Biến Tra Nam Thành Nữ Phụ Xui Xẻo

Chương 4

Lạc Cơ nói thầm: "Tất nhiên là để gối đầu rồi, thằng ranh con mới tí tuổi đầu mà đã bắt nạt thiếu nữ rồi". Lạc Cơ lại tát thẳng mặt mình vì nói câu "thiếu nữ" sau đó lại lấy chiếc gối che nửa mặt để lộ đôi mắt to tròn ngó xem chàng trai. Chàng trai hơi nhoẻn miệng cười nhẹ, sau đó cùng ngồi vào giường bên cạnh. Lạc Cơ cứ đưa mắt trên đầu chàng trai, trong lòng suy xét càng nhiều, đây chính là nhân vật mà anh phải chinh phục. Cậu trai trẻ có thân thể cường tráng, nhìn qua thì quả thật rất ưu tú. Lạc Cơ hơi thắc mắc nhìn chàng trai, sau đó liền nhận ra bàn tay hơi đỏ của cậu. Anh ấp úng mở miệng:

"A, cho tớ xin lỗi..."

Thấy hành động hơi lúng túng của thiếu nữ mới lớn, cậu ta lắc đầu cười mỉm nhẹ:

"Ài, không phải đâu, lần nào tớ chơi bóng chuyền cũng bị đau tay nên cậu đừng quá để tâm nhé"

Lạc Cơ gật nhẹ đầu, anh cũng từng chơi bóng chuyền, quả thật nếu lúc mới đầu chơi sẽ rất dễ xảy ra đau tay, tay đỏ ửng. Không gian lại yên tĩnh, Lạc Cơ hơi ngượng ngùng phá tan không khí kì lạ đó:

"Tớ tên Lạc Cơ"

Nhìn gương mặt rạng ngời của cô gái, chàng trai thấy thắc mắc:

"Thật ra tớ biết cậu. Chúng ta từng gặp nhau rất nhiều lần. Cậu thật sự không biết tên tớ sao?"

"Chúng ta biết nhau sao?". Lạc Cơ khẽ ngẩn người, trên bầu trời ba tuần trước có hiện nhiệm vụ phải "yêu" tên nhị thiếu gia nhà họ Lục. Mà vị trước mặt anh chính là nhân vật đấy. Theo lí thì không có khả năng gặp nhau, chỉ có một giả thuyết mơ hồ là cậu con trai này hẳn có liên quan đến với vị thiếu gia nhà bên kia. Lẽ nào cậu ta là em trai của vị thiếu gia đó. Thật là loạn, loạn rồi...Lạc Cơ ấp úng hỏi cậu:

"Cậu là em trai của vị kia sao?"

Cả hai ngầm hiểu "vị kia" có nghĩa là gì. Chàng trai ở trước mặt nói hơi ngập ngừng:

"Ừm, tớ là Lục Tuấn, em trai của Lục Kiệt, là người mà cậu..."

Lạc Cơ biết ý của vế sau, sự ngại ngùng tăng lên không ngừng trong ánh mắt của anh, nụ cười trên môi đã không tự nhiên đi rất nhiều. Thuở trước, Lạc tiểu thơ đã từng làm gì với Lục Kiệt anh thật sự không rõ, nhưng điều anh chắc chắn là những hành động đó rất xấu hổ và người chứng kiến tất cả hành động đó chính là Lục Tuấn. Cảm giác ngượng khiến mặt Lạc Cơ đỏ lên, đôi tai cũng bắt đầu ửng hồng. Anh chỉ ước có một cái hố để anh có thể nhảy xuống. Nhưng ước mơ cũng chỉ là ước mơ, không có cái hố nào hết, chỉ có anh cùng với Lục Tuấn ngồi đối diện nhau. Dẫu sao đây cũng là người mà anh sẽ "chiếm đóng" nên Lạc Cơ cũng muốn xin lỗi anh:

"Thật sự đã làm phiền cậu và anh cậu rồi! Tớ xin lỗi! Chắc gia đình cậu cũng phiền lòng vì tớ nhiều rồi"

Khi nói, Lạc Cơ cứ cúi khom người mình xuống, anh vô cùng xấu hổ khi đối diện với Lục Tuấn. Sau khi nói xong, anh cảm thấy không khí trong phòng còn lạnh hơn bội phần dù đang ở mùa hè chói nắng. Chờ đợi người khác trả lời mình khiến lòng anh càng thêm hỗn loạn. Nếu như Lục Tuấn thật sự ghét anh thì sao? Anh sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, không thể trở về với gia đình. Anh còn chưa làm tròn chữ hiếu với ba mẹ, còn chưa cưới vợ, chưa sinh con, chưa dự tiệc cưới của cô em gái nhỏ. Anh không thể trở về thì họ sẽ làm sao? Anh là niềm hi vọng, là chỗ dựa, là đứa con mà ba mẹ khó nhọc dưỡng dục. Sao có thể? Sao có thể? 

Lạc Cơ đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, rồi giật mình khi nghe giọng nói trầm ấm của Lục Tuấn vang lên:

"Thật ra cũng do hai nhà đã có ý định cho anh hai và cậu lấy nhau nên khi nghe cậu muốn cưới, ba mẹ tớ rất vui. Thế nên khi anh không đồng ý, họ có chút phiền lòng thật." Lạc Cơ ngượng ngượng, hai tay anh đan vào nhau. "Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, dù anh tớ có không thích cậu nhưng tớ cũng không có gì không thiện cảm với cậu nên mong cậu đừng quá sợ tớ nhé!"

Lạc Cơ ngẩng đầu, ngập tràn trong đôi mắt của anh là hình ảnh Lục Tuấn cười hiền lành, nụ cười ấy ngây ngô, đáng yêu vô cùng. Không gian như bừng sáng, nắng mùa hạ cũng thật phải nhún nhường anh. Anh liền cảm thấy cậu bạn này thật tốt bụng, thiện cảm cũng tăng trong ánh mắt. Chiếc miệng nhỏ xinh của Lạc Cơ giương lên, sự ngại ngùng ban đầu cũng không còn. Anh gật gật đầu cảm ơn Lục Tuấn. 

Anh còn định mời Lục Tuấn đi ăn một bữa thật xịn xò thì nghe từ xa có tiếng cười giòn tan đang lại gần chỗ bọn anh. Một bóng dáng bé nhỏ vút nhanh, dáng người nhỏ nhắn chuyển động không ngừng mang lại cho người nhìn sức sống mãnh liệt. Đến khi người đấy đến gần chỗ bọn anh mới nghe rõ tiếng gọi: "Lục Tuấn, Lục Tuấn". Anh nhìn sang Lục Tuấn thấy đôi mắt của anh tràn ngập sự chờ mong, môi cũng đã mỉm cười sẵn. Cô gái chạy đến bên Lục Tuấn, dáng người mảnh mai, yểu điệu, trên môi hiện nụ cười thân thiện. Cô gái đó nhìn Lục Tuấn cười rồi cũng gật đầu nhìn Lạc Cơ. Cô ấy mang đến không gian vô cùng ấm áp, mùi hương cơ thể con gái cũng nhẹ nhàng để lại xung quanh. Và tất nhiên một cô gái xinh đẹp như vậy là nữ chính rồi. Cô gái nhẹ nhàng hỏi Lục Tuấn:

"Còn đau không?"

Cậu chàng lắc đầu rồi mỉm cười nhẹ. Lạc Cơ cũng vui vẻ nhìn cô gái, mở miệng cảm ơn cô:

"Cảm ơn vì đã dìu tớ đứng dậy. Tớ tên là Lạc Cơ"

Cô gái nhoẻn miệng cười tươi như một rừng hoa nở rộ, Lạc Cơ có thể thấy tất cả ánh hào quang bao xung quanh cô gái chói sáng kì lạ, anh còn thấy trong con ngươi trong suốt lung linh như có nước, ánh mắt cô vô cùng có hồn. Cô gái mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ thánh thót:

"Tớ biết cậu từ lâu rồi. Chúng ta cũng từng gặp nhau, cậu không nhớ sao? Tớ tên Trần Mai, tớ học kế lớp cậu đó"

Lớp của Lạc Cơ là lớp chót khối, hội tụ tất cả thành phần ăn chơi, hay ít nhất cũng không có hứng thú học tập. Thế nhưng lớp kế lớp của anh lại là lớp đầu khối, nói không ngoa là con cưng của trường, dễ hiểu thôi khi nhân tài đều hội tụ vào lớp ấy. Hai lớp khác biệt nhau rất lớn, lại ở gần nhau càng tô rõ sự khập khiểng. Tất cả những thiện cảm của Lạc Cơ dành cho cô gái bỗng sụt giảm không ít, càng nhìn nụ cười cô gái kia anh lại thấy nó có phần châm chọc bản thân. Tuy nhiên Lạc Cơ nghĩ rằng mình cảm nhận nhầm, rằng câu giới thiệu xã giao kia cũng chỉ là lời giới thiệu. Tính anh vẫn luôn so đo như vậy, không biết từ bao giờ, nhưng anh vẫn chưa thể sửa nổi cái tính này. Cũng vì vậy, trong thế giới thực anh cũng không có quá nhiều bạn bè. Lạc Cơ trách bản thân đã nghĩ xấu về Trần Mai. Nắm bắt cơ hội trong tay, anh nhìn Lục Tuấn mà hỏi chuyện:

"Vì cậu giúp tớ lần này, tớ có thể nào mời cậu đi ăn được không?"

Thật ra ở trong lòng anh cũng không muốn dính dáng với đám nhân vật chính này nhưng anh muốn thoát khỏi đây nên ngoại trừ chiếm được cảm tình của Lục Tuấn không còn cách nào khác. Anh sẽ dùng tất cả những kinh nghiệm tình trường với các cô gái, chinh phục cậu trai trẻ này. Lục Tuấn hơi ái ngại nhìn Lạc Cơ, sau đó đưa mắt về Trần Mai. Trong lòng Lạc Cơ hơi hốt hoảng, có khi nào mình gặp đôi bạn này quá trễ nên họ đã yêu nhau rồi hay không. Nếu thế thì nhiệm vụ này sẽ vô cùng khó khăn vì nó còn chạm đến vấn đề đạo đức nữa. Lạc Cơ đưa cặp mắt to tròn nhìn Lục Tuấn, trong lòng thầm khấn trời phật rằng bọn họ chỉ là bạn còn nếu không, thật sự anh sẽ không thể trở về hiện thực nữa. Lục Tuấn trả lời anh nhưng cặp mắt vẫn luôn dán đến Trần Mai:

"Cuối tuần này tớ bận cùng Mai học bài rồi cho nên không tiện lắm"

Lạc Cơ nhìn đôi bạn trẻ mà dò hỏi:

"Cho tớ xin nhiều chuyện một chút, hai cậu là gì của nhau vậy?"

Câu hỏi ngay lập tức khiến đâu bạn trẻ ngượng ngùng ra mặt. Nhưng Lạc Cơ vẫn không buông tha, đây chính là cơ hội sống sót của anh, mặc dù hơi xấu tính chút nhưng nếu chen được vào mối quan hệ không tên anh vẫn sẽ chen. Trần Mai giọng hơi run, thân hình nhỏ bé lại thêm tội nghiệp:

"Tụi tớ là...ưm...chỉ là bạn thôi!"

Ánh mắt Lục Tuấn có phần hơi thất vọng nhưng anh cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa vài câu: "Đúng rồi là bạn, là bạn..."

Lạc Cơ miệng cười thật tươi nhìn Trần Mai, khẽ đưa hai tay đặt lên đôi vai của cô gái, vừa nói vừa xiết nhẹ như một thói quen:

"Thế thì Mai, tớ có thể mượn Lục Tuấn chủ nhật tuần này được không? Phiền cậu rồi!"

Sau khi nói, nụ cười của Lạc Cơ vẫn chưa tắt, sẵn lòng nghe câu trả lời của Trần Mai. Trần Mai nuốt nước bọt, giọng đột nhiên run sợ:

"Tất nhiên rồi"

Thấy Trần Mai run rẩy, sức sống mãnh liệt lúc này không còn mà cơ thể yếu đuối như sắp ngã xuống, Lạc Cơ khó hiểu nhìn Trần Mai:

"Sao cậu run thế? Nếu người khác nhìn vào sẽ nghĩ tớ ăn hiếp cậu mất"

Trần Mai liên tục lắc đầu, miệng mấp máy: "Không phải, không phải mà."

Lạc Cơ ngây ngốc nhìn Trần Mai bước nhanh ra khỏi phòng y tế. Sao bỗng dưng Trần Mai lại sợ hãi anh như vậy, anh chỉ nắm nhẹ vai cô ta thôi mà. Anh không quan tâm lắm, quay trở lại nhìn Lục Tuấn. Đột nhiên anh thấy ánh mắt Lục Tuấn nhìn anh lạnh đi nửa phần, gương mặt không chút cảm xúc. Lục Tuấn như trở thành người khác vậy. Hình như cậu ta suy nghĩ điều gì rất lâu. Sau đó, dù cùng nhau ở phòng y tế nhưng anh hỏi gì Lục Tuấn cũng không trả lời. Lạc Cơ có phần thất vọng não nề, anh bèn xin cô trực y tế trở lại lớp học, được sự đồng ý của cô, Lạc Cơ lao băng băng đến lớp. Là giờ ra chơi nên anh thấy có một đám người đứng trước cửa lớp mình, họ đang nói về ai đó với thái độ tức giận ra mặt. Trong phút chốc, anh cảm nhận họ đang nói về mình. Thế rồi Lạc Cơ cũng chen vào được lớp, mới ngồi xuống ghế một giọng nói của nữ vang lên chua ngoa:

"Mày hết theo Lục Kiệt rồi tới Lục Tuấn, mày có còn mặt mũi nào không hả?"

Joe: Hôm nay mình đã đăng hai tập lên theo đúng kế hoạch nhé! Tập sau sẽ được đăng vào ngày 20/7. Mong mọi người theo dõi!
Bình Luận (0)
Comment