Chương 69 Cá cược bóng rổ
"A! Tông Nguyên , cậu có sao không?"
Một vài Alpha đã lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân chạy tới đỡ Tông Nguyên lên.
Tông Nguyên mặt mày tái mét, sau khi được nâng lên hắn liền nhìn chằm chằm hung thủ đã lật đổ mình một cách hung tợn.
Khi nhìn rõ mặt người kia, hắn sửng sốt, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Vừa rồi hắn đang bảo kê cho đồng bọn cãi nhau với Beta ở tổ hậu cần , cũng không để ý tới "người qua đường" suýt bị bóng đập vào . Những người khác đang la hét sợ hãi, hắn cũng không coi đó là chuyện quan trọng, nhưng hắn không ngờ rằng "người qua đường" thâm tàn bất lộ này không những bắt được bóng của hắn mà còn phản kích lại, hắn bị bóng đập vào bụng và bay ra ngoài, trở thành trò cười cho thiên hạ !
Là một ông trùm của ngành chiến đấu, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
Đang muốn tìm "Người qua đường" kia để tính sổ, vậy mà lại là mỹ nam tiểu O nổi tiếng gần đây !
Còn là người quen!
Không chỉ là người quen, mà còn là kẻ thù!
Tông Nguyên là đội phó của chiến đội Báo Đen . Vài ngày trước, đồng đội của hắn là Kiếm Long đã cùng Phá Quân đánh một trận trên lôi đài , thua vô cùng thê thảm. Đối thủ đã trở nên nổi tiếng sau trận chiến này và trở thành phát thanh viên mới được yêu thích trên nền tảng phát sóng trực tiếp. 5,6 triệu người hâm mộ, đến cả hai vị đại thần Tất Phương và Lệ Phượng đều nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.
Chiến đội Báo Đen đối với tiểu Omega nam gọi là Phá Quân này đều hận đến nghiến răng nghiến lợi , và thề rằng sẽ rửa sạch nổi nhục lúc trước trong giải thi đấu cơ giáp và khiến Phá Quân phải chịu thua trước bọn họ.
Nhưng mà, trước sự ngạc nhiên của Tông Nguyên , Phá Quân hóa ra lại là một học sinh của Học viện Quân sự Vấn Thiên !
Logo trên đồng phục của trường là - Khoa người máy ?
Đúng rồi, khả năng điều khiển cơ giáp của cậu ta lợi hại như vậy, chỉ có thể là khoa người máy .
Tông Nguyên luôn luôn bá đạo, ỷ lại vào cha là tướng quân, lại thêm thực lực đứng đầu ngành chiến đấu, liền tùy ý làm bậy, rất nhiều học sinh không dám đắc tội với hắn, dù có bị khi dễ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng nuốt cơn tức giận vào bụng.
Buổi trưa hôm nay, hắn dẫn một vài đồng học đến sân bóng rổ chơi, nhưng sân đã có người.
Có câu nói, chọn quả hồng mềm mà nắm.
Alpha của Khoa người máy và Alpha của Khoa du hành vũ trụ không dễ chọc , Beta Khoa hậu cần đương nhiên không để vào mắt.
Vì vậy, bọn họ bước tới và đuổi đi.
Không ngờ mấy tên Beta này lại rất bướng bỉnh không chịu nhượng bộ, nhất là cái gã đeo kính cận đi đầu, chế giễu và khinh bỉ hắn, hắn bức xúc liền đập quả bóng rổ về phía tên đó .
Kết quả là gã Beta đeo kính ranh mãnh kia đã phòng bị từ lâu, né tránh kịp thời, bóng trúng người qua đường.
Không tìm đường chết sẽ không chết, người qua đường này hóa ra lại là Phá Quân đã khiến chiến đội Báo Đen mất mặt kia!
Bây giờ, hắn bị quả bóng rổ mà Phá Quân đánh trả đập đến vô cùng chật vật .
Mối hận thù mới thêm mối hận cũ, chó cắn áo rách!
Khuôn mặt của Tông Nguyên trở nên dữ tợn , bỏ qua tay của bạn học cùng lớp đang hỗ trợ mình, hung hăng tiến về phía Lâm Hân.
Vài người bạn cùng lớp nhìn nhau, do dự rồi cùng nhau đi theo, trong tích tắc, năm Alpha mạnh mẽ với chiều cao trung bình hơn 1,9 mét đã vây lấy Omega "mảnh mai và nhỏ nhắn".
Lâm Hân thờ ơ lạnh nhạt nhìn những Alpha cao lớn đang vây quanh mình.
Từ lúc đánh trả bóng rổ trở về, cậu đã biết đối phương sẽ không buông tha.
Nếu đã chọc tới vậy liền chơi tới cùng.
“Này, nhóc con, là gan của nhóc cũng bự thật nha?” Nam A đứng bên tay trái của Tông Nguyên cười hỏi, đôi mắt híp lại lóe lên tia ác ý.
"Khoa người máy ? Năm nhất? Sao chưa thấy qua?" Nam A bên tay phải Tông Nguyên từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lâm Hân lạnh lùng liếc nhìn họ.
Thời gian nghỉ trưa có hạn, cậu ấy vẫn phải đến thăm huấn luyện viên Lăng, cậu không có nhiều thời gian để tranh luận với những người này, nếu họ muốn kiếm chuyện , vậy thì tốc chiến tốc thắng.
Mặc kệ hai vị “đàn em” đang khiêu khích kia, cậu trực tiếp nhìn Tông Nguyên đang đứng ở giữa kia, thờ ơ hỏi: “Vậy muốn giải quyết như thế nào?”
Tông Nguyên nhíu mày, nhìn phản ứng thờ ơ của Lâm Hân lại càng thêm tức giận .
“Nhóc đập bóng vào tôi làm tôi bị thương, không nên xin lỗi sao?” Hắn cộc cằn nói.
“Ha, đến tột cùng là ai nên xin lỗi?” Một giọng nói trêu tức xen vào.
Tông Nguyên nhanh chóng quay đầu, bất mãn trừng mắt về phía gã Beta đeo kính.
Nam B đeo kính không quan tâm đến ánh mắt của hắn ta, mang theo bạn học của mình đứng phía sau Lâm Hân để cổ vũ cậu.
"Tông đồng học, đừng tưởng rằng cậu đến từ khoa chiến đấu chúng tôi sẽ sợ cậu. Sân bóng rổ này vốn là chúng tôi đến trước, cậu đến sau. Tại sao chúng tôi lại phải đưa nó cho cậu?" Nam B đeo kính chế nhạo , "Đây là học viện quân sự Vấn Thiên, không phải biệt thự của cậu. Nó được bao vây giám sát, không cho phép cậu ỷ mạnh hiếp yếu. Tiểu học đệ này chỉ là một người qua đường vô tội. Chính cậu ném bóng rổ đập về phía em ấy, chẳng lẽ còn không cho phép người khác phản kích? Tài nghệ không bằng người thì đừng ở đây tìm xấu hổ . ”
Tông Nguyên tức giận .
Gã B đeo kính nói như vậy quả thực là trên đầu lửa đốt thêm dầu.
“Trương Hàm Viễn, cậu không nói lời nào cũng không ai nói cậu câm đâu!” Hắn rống lên, trên cổ gân guốc bạo phát.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, tại sao cậu lại thẹn quá hóa giận như vậy?” Trương Hàm Viễn cười nói, không để sự tức giận của Tông Nguyên vào mắt . " Nhiều Alpha như vậy, lại đi bắt nạt một ..."
Hắn nhìn Lâm Hân thấp hơn mình đến hai cm, tao nhã đẩy kính . "Một học đệ Omega đáng yêu như vậy, bất luận người nào gặp gỡ, cũng sẽ không ngồi xem không quản ."
Sáng sớm hôm nay nghe người ta nói năm nhất khoa người máy chuyển đến một tiểu Omega nam, chính là vị này đi? Nhìn cận cảnh, còn thật là tinh xảo đẹp đẽ, trắng trẻo non nớt, đáng yêu như búp bê sứ, một chút cũng không nhìn ra rằng cậu ấy là học sinh khoa người máy .
Bất quá , chỉ cần một quả bóng đã có thể khiến Tông Nguyên bị đánh bay ra ngoài rồi rơi xuống, hiện thực khiến người giật nảy mình.
Một cơ thể mảnh mai như vậy có thể bùng nổ ra năng lượng lớn như vậy sao?
Tuy rằng cậu ấy có thực lực đủ mạnh, nhưng đối mặt với năm Alpha của khoa chiến đấu, dù sao Trương Hàm Viễn cũng không ưa kẻ lấy nhiều khi ít, cho nên hắn mới dũng cảm đứng ra.
Hơn nữa, vấn đề ban đầu bắt đầu do tranh chấp giữa hắn và Tông Nguyên, và việc liên quan đến một người qua đường vô tội là điều vô lý.
“Trương Hàm Viễn, đừng tưởng rằng tôi không dám động thủ!” Tống Nguyên trán nổi gân xanh, bạo phát.
“Động thủ a, ai sợ ai?” Trương Hàm Viễn buông tay, “Tốt nhất là bị người ta chụp ảnh , rồi chúng ta cùng đến chủ nhiệm khoa phân xử xem ai mới là người quá đáng.”
Tông Nguyên nắm chặt tay, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai người đối mặt ăn miếng trả miếng, không chịu nhường ai, nhất thời bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Chơi bóng rổ.” Lâm Hân bình tĩnh nói, “Tôi thắng, anh xin lỗi, anh thắng, tôi xin lỗi.”
Tông Nguyên và Trương Hàm Viễn đều kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Lâm Hân giơ tay nhìn thời gian trên vòng nhận dạng , nhíu mày nói : “Mười lăm phút quyết định thắng bại.”
Cậu phải nhanh chóng đi thăm huấn luyện viên Lăng, sau đó nghe lời anh hai trở về biệt thự để nghỉ trưa.
Thời gian gấp gáp ,không cần hao tổn công phu với bọn họ.
Lời nói của tiểu Omega nam này quá mức thẳng thắn, Alpha ở khoa chiến đấu và Beta từ bộ phận hậu cần đều bị làm cho kinh ngạc .
Omega cùng Alpha chơi bóng rổ?
Đang giỡn hả?
Chiều cao giữa hai người chênh lệch hơn 20 cm, tiểu Omega sẽ không có lợi thế, nhất định sẽ thua.
Trương Hàm Viễn không nhịn được khuyên nhủ : “Vị học đệ này, tôi đề nghị cậu đổi qua trò khác đi. Tông Nguyên giỏi nhất môn bóng rổ.”
Tông Nguyên khịt mũi: “Không biết trời cao đất rộng.”
Ánh mắt Lâm Hân trở nên sắc bén ,trực tiếp nhìn hắn : “Một chọi một, anh không dám?”
Tông Nguyên ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến một cảnh trong thế giới cơ giáp , đồng đội Kiếm Long của hắn bị một thiếu niên bạo ngược, tâm lý liền trở nên buồn bực.
“Một chọi một.” Anh ta nhếch miệng, “Một hồi thua thì đừng có khóc!”
Lâm Hân không thèm nhiều lời
với anh ta, từ trong vòng không gian lấy ra một đôi giày thể thao, thay đôi ủng cưỡi ngựa thành giày thể thao, cởi bỏ áo khoác quân trang, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, cởi khuy măng sét, sắn tay áo lên, chuẩn bị xong, nhảy hai lần một cách dễ dàng, đến bên dưới bảng bóng rổ, cúi xuống , tự nhiên tách hai chân ra, bày ra động tác thay một lời thách thức.
Tông Nguyên trong mắt hiện lên một tia hung ác, nắm chặt quả bóng rổ, hắn đến dưới bảng bóng rổ, đứng đối diện với Lâm Hân.
“Quy tắc?” Hắn hỏi.
“Sao cũng được.” Lâm Hân nói.
“Trong mười lăm phút, ai ghi được nhiều bàn thắng nhất sẽ thắng.” Tông Nguyên nói, “ Quy tắc giành bóng là không giới hạn.”
“Có thể.” Lâm Hân không có ý kiến gì.
Trương Hàm Viễn đứng bên cạnh lại phản đối: “Tông Nguyên, cậu đây là đang bắt nạt người !”
Không có bất kỳ hạn chế nào để giành lấy bóng, vậy không phải là có thể tùy tiện phạm lỗi sao?
Tông Nguyên khiêu khích nói: “Cậu ta không có phản đối.”
Trương Hàm Viễn nói: “Đưa bóng cho tôi, tôi sẽ tung bóng.”
Tông Nguyên ném bóng qua .
Trương Hàm Viễn chính xác bắt được bóng và hỏi Tông Nguyên một cách chế giễu: "Tin tưởng tôi như vậy?"
Tông Nguyên giễu cợt: “Dù có thua, tôi cũng sẽ giành lấy quả bóng đầu tiên.”
Tông Nguyên mím chặt môi đứng giữa hai người, chuẩn bị tung bóng.
Những người khác tự động rút lui và đứng bên ngoài sân bóng.
"Chuẩn bị--" Trương Hàm Viễn nghiêm túc hô to, hai người thi đấu lập tức thủ thể chờ đợi ,sẵn sàng giành lấy bóng bất cứ lúc nào.
Beta của bộ phận hậu cần lo lắng cho Lâm Hân .
Chiều cao chênh lệch quá lớn, cho dù khả năng bật nhảy mạnh mẽ đến đâu, Omega cũng không thể cạnh tranh được với Alpha đúng không?
“Thi đấu -- bắt đầu!”
Trương Hàm Viễn dùng sức ném quả bóng lên, Tông Nguyên và Lâm Hân nhanh chóng lấy đà cùng lúc.
" Tông ca cố lên!"
"Tiểu học đệ cố lên! "
Alpha từ khoa chiến đấu hét lên để tạo uy thế cho Tông Nguyên .
Không chịu thua kém, Beta từ bộ phận hậu cần cũng đồng thanh hét lên để cổ vũ cho Lâm Hân.
Trương Hàm Viễn ném bóng rổ lên rất cao, cách mặt đất bốn năm mét, Tông Nguyên cao gần hai mét, dễ dàng nhảy lên và vươn cánh tay dài của mình, cơ hồ đã chạm được bóng rổ, hắn liền đắc ý cười lên.
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn mềm mại chạm vào quả bóng rổ trước hắn một bước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tông Nguyên, thiếu niên bình tĩnh mà khống chế quả bóng rổ, xoay một cái, cướp được trước tiên, ôm lấy bóng rổ, trực tiếp xoay người trên trong không khí thậm chí còn không rơi xuống đất, bay thẳng đến bảng bóng rổ ném bóng vào.
“Bang—”
Khi quả bóng rổ tiếp đất, thiếu niên cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Xung quanh không có tiếng động, sau năm giây, quả bóng nảy trên mặt đất hai lần rồi trở về tay của thiếu niên , Beta của bộ phận hậu cần cũng phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt .
“Học đệ làm rất tốt!”
“Học đệ thực sự quá trâu bò!”
" Không hổ là học sinh khoa người máy , thật là mạnh!"
“Hahaha, học đệ uy vũ!”
Đối diện với họ, Alpha của khoa chiến đấu sắc mặt lại trở nên phức tạp ,không dám tin tưởng.
Khả năng bật nhảy của Tiểu Omega nam này thật đáng sợ đi ?
Trên lưng của thiếu niên giống nhau mọc ra một đôi cánh, cách mặt đất ba mét, dễ như ăn cháo mà bắt được bóng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, thiếu niên còn trực tiếp xoay người trên không trung ,chuẩn xác ném bóng vào rổ.
Đừng nói Tông Nguyên chỉ sửng sốt, nếu đổi lại là bọn họ , e rằng họ còn sẽ thất thố hơn cả Tông Nguyên.
“Tiểu học đệ ghi bàn!” Trương Hàm Viễn giơ tay lên tuyên bố.
Toàn thân Tông Nguyên toát ra một khí tức nguy hiểm, giương mắt hổ mà nhìn chằm chằm Lâm Hân .
Quả nhiên không thể xem thường cậu ta !
Hắn nắm chặt tay và điều động sức mạnh tinh thần lực trong cơ thể.
Lâm Hân được quyền giao bóng, không nhanh không chậm mà chuyền bóng .
Khi cậu bắt đầu cú ném, Tông Nguyên liền lao đến như một con báo và duỗi thẳng cánh tay dài của mình để cố gắng cướp bóng.
Lâm Hân làm động tác giả lừa gạt đối phương , xoay chân một lại, người nhẹ như yến , Tông Nguyên chỉ cảm thấy hoa mắt, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng như tuyết không biết đã đi tới bảng bóng rổ từ lúc nào, thả người nhảy một cái, nhảy lên cao, trực tiếp đập bóng vào rổ.
Tông Nguyên cứng đờ đứng tại chỗ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Mới vừa ... đã xảy ra chuyện gì ?
Rõ ràng là hắn có thể tóm lấy bóng ngay lập tức, nhưng đối thủ lại biến mất ngay lập tức , trước khi gắn kịp phản ứng, đối phương đã thành công đánh quả bóng vào rổ lần thứ hai!
Mười lăm phút, không nhiều không ít , vừa bắt đầu đã bị cướp bóng tận hai lần , nếu muốn đuổi kịp, chỉ vì không đủ thời gian.
"Ba ba ba--"
Beta từ bộ phận hậu cần vỗ tay phấn khích.
"Cố lên! Tiểu học đệ! Lại vào thêm một quả nữa nào!"
Đôi mắt của Trương Hàm Viễn trở nên sắt bén .
Sự náo nhiệt ở đây đã thu hút những học sinh gần đó, rất nhiều người đến tụ tập quanh sân bóng rổ, khi nhìn thấy Alpha cao lớn và Omega thấp bé thi đấu bóng rổ, tất cả đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, họ đã vỗ tay cổ vũ cùng Beta của bộ phận hậu cần, đẩy bầu không khí lên cao .
Ở sân bóng bên kia, Đường Tuyết Phi cũng dừng chơi, nhìn sân bóng rổ. “Bên kia tình huống thế nào? Náo nhiệt như vậy?”
“Tôi không biết!” Lỗ Đế thở hổn hển lau mồ hôi trên mặt , “nếu không ......Chúng ta đi xem thử đi?”
Hắn bị Đường Tuyết Phi kéo đi đá bóng , mệt muốn chết, hận không thể kết thúc nó một cách nhanh chóng.
“A?” Đường Tuyết Phi móc nhẹ chân, đá quả bóng lên , vươn tay cầm chụp lấy bóng, kẹp ở dưới nách. “Đi, đi xem.”
Lỗ Đế ngay lập tức chạy về phía trước.
“Này, đợi tôi với!” Đường Tuyết Phi đuổi theo.
Lỗ Đế chạy trốn nhanh hơn, lao về phía trước như một cơn gió, suýt nữa đã tông phải người khác , hắn nhanh chóng lật nghiêng , an toàn rơi xuống đất, tiếp tục chạy.
Đường Tuyết Phi đuổi theo ở phía sau cũng xém chút đã đụng người.
“Tôi đi — thần kinh hai lớp A01 này bị cái gì ảnh hưởng vậy ?” Lý Vũ , người suýt chút nữa đã bị đụng vào vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người họ.
“Đến sân bóng rổ xem náo nhiệt sao?” Tôn Tiến chỉ chỉ tay.
Lý Vũ nhìn một cái. “Nếu không… chúng ta cũng tới xem đi?”
Nhiều người như vậy, khoa nào cũng có, chắc hẳn đã có chuyện thú vị xảy ra.
“Được đó.” Tôn Tiến thờ ơ nói, “Tôi thấy hôm nay cậu khá bơ phờ, làm chuyện gì cũng không có hứng, bây giờ rốt cuộc cũng có hứng thú rồi sao?”
Lý Vũ bước về phía sân bóng rổ , vung vung tay: "Ai, đừng nói nữa, tối hôm qua tôi ở trong thế giới cơ giáp bị hành hạ đến thê thảm , buổi sáng tỉnh lại có chút uể oải."
"Cái gì ? Bị ai ngược ?" Tôn Tiến tò mò hỏi. Kỹ thuật thao túng cơ giáp của Lý Vũ chỉ ở mức trung bình, lại còn lúc bị người ngược sao ? Hơn nữa nhìn tình huống, đả kích không nhỏ.
“Còn có thể là ai?” Lý Vũ vẻ mặt đưa đám .
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tôn Tiến, ngạc nhiên hỏi: “Phá quân à?”
Lý Vũ vô lực gật đầu. " Ừ-- "
Chị dâu sao khi thức tỉnh sát tâm thật là đáng sợ ! Thật là đáng sợ a!
Trong quá trình thi đấu, hắn nghĩ rằng mình đã bị giết vài lần.
Thế giới cơ giáp có khả năng mô phỏng cảm giác thực là 100%, mỗi người đều rất tiếc mạng , không dám dễ dàng chết đi.
Tôn Tiến nuốt nước bọt , đồng tình vỗ vỗ vai hắn. “Cực khổ rồi.”
Lý Vũ chân thành đề nghị: “ Ngày nào đó cậu cũng tìm Phá Quân thử đi, tuyệt đối thu hoạch rất nhiều.”
Tôn Tiến lắc đầu: “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!”
Hai người vừa nói vừa đi đến sân bóng rổ, vì có quá nhiều người , bọn họ chen đông chen tây , vẫn cứ chen vào ,tìm một góc nhìn tốt.
“Ồ?”
“A!”
Lý Vũ và Tôn Tiến đều há hốc mồm kinh ngạc khi chứng kiến cuộc cạnh tranh khốc liệt trên sân bóng rổ.
Lâm Hân chạy như bay , nhanh chóng chuyền bóng , dễ dàng tránh được tất cả các pha tấn công cường thế của Tông Nguyên, nhảy lên và ném bóng vào rổ một cách thoải mái điêu luyện.
"Ầm!"
"Bóng vào rồi!"
Trương Hàm Viễn hô to :" Học đệ đã vào mười quả rồi!"