Biệt Đội "Lưu Manh" Tại Mạt Thế

Chương 12

Buổi tối ấy, nhóm Hồ Nhiên gộp vài phần thức ăn cùng với số thịt mà Lục Tiễn cật lực giữ gìn, cùng nhau nấu ra một bàn toàn đồ ăn ngon, vừa nhiều lại vừa thơm làm mấy người hội ham ăn đều nuốt nước bọt không thôi... Có thể tính là cả đội gồm hai ông cháu họ Lục cũng rất ham ăn.


- Hồ Nhiên, tay nghề cậu thật tốt quá! Ăn rất ngon!!


Đạm Phương vừa ăn vừa khen, còn đâu dáng vẽ thục nữ... À mà khoan, ngay từ đầu Đạm Phương đã rất nam tính rồi, cô nói "màu hồng rất nam tính" nên hầu hết quần áo đồ cô mang theo đều có màu hồng! Đây là điểm nữ tính duy nhất của cô...


- đúng đấy đúng đấy, đi khắp châu á chỉ có cậu là nấu ngon nhất!!!


Kỷ Tử, tên con nhà giàu thích đi du lịch. Hắn ăn ngon đến nỗi không để ý đến tai và đuôi báo đều lòi ra, hài lòng mà lắc lư làm Lục Triều Hoãn nhìn quài không thôi.


- gâu gâu, chíp chíp!!!


Dàn pet cũng phụ họa theo, đồ ăn của chúng được để riêng, phong phú không kém phần bảy người. Tiểu Điểu, Nhung Nhung và Topi đều tranh ăn với nhau, không hiểu sao một con thỏ như Nhung Nhung cũng tranh thịt!


- đâu đâu, hạng xoàng ấy, nếu có đủ đồ nghề nữa tôi sẽ nấu bữa ăn ngon hơn nữa!!!


Hồ Nhiên được khen đương nhiên sẽ phồng to lỗ mũi, tự hào các kiểu. Mà Lục Tiễn cũng bất ngờ, Hồ Nhiên chưa ra trường đã nấu ăn rất ngon còn điêu luyện, biết cách rút gọn thời gian và sơ chế thực phẩm, tính lửa và ước lượng rất tốt.


Trong khi đó, mùi thức ăn cứ bay khắp nơi, căn nhà gần nhà kho là chỗ nghe mùi đầu tiên. 15 con người bên trong đều hít lấy hít để, lại oán giận nhóm Hồ Nhiên làm loạn, bay mùi như vậy đám sói không xuống mới là lạ. Đúng là vậy, mùi hương bay xa, dù rất nhạt nhưng đối với chiếc mũi thính thì không sợ đàn sói không ngửi thấy. Bọn nó bắt đầu hú ầm lên, kéo bầy kéo lũ xuống núi.


Còn bảy người sau khi ăn xong một bàn lớn đồ ăn no nê phủ phê không dư thừa miếng ăn nào. Thằng bé A Hoãn lâu ngày mới được ăn ngon, nằm ưỡn ra ghế xoa bụng nhỏ, tỏ vẻ thỏa mãn, miệng thì dính mỡ bóng loáng.


- được rồi mọi người!! Vận động một chút cho tiêu cơm đi nào!!


Diêu Tiêu phong phạm quân nhân, vì ăn no xong không nên vận động mạnh gì nên tụ họp mọi người lại dạo bộ buổi tối.


Đây là một cảm giác mới mẻ, khi tất cả đều nguy hiểm nhưng mình lại ung dung dạo quanh đồng cỏ dưới ánh trăng sáng, chờ đợi thời cơ chính mùi. Không phải con người bình thường, bọn họ đối mặt với mạt thế và mong muốn mạnh mẽ, vậy nên, đối mặt với thứ mạnh hơn mình thì mới thực sự mạnh mẽ lên được.


Dị năng giả thật tiện lợi, bữa cơm lớn vậy mà vẫn tiêu được và không mang lại cảm giác đói. Những bạn trẻ có dị năng sau khi bụng bớt căng bắt đầu ha ha hi hi chạy đi chơi, cứ như về quê vậy, tối bắt ve sầu bắt đom đóm, cùng đón đợt gió hè nóng oi bức.


"Grrào..Húuuuuu.... "


Đột nhiên, tiếng sói hú long trời lở đất, khung cảnh yên bình nhẹ nhàng chợt vụt tắt, để lại không khí lạnh lẽo đáng sợ. Họ bắt đầu nghiêm túc lên, đợi mệnh lệnh để hành động.


- mọi người.. Chuẩn bị!!!


Liêu Hành vừa nói xong lập tức tiến về nơi thủ sẵn bẫy rập, theo sau là Diêu Tiêu và Lục Tiễn. Còn Đạm Phương cùng với Kỷ Tử trèo lên cây thủ sẵn. Hồ Siêu chạy khắp nơi đốt lửa lên, còn Hồ Nhiên bảo vệ Lục Triều Hoãn.


Thật ra hai người không biết mọi người đã lên kế hoạch, chỉ nghe nói khi cần thiết thì Hồ Nhiên bảo vệ cho A Hoãn. Hai người đành lui về nhà kho.


Trong lúc đó Liêu Hành tiến lên phía trước, thấy ngay mấy con sói thân hình đồ sộ do biến dị đang chạy từ trên núi xuống, tung ngã những thân cây cao lớn. Bản thân Liêu Hành nghe Hồ Siêu nói này nọ về cách dùng tinh hạch, sớm đã thuộc làu làu cách dùng, còn có thể học một hiểu ba. Hắn liền lấy viên tinh hạch nuốt xuống, tinh hạch vừa vào miệng đã tan ra, biến thành nguồn sức mạnh rót thẳng nơi bí ẩn chứa đựng dị năng của hắn.


Sung túc năng lượng cũng là lúc sói đã xuống núi, Liêu Hành - người chỉ huy cuộc sát lang này - quyết định cho chiến đấu!! Hắn đứng ngay bên bẫy rập làm mồi nhử. Không cần lo lắng hắn trốn không thoát, thân là sát thủ nhanh nhẹn dẻo dai là tất yếu, Liêu Hành tự tin việc tránh thoát khỏi móng sói là điều dễ dàng, không kể đến hắn vừa nuốt tinh hạnh xong.


Sói biến dị cái gì cũng tăng lên, may là chưa đến giai đoạn khai linh trí, không thì làm bẫy rập chả có nghĩa lí gì. Rất nhanh đã mắc bẫy, thủ lĩnh đầu đàn là con sói hưng mãn và nóng nảy, thấy Liêu Hành đứng đó đợi sẵn ngay lập tức vồ lên, Liêu Hành cũng không phải dạng vừa, rất biết cách đếm thời gian mà né đi đòn hiểm của con sói kia, làm nó với phải không khí rồi ngã xuống ngay cái nơi hắn đứng - một bẫy rập.


Đừng hỏi tại sao Liêu Hành đứng ngay trên bẫy mà không bị sập, đương nhiên là do dị năng của hắn rồi!!


Đàn sói mất thủ lĩnh, chia nhau ra chạy khắp nơi, chủ yếu tụi nó sẽ chôm lấy vài con gia súc rồi trốn lên núi. Vật tính không bằng người tính, hóa ra cả bọn đều đoán được hướng đi của đàn sói, bẫy được kha khá con. Bọn nó rốt cuộc cũng nhận ra cục diện đại thay đổi liền tụ lại với nhau.


Nào ngờ từ đâu ra chui ra vài quả cầu lửa, phá tan đội hình của bầy sói, nhân lúc đang hoảng loạn, Kỷ Tử liền hóa thành con báo giao chiến với một con sói lạc đàn. Hắn cho dù là con báo trông rất uy vũ nhưng chưa bao giờ đánh nhau bằng bốn chân và một cái miệng nên khá chật vật. Hồ Siêu sau khi phóng túc lửa xong cũng chạy lại solo với con khác, thân là một người học võ có tài, hắn tự tin tay không solo cũng có thể thắng. Diêu Tiêu cũng không phải dạng vừa, thân là to con nhất nhóm nên cân cả hai con sói, giữa đường Đạm Phương - người không có dị năng mà thân thủ thì yếu - cũng ra tay trợ giúp Diêu Tiêu (nhờ Nhung Nhung ). Kể cả ông lão họ Lục cũng ra tay giúp đỡ, con sói mà bị Lục Tiễn dùng gậy đánh là thảm thương nhất, ông đang trút giận lên mấy con sói, tức giận vì tụi nó lấy mất cánh tay của ông.


Liêu Hành rà sét các con sót chết thảm trong bẫy cùng những con bị cả đội hợp sức đánh, cảm thấy không đúng.


- 21, 22, 23... 27? Thiếu mất một con!!


Dựa theo tập tính của sát thủ, ước lượng quân địch chính xác là chuyện dễ dàng, vì thế mà hắn dễ dàng biết được rằng : bọn họ đã để một con sót lọt ra ngoài.


- ối! Cháu tôi!!


Lục Tiễn hoảng hốt, chỉ sợ rằng đàn sói này sẽ chạy đến nhà kho và tấn công hai người Hồ Nhiên và Lục Triều Hoãn.


- ông đừng lo! Hồ Nhiên không phải hạng xoàng gì đâu, anh ấy được tính là người có dị năng đầu tiên trong nhóm đấy!


Hồ Siêu an ủi Lục Tiễn, rất chắc chắn với ông ấy rằng anh trai cậu rất mạnh, ba năm trước Hồ Nhiên đã có dị năng rồi mà!!


___________________________


Thông báo tạm drop nha các tình yêu ỤwU, hiện Kem đang chú tâm thi và cũng bí ý tưởng cho truyện này òi, chỉ có ý tưởng viết fic mới chứ fic này thì... ỤwU


Drop không lâu lắm đâu ạ ỤwU, mọi người có thể qua những fic khác của Kem đọc :33


Kem đang chú tâm viết fic "Bỗng Dưng Tỉnh Dậy Thấy Thế Giới Đổi Thay" , cũng là đam mỹ ạ ỤwU.

Bình Luận (0)
Comment