Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 136

Lâm Hân nôn nóng mở email mà Lý Diệu đã chuyển tiếp.

 

Email không dài, chỉ hơn ba trăm chữ, tuy ngắn gọn cái gì quan trọng thì trình bày rất rõ ràng.

 

Thì ra ba của cậu không hy sinh trong trận chiến, mà là vì truy đuổi gen của dị thú Mẹ bị dị thú cấp cao đánh cắp nên đã rời khỏi hệ thiên hà hiện tại, từ đó bặt vô âm tín.

 

Mẹ của cậu cũng không phải như lời khai của cha nuôi ở sở cảnh sát rằng không muốn mang con trở về Vương quốc Chu Tước nên giao cậu cho phu nhân Hàn, mà là vì sự tồn vong của loài người, đành lòng ủy thác cậu cho phu nhân Hàn mà họ tin tưởng, hy vọng vì huyết mạch nhà họ Lâm, bà ta sẽ nuôi dạy cậu nên người.

 

Thế nhưng phu nhân Hàn vì tư lợi đã lập tức giao cậu cho cha mẹ nuôi hiện tại.

 

Do nhiệm vụ của ba mẹ cậu thực hiện là nhiệm vụ đặc biệt cấp cao, nên quân đội giữ bí mật nghiêm ngặt. Mười tám năm trôi qua, ba mẹ cậu vượt muôn trùng gian khó, bước qua cửa tử, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về Trái Đất.

 

Từ đó, khủng hoảng của nhân loại được giải trừ.

 

Dưới dòng chữ, đính kèm một tấm ảnh.

 

Trong ảnh là một cặp nam nữ mặc áo da thú, phong trần mệt mỏi, tuy da vàng mặt hốc hác, nhưng ánh mắt sâu thẳm toát lên thần thái anh minh và kiên định.

 

Chỉ nhìn một cái, Lâm Hân đã chắc chắn, họ chính là ba mẹ ruột của mình.

 

Lý Diệu vẫn luôn chú ý đến thiếu niên, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của cậu. Chỉ cần cậu có vẻ buồn bã, hắn sẽ lập tức dành cho cậu sự an ủi dịu dàng nhất.

 

Nhưng thiếu niên lại bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng. Cậu tắt giao diện của email đi, co chân lên, vòng tay ôm lấy, cằm đặt lên đầu gối, mắt nhìn những người dân du mục đang vui vẻ nhảy múa phía trước.

 

Lý Diệu không chịu được dáng vẻ nhỏ bé, thiếu cảm giác an toàn này của thiếu niên. Hắn vươn cánh tay dài, dễ dàng ôm lấy cậu, trong tiếng kêu kinh ngạc của đối phương, đặt cậu vào trong lòng, để lưng cậu tựa vào lồ ng ngực rộng lớn, vững chãi của mình.

 

"Cái anh này..." Lâm Hân có chút ngượng ngùng giãy giụa.

 

Lý Diệu siết chặt tay, ôm chặt cậu lại, đầu tựa lên vai cậu, nghiêng đầu thì thầm: "Chúng ta là bạn đời thân thiết nhất, em có bất cứ suy nghĩ gì cũng có thể nói với anh, đừng giấu trong lòng rồi tự suy nghĩ lung tung."

 

Thấy không ai để ý đến hai người họ, Lâm Hân dần thả lỏng, yên tâm dựa vào người đàn ông, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, ổn định của hắn.

 

"Em không nghĩ linh tinh đâu." Cậu nhỏ giọng phản bác.

 

Sự tổn thương từ cha mẹ nuôi đã quá sâu đậm, khiến cậu không dám kỳ vọng gì vào cha mẹ ruột, đặc biệt là sau khi nghe cảnh sát nói mẹ cậu vì lý do nào đó mà "bỏ rơi" cậu, cậu lại càng không dám hy vọng xa vời.

 

Nhưng giờ đây, khi biết được lý do thật sự cha mẹ rời đi, lòng cậu bắt đầu dao động.

 

Là một chiến sĩ mecha dự bị, cậu hiểu sâu sắc rằng bảo vệ quốc gia là trách nhiệm và sứ mệnh cao nhất của một người lính. Khi nhân loại đối mặt với diệt vong, bất cứ ai là quân nhân cũng sẽ dũng cảm bước ra, quên mình vì nghĩa.

 

Cha mẹ cậu là vậy, mà cậu cũng không ngoại lệ.

 

"Em muốn gặp họ không?" Lý Diệu hỏi.

 

Lâm Hân khựng lại, không trả lời ngay.

 

Lý Diệu cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi. Sáng nay, sau khi xem email của thủ trưởng Tiền gửi đến, đại khái hắn đã biết tình hình của ba mẹ Lâm Hân. Hắn rất khâm phục họ, và cũng có rất nhiều bất mãn với các cán bộ cấp cao của Cộng hòa Thanh Long.

 

Gen của dị thú Mẹ bị đánh cắp, các quốc gia khác có quyền được biết sự thật. Dị thú là kẻ thù chung của nhân loại, bốn nước nên đoàn kết, cùng nhau bàn bạc phương án để ứng phó. Nếu chẳng may cha mẹ Lâm Hân thất bại, dị thú dựa vào gen đó tạo ra dị thú Mẹ mới, Cộng hòa Thanh Long sẽ là kẻ phải chịu trách nhiệm, và loài người cũng sẽ đối mặt với diệt vong.

 

Dĩ nhiên, chuyện nội bộ nước khác hắn không thể can thiệp quá sâu, nhưng có thể than phiền riêng với thủ trưởng Tiền vài câu.

 

Ví dụ như, tại sao quân đội không chăm sóc tốt con trai của anh hùng mà để Lâm Hân rơi vào nguy hiểm.

 

Thủ trưởng Tiền bị anh chất vấn mà đỏ mặt xấu hổ.

 

"Khi chưa có tin tức xác thực về nhiệm vụ, quân đội không thể quá mức chú ý đến Lâm Hân, tránh gây nghi ngờ, nên chỉ có thể đảm bảo cậu ấy lớn lên khỏe mạnh. Còn việc sau khi phân hóa thành Omega mà xảy ra hàng loạt chuyện, đúng là do chúng tôi sơ suất. Nhưng khi biết cậu ấy ở Ám Tinh, chúng tôi đã quyết định cử người đi cứu, chỉ không ngờ cậu ấy đã được anh cứu trước."

 

Lý Diệu biết họ không thật sự bỏ mặc Lâm Hân, lửa giận cũng dịu đi đôi chút.

 

"Lâm Diệp và Quý Ngọc muốn đến Đế quốc Huyền Vũ gặp Lâm Hân, anh thấy sao?" Thủ trưởng Tiền hỏi.

 

"Còn phải xem ý của Tiểu Hân." Lý Diệu đáp. Hắn và Lâm Hân tuy là chồng chồng, nhưng trong chuyện này không có quyền quyết định thay cậu. Gặp hay không gặp cha mẹ ruột, là quyền lựa chọn của Lâm Hân.

 

Thiếu niên vô thức cọ ngón tay lên mu bàn tay hắn, môi mím chặt, gương mặt trầm tư, Lý Diệu biết, cậu đang do dự.

 

"Oa ha ha, ba ơi, chạy nào~ chạy nào~" Giọng trẻ con vang lên lanh lảnh, khiến những người mới đến không khỏi quay đầu nhìn về phía những mục dân đang cười nói vui vẻ không xa.

 

Một cô bé mũm mĩm đang cưỡi trên vai một người đàn ông cao to, tay vung chiếc roi ngựa đồ chơi, cười khúc khích hạnh phúc. Người đàn ông vững vàng chạy lách qua đám đông, vừa chạy vừa hét vang, hai cha con chơi đùa vui vẻ hết mình.

 

Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng chạy đi tìm cha mình, cũng muốn được cưỡi ngựa cao. Các ông bố dễ dàng nhấc bổng con lên vai, nhanh chóng tham gia vào cuộc đuổi bắt theo cha con cô bé mũm mĩm.

 

Chẳng mấy chốc, cả thảo nguyên tràn ngập tiếng cười rộn ràng.

 

Ánh mắt của Lâm Hân ánh lên vẻ ngưỡng mộ, cậu không nhịn được hỏi: "Anh ơi, ba anh từng cõng anh cưỡi ngựa chưa?"

 

Vừa hỏi xong, cậu chợt nhận ra mình đã lỡ lời.

 

Bởi vì.... cha mẹ của hắn đã anh dũng hy sinh khi hắn còn rất nhỏ.

 

"Xin lỗi anh ạ." Cậu cúi đầu xin lỗi.

 

"Không sao mà." Lý Diệu xoa đầu cậu, mỉm cười nói: "Hồi anh bốn tuổi, có lần được cha đưa đến thảo nguyên chơi, cũng giống họ vậy, cưỡi ngựa thi chạy. Cha anh rất lợi hại, thắng giải nhất. Lúc đó Tôn Kiến Long cũng tầm tuổi anh, thua rồi lăn lộn trên cỏ, vừa khóc vừa gào rằng không tính, đòi thi lại, kết quả vẫn thua tiếp."

 

Lâm Hân tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Tôn Kiến Long bây giờ là một người đàn ông lực lưỡng, vậy mà hồi nhỏ lại là một đứa bé "ăn vạ" dễ thương.

 

"Nếu em không muốn gặp ba với mẹ, thì mình sẽ không gặp." Lý Diệu cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu.

 

"Không, em muốn gặp." Lâm Hân không do dự nữa, kiên định nói.

 

Gặp rồi mới biết được tình cảm của ba mẹ dành cho mình như thế nào. Không gặp, sẽ vĩnh viễn không biết được họ có yêu thương mình hay không.

 

"Được." Lý Diệu mỉm cười dịu dàng.

 

***

 

Cộng hòa Thanh Long và Đế quốc Huyền Vũ cách nhau rất xa, dù đi tàu vũ trụ nhanh nhất cũng phải mất một tháng.

 

Biết tin Lâm Hân đồng ý gặp họ, Quý Ngọc và Lâm Diệp vô cùng xúc động, lập tức lên tàu vũ trụ đến hành tinh Hư Nhật.

 

Họ có kỳ nghỉ nửa năm, đủ thời gian để đi lại.

 

"Sớm biết thế này thì đã xin thủ trưởng Tiền một chiến hạm." Quý Ngọc cảm thán khi đứng trên đài quan sát của tàu.

 

Vì đến thăm người thân với tư cách người thường, hai vợ chồng đã thay quân phục, mặc đồ đôi trẻ trung thời trang.

 

"Chiến hạm muốn vào lãnh thổ Đế quốc Huyền Vũ thì phải xin phép nhập cảnh." Lâm Diệp nói. Thủ tục nhập cảnh phải mất nửa tháng, tính ra cũng chẳng nhanh hơn tàu dân dụng là bao.

 

Quý Ngọc thở dài, nhìn ra không gian bao la bên ngoài qua lớp kính, trong lòng nôn nóng muốn gặp lại con.

 

"Anh nói xem..." Bà ngập ngừng, rồi hỏi, "Nếu Tiểu Hân oán hận chúng ta thì sao?"

 

Đó là điều bà lo nhất.

 

Dù tình yêu dành cho con chưa bao giờ ngừng lại, nhưng dù sao họ cũng đã từng bỏ con lại, gây ra tổn thương không thể bù đắp.

 

"Vậy thì chúng ta sẽ làm tất cả để bù đắp, cho đến khi nó tha thứ." Lâm Diệp nắm chặt tay vợ nói.

 

"Ừm." Quý Ngọc gật đầu.

 

Hy vọng... mọi việc suôn sẻ.

 

***

 

Trong lớp học A01, tất cả sinh viên đều đang cúi đầu chăm chú viết bài.

 

Một học kỳ sắp kết thúc, toàn học viện đang bước vào kỳ thi cuối kỳ. Hôm nay là ngày thi thứ ba, sau khi thi xong môn này, sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.

 

Lâm Hân viết rất nhanh, hầu như vừa đọc đề đã biết cách giải.

 

Tuy suốt học kỳ này, tổng thời gian cậu lên lớp chưa đầy một tháng, nhưng kiến thức cần học, cậu không bỏ sót chút nào. Mười ngày trước kỳ thi, cậu lao vào ôn tập điên cuồng, chỗ nào không hiểu thì hỏi Lý Diệu, đến mức khoảng thời gian đẹp đẽ buổi tối của hai người đều dùng để học hành.

 

Còn bảy ngày nữa cha mẹ cậu sẽ đến hành tinh Hư Nhật. Lâm Hân vừa hồi hộp vừa mong đợi, không biết sẽ phải trò chuyện thế nào khi gặp lại, nhưng muốn để lại ấn tượng tốt, tất nhiên phải đạt thành tích xuất sắc.

 

Vì vậy, cậu càng chăm chỉ học tập và rèn luyện, chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi cuối kỳ.

 

Khi chính thức bước vào kỳ thi, cậu rất tự tin, chữ viết vừa nhanh vừa đẹp. Mới chưa đầy nửa tiếng đã viết xong năm trang đề thi, trong khi những người khác mới viết đến trang thứ hai.

 

Khi viết đến trang thứ bảy, thiết bị nhận dạng trên cổ tay cậu khẽ rung. Lâm Hân hơi nhíu mày, không để tâm, tiếp tục viết bài.

 

Trong thời gian thi, sử dụng thiết bị nhận dạng bị xem là hành vi gian lận.

 

Sau vài phút, thiết bị nhận dạng lại rung lên lần nữa. Lâm Hân liếc mắt nhìn, phát hiện số liên lạc nhấp nháy trên màn hình là của chồng cậu.

 

Cậu sững người.

 

Lạ thật, chồng biết rõ hôm nay là thi cuối kỳ mà, sao lại gọi lúc cậu đang thi?

 

Chẳng lẽ có chuyện gì gấp sao?

 

Lâm Hân mím môi, giơ tay phải lên: "Báo cáo huấn luyện viên, em muốn nghe cuộc điện thoại."

 

Giám thị nghiêm mặt từ chối: "Trong giờ thi, cấm gọi hay nhận điện thoại!"

 

Lâm Hân khó xử nói: "Em xin lỗi ạ, em biết quy định... nhưng... có thể là bạn đời em có việc gấp.""

 

"Bạn đời của em?" Giám thị là giáo viên lớp khác, nhất thời không nhớ ra bạn đời của cậu là ai, sắc mặt càng khó coi.

 

"Thưa huấn luyện viên, bạn đời của bạn Lâm là Nguyên soái của Đế quốc." Đường Tuyết Phi giơ tay nói.

 

Giám thị trợn mắt, cuối cùng cũng load xong. Nguyên soái của Đế quốc là ai? Là cu con Lý Diệu kia, học trò thiên tài mà ông từng dạy. Với tính cách của nó thì nếu không phải việc cực kỳ quan trọng, tuyệt đối sẽ không gọi điện làm phiền bạn đời đang thi cử.

 

"Ra hành lang nghe đi." Giám thị nói.

 

"Cảm ơn huấn luyện viên!" Lâm Hân đặt bút xuống, vội vàng rời khỏi lớp học. Các bạn học khác tò mò quay đầu nhìn theo, giám thị gõ bàn, nghiêm khắc nhắc nhở tiếp tục làm bài.

 

Lâm Hân vừa ra khỏi lớp liền lập tức bắt máy: "Em nghe này anh, có chuyện gì vậy?"

 

"Tiểu Hân, mười phút trước, anh nhận được thông báo từ tàu tuần tra, tàu vũ trụ mà ba mẹ em đang đi đã bị dị thú tấn công tại vùng vành đai tiểu hành tinh UI475." Giọng Lý Diệu trầm thấp vang lên trong thiết bị nhận dạng, khiến Lâm Hân cứng đơ người.

 

"Anh... tình hình... có nghiêm trọng không?" Một lúc sau, cậu mới tìm lại được giọng nói, run rẩy hỏi.

 

"Đã cử chiến hạm đến cứu viện, nhanh nhất cũng phải một ngày nữa mới đến được UI475." Lý Diệu dịu giọng, "Em ổn chứ? Tiểu Hân?"

 

Lâm Hân hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: "Em ổn. Anh, em cũng muốn đi cứu viện!"

 

Giọng nói của cậu đầy khí phách, rõ ràng và quyết liệt.

 

"Còn kỳ thi thì sao?" Lý Diệu hỏi.

 

Lâm Hân quay đầu nhìn cửa lớp học, bướng bỉnh nói: "Chỉ còn mặt cuối cùng chưa viết, qua môn không thành vấn đề."

 

Điểm số lúc này không còn quan trọng nữa.

 

"Anh sẽ cho quản gia Bạch đến đón em." Lý Diệu nói.

 

"Anh, em muốn trực tiếp lái mecha đến quân khu." Lâm Hân khẽ động ngón tay đeo nhẫn không gian. Thiên Cơ đã được nâng cấp thành siêu mecha sinh học, tốc độ bay nhanh hơn hàng chục lần xe bay, từ Học viện Vấn Thiên đến trạm không gian của quân đội chỉ mất vài phút.

 

"Được, anh sẽ cấp quyền bay trên không cho em." Lý Diệu ủng hộ vô điều kiện.

 

Lâm Hân triệu hồi quả cầu mecha, đi tới cuối hành lang, ra lệnh: "Thiên Cơ, biến hình!"

 

"Rõ!" Thiên Cơ bay ra khỏi hành lang, ngay lập tức phân tách, chuyển hóa, tổ hợp lại giữa không trung. Trong chớp mắt, một cơ giáp màu xanh đen cao chừng mười bảy mười tám mét xuất hiện trước tòa giảng đường..

 

Lâm Hân tung người nhảy lên, nhẹ nhàng đáp vào thân mecha, tiến tới cửa khoang điều khiển.

 

Giám thị nghe tiếng động, chạy ra khỏi lớp, lập tức nhìn thấy Lâm Hân và mecha của cậu, hét lớn: "Bạn học Lâm kia, em định đi đâu vậy? Kỳ thi còn chưa kết thúc!"

 

"Xin lỗi huấn luyện viên, em phải lên vũ trụ cứu ba mẹ em!" Không đợi huấn luyện viên trả lời, Lâm Hân lập tức chui vào khoang điều khiển.

 

Giám thị trợn mắt há hốc mồm, chỉ biết trơ mắt nhìn mecha "vút" một tiếng, biến mất giữa bầu trời.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Huấn luyện viên (thở phì phò): Làm việc! Làm việc! Làm việc!

 

Chấm thi xong—

 

Huấn luyện viên (tiếc đứt ruột): Còn có mặt cuối sao không viết luôn đi trời! Không thôi là điểm tối đa rồi! Hừ!

Bình Luận (0)
Comment