Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 139

"Mọi người ngồi xuống đi, từ từ nói chuyện."

 

Lý Diệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Hắn ra hiệu cho Lâm Diệp và Quý Ngọc ngồi xuống ghế sofa, sau đó nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của Lâm Hân. Dưới ánh mắt có phần lúng túng của cậu thiếu niên, anh dịu dàng kéo cậu ngồi lại ghế, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu.

 

"Anh đi pha trà, em tiếp hai người họ nhé."

 

Anh đứng dậy, rời đi một cách tự nhiên.

 

Lâm Hân nhìn không rời bóng dáng người đàn ông đang đi vào khu bếp nhỏ trong căn phòng.

 

Quý Ngọc nhìn dáng vẻ dựa dẫm của con trai mình, cảm xúc trong lòng ngổn ngang. Nếu là cha mẹ khác biết con mình lén lút kết hôn, chắc chắn sẽ càm ràm không ngớt, thậm chí còn cố tình bắt bẻ "con dâu".

 

Nhưng họ không thể.

 

Họ không có tư cách.

 

Dù với lý do gì đi nữa, họ vẫn là những người cha người mẹ vô trách nhiệm, sinh mà không nuôi, để con chịu khổ, suýt chút nữa dẫn đến bi kịch. Nếu không có "con dâu" ra tay cứu giúp, họ thật sự không dám tưởng tượng hậu quả như thế nào.

 

Mỗi lần nhớ đến việc con trai suýt bị đem ra đấu giá, tim bà như bị dao cứa, nhìn Lâm Hân càng thêm áy náy.

 

Lâm Diệp cảm nhận được lo lắng của vợ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hân, cảm ơn con đã đến cứu ba mẹ."

 

Nghe vậy, Lâm Hân quay đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng của ba, không khỏi xúc động. "Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là việc con nên làm."

 

Biết ba mẹ gặp nguy hiểm, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ nghĩ: Tuyệt đối không để họ xảy ra chuyện, dù thế nào cũng phải cứu được.

 

Ba mẹ ruột hay ba mẹ nuôi có khác biệt không, ít nhất phải gặp rồi mới có thể biết rõ.

 

Giờ đây được gặp họ, Lâm Hân hiểu rằng họ không giống với ba mẹ nuôi xíu nào. Ánh mắt lấp lánh vì xúc động kia không thể giả vờ được.

 

Lâm Diệp và Lâm Hân đều không phải người nhiều lời, nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.

 

Tính cách Quý Ngọc thẳng thắn, thích gì nói nấy, nếu không phải vì đây là lần đầu gặp mặt nên muốn để lại ấn tượng tốt với con trai thì bà đã sớm nhào tới ôm lấy con rồi nói hết nỗi nhớ trong lòng.

 

Bà len lén dùng ngón tay chọc nhẹ vào hông chồng.

 

Lâm Diệp ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích, nhận được ám hiệu của vợ thì tiếp lời: "Kỹ thuật điều khiển mecha của con rất xuất sắc."

 

Con trai ông thể hiện vô cùng xuất chúng trong Thế giới Mecha, ra chiến trường vũ trụ lại dũng cảm phi thường, chiến thuật và phong cách chiến đấu toàn thiện, hoàn toàn mang đủ phẩm chất của một quân nhân, vượt xa những người cùng tuổi.

 

"Là anh trai dạy con đấy ạ." Lâm Hân khiêm tốn nói.

 

"Kỹ năng cận chiến của con cũng rất tinh diệu." Lâm Diệp tán thưởng. Trước khi đến đây, ông còn đặc biệt hỏi thăm thủ trường Tiền về Lý Diệu, biết hắn là vị Nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đế quốc Huyền Vũ, thực lực không thể đo lường, là một nhân tài quân sự hiếm có, phẩm chất chính trực.

 

"Quản gia Bạch đã dạy con võ cổ." Lâm Hân giải thích, "Quản gia Bạch từng là quân đoàn trưởng của quân đoàn Griffin."

 

Lâm Diệp ngẩn người, trong đầu lập tức tìm kiếm thông tin về "Quân đoàn trưởng quân đoàn Griffin", nhanh chóng nhớ ra người đó là ai, một nhân vật truyền kỳ xuất hiện trong sách giáo khoa.

 

Ông không khỏi kính phục.

 

Được vị tiền bối ấy đích thân chỉ dạy con trai, đúng là vinh hạnh vô cùng.

 

Đồng thời, ông cũng cảm thấy an lòng, Lý Diệu đã chăm sóc Tiểu Hân rất chu đáo.

 

Quý Ngọc âm thầm thở dài.

 

Cái tốc độ nói chuyện chậm rãi của chồng và con trai thế này, không biết bao giờ mới vào được trọng tâm, cứ vòng vo như vậy lại khiến bầu không khí thêm xa cách.

 

"Tiểu Hân."

 

Bà đứng dậy bước đến trước mặt Lâm Hân. Cậu theo phản xạ muốn đứng lên, nhưng Quý Ngọc lại nhẹ nhàng ấn vai cậu, để cậu ngồi yên, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi.

 

"Mẹ có thể ôm con một cái không?"

 

Lâm Hân ngẩn người, nhìn bà chăm chú.

 

Quý Ngọc kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi con trai chấp nhận mình.

 

Một lúc lâu sau, Lâm Hân khẽ gật đầu.

 

Quý Ngọc nở nụ cười rạng rỡ, dang rộng vòng tay, mãn nguyện ôm lấy con trai.

 

Tai Lâm Hân đỏ ửng, thân người cứng đờ, bối rối tìm kiếm bóng dáng Lý Diệu, nhưng người đàn ông kia từ lúc bước vào bếp đến giờ, vẫn không có động tĩnh gì.

 

Dường như chưa thấy cậu đủ căng thẳng, Lâm Diệp cũng bước tới, ngồi xuống bên kia của cậu, hỏi ý kiến.

 

"Ba cũng có thể ôm con một cái được không?"

 

"Á?" Lâm Hân như bị sét đánh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Lâm Diệp coi như con đã đồng ý, liền dang tay ôm lấy con trai, cùng với vợ mình.

 

Bị hai người cùng lúc ôm chặt, mặt Lâm Hân đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thân thiết chưa từng có với ba mẹ ruột.

 

"Tốt quá, thật sự tốt quá rồi." Quý Ngọc nhắm mắt, nghẹn ngào hít hương thơm sạch sẽ, dịu dàng trên người thiếu niên, "Tiểu Hân, mẹ xin lỗi con... Con còn nhỏ như vậy mà mẹ lại rời bỏ con. Nếu có thể, mẹ thực sự rất muốn được cùng con lớn lên, không để con chịu một chút ấm ức nào. Lúc ở thiên hà khác, ngày nào mẹ và ba con cũng mong được trở về, chỉ vì mong được đoàn tụ với con. Dù có khổ cực đến đâu cũng ráng vượt qua. Mẹ xin lỗi... đường về nhà, tìm quá lâu, quá lâu..."

 

Lâm Diệp vốn là người trầm tính, không bộc lộ cảm xúc như vợ, nhưng lúc này cũng không thể kìm lòng.

 

"Mẹ con luôn giữ bức ảnh của con lúc mới sinh trong thiết bị nhận dạng. Cô ấy mất năm năm mới tìm được ba, việc đầu tiên là cho ba xem ảnh con. Khi ấy ba đang trong trạng thái tinh thần suy sụp, nhưng chỉ cần nghe đến con, nhìn thấy ảnh con, là từ từ bình tĩnh lại. Về sau... trong một trận chiến với dị thú, thiết bị nhận dạng của mẹ con bị hỏng, rất nhiều ảnh bị mất. Dù ba cố gắng hết sức sửa lại cũng chỉ giữ được một tấm."

 

Mắt Quý Ngọc hoe đỏ, khịt mũi nói: "Tấm đó là lần đầu mẹ chụp, tay run quá nên bị nhòe, còn bị cháy sáng nữa. Cũng may là biết cái thiết bị nhận dạng mấy trăm ngàn tinh tệ đó không bền nên mẹ đã gửi qua máy của ba con một tấm, cái đó mấy mấy triệu lần, bao bền."

 

Lâm Diệp nói tiếp, mang theo chút bất đắc dĩ với cái sự "cố chấp" của vợ: "Mẹ con sợ ảnh đó cũng mất, nên không chỉ gửi cho ba một bản, còn bắt ba làm một máy in ảnh để in ra cả trăm tấm để mang theo bên người."

 

Lâm Hân lặng lẽ nghe, thân thể cứng đờ dần thả lỏng.

 

Cậu chậm rãi nâng tay lên, do dự hai giây, rồi nhẹ nhàng ôm lại cha mẹ.

 

Cảm nhận được sự thay đổi của con, Quý Ngọc bỗng bật khóc nức nở.

 

"Con ơi, con của mẹ, mẹ nhớ con nhiều lắm... hu hu hu... Tất cả là lỗi của mẹ, tin nhầm người, suýt chút nữa để mất con... Hu hu... mẹ xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm!"

 

Lâm Diệp nghe tiếng khóc của vợ, mắt cũng đỏ hoe, tự trách: "Tất cả là do ba quá yếu, mới để dị thú lấy được gen của dị thú Mẹ."

 

Vì thế, trên hành trình tìm đường về đầy gian nan, ông không ngừng ép bản thân mạnh mẽ lên, để sau này có thể bảo vệ vợ con tốt hơn.

 

Lâm Hân không biết làm sao để dỗ mẹ mình đang khóc, luống cuống tay chân.

 

"Con... con ổn mà... mẹ đừng khóc nữa..." Cậu an ủi.

 

"Hu hu... mẹ không xứng làm mẹ của con... hu hu..." Nước mắt của Quý Ngọc cuồn cuộn rơi xuống.

 

Lâm Hân nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, khó khăn quay sang cầu cứu ba, lại thấy mắt ông cũng rưng rưng. Cậu mím môi, nhỏ giọng gọi: "Mẹ... ba..."

 

"Hu oa! Con gọi mẹ là mẹ rồi, anh ơi con gọi em là mẹ rồi... hu hu hu––" Quý Ngọc khóc to hơn.

 

"Con ngoan, ba ở đây. Ba hứa với con, sau này sẽ không để ai bắt nạt con nữa." Lâm Diệp nhẹ nhàng xoa đầu con.

 

Khoảnh khắc ấy, vết thương bé nhỏ trong lòng Lâm Hân lặng lẽ khép lại.

 

Cậu không phải đứa trẻ bị bỏ rơi.

 

Cha mẹ không hề vứt bỏ cậu.

 

Họ đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để trở về tìm cậu.

 

Là một Omega, vốn dĩ đã nhạy cảm về cảm xúc, lại thêm tiếng khóc của mẹ, nước mắt cậu cũng tuôn như suối.

 

Trong phòng khách, bỗng chốc chỉ còn lại tiếng khóc nức nở.

 

Là nước mắt của đoàn tụ.

 

Lý Diệu, người đã pha xong trà từ lâu, bưng khay trà đứng yên ở cửa phòng khách, trong đôi mắt vàng ánh lên sự dịu dàng.

 

Năm phút sau, cảm xúc của ba người trong nhà dần ổn định.

 

Hai vợ chồng buông con ra, lấy khăn tay lau nước mắt.

 

Sau khi được giải tỏa cảm xúc, khoảng cách giữa Lâm Hân và cha mẹ đã gần gũi hơn rất nhiều.

 

Cậu nắm lấy tay họ, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn hai người... đã không bỏ rơi con."

 

"Ngốc à, làm sao ba mẹ nỡ bỏ con chứ." Quý Ngọc nói, "Chỉ có kẻ mù mắt mới không thấy con giỏi giang, đáng quý đến mức nào."

 

Lâm Diệp hơi nhíu mày: "Trước khi đến đây, ba mẹ đã ghé về nhà cũ, chất vấn Hàn Giai Du và điều tra rõ sự thật con bị đem cho người khác nuôi."

 

Lâm Hân sững người: "Phu nhân Hàn?"

 

Nhắc đến chuyện này, Quý Ngọc tức sôi cả máu, nghiến răng nghiến lợi: "Hồi đó mẹ tin nhầm người, tưởng Hàn Giai Du là người tốt. Ai ngờ mẹ vừa nhờ bà ta chăm sóc con là bà ta đưa con cho người khác nuôi, còn lừa chú con rằng mẹ đã mang con về Vương quốc Chu Tước rồi. Chỉ vì sợ con lớn lên tranh tài sản với con trai bà ta. Đúng là cái loại hai mặt, lòng dạ hẹp hòi, thiển cận!"

 

"Chú của con là Lâm Nghị, cũng rất hối hận." Lâm Diệp nói, "Bình thường chú ấy bận rộn công việc, suốt ngày không có ở nhà, bị vợ che mắt, để bà ta làm bậy. Để bù đắp sai lầm, chú ấy quyết định chuyển nhượng toàn bộ tài sản của nhà họ Lâm cho con."

 

"Cái gì ạ?" Lâm Hân trợn to mắt.

 

Nhà họ Lâm là một gia tộc lâu đời, tổ tiên tích lũy vô số của cải, hiện giờ tuy đã suy tàn về mặt quân sự, nhưng sản nghiệp vẫn còn đó. Chuyển hết tài sản cho cậu, liệu mấy người khác trong nhà họ Lâm có đồng ý không? Huống hồ gì cậu đã nhập cư vào Đế quốc Huyền Vũ, vài năm cũng chưa chắc về Trái Đất một lần, có nhiều tài sản vậy cũng chẳng quản nổi.

 

Cậu kiên quyết lắc đầu: "Con không cần đâu ạ."

 

"Sao lại không cần?" Quý Ngọc nói, "Đã vậy thì càng phải nhận, cho Hàn Giai Du tức chết đi!"

 

Lâm Hân nói: "Con không dùng đến."

 

Cậu có thể tự mình kiếm tiền, mỗi tháng còn có trợ cấp cho chủng người hiếm, chồng cậu cũng rất giàu, không cần thiết phải nhận nhiều tài sản như vậy. Hơn nữa, nếu tất cả tài sản đều cho cậu, cha mẹ thì sao? Người khác trong nhà họ Lâm sống thế nào?

 

Đứa trẻ này quá lương thiện, điều đó khiến Quý Ngọc vừa mừng vừa đau lòng. Bà thở dài một hơi, nói: "Con không cần bận tâm đ ến người khác, anh họ con là Lâm Thiên Vũ cũng đồng ý chuyển hết tài sản cho con."

 

"Con không muốn hưởng mà không làm gì." Đôi mắt Lâm Hân sáng như sao, vẫn kiên quyết giữ vững lập trường: "Quá xa, con cũng không thể lo xuể ạ."

 

Quý Ngọc nhìn sang chồng, hy vọng anh sẽ khuyên nhủ con trai.

 

Lâm Diệp nói: "Lâm Nghị sẽ tiếp tục quản lý, nhưng mọi thứ kiếm được đều là của con."

 

Nói cách khác, Lâm Nghị tự nguyện trở thành cái máy kiếm tiền?

 

Càng không được!

 

Lâm Hân nắm lấy tay cha mẹ, nghiêm túc nói: "Hiện giờ con rất hạnh phúc, có cha mẹ, có bạn đời, còn có em bé nữa, vậy là đủ rồi."

 

Quý Ngọc xúc động đến mức lại muốn khóc.

 

Sao con trai bà lại hiểu chuyện đến vậy chứ?

 

Thật khiến người ta đau lòng quá.

 

Nhưng mà từ từ, khoan đã... em bé hả?

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.

 

"Tiểu Hân, em bé là... là..." Quý Ngọc không kiềm được cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng Lâm Hân. Không phải như bà đang nghĩ chứ?

 

A a a?

 

"Em bé chính là em bé đó ạ, là con của con và Diệu." Lâm Hân nhớ đến đứa nhỏ trong tử c ung nhân tạo, gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười dịu dàng, "Là một đứa nhỏ hoạt bát và rất đáng yêu."

 

Lý Diệu đúng lúc bước vào phòng khách, đặt khay trà xuống bàn, tao nhã rót trà, đưa trà cho hai người, mỉm cười nói: "Lần này hai người đến thật đúng lúc, con và Tiểu Hân định tổ chức hôn lễ vào cuối năm, có nhiều việc chưa biết, mong hai người giúp đỡ."

 

"Hôn... hôn lễ..." Quý Ngọc cầu cứu nhìn chồng.

 

Mấy nghi thức hôn lễ đó bà biết cái gì đâu? Bà và chồng còn mới đi đăng ký kết hôn cách đây một tháng, còn chưa tổ chức đám cưới nữa là!

 

Lâm Diệp cũng kinh ngạc chẳng kém, chỉ là biểu hiện không khoa trương như Quý Ngọc.

 

Hai người đột nhiên được "thăng chức" thành ông bà nội, bị từng cú "bất ngờ" đập cho hóa đá.

 

––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cục cưng: Cục cưng không được đi đám cưới của 2 ba! Cục cưng dỗi, không vui!

Bình Luận (0)
Comment