Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 26

Ngay khi Lâm Hân đặt cuốn sách xuống, cậu liền nhìn thấy cơ thể bán khỏa thân của người đàn ông.

 Cơ bắp cân đối, cơ bụng rõ rệt, đường nét gợi cảm, làn da màu đồng săn chắc , có thể là mới vừa tắm xong ,có vài giọt nước từ trên cơ ngực chảy xuống phía dưới.

 Lâm Hân ánh mắt đi theo giọt nước mà nhìn theo chiếc quần đùi màu đen bên dưới.

Không biết nhớ tới điều gì, cậu bất giác đỏ mặt, vội vàng lấy sách che mặt, ngón chân hơi co lại  lại phản bội lương tâm cắn rứt của cậu.

Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt của Lý Diệu, nghĩ đến tiểu O đang trên giường, anh liền tìm một cái áo ngắn để mặc vào.

“Em đang nhìn cái gì vậy?” Anh đến bên giường.

Lâm Hân giơ cuốn sách lên cho anh xem bìa.

Trong nhẫn không gian có rất nhiều sách thâm thúy mà đại thần đã bỏ vào, đọc vài cuốn thì giật thót cả người, chỉ có thể gặm nhấm lịch sử giữa các tinh tế này.

 Tuy nhiên, lịch sử giữa các tinh tế  này còn chi tiết hơn sách giáo khoa ở trường của cậu, một số sự kiện lịch sử đã được mô tả ngắn gọn lại được mô tả chi tiết, khiến cậu muốn dừng mà không dừng được .

Lý Diệu liếc nhìn tấm bìa và hơi nhướng mày .

Đây là cuốn sách anh mượn từ Thư viện Hoàng gia, nó ghi lại những sự kiện lịch sử nhất định không thể công khai.

 “Nhìn đẹp mắt không?” Anh lên giường, tựa vào bên cạnh đứa nhỏ.

Lâm Hân từ trong sách lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn người đàn ông  đang ở gần bên cạnh, lắp bắp: “Được… nhìn rất đẹp .”

“Em nhìn tới chỗ nào rồi ?” Lý Diệu duỗi tay ra khớp xương rõ ràng ,ngón tay kẹp gáy sách. Kéo nhẹ một cái , cuốn sách đã nằm trong tay anh.

“Nguồn gốc của xã hội giữa các vì sao và sự phân loại chủng tộc.” Cuốn sách bị cướp đi, Lâm Hân phồng má trong vô thức.

Bộ dáng có chút trẻ con của cậu làm người đàn ông thích thú, sờ sờ  đầu nhỏ của đứa trẻ , kéo tấm chăn lên, lặng lẽ che đi đôi chân dài trắng nõn khiến người ta không khỏi suy nghĩ .

 “Đến giờ bạn nhỏ nên đi ngủ rồi.”

Lâm Hân vô cùng thích thú xem nó, giờ bắt cậu ngủ thì làm sao mà ngủ được?

“Còn muốn xem một chút.” Cậu nghiêng người lấy sách từ người đàn ông.

Lý Diệu một cái đã bắt được cậu , ép cậu vào trong lòng ngực anh, khóa chặt đứa nhỏ lại một cách dễ dàng.

 “Em nằm xuống, tôi sẽ đọc cho em .”

Nằm nhoài trong lòng của người đàn ông, xuyên qua lớp quần áo mỏng, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau.

Lâm Hân vẫn muốn bay nhảy mấy lần , nhưng cánh tay của người đàn ông mạnh như một cái kìm sắt, vì vậy cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống, gối đầu lên cánh tay của người đàn ông.

Lý Diệu nhẹ nhàng đọc nội dung cuốn sách ,một bên vỗ về nhẹ nhàng vào lưng đứa trẻ.

Lâm Hân ngửi thấy mùi linh sam quen thuộc , nhắm mắt lại và lắng nghe giọng nói của người đàn ông.

Nơi sinh của con người giữa các tinh tế là Lâm Tinh, chưa mở rộng ra vũ trụ, có 4 chủng tộc chính, đó là: chủng tộc da vàng, chủng tộc da trắng, chủng tộc da đen và chủng tộc da nâu.

 Sau khi quái vật ngoài hành tinh xâm chiếm Lam Tinh , loài người gần như tuyệt chủng. Người da vàng và người da trắng phải vật lộn để tìm lối thoát trong những ngày cuối cùng, phát triển công nghệ cao, phát minh ra máy móc và đấu tranh giành lại không gian sống của họ từ tay quái vật ngoài hành tinh .

Trong 100 năm tiếp theo, Lam Tinh phải chịu một cuộc tiêu diệt chủng tộc khác. Các chủng tộc da vàng ở phương Đông vẫn kiên trì và kiên quyết tìm ra lối thoát khỏi bóng tối. Tuy nhiên, người da trắng bùng phát và dễ bị tổn thương khi đối mặt với thảm họa. Một số ít của những người hòa nhập vào chủng tộc màu vàng phía đông và tồn tại một cách khó khăn.

Do đó, Lam Tinh ngày nay về cơ bản là một người đàn ông da vàng phương Đông với tóc và mắt đen.

Và một nhóm nhỏ người da trắng và chủng tộc da vàng đó đã kết hôn và hỗn hợp qua nhiều thế hệ. Cho đến nay, không có người da trắng thuần chủng nào trong Lam Tinh .

Bà cố của Lý Diệu là người có dòng máu lai, vì vậy anh được thừa hưởng mái tóc bạch kim và đôi mắt vàng độc nhất của mình qua mọi thế hệ.

Lâm Hân ngáp dài và trở nên buồn ngủ, cậu bắt lấy một nhúm tóc dài màu bạc của một người đàn ông và quấn nó quanh đầu ngón tay của mình để chơi đùa.

“Tại sao người da trắng không đồng ý?” Cậu tò mò. Họ gần như bị diệt chủng, nhưng họ không đoàn kết để cùng nhau chống lại kẻ thù?

Lý Diệu lật một trang, thờ ơ nói: "Xung đột lợi ích."

Khi đối mặt với thiên tai, một số người lo lắng cho tình hình chung và cống hiến một cách quên mình, trong khi những người khác lại thiển cận và ích kỷ.

 "Vào thời điểm đó, sự phát triển của các tinh tế vẫn chưa hoàn hảo và công nghệ nhảy không gian vẫn chưa hoàn thiện. Ngay cả khi các hành tinh có thể sinh sống đã được phát hiện ở các thiên hà bên ngoài, họ sẽ không thể tiếp cận chúng trong một thời gian ngắn. "

 Những người da trắng hoang tưởng đó đã tuyệt vọng bỏ đi trong một con tàu vũ trụ. Rời bỏ Lam Tinh đã đi đến một thiên hà vô danh và thực hiện một cú nhảy không gian. Em có thể tưởng tượng, hơn hai trăm tàu ​​vũ trụ lớn, chở hàng chục triệu người, lặng lẽ biến mất trong vũ trụ bao la .

Lâm Hân không kìm được mà rút sâu vào vòng tay của người đàn ông.

 “Sợ sao?” Lý Diệu đóng sách lại, đặt lên bàn, đặt bên cạnh quả bóng đang tắt máy.

“Tôi chỉ cảm thấy trước mắt vũ trụ, nhân sinh quá nhỏ.” Thiếu niên thì thào nói.

Lý Diệu tắt đèn, nằm xuống, điều chỉnh tư thế, để đứa trẻ tựa vào lòng mình một cách thoải mái.

 "Con người nhỏ bé nhưng vĩ đại . Họ rất can đảm khi đối mặt với cái không biết, và chỉ khi người ta tiếp tục khám phá và khám phá đã đạt được những thành tựu ngày hôm nay." Với sự xuất hiện của sức mạnh tâm linh, con người có sức mạnh đối mặt với vũ trụ .

Sau khi suy nghĩ, anh chạm nhẹ vào dái tai bên phải của đứa trẻ.

“Ngủ đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dạy em cách linh hoạt sử dụng trí lực để giết động vật ngoài hành tinh bằng tay không.”

Lâm Hân lập tức nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.

Hôm nay, đại thần chỉ mở ra một lá chắn phòng ngự tinh thần, giết chết năm sáu trăm thần thú cấp 2. Đúng là một sát thủ hình người đáng sợ!

Sau một lúc, Lâm Hân phát ra một tiếng thở đều đều.

Hương thơm hấp dẫn của hoa lan phảng phất ở mũi , Lý Diệu cười khổ .

Tiểu O thực sự quá tin tưởng anh rồi.

*

Trong rừng rậm, khắp nơi ẩn chứa nguy hiểm.

Một con trăn có sừng đang cuộn mình trên thân cây rậm rạp, ánh mắt dã thú lạnh lùng nhìn hai người dưới tàng cây.

Theo quan điểm của nó, loại quái thú hai chân này chưa từng thấy bao giờ, không biết nó từ đâu đến, đi đâu, thể xác tinh thần của chúng toát ra một mùi vị quyến rũ khiến nó chảy nước miếng.

Trăn khổng lồ há to miệng, lộ ra hàng nanh rậm rạp, nọc độc chảy ra, lập tức thiêu đốt lá cây.

Lâm Hân kinh hãi, dừng lại nhìn về phía trước.

“Một con quái thú cấp 4.” Lý Diệu liếc mắt, “Nó dường như coi chúng ta như bữa sáng của nó.”

Lâm Hân hỏi, “Muốn giết không?”

Họ đã đi bộ trong rừng hơn một giờ kể từ khi họ đến. Sáng hôm sau, gặp phải năm quái thú cấp hai, đại thần dẫn dắt truyền dạy cho cậu giết thành công hai con thú cấp 2.

Hiện tại gặp phải quái thú cấp 4 cản đường, thiếu niên háo hức nóng lòng muốn thử sức.

Lý Diệu gõ nhẹ vào trán đứa trẻ. “Em ngồi yên vị với Huyền Minh đi, tôi sẽ giải quyết.”

Chỉ số IQ của thần thú cấp bốn tương đương với đứa trẻ mười tuổi, hiệu quả chiến đấu cũng khác xa so với dị thú cấp 3 - đặt hàng quái thú ngoài hành tinh. Các chiến sĩ cơ giáp có kinh nghiệm còn không thể sử dụng tay không, huống chi một quân dự bị không được huấn luyện chiến đấu thực tế?

Lâm Hân biết thực lực của quái thú cấp 4, nên không dám xông lên phía trước, nghe lời đại thần, tại chỗ chờ đợi, quan sát tại chỗ.

Quả bóng lơ lửng trên vai cậu bé và ngồi xổm một cách tự nhiên. “Dị thú bậc bốn đều đã xuất hiện, bậc sáu còn có thể xa sao?”

 Lâm Hân cầm lấy quả bóng, đứng vững, nhìn bóng lưng dày rộng  của đại thần. “Huấn luyện viên , xin hãy cẩn thận.”

 Lý Diệu quay đầu lại và mỉm cười: “Đừng lo lắng, mười phút. Em cầm súng laser và chú ý đến xung quanh.”

“Ừm.” Lâm Hân siết chặt súng laser cả hai tay ,một mặt cảnh giác.

Những con thú khác nhau đều tinh ranh và thích tấn công.

Trăn khổng lồ là chúa tể của khu rừng này, những con thú ngoài hành tinh cấp thấp không dám tự phụ trong lãnh thổ của nó, khi những con thú hai chân đến gần, lập tức thu hút sự chú ý của nó.

Linh thú cấp thấp ăn thịt, ngoại thú cấp cao ăn tươi nuốt sống linh hồn, con trăn khổng lồ đã lâu không nuốt trôi linh hồn thơm phức như vậy.

 Thấy con thú hai chân lông trắng liều lĩnh tiếp cận, con trăn khổng lồ phát ra tiếng "rít" ngăn cản.

Nếu là một con quái vật ngoài hành tinh cấp thấp khác, nó sẽ sợ hãi đến mức không dám di chuyển. Nhưng con thú hai chân trước mặt nó lại thờ ơ không chút sợ hãi, còn ngẩn đầu lên khiêu khích nó .

Con trăn ngay lập tức tức giận.

Với một cái hất đuôi của mình, nó trườn xuống, mở ra cái miệng đầy máu ý đồ muốn nuốt tươi con thú hai chân lông trắng trước mặt .

Lý Diệu giơ tay duỗi năm ngón tay, trong giây tiếp theo, cơ thể đang trượt của con trăn khổng lồ đột ngột dừng lại, vô số xúc tu tinh thần lực trần trụi quấn lấy nó. Nhìn chằm chằm, Lý Diệu kéo mạnh, một con quái thú cấp 4 dài hơn mười mét dễ dàng bị kéo xuống .

 "Ầm——"

Mặt đất rung chuyển, cành cây gãy, vô số quái vật cấp thấp ẩn mình trong bóng tối bị chấn động.

 Lâm Hân mở to mắt.

Đại thần ... quá lợi hại ! !

“Đây là những xúc tu tinh thần lực đã được vật chất hóa.” Lý Diệu giẫm lên đầu con trăn khổng lồ, trên người rắn hiện ra tấm lưới vàng, không vội vàng giải thích cho đứa trẻ, “Những xúc tu tinh thần lưch là bàn tay vô hình của chúng ta, có thể nắm bắt bất cứ thứ gì em muốn. Phạm vi nắm bắt nhỏ là hạt nhân lớn là hành tinh. Tất nhiên, nếu em muốn nắm bắt các hành tinh, em phải có tinh thần lực từ cấp mười trở lên. "

Lâm Hân nghiêm túc lắng nghe .

Với tinh thần lực cấp 5 hiện tại, cậu hầu như không nhận ra, và cậu không biết sẽ mất bao lâu để thực hành những thao tác vi mô tỉ mỉ giống như huấn luyện viên .

“Tinh thần lực của huấn luyện viên là cấp mười sao?” Thiếu niên  ánh mắt lấp lánh mà nhìn người đàn ông.

Lý Diệu nói: "Không , tạm thời được tính là cấp chín.

Sức mạnh tinh thần lực cấp 9 đủ để làm bất cứ điều gì mình muốn. Sức mạnh tinh thần lực đạt tới cấp 10 , đó là cảnh giới của các vị thần.

Quả bóng ngồi xổm người trên vai Lâm Hân và nói: "Hiện tại tinh thần lực toàn bộ liên hành tinh, đạt tới cấp chín , chỉ có ba người, nguyên soái là một trong số đó." 

Lâm Hân nghe được liền dại ra.

Đại thần mà cậu gặp phải trong thế giới cơ giáp cũng là một vị thần có thật trong thực tế!

Lý Diệu nhìn đứa nhỏ đang kinh ngạc , cười tủm tỉm nói: " Đều có bí quyết để nâng cấp tinh thần lực , nếu học được, em cũng có thể đạt tới cấp 9."

Một ngọn lửa bùng lên trong mắt Lâm Hân . “Tôi muốn học!”

Lý Diệu nói: “Từng bước một, điều đầu tiên em phải học bây giờ là sử dụng linh hoạt các xúc tu tinh thần lực của mình.”

 “Rầm——”

Con trăn khổng lồ bị giẫm lên đầu rất tức giận.

Con quái vật hai chân chết tiệt, vì nó có sức mạnh tương đương với con quái vật ngoài hành tinh bậc sáu, tại sao nó lại hội tụ sức ép tinh thần lực và làm rối trí phán đoán của mình?

Tinh thần lực bao phủ toàn thân nó giống như vô số con dao nhỏ, khoan vào kẽ hở của vảy, đột ngột cào xé da thịt.

 Lý Diệu cúi đầu nhìn con trăn.

“Vận may của mày không tốt lắm.”

Con trăn lộ ra vẻ đau đớn, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể làm gì được.

Sớm biết vậy nó sẽ trồng mình trên cây , dù có chuyện gì ngày hôm nay nó cũng sẽ không ra khỏi động dù chỉ một chút .

Nhưng là , muốn nó như vậy mà chịu thua , nó tuyệt đối không cam lòng.

Một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt dã thú khổng lồ, toàn thân vặn vẹo lăn lộn, ngẩng đầu, lật ngược dã thú hai chân, trong rừng có một tiếng dã thú gầm thét chói tai.

Con quái thú bậc 4 nổi điên.

Lý Diệu nhanh chóng lùi lại phía sau, nhìn cơ thể con trăn khổng lồ mở rộng lạnh lùng, và cưỡng ép phá vỡ các xúc tu tinh thần của nó.

Vừa thoát ra, con trăn khổng lồ to bằng tòa nhà trăm tầng ngẩng cao đầu, tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào con quái vật nhỏ bé hai chân  và một quả cầu lửa trộn với nọc độc phun ra một cách điên cuồng.

Lý Diệu mở kết giới tinh thần và bao bọc hai người họ, ngọn lửa chạm vào bề mặt kết giới và bị dội ngược trở lại.

Lâm Hân cầm quả bóng lo lắng và nhìn lên bầu trời đỏ rực.

Con trăn không đánh trúng họ được một đòn nào, đầu của nó mạnh mẽ phóng tới .

"Nứt-"

Những chiếc răng rắn sắc nhọn đâm vào, và hàng rào sức mạnh tinh thần lực bị rạn nứt.

“Huấn luyện viên !” Lâm Hân lo lắng.

“Đừng sợ, nó sẽ không vỡ.” Lý Diệu trông rất bình tĩnh và tiếp tục giảng, “Sức mạnh tinh thần không chỉ là vũ khí, mà còn là lá chắn phòng thủ của chúng ta. Tất cả những ứng dụng này đều dựa trên thực thể sức mạnh thực thể , và còn có trí tưởng tượng. "

Anh giơ tay lên, nói với đứa nhỏ :" Chỉ cần em muốn, nó có thể trở thành bất kỳ hình dạng nào, ví dụ, một cây cung -. "

Đang nói chuyện, năm ngón tay anh nắm chặt lại , vô số sợi tơ kim vàng kết lại thành một cây cung khổng lồ.

 Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đứa trẻ, anh rút cung, nhắm thẳng vào con trăn và bắn mạnh, một mũi tên vàng làm bằng tinh thần lực xuyên qua kết giới và trúng thẳng vào đầu con trăn.

“Nguyên soái, cẩn thận tinh hạch !” Quả bóng không khỏi hét lên.

Tuy rằng óc tinh hạch tinh thể trong đầu quái thú cấp bốn không ngon bằng dị thú cấp bảy, nhưng nó có thể dùng làm đồ ăn vặt.

Lý Diệu thu hồi cây cung và nói: “Không thể thiếu .”

Con trăn khổng lồ gào lên, cây cối trong rừng bị thân hình to lớn của nó đè lên. .

 Mũi tên vàng bắn vào đầu con trăn như một lời nhắc nhở, truyền khắp não bộ của nó, phá hủy nguồn tinh thần căn nguyên một cách độc đoán, chỉ vài phút sau, con trăn rơi xuống đất chết rồi .

Quá kinh ngạc .

Đây là một trận chiến hoàn toàn  về tinh thần lực .

Đại thần thậm chí còn không di chuyển nhiều, đơn giản nghiền nát một con quái vật Cấp 4.

 Lâm Hân nắm chặt tay, cảm xúc dâng trào.

Cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn!

Trở nên mạnh mẽ như huấn luyện viên !

Lý Diệu gỡ bỏ lá chắn tinh thần lực , quả bóng nôn nóng bay ra tìm trên đầu của con trăn khổng lồ. Hai mũi khoan tinh xảo nhô ra từ dưới bụng , thô bạo mà rạch đầu xà , từ trong lớp thịt đẫm máu nhảy ra một khối tinh hạch , bụng tròn vo mở ra , đem tinh hạch nhét vào bên trong bịch lại , phát tiếng "ưm ưm" thỏa mãn.

Sau khi tiêu hóa, nó nổi lên một tiếng nấc nhỏ.

"Nguyên soái, sừng của con trăn này là vật liệu tốt. Nó có thể cho Tiểu Phá Quân dùng để chế tạo cơ giáp cấp 3 chơi đùa một chút  ."

Lý Diệu hỏi đứa nhỏ: "Em có  muốn không?"

Lâm Hân ngập ngừng , thận trọng hỏi: " Nhưng… Có được không? ”

Lý Diệu cười dịu dàng:“ Đương nhiên có thể . ”

Lâm Hân gật đầu chắc chắn:“ Tôi muốn! ”

Bất kỳ sinh viên cơ giáp nào cũng muốn có một chiếc cơ giáp của riêng mình.

Các bạn trong lớp có điều kiện ở nhà mua cơ giáp từ sớm, nhưng nhà cậu điều kiện trung bình, không có tiền mua cơ giáp nên cậu chỉ có thể chơi game ảo trong thế giới cơ giáp .

Sau khi trải nghiệm xong cơ giáp  của đại thần, cậu càng muốn có thể điều khiển chiếc cơ giáp riêng của chính mình .

 Lý Diệu lấy công cụ thu thập ra, cắt bỏ sừng của con trăn, cất vào nhẫn không gian.

“Đi thôi, tiếp tục đi.” Anh nắm tay đứa nhỏ và đi theo sau quả bóng .

Để chế tạo cơ giáp , chỉ có một chiếc sừng là không đủ và cần nhiều vật liệu hơn.

Hành tinh này đầy những loài động vật kỳ lạ, nó chỉ đơn giản là một bãi săn tự nhiên.

Mặc dù tinh hạch của ngoại thú bậc 4 không đủ để nhét đầy kẻ răng , nhưng Huyền Minh đã bổ sung một số năng lượng để mở một số chức năng nhỏ, chẳng hạn như quét bản đồ trong vòng một km để đánh dấu vị trí của ngoại thú trên bản đồ.

“Nguyên soái , có một con quái vật ngoài hành tinh Cấp 3 trong khu vực này.”

Một bản đồ ảo xuất hiện trên đỉnh quả bóng , và hướng đông nam được đánh dấu bằng màu đỏ.

Lý Diệu nhìn chằm chằm vào tấm biển màu đỏ và hỏi đứa nhỏ bên cạnh. "Em có đủ lòng tin để đánh bại quái vật Cấp 3 không?

Mắt Lâm Hân sáng lên." Có! "

Lý Diệu tán thưởng sờ đầu đứa nhỏ ." Vậy thì cứ thử thách đi. " 

*****

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lâm Hân : Đại thần thật mạnh, thật mạnh, thật mạnh!

Lý Diệu: A, tôi phương diện nào đó nhất định cũng rất mạnh , em có muốn thử một chút không?"

Lâm Hân (mặt đỏ)...

Bình Luận (0)
Comment