Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 125

Để tham gia Giải đấu Mecha lần này, điểm tích lũy của các chiến đội bắt buộc phải trên 5.000 điểm. Trong Thế giới Mecha có cả chục ngàn đội mà chỉ có hai trăm đội đủ điều kiện đăng ký tham gia.

 

Điểm tích lũy đội được có thể được gom góp dần qua các hoạt động như làm nhiệm vụ, đánh phó bản, v.v.

 

Chiến đội Đồ Lang thành lập được ba năm, một nửa thành viên là dân nghiệp dư, nửa còn lại là sinh viên ngành mecha. Là một chiến đội đầy sức sống tuổi trẻ mà có thực lực. Dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Gấu Trúc Bong Bóng, họ đã tham gia nhiều giải đấu, cũng đạt được kha khá thành tích.

 

Lần này tham gia Giải đấu Mecha theo đội, các thành viên đều nóng lòng muốn thử sức, đặt mục tiêu vào chiếc cúp vô địch.

 

"Nè thiếu gia Úc, nghĩ gì vậy? Tới lượt chúng ta lên sân kìa." Một Con Cá Mặn huých vào Lý Úc đang ngẩn người.

 

Giải đồng đội chia thành ba phần: đấu đơn, đội ba người và đội năm người. Cậu ta với thiếu gia Úc và Mèo Hoang Thích Chu Mông tham gia thi đội ba người. Nhưng mà từ lúc rời phòng huấn luyện đến sân thi, thiếu gia Úc cứ như người mất hồn, chẳng hiểu xảy ra chuyện gì.

 

Sắp thi rồi đó, đừng có mà xảy ra sự cố gì nha trời!

 

Lý Úc hoàn hồn, giơ tay cào cái đầu đỏ chóe, lông mày nhíu lại.

 

Cậu có nghĩ gì đâu, bị anh dâu hù cho khờ người xíu thôi.

 

Bởi vì cậu sắp được làm chú!!!

 

Cậu còn chưa chuẩn bị gì nữa mà lại sắp thành trưởng bối rồi, quá khó tin.

 

"Ê Cá Mặn, em bé nhỏ thích gì nhỉ?" Cậu hỏi, "Gấu bông? Trống lắc? Đồ gặm nướu?"

 

Một Con Cá Mặn bị cậu hỏi cho ngu người. "Cái gì là cái gì? Bị điên hả bà nội, mau chuẩn bị đi, sắp tới lượt rồi!"

 

Lý Úc bóp trán, tạm thời đè nén tâm trạng phấn khích, điều chỉnh trạng thái.

 

Ngày đầu tiên thi đấu là vòng loại quy mô lớn. Mỗi đội trưởng sẽ bốc thăm trước nửa tiếng. Mỗi ngày thi bốn trận, kéo dài năm ngày. Mười hai đội thắng nhiều trận nhất sẽ vào bán kết.

 

Do có quá nhiều đội tham gia nên ban tổ chức mở hẳn ba mươi sân đấu. Khán giả có thể chọn xem trực tiếp tại hiện trường hoặc xem livestream.

 

Hai hình thức xem đều có ưu nhược điểm riêng. Thông thường người chơi trong Thế giới Mecha sẽ chọn xem trực tiếp, còn những người không vào được trò chơi mà vẫn muốn xem thì chỉ có cách xem livestream.

 

[Em bé nhà tôi ở kênh live nào thế? Tôi tìm mãi mà không thấy!]

 

[Ai vậy? Em bé nhà cậu á? Có người vị thành niên đi thi à?]

 

[A, sơ ri sơ ri, quen miệng gọi em bé. Khụ, bro biết Phá Quân không? Tôi đang tìm kênh live của Phá Quân.]

 

[Phá Quân? Cậu ta đấu đơn, mấy người vào livestream thi đồng đội thì tìm kiểu gì.]

 

[Cảm ơn nhá!]

 

Chớp mắt, kênh livestream mất vài chục ngàn người xem.

 

[Chậc, fan của Phá Quân đông thật đấy.]

 

Sân thi đấu đơn số 09, Lâm Hân đang yên lặng ngồi trên ghế trong khu chuẩn bị, chờ hệ thống xếp cặp thi đấu.

 

Các tuyển thủ khác vừa vào sân đã thấy cậu thì lộ ra biểu cảm như cha chết mẹ mất.

 

Má, hên lắm mới xui được như này! Sao lại thi cùng sân với Phá Quân vậy!

 

Ban đầu còn nghĩ kiếm điểm dễ như ăn cháo, giờ thì khỏi luôn, chuẩn bị thua là vừa.

 

Hạ Nhược Minh với vẻ mặt phức tạp ngồi sát lại gần Lâm Hân, chìa tay chọc chọc cậu.

 

Lâm Hân quay đầu lại, thấy một gương mặt ai oán.

 

"Trùng hợp ha." Hạ Nhược Minh hận không tát cái mỏ mình vài cái. Sáng vừa mới nói không muốn gặp Phá Quân thì tối bị xếp vào cùng một sân thi.

 

Cậu gia nhập Chiến đội Hắc Nha (quạ đen) của chú, giờ thì cái tên nó vận vào người luôn.

 

"Ừ, trùng hợp thật." Lâm Hân nói, "Tớ sẽ không nương tay đâu."

 

Hạ Nhược Minh siết nắm tay, ánh mắt bốc lửa: "Tớ cũng không dễ dàng chịu thua đâu!"

 

"Được." Lâm Hân gật đầu nghiêm túc.

 

***

 

Phòng chăm sóc thai kỳ, Lý Diệu kết thúc trao đổi tinh thần lực với phôi thai nhỏ, quay đầu hỏi bác sĩ Lâu: "Tôi xem livestream ở đây có làm phiền anh làm việc không?"

 

Bác sĩ Lâu ngẩng đầu: "Giải đấu Mecha à?"

 

"Đúng vậy, Tiểu Hân thi đấu đơn." Lý Diệu đáp.

 

"Không sao." Bác sĩ Lâu nói, "Đúng lúc giúp tôi làm thí nghiệm."

 

Bình thường thì, mới chỉ là phôi thai thì không có chút ý thức nào cả, chỉ khi các cơ quan phát triển đầy đủ, thai nhi mới bắt đầu có phản ứng với thế giới bên ngoài. Thế nhưng đứa bé của Nguyên soái và phu nhân lại rất đặc biệt, có chút xíu mà đã có tinh thần lực, thực sự quá mức ảo.

 

Quan sát hai ngày gần đây, anh phát hiện cứ phôi thai lớn thêm một vòng thì khả năng cảm nhận của nó cũng dần mạnh lên.

 

Khi Nguyên soái và phu nhân nói chuyện với nó, một vài chỉ số sẽ xảy ra biến động rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua.

 

Được sự đồng ý, Lý Diệu mở livestream trận đấu, ngón tay thon dài chạm vài cái lên màn hình ảo, dễ dàng tìm ra khu thi đấu đơn nơi Lâm Hân đang thi.

 

Hắn bật chức năng phóng to, trong chớp mắt, phòng chăm sóc xuất hiện một màn hình ảo khổng lồ.

 

Trong màn hình, thiếu niên tóc đen nghe thấy thông báo của hệ thống, đứng dậy khỏi ghế, trầm lặng bước về phía sân thi đấu.

 

"Cục cưng à, chúng ta cũng may đó, vừa lúc xem được trận của ba Hân của con này."

 

Không quan tâm phôi thai có hiểu được không, Lý Diệu vẫn kiên nhẫn đóng vai bình luận viên cho con trai.

 

Bác sĩ Lâu dán mắt vào số liệu trên màn hình máy tính quang học, một phút sau, một chỉ số trong đó đột ngột nhảy vọt thêm một đơn vị, anh lập tức ghi chép lại.

 

[Phá Quân cố lên!]

 

[Bé cưng — mẹ yêu con —]

 

[Phấn khích quá, lại được xem Phá Quân thi đấu rồi.]

 

[Ước gì được xem trực tiếp, tiếc là lực tinh thần không đủ, không vào được Thế giới Mecha.]

 

[Ơ? Đối thủ đang lau mồ hôi hả? Anh ta căng thẳng à?]

 

Lâm Hân đứng trên sân thi đấu, rút thẻ mecha ra, kẹp giữa các ngón tay.

 

Đối thủ là một Alpha thân hình hơi mập, vừa biết trận đầu tiên phải đấu với Phá Quân đã căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa. Khi nhìn thấy trong tay Phá Quân là một tấm thẻ mecha lấp lánh ánh vàng, sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.

 

Đệt!

 

Thẻ mecha cấp 5!

 

Cậu ta chỉ có thẻ mecha cấp bốn, đánh sao lại!

 

"Xin được chỉ giáo." Lâm Hân ldường như không thấy sự kinh hoàng trong mắt đối thủ, nhanh chóng ném thẻ mecha, ra lệnh: "Biến hình."

 

Thẻ mecha bay vút lên không trung, phát ra một luồng sáng, rơi xuống đất hóa thành một mecha cao lớn màu xanh lam. Sau khi được nâng cấp, từng chi tiết của mecha đều toát lên vẻ "giàu có", dưới ánh đèn sân thi đấu lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo.

 

Cậu Alpha mũm mĩm nuốt nước bọt, run rẩy lấy thẻ mecha của mình ra, cắn răng bước lên.

 

Mecha màu xanh lục "phịch" một tiếng rơi xuống đất, trông cồng kềnh và thô sơ một cách kỳ lạ.

 

"Tít— tít— tít — Trận đấu bắt đầu—"

 

Ngay khi âm thanh của trọng tài điện tử vang lên, cả hai lập tức nhảy vào khoang điều khiển.

 

Lâm Hân chỉ mất hai giây đã tiến vào cột sáng, cộng hưởng tinh thần, mắt mecha sáng lên, rút trường kiếm bên hông, tấn công đối thủ.

 

Khoang điều khiển của cậu Alpha mũm mĩm kia còn chưa kịp đóng, tất nhiên cũng chưa vào cột sáng, bất ngờ bị tấn công khiến cậu ta luống cuống tay chân.

 

"Keng—"

 

Mecha màu xanh lam vung kiếm như chớp giật, một chiêu sắc lẹm.

 

Dù là khán giả tại chỗ hay người xem qua livestream đều cảm thấy chỉ mới chớp mắt, mecha xanh lục đã đổ ầm xuống đất.

 

Im phăng phắc—

 

Cả sân thi đấu lặng như tờ.

 

Các tuyển thủ đang ngồi hàng ghế chờ đều vô thức run rẩy.

 

Khoảng cách lớn dữ vậy đó hả? Lớn đến mức khó tin!

 

Hạ Nhược Minh đặt hai tay lên đầu gối, lưng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào sân đấu.

 

Một chiêu!

 

Bạn học Lâm chỉ dùng một chiêu là đánh bại đối thủ!

 

Đây chính là sức mạnh đáng sợ đã đối đầu với dị thú cấp 7 sao?

 

Quá mạnh!

 

"Cục cưng à, ba Hân của con vừa dùng một chiêu là thắng luôn rồi đó!" Lý Diệu dịu dàng nói.

 

Một chỉ số nào đó trên máy tính quang học lại tăng thêm hai đơn vị

 

Livestream thì nổ tung.

 

[Tôi địtttttttt! Diệt đối thủ trong chớp mắt luôn! K1ch thích vãi!]

 

[Nếu tôi nhớ không nhầm thì đối thủ của cậu ấy là thành viên đội Gấu Bắc Cực đúng không? Thực lực của Gấu Bắc Cực cũng khá đấy, ở trong top ba mươi.]

 

[Cấp bậc thẻ mecha lệch nhiều như vậy, thắng cũng chẳng vẻ vang.]

 

[Hơ hơ, sao lại không vẻ vang? Đánh mecha không giới hạn cấp bậc thẻ, đã dám lên sàn thì phải tung hết thực lực ra.]

 

[Tốc độ vào khoang điều khiển quyết định thắng bại.]

 

[Nãy tôi canh giờ thử, trời ạ, Phá Quân chỉ mất có hai giây đã hoàn tất thao tác mecha. Nhanh phát khiếp!]

 

Trận đấu vẫn tiếp tục, nhưng đoạn video Phá Quân hạ gục đối thủ trong nháy mắt đã leo thẳng lên top tìm kiếm của Weibo. Một số người trước đây không hứng thú với mecha tò mò nhấp vào xem thì bị một kiếm gọn gàng dứt khoát của mecha xanh lam cuốn hút, ùn ùn kéo vào xem livestream.

 

***

 

Trong căn phòng khách bài trí cổ kính, phu nhân Hàn ngồi trên ghế sofa được bọc bằng da thật, vẻ mặt lạnh lùng nhìn gương mặt câu nệ của cha Lâm Hân.

 

Bị bà ta nhìn chằm chằm khiến cha Lâm cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, ông ta buộc phải cắn răng chịu đựng, khó khăn mở miệng: "Phu nhân Hàn... xin bà hãy giúp tôi..."

 

"Giúp ông?" Phu nhân Hàn khẽ cong môi đỏ, giọng hờ hững, "Sao tôi phải giúp ông?"

 

Trán cha Lâm lấm tấm mồ hôi, nuốt sĩ diện xuống, cầu khẩn nói: "Nhờ Lâm Hân mà giờ hai vợ chồng tôi thành chuột chạy qua đường, cả khu dân cư cũng chẳng muốn chứa chấp. Dù gì đi nữa, chúng tôi cũng đã nuôi nấng thằng bé, sao nó có thể lấy oán báo ơn như thế?"

 

Phu nhân Hàn nói: "Ở không nổi thì chuyển nhà, chuyện đơn giản vậy mà cũng phải đợi tôi dạy?"

 

Chuyển nhà?

 

Cha Lâm biến sắc.

 

Chuyển đi đâu được? Giờ bọn họ đã là "người nổi tiếng" khắp liên sao, đi đâu cũng có người nhận ra.

 

Nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, phu nhân Hàn thản nhiên nói: "Rời khỏi hành tinh thủ đô, đến hành tinh Amira, dân cư chỗ đó thưa thớt, mỗi nhà đều cách nhau rất xa, không ai làm phiền đến các người."

 

"Hành tinh Amira? Chẳng phải chỗ đó là..." Cha Lâm nhíu mày.

 

Một hành tinh phát triển nông nghiệp là chủ yếu, kinh tế lạc hậu, chẳng khác gì nông thôn.

 

"Phu nhân Hàn, yêu cầu của tôi không cao, chỉ hy vọng bà ra tay giúp đỡ xử lý truyền thông, cứu giúp hình ảnh của chúng tôi là được." Cha Lâm vội vàng nói, "Chỉ là chuyện nhỏ, với bà mà nói chỉ là một cái búng tay thôi đúng không?"

 

Phu nhân Hàn nhấc tách trà, ung dung nhấp hai ngụm, lạnh nhạt nói: "Giúp ông thì tôi được lợi gì? Làm bẩn danh tiếng nhà họ Lâm sao?"

 

Giọng nói khinh miệt khiến lòng cha Lâm dấy lên một cơn hận, ông nghiến răng, liều một phen.

 

"Nếu bà không giúp thì đừng trách tôi trở mặt vô tình."

 

Thân phận thật sự của Lâm Hân là dòng chính của nhà họ Lâm, có quyền thừa kế. Nếu ông ta công bố chuyện này với báo chí, phu nhân Hàn cũng đừng mong được yên.

 

Phu nhân Hàn nhíu mày, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm ông ta.

 

Cha Lâm bị nhìn đến mức da đầu tê rần.

 

Một lúc lâu sau, phu nhân Hàn nói: "Ông muốn công bố thì cứ công bố, miễn là vợ ông chịu nổi."

 

Cha Lâm sững sờ, nắm tay siết rồi lại buông, nội tâm giằng xé dữ dội.

 

Phu nhân Hàn thầm rủa: "Đồ hèn."

 

"Ông đi đi, sau này đừng đến nhà chính nữa."

 

Cha Lâm không đạt được mục đích, còn bị đe dọa, lòng đầy bất mãn, trước khi rời đi nói một câu: "Tôi nghĩ, Lâm Hân có quyền được biết thân thế của mình."

 

Phu nhân Hàn lạnh lùng nhìn ông ta.

 

Cha Lâm quay đầu bỏ đi, vội vã như lúc đến.

 

Phu nhân Hàn đặt tách trà xuống, ngả người ra sau, xoa nhẹ huyệt thái dương, trong đầu hiện lên gương mặt của một cô gái trẻ tuổi đầy bướng bỉnh.

 

"Hàn Giai Du, nếu cô không nuôi dạy con tôi thành tài, tôi có làm quỷ cũng không tha cho cô!"

 

Phu nhân Hàn lắc đầu, xua đi ký ức, mở thiết bị nhận dạng, mở giao diện của Weibo, thấy một loạt top tìm kiếm:

 

#Phá Quân thắng 4 trận liên tiếp#

 

#Ra được một kiếm thì tuyệt đối không ra kiếm thứ hai#

 

#Omega trỗi dậy!#

 

"Tôi không thất hứa, đúng không?" Bà ta lẩm bẩm.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cục cưng: Ba Hân thật là giỏi giỏi! Mai mốt lớn lên cục cưng cũng muốn giỏi như ba Hân vậy! Um moa!

Bình Luận (0)
Comment