Sáng sớm Chủ Nhật, Lý Úc mang theo món quà tặng cháu trai nhỏ, ngồi xe bay đến lâu đài nhà họ Lý. Đến nơi, cậu gặp Đại công chúa Mạnh Lâm và cận vệ Hạ Quân ở trong sân.
"Ớ, công chúa điện hạ, sao ngài ở đây?" Vừa bước xuống xe, Lý Úc ngạc nhiên hỏi.
"Cậu đến được thì sao ta không đến được? Còn nữa, đừng gọi có 'ngài' này nọ, nghe kỳ cục chết đi được." Mạnh Lâm khó chịu phẩy tay.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài hồng nhạt, tóc búi lên cầu kỳ xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng. Nếu mà không nói lời nào đứng đó thì y như một tiểu thư xinh xắn đáng yêu.
Phía sau cô nàng là Hạ Quân trong bộ quân phục cận vệ, lặng lẽ làm tròn nhiệm vụ theo sát.
Lý Úc ôm một con thỏ bông lông xù trong lòng, lịch sự nhường đường, mời Đại công chúa đi trước.
Mạnh Lâm kiêu ngạo ngẩng cao đầu, xách váy bước vào lâu đài.
Vừa đi được hai bước suýt té, Hạ Quân theo phản xạ đỡ lấy: "Điện hạ cẩn thận."
Mạnh Lâm bực bội đá đôi giày da nhỏ đắt tiền trên chân.
Tất cả là tại mẫu hậu, cứ bắt cô ăn mặc kiểu tiểu thư dịu dàng thế này, thật là rườm rà quá!
Cô tức giận ôm lấy tay Hạ Quân, ra lệnh: "Đỡ ta đi."
Hạ Quân hiền lành phối hợp bước cùng nàng.
Mạnh Lâm đi được hai bước thì không bị ngã nữa. Trong lòng thầm thề, lần sau nếu mẫu hậu bắt mặc váy tiếp thì nhất định, nhất định sẽ không nghe theo!
Lý Úc đi theo sau hai người, miệng hơi há ra.
Bình thường công chúa ở học viện mặc quân phục, tóc tết một bím dài, chẳng có chút nữ tính nào. Hôm nay đến thăm anh họ mà lại ăn diện xinh đẹp thế này, quả nhiên tin đồn là thật à?
Đại công chúa thích Nguyên soái Đế quốc!
Chẳng trách trước đó còn đòi đánh nhau với anh dâu, chắc là ghen chứ gì?
Chậc!
Nếu cô biết anh dâu với anh họ đã có con rồi, thì có từ bỏ không nhỉ?
Lý Úc ôm chặt con thỏ bông, bước nhanh hơn.
Bạch Húc nhận được tin từ vệ binh ngoài cổng, sớm đã đứng trước cửa chính lâu đài để đón khách quý.
"Công chúa điện hạ giá lâm hàn xá, khiến nơi đây bừng sáng, thật vinh hạnh vô cùng."
"Chào quản gia Bạch, đã làm phiền rồi." Mạnh Lâm buông tay Hạ Quân, nhấc váy thi lễ kiểu tiểu thư. Cô rất kính trọng vị cựu đoàn trưởng Quân đoàn Griffin này, mỗi lần đến lâu đài đều không dám thất lễ.
Hạ Quân theo sau hành lễ.
Bạch Húc hiền hòa nói: "Công chúa, mời vào trong."
Lý Úc là khách quen nên thoải mái hơn nhiều. "Chào ông Bạch."
Bạch Húc nhìn thấy con thỏ bông trong lòng cậu, mỉm cười hỏi: "Thiếu gia Úc đến thăm tiểu thiếu gia sao?"
Mắt Lý Úc sáng lên, gật đầu: "Dạ dạ, cháu với anh dâu hẹn rồi, hôm nay đến thăm em bé!"
Mạnh Lâm đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Em bé?"
Mắt Lý Úc đảo một vòng, nhân cơ hội nhấn mạnh: "Đúng vậy, là con của anh họ với anh dâu đó, gần một tháng tuổi rồi, hôm nay tôi đặc biệt đến thăm, này, đây là quà."
Cậu cố tình giơ con thỏ bông lông xù lên, lắc lắc trước mặt Mạnh Lâm.
Mạnh Lâm há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lý Úc thấy vậy, trong lòng không khỏi thương cảm. Biết anh họ con cũng có rồi, lần này công chúa chắc phải chết tâm thôi ha?
"Ta có biết gì đâu!" Mạnh Lâm nhìn sang Bạch Húc, tròn mắt hỏi: "Mọi người giữ bí mật kỹ quá rồi đấy!"
Chiều qua cô còn thấy Lâm Hân ở sân huấn luyện trong học viện say sưa đánh tay đôi với huấn luyện viên, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của người mang thai một tháng cả!
Nguyên soái yên tâm dữ vậy sao?
Cho ông bầu mang thai tham gia huấn luyện cường độ cao luôn?
Bình thường mang thai tháng đầu là phải dưỡng thai cẩn thận chứ? Vận động mạnh dễ bị sảy thai lắm!
Bạch Húc thuận miệng đáp: "Tiểu thiếu gia còn quá nhỏ, Nguyên Soái không muốn công khai quá sớm."
"Ồ." Mạnh Lâm hiểu chuyện gật đầu. "Nhưng vẫn nên nói với mẫu hậu một tiếng, bà ấy nhất định sẽ rất vui khi biết Nguyên Soái đã có con."
Nguyên soái do mẫu hậu nuôi lớn, xem như nửa hoàng tử, tình cảm sâu đậm, Nguyên soái không nên giữ khoảng cách thế.
Bạch Húc nói: "Tình hình của tiểu thiếu gia có chút đặc biệt, đợi khi chính thức chào đời sẽ thông báo đến Hoàng hậu và Bệ hạ."
Mạnh Lâm chấm hỏi. Đặc biệt? Là sao?
Bạch Húc không giải thích thêm, chỉ đưa họ vào phòng khách.
Lý Úc thì cười đắc ý. Cháu trai bé nhỏ đang được nuôi trong tử c ung nhân tạo, đương nhiên là "đặc biệt" rồi!
"Xin hai vị đợi một chút, Nguyên Soái và phu nhân sẽ xuống ngay." Bạch Húc dặn nữ hầu mang trà lài mới pha và bánh ngọt ra đãi khách.
Lý Úc thấy bánh quy thì mắt sáng rỡ, vội nhét con thỏ bông sang một bên, cầm lấy một miếng bánh nhâm nhi ngon lành.
Cậu đến vội quá, còn chưa ăn sáng nữa!
Quả nhiên bánh quy của dì Mai Lâm làm là ngon nhất.
"Meooo~" Tiểu Bố không biết từ đâu thảnh thơi bước vào phòng khách, dáng đi kiểu mèo quý tộc. Thấy khách đến nhà, mặt nó vẫn điềm nhiên như cũ. Nó đi đến bên Lý Úc quen thuộc, nhẹ nhàng nhảy lên ghế sofa, phát hiện có một "cục trắng lông xù" to đùng đang chiếm hết chỗ, tò mò nghiêng đầu nhìn.
Cái gì thế này?
To đùng như vậy, chiếm gần hết chỗ ngồi của nó rồi!
Tiểu Bố bực bội trừng mắt, móng vuốt sắc bén bật ra, phóng lên cào một cái.
"Aaaa—— Dừng tay——"
Lâm Hân và Lý Diệu còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng thét thảm thiết của Lý Úc.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đi vào, thấy cảnh Lý Úc ôm chặt con thỏ bông bị cào rách, mặt mếu máo. Còn Tiểu Bố thì ngồi chễm chệ trên sofa, ngoáy đuôi rất ngoan.
"Chuyện gì vậy?" Lý Diệu hỏi.
Lý Úc nghe vậy liền giơ con thỏ bông bị rách bông lòi ra, tố cáo: "Anh họ, anh xem đi, đây là quà em tặng cháu trai nhỏ, bị Tiểu Bố cào hỏng rồi! Con thỏ này là bản giới hạn em mua trên web của Kaffee, tốn tới 10.000 tinh tệ đó!"
Lý Diệu nhìn con thỏ rách bươm đang rụng bông, lại nhìn Tiểu Bố đang tỏ vẻ vô tội, dở khóc dở cười.
Tiểu Bố tuy là mèo nhà, nhưng bản chất vẫn là mèo biến dị, thường ngày đáng yêu dễ thương chứ thực ra rất mạnh. Nhìn mấy vết cào kia, đủ thấy cú vồ vừa rồi uy lực cỡ nào.
"Meo meo~" Tiểu Bố phản đối. Cái kia chiếm chỗ "riêng tư" của nó mà.
Lý Úc tức tới đỏ mắt, môi mím lại uất ức.
Lâm Hân bước tới kiểm tra chỗ bị rách trên con thỏ, hỏi: "Có vá lại được không?"
"Không biết nữa..." Lý Úc uể oải trả lời.
Mạnh Lâm xem từ đầu tới cuối, chen vào: "Có con thỏ bông thôi mà, hư thì mua con khác!"
Hạ Quân đứng cạnh nghe vậy thì đỡ trán. Ngài không nghe thấy thiếu gia Úc nói là hàng giới hạn à? Bán hết là hết, có tiền cũng mua không được.
Lý Úc tức đến mức mắt đỏ hoe, xụ mặt: "Thôi... để em đổi món quà khác vậy."
"Không sao đâu, cục cưng sẽ thích nó mà." Lâm Hân ôm con thỏ, xoa xoa chỗ bị cào, bỗng nhiên đầu lóe lên một ý tưởng, quay sang hỏi Bạch Húc: "Ông Bạch, dì Mai có vá được không ạ?"
Mai Lâm là hầu nữ trưởng, thành thạo mọi việc trong nhà. Lâm Hân từng thấy dì ấy may rèm cửa mới, tay nghề còn khéo hơn máy móc thông minh nữa, vá con thỏ chắc không vấn đề gì.
Bạch Húc gật đầu: "Chắc là không thành vấn đề, để tôi gọi bà ấy đến."
Chẳng mấy chốc, Mai Lâm đang chuẩn bị bữa trưa dưới bếp đã đến phòng khách, nhận con thỏ bông, xem chỗ rách rồi mỉm cười: "Có thể vá được, đảm bảo y như mới."
Lý Úc lập tức tỉnh táo hẳn lên: "Thật ạ? Tuyệt quá!"
Lâm Hân nói: "Cảm ơn dì Mai ạ."
"Có gì đâu." Mai Lâm ôm con thỏ rời khỏi phòng.
Lâm Hân và Lý Diệu cùng ngồi xuống sofa tiếp khách. Trong khi đó, Tiểu Bố chẳng thấy mình làm sai gì, nhảy vào lòng Lâm Hân, kêu "meo meo" làm nũng.
Lâm Hân cúi đầu, gãi cằm nó, nghiêm túc nói: "Tiểu Bố, hôm nay không có cá khô cho mày đâu."
Tiểu Bố lập tức cứng đờ, mở to đôi mắt xanh biếc. Gì cơ? Em trai dám cắt khẩu phần cá khô của nó?
"Meo meo meo?" Tiểu Bố không phục.
"Mày làm hỏng quà của em trai tặng cho em bé đấy." Lâm Hân biết nó nghe hiểu, liền liệt kê tội trạng.
"Meoooooooo~~" Tiểu Bố úp mặt xuống chân trước, giả vờ hối lỗi.
Lý Úc hừ hừ vài tiếng, nhưng rồi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: "Khoan, "em trai"? Ai cơ?"
Lâm Hân đáp: "Cậu đó."
Lý Úc chỉ vào mình, ngơ ngác: "Em á?!"
Sao cậu lại thành em trai của một con mèo rồi?
Lâm Hân gật đầu: "Anh trai nói Tiểu Bố đã hai mươi tuổi rồi, tụi mình đều nhỏ tuổi hơn nó, nên đương nhiên là em trai."
Lý Úc vò mái tóc đỏ, nhăn mày đầy rối rắm. Cậu biết Tiểu Bố là mèo mà anh họ nuôi từ nhỏ, nhưng không ngờ bản thân lại nhỏ tuổi hơn cả... một con mèo.
Bảo sao lần trước mang Tiểu Bố đến ký túc xá chăm một thời gian, nó cư xử như đại gia khó chiều, hóa ra nó coi mình là... em trai thật?
Lý Diệu đưa tay túm gáy Tiểu Bố, nhấc nó khỏi đùi Lâm Hân.
"Meo?" Tiểu Bố ngoan ngoãn khi bị anh cả nhấc lên, chân tay thõng xuống, dáng vẻ ngây ngô.
Lý Diệu đặt nó xuống đất, vỗ mông nó một cái: "Đi xin lỗi đi."
Tiểu Bố không dám phản kháng, chầm chậm lết tới chỗ Lý Úc, cọ cọ vào cổ chân cậu ta, nhẹ nhàng kêu một tiếng "meo~" tỏ vẻ biết lỗi.
Lý Úc lập tức bị sự đáng yêu đó làm tan chảy, cơn giận tan biến, không kìm được mà bế nó lên, vuốt v e mấy cái. Tiểu Bố nằm ngửa phơi bụng ra, vẻ mặt "chán đời lắm rồi", mặc cậu ta muốn làm gì thì làm.
Xử lý xong chuyện của "hai đứa nhỏ", Lý Diệu mới quay sang Mạnh Lâm, lịch sự hỏi: "Không biết hôm nay công chúa đến có việc gì quan trọng không?"
Mạnh Lâm đang xem "trò vui" rất hào hứng, nghe hỏi mới hoàn hồn đáp: "À, ta đến đưa quả cầu mecha."
Cô lấy ra một quả cầu tròn trĩnh từ dây chuyền không gian, giao cho Hạ Quân. Hạ Quân cẩn thận nhận lấy, nâng niu mang đến trước mặt Lâm Hân.
Lâm Hân nhìn quả cầu mecha mới tinh, hơi sững sờ.
Đây là... Thiên Cơ?
Lần huấn luyện dã chiến trước, mecha của cậu bị hỏng nặng, phải gửi về Trung tâm Bảo trì Mecha.
Nếu là mecha bình thường thì ba ngày là sửa xong, nhưng lần này có thêm tinh hạch của dị thú cấp 7 nên giáo sư La Hải, một bậc thầy chế tạo mecha, đã nâng cấp nó thành siêu mecha sinh học, vì vậy mà mất khá nhiều thời gian.
Mecha nâng cấp xong vẫn là Thiên Cơ, nhưng lại không còn là Thiên Cơ cũ. Bên ngoài gắn thêm lớp kim loại đen tuyền, trông giống các bộ phận của Cùng Kỳ hơn.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng nhấn vào nút cảm ứng, vòng sáng quanh bụng quả cầu phát sáng, ăng-ten bật ra trên đỉnh đầu.
"Tít tít ——"
Tiếng "tít" quen thuộc vang lên, Lâm Hân giãn mày, chờ quả cầu khởi động.
Vòng sáng nhấp nháy, hệ thống trí tuệ nhân tạo khởi động, quả cầu mecha bay lên lơ lửng trước mặt cậu.
"Tiểu Hân, tớ về rồi đây!"
Giọng thiếu niên điện tử trong trẻo, khác với chất giọng con nít trước kia, nhưng vẫn vui tươi, đầy sức sống.
Tái ngộ sau xa cách, Lâm Hân vui mừng nói:"Chào mừng cậu trở về."
Lý Úc vừa ôm mèo vừa nhìn đầy ngưỡng mộ, siêu mecha sinh học, toàn liên sao chỉ có năm cái thôi đó!
Lâm Hân ôm lấy Thiên Cơ, cảm kích nói với Mạnh Lâm: "Cảm ơn công chúa."
Mạnh Lâm phẩy tay không để tâm: "Không cần cảm ơn. Tiến sĩ La giao mecha cho anh ba mà ảnh bận rồi nên nhờ ta tiện thể mang qua thôi."
Cô nhìn Lâm Hân chằm chằm, hai tay xoa xoa, đôi mắt tròn xoe long lanh: "Đánh một trận không?"
Lần trước tỷ thí với Lâm Hân, cô còn chưa đã ghiền. Tiếc là gấu con bị gãy tay rồi, phải mang đi sửa. Vừa sửa xong thì Lâm Hân lại xin nghỉ huấn luyện, mãi chưa có dịp tái đấu. Nay cuối tuần, anh ba bảo cô đến đưa mecha, cô liền xách quả cầu mecha hí hửng chạy tới đây.
Hạ Quân định mở miệng nhưng lại ngậm lại. Công chúa của anh... có biết thế nào là "siêu mecha sinh học" không vậy? Đó là loại có thể tung hoành vũ trụ, thậm chí đủ sức hủy diệt cả một hành tinh! Gấu con dù có nâng cấp cũng chỉ là mecha cấp 5, không cùng đẳng cấp!
Huống hồ, không phải Lý Úc nói rồi sao?
Lâm Hân đang mang thai.
Lý Úc nhìn khuôn mặt búp bê háo hức của công chúa mà đầy vạch đen trong đầu, lầm bầm.
Xem ra công chúa mê anh họ quá rồi, dám đến tận lâu đài công khai khiêu khích anh dâu.
Không được, cậu tuyệt đối không thể để cô phá hoại gia đình người ta!
Đặt Tiểu Bố xuống, Lý Úc liền hét lên: "Anh dâu! Em bé đâu rồi? Em muốn đi xem em bé trước!"
Mạnh Lâm nhìn cậu như thằng khờ.
Em bé?
Đang ở trong bụng Lâm Hân chứ ở đâu má!
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa: Đánh nhau! Đánh nhau! Ta muốn đánh nhau!
Lý Úc: Tôi muốn cản công chúa!
Hạ Quân: ——hai người làm ơn bắt sóng não của nhau đi được không!