Biệt Đội "Lưu Manh" Tại Mạt Thế

Chương 10

Nông thôn không hề nhỏ như Kỷ Tử nói, dù chỉ có một nhà nhưng mảnh đất này rất rộng đấy!


Có khu dùng để chăn nuôi, khu trồng lúa và cây lương thực, vườn cây ăn quả cùng vườn hoa to không kém, đập nước nhỏ làm chia con suối thành nhiều đường đi dẫn tới đất trồng cùng gia viên chăn nuôi gia súc gia cầm.


Có cả nhà kho thật to cùng cối xay gió ngay tại ngôi nhà nhỏ đơn độc ở mảnh nông thôn rộng lớn này.


- nhìn thật yên bình! Có phải mạt thế không lấn vào đây hay không?


Đạm Phương thích thú ngắm nhìn ra cửa xe, trạch mấy năm rồi giờ mới chạy ra đây, số lần du lịch hoặc đơn giản là ra khỏi thành phố của cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.


Ngược lại lại là Kỷ Tử con nhà giàu chạy lung tung khắp nơi nên không mấy hứng thú, dù sao mạt thế đến thì giống chuyến đi dã ngoại dài miễn phí nhưng sống khổ hơn mà thôi.


Diêu Tiêu rẽ tay lái, lái xe theo con đường đất cát hướng đến căn nhà duy nhất ở nông thôn, là quân nhân nên anh rất kỷ luật, mạt thế đến cũng không làm một con người chính nghĩa như Diêu Tiêu ra tay cướp đồ không xin phép. Như vậy, nếu trong nhà không có ai thì có thể lấy đi thực phẩm, còn có người thì chắc phải thương lượng nhiều, dù sao ai dám cho đồ ăn khi đang mạt thế chứ!?


Đến gần căn nhà, bằng nhĩ lực của một con thỏ, Nhung Nhung đã nghe được khá nhiều tiếng động trong đó, đại khái là trên 15 người lận. Nó nhào vào lòng chủ nhân, cọ tới cọ lui trên người Đạm Phương để truyền đạt ý kiến của mình. Cứ tưởng là Đạm Phương không hiểu hành động ngốc nghếch này của Nhung Nhung, nhưng không hiểu sao cô lại hiểu được. Còn rất cao hứng cổ vũ cho tiểu đồng bọn.


- oa!! Nhung Nhung giỏi quá~ không ngờ biết đếm nha~


Một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh an nhàn của mọi người, Hồ Nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, thứ đầu tiên lọt vào óc hắn là Đạm Phương khen Nhung Nhung của cô. Hắn mắt lờ đờ quay xuống nhìn nhóm người sau xe.


- hơ hơ... Là chuyện gì a!?


- Tiểu Nhung nói bên trong có đến 15 người ở trỏng. Từ xa kiểu này mà nó có thể nghe được và đếm được!! Lợi hại không nào~


Đạm Phương vốn dĩ là một cô gái năng động và đôi lúc đứt dây xấu hổ, nhiều năm đóng đô trong nhà không làm cô trở nên u ám hơn, chỉ có thể thoát tuyến hơn mà thôi!


- đúng đúng! Tiểu Nhưng lợi hại cực kì, có Tiểu Nhung chúng ta sẽ có cơ hội sống sót!!


Hồ Siêu thích hùa theo người khác, nên việc chạy đi đối với ai cũng khen cũng kêu đúng là hết sức bình thường, ít ra sẽ gia tăng thêm thú vui trong mạt thế buồn tẻ này.


- được rồi mọi người, xuống xe đi nào!


Diêu Tiêu ngừng xe, hô cho những người ở đây xuống xe, đây cũng là một thói quen khi sinh hoạt trong quân đội.


Đập vào mắt mọi người là căn nhà thô sơ giản dị, không có những kiến trúc phức tạp, không có màu sắc ám trầm khó chịu, cũng không dơ bẩn như bọn họ tưởng tượng. Người ở đây hẳn là đều quét dọn rất tốt.


" cốk cốk "


- có ai trong đó chứ?


Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng của Liêu Hành. Bằng một cách vi diệu nào đó, Liêu Hành ngấm ngầm dán nhãn trưởng nhóm. Hắn đối với việc này tỏ vẻ : crush không ý kiến thì hắn không lý do gì chối bỏ nó!!!


Liền nghe thấy một âm thanh khàn khàn từ trong vọng ra :


- khụ.. Nơi này hết chỗ rồi...


Từ giọng, Liêu Hành có thể phân tích ra nhiều thứ.. Tỉ như đấy là một người đàn ông đã có tuổi ăn uống ổn định nhưng lại mang bệnh trong người. Từ việc đó hắn lại suy ra đó là người chạy trốn khỏi mạt thế thành công vào trong nhà, ăn uống ít hơn bình thường nhưng có còn hơn không, hẳn là sẽ lây bệnh. Tất cả dòng suy nghĩ rút ra kết luận của Liêu Hành chỉ diễn ra được vài giầy, tiếp theo đó hắn mới để ý trong câu nói của người đàn ông kia... Khẳn định đồ ăn sinh hoạt cho 15 người gần hết rồi.


Vì sao lại không nghĩ đến việc không gian trong đó hết? Theo Liêu Hành thì nhà nhìn nho nhỏ giành cho 1 đến 3 người ở lại chứa đến 15 cá nhân, có thể là ở rải rác trong nhà không nhất định là trong phòng. Vậy nhà cũng còn rộng chán!


- Chúng tôi chỉ muốn ở nhờ tối hôm nay thôi!


Hồ Siêu - bộ ngoại giao - lên tiếng :))


- không.. Tôi sẽ không mở cửa đâu...


Một giọng nói khác vang lên, tình trạng cũng không đỡ hơn. Mạt thế mới mấy ngày mà con người thay đổi nhanh quá!


Hồ Nhiên thuộc phái động thủ không nói nhiều, giơ cái chân gầy gầy trông như nhược lên, một phát đá muốn sập cửa nhà người ta!


Phải biết là cái cửa đã được kiên cố lại bằng những ván gỗ, đóng kính mít không chừa cái khe nào cả, vậy mà Hồ Nhiên rất lưu loát đá muốn bay cửa.


- mở cửa ra!! Ở nhờ có tí làm như đi ăn cắp đồ các người á!


Lưu manh 3 năm khó bỏ thói quen, mạt thế đến càng không thể nói là lưu manh chốn chốn lưu động, quang minh chính đại thể hiện uy lực của bản thân. Hồ Nhiên cũng vậy, gì chứ người tốt dễ chết ở mạt thế á, nên trông khó coi tí chả sao.


- mọi người đóng cửa kính như vậy chắc tốn nhiều sức lắm! Anh tôi một vài đá đã đá bay cửa thì sao? Chúng tôi thề sẽ không lấy một hạt gạo của các người đâu!~


Hồ Siêu vào vai thiện, Hồ Nhiên vai ác đe dọa như đúng rồi. Hai tiểu hồ ly cùng nhau hỗ động mềm cứng đối hết! Có thể thấy được hai cái đuôi không ngừng lắc lắc, đắc ý làm việc xấu.


- ...


Hành động này thật sự quá đỗi quen thuộc, bọn Liêu Hành thực sự không ngăn cản, chỉ có thể mắt cá chết nhìn trời : haiz.. Hai người đó thích cũng được, không quan hệ.


Người bên trong nhà bị dọa, sợ hãi thì sợ hãi nhưng bọn họ có thể cùng nhau ngăn chặn Hồ - đồ phá hoại - Nhiên bằng cách dùng người chặn cửa!!


Cách này thật hiệu quả, Hồ Nhiên đá khá nhiều nhưng người ép lại mở cửa không nỗi liền từ bỏ. Vui đùa gì? Có biết là đá cửa đau chân lắm không?


Hắn ấm ức đứng tự dỗi một mình, Liêu Hành thấy vậy nhanh chóng rời bỏ cả đội đến an ủi crush.


4 người khác : ...


Đạm Phương cảm thấy đi theo cả nhóm như đi chơi, thật sự không mang tí cảm giác mạnh nào cả. Ánh mắt ngờ vực nhìn hai người kia quăng cẩu lương, không mặn mà như cặp Tiêu Siêu nhưng cẩu lương quy ra vẫn là cẩu lương, hương vị khác mà thôi.


- đột nhiên cảm thấy nghi ngờ cuộc sống.


- me too.


Hai con người FA trong nhóm cùng nhau ngờ vực cuộc sống.


Bỗng dưng tiếng sủa của một con chó chạy từ đằng xa tới, Kỷ Tử đột nhiên khựng lại, cứng nhắc quay đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh. Xa xa là một con chó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy thật nhanh lại đây.


Thôi rồi, Kỷ Tử tên sợ chó, thêm dị năng báo hình thuộc họ mèo càng thêm sợ chó. Hắn ngay lập tức hóa hình, treo lên mái nhà núp núp.


Còn con chó thì vồ lên người Đạm Phương. Cô nàng có tố chất thu hút động vật nhất trong nhóm đã hứng trọn một con thuộc giống chó chăn cừu, một hứng là té ngã. Khụ, Đạm Phương là con gái duy nhất trong nhóm, cũng là yếu ớt nhất trong nhóm, hứng một con có thể nặng lên tới 60 kg là việc không thể.


Thế nên, Đạm Phương mĩ lệ ngã, nằm với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mặc cho chú chó liếm mặt. Thật ra nó chỉ tỏ vẻ hoang nghênh mà thôi! Không hiểu sao nó chọn người này nha~ nó vô tội~~~~


- hú, đủ rồi đấy Topi, không nên đè nặng người khác.


Từ đằng xa chạy đến là một ông lão, nói ổng già cũng không đúng mà trẻ cũng không phải. Người này ước chừng gần 60 tuổi, nhưng lại khỏe mạnh, lưng thẳng tắp dáng người dễ nhìn. Dù bề ngoài nhăn nhúm, lởm chởm đầu tóc bạc cùng chùm râu khá nhiều nhưng bằng ánh mắt của một sát thủ cùng con mắt tinh nhạy của một người được huấn luyện trong quân đội, hai người có thể thấy ẩn dưới lớp áo bạc màu kia là từng khối cơ bắp đang yên nghỉ, luồng sức mạnh ấy được áp chế lại thành một lão già vô hại vô cùng.


Chú chó Topi nghe vậy, hớn hở từ trên người Đạm Phương xuống, chạy lại quấn quýt bên chủ.


Hồ Nhiên tự dỗi xong cũng để ý bên này náo nhiệt. Thấy được ông lão, điều đầu tiên hắn để ý chính là cắn tay của ổng.


- a? Cánh tay của ông bị sao thế?


Sự thật ... Lâu lâu Hồ Nhiên sẽ đứt một dây thần kinh tự hỏi. Đề tài ít ai muốn đề cập nhất cũng bị Hồ Nhiên hỏi ra.


Đúng là mọi người đều nhận ra ống tay áo lỏng lẻo của ông, nó rất tự nhiên đung đưa trong gió liền hiểu được con người kia... Chỉ có một tay.


Ông già ấy lại không cảm thấy câu hỏi quá đáng. Ông thích những người chính trực giám hỏi hoặc đơn giản chỉ là hồn nhiên. Làm ông nhớ đến cháu trai 5 tuổi của mình, chỉ có một đứa cháu ấy là quanh quẩn bên ông.


- cái cánh tay này là bị sói trên núi tấn công.


Ông không phiền nói ra, đạm nhiên nhìn thế hệ trẻ ngỡ ngàng.


____________________________________


Xin lỗi vì cho hố quá lâu, Kem rốt cuộc cũng lết cái xác viết lại. Văn phong giờ thay đổi khá nhiều QAQ, thỉnh mọi người đừng ghét bỏ ;;-;;

Bình Luận (0)
Comment