leon Hayes không cách nào tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn tinh thần thể của mình bị Lâm Hân và khu sử thú ăn lấy ăn để—

 

Đây là kỹ năng mà chỉ có số ít, rất ít con người sở hữu "Phệ kỹ"!

 

Tại sao... Một Omega nhỏ nhoi lại học được kỹ năng này...

 

Không ai trả lời hắn.

 

Sau khi tinh thần thể bị ăn sạch, hắn ta cũng hoàn toàn tử vong.

 

.....

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

A a, cuối cùng cũng viết xong, lết luôn đây!

 

Để mọi người đợi lâu rồi!!

 

Giải thích từ tác giả:

 

Phệ kỹ (này editor đặt + sự trợ giúp của Chat GPT)/kỹ năng cắn nuốt tinh thần thể (này của tác giả) là có nguồn gốc từ hệ liệt Phệ hồn sư, ừm thì, tức là thông qua căn nuốt, ăn thịt một dị thú nào đó hoặc một tinh thần thể (linh hồn) để tăng cấp tinh thần lực. Là một chiêu thức nguy hiểm, yêu cầu khả năng tự chủ phải rất mạnh (đây là chiêu thức của dị thú, nhưng một bộ phận rất ít con người cũng có khả năng này).

 

P/s: Phệ ở đây có nghĩa là cắn nuốt, ăn đó cả nhà.

 

––––––––––

 

Editor cũng có lời muốn nói:

 

Cũng do tác giả viết dài ẻ cỡ này mà giờ tui cũng mới làm siêng edit xong :))))

 

Cũng để mọi người đợi lâu rùi, xin lỗi nhiều nheeeeeee

 

Chương này có sự trợ giúp từ Chat GPT.

Bình Luận (0)
Comment