Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 40


"Tiếp tục đi." Mộc Chẩm Khê trở lại phòng họp, đặt điện thoại sang một bên.
Các thành viên trong nhóm nhìn cô trả lời điện thoại trở lại, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu càng trở nên nghiêm túc hơn, bọn họ lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, nơm nớp lo sợ.
"Chị Mộc."
"Chị Mộc?"
Mộc Chẩm Khê ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu trước mặt: "Hả? Cái gì?"
Cô gái vẽ tranh nguyên bản nhìn mặt cô, cẩn thận hỏi: "Chị nghĩ đề nghị em vừa đưa ra có khả thi không?"
Mộc Chẩm Khê: "......"
Cô đóng tập tài liệu lại: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người làm việc của mình đi, tan họp."
Hai màn hình máy tính tự động chuyển sang trạng thái tối, máy tính cũng chuyển sang chế độ sleep.
Mộc Chẩm Khê cầm điện thoại, bấm vào tin nhắn SMS, trong đó có tin nhắn của Tiếu Cẩn: [Em đã nhớ hết mọi chuyện, kể cả sự thật về việc tại sao năm đó em đi nước ngoài, em chỉ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với chị]
Mộc Chẩm Khê tự hỏi bản thân, cô thật sự không muốn biết sao? Vẫn sợ rằng sau khi biết được sự thật, sẽ lại lần nữa dao động rồi vướng víu không rõ với Tiếu Cẩn? Trong suốt bốn năm chờ đợi Tiếu Cẩn, cô hầu như không khắc nào không nghĩ đến lý do vì sao Tiếu Cẩn rời bỏ cô.

Có phải cô không đủ tốt, có phải cô không xứng với tình yêu, bà ngoại là ngoài ý muốn không thể kháng cự, tại sao Tiếu Cẩn cũng như vậy?
Cho dù sau này cô cố tình quên đi cái tên đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được mà nhớ tới sau giấc mộng nửa đêm, sau đó bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cố gắng mở to hai mắt, chịu đựng không cho những giọt nước mắt chảy ra.
Đây là nút thắt của cô, cũng là khổ nạn của cô.
Tiếu Cẩn ngồi trong xe một tiếng đồng hồ, nhắm mắt lại, cầm chặt điện thoại trong tay.
Cuối cùng, nàng cũng đợi được câu trả lời của Mộc Chẩm Khê.
[Được rồi, 12 giờ trưa hôm nay, địa điểm em quyết định đi]
Mộc Chẩm Khê thu lại cảm xúc, gõ cửa phòng Giám đốc.

Giám đốc từ sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười khi thấy cô: "Mời vào".
Mộc Chẩm Khê bước vào cửa, đi vào vài bước, nói: "Giám đốc Trương, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."
Giám đốc tỏ vẻ thất vọng: "Chỉ có nửa ngày thôi sao?" Cô ấy cũng không phải nhân từ như vậy, chính là gần đây Mộc Chẩm Khê đã tăng ca quá điên cuồng.

Nếu hai ngày trước không ra lệnh cưỡng chế Mộc Chẩm Khê về nhà nghỉ ngơi, nói không chừng cô đều sống ở công ty suốt kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Mộc Chẩm Khê: "......"
Giám đốc hào phóng phê chuẩn: "Cho em nghỉ một ngày, nghỉ ngơi thật tốt."
Mộc Chẩm Khê đi ra ngoài, cô hoàn toàn không thể tập trung vào công việc.

Cô tắt máy tính, hai tay giao nhau chống cằm xuất thần.
Điện thoại đinh một tiếng, màn hình ngay lập tức sáng lên.
Tiếu Cẩn gửi tới địa chỉ và số phòng.
Mộc Chẩm Khê đi vào toilet, nhìn vào trong gương chỉnh lại lớp trang điểm rồi giẫm dép thấp rời khỏi công ty, gọi một chiếc taxi ở cửa rồi trực tiếp đến địa điểm đã hẹn.
Tụ Tiên Lâu.
Mộc Chẩm Khê nhìn lên bảng hiệu, đứng ở cửa điều chỉnh hô hấp, bước vào với vẻ mặt trầm tư.

Nhân viên lễ tân nở nụ cười ngọt ngào hỏi: "Xin chào, xin hỏi có đặt chỗ trước không?"
Mộc Chẩm Khê chống một tay lên quầy, liếc nhìn vào bên trong: "Có, một cô gái họ Tiếu, cô ấy đến chưa?"
Nhân viên lễ tân cười nói: "Cô Tiếu đến rồi, đến sớm hơn chị vài phút."
Mộc Chẩm Khê không kiểm soát được mà thở nhanh một nhịp.
"Mời đi theo tôi." Một nhân viên phục vụ hơi nghiêng người, dẫn Mộc Chẩm Khê đến phòng.

Khi đến cửa, nhân viên phục vụ chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, Mộc Chẩm Khê làm động tác im lặng, nhân viên phục vụ hiểu ý lui xuống.
Mộc Chẩm Khê đứng trước cửa, dáng vẻ sợ sệt một hồi.

Ngày ấy gặp lại, cô cũng đứng ngoài cửa như vậy, lòng tràn đầy mong đợi, nhưng không ngờ lại gặp phải người ảnh hưởng đến cô vô cùng sâu sắc.
Mộc Chẩm Khê hít một hơi thật sâu, hơi nâng cánh tay lên, trước khi chạm vào cánh cửa, cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
Tiếu Cẩn lặng lẽ đứng trước mặt cô trong ánh sáng.
Hai người bốn mắt đối diện nhau.
Giữa một ánh nhìn, vô số thăng trầm.
Thời gian dường như ngừng trôi vào lúc này, lại dường như quay lại rất nhanh.

Đầu xuân năm đó, gió tháng ba đánh thức đất trời, Tiếu Cẩn vui vẻ giống như chim chóc, trên tay cầm hai cây kẹo hồ lô.

Còn cô đeo hai chiếc cặp sách phía trước và sau lưng, cúi đầu tràn ngập ngọt ngào và ngây ngô ngậm quả táo gai bọc đường mà người yêu đút tới.
Mộc Chẩm Khê suýt nữa không kìm được cảm giác hốc mắt chợt dâng lên chua xót, từ từ cụp mắt xuống che giấu sự ướt át dưới đáy mắt.
Trước khi cô kịp nói gì, Tiếu Cẩn đã bước sang một bên, nói một cách lịch sự: "Mời vào."
Mộc Chẩm Khê bước vào ngồi xuống.
Tiếu Cẩn lễ phép cười, lấy ra hai cái ly từ trong khay, rót một ly trà rồi đẩy qua cho Mộc Chẩm Khê: "Không ngờ chị đến sớm như vậy, bây giờ mới mười giờ."
Mộc Chẩm Khê nói: "Không cần khách sáo, muốn nói gì cứ nói thẳng ra, tôi bận rộn nhiều việc."
Đáy mắt của Tiếu Cẩn tràn ngập yêu thương, nàng ôn nhu gọi cô: "Tiểu Khê."
Mộc Chẩm Khê đóng chặt hàm răng, nhẫn tâm dời ánh mắt.
Tiếu Cẩn nói: "Uống chút trà đi, một đường đến đây đều khát rồi, em không phải muốn ôn chuyện cũ với chị."
Mộc Chẩm Khê quay mặt lại nhìn nàng, nhưng vẫn không chạm vào ly trà.
Tiếu Cẩn không tiếp tục thuyết phục nữa, uống một ngụm trà ấm trước mặt, nhìn cô chằm chằm, chua xót nói: "Nếu như em nói, năm đó em bị ba mẹ lừa ra nước ngoài, chị có tin không?"
Hai con ngươi của Mộc Chẩm Khê run lên, tràn đầy vẻ khó tin: "Em nói cái gì?"
Tiếu Cẩn nói: "Lúc đó, em cãi nhau với chị một trận, tâm trạng rất tệ.

Ba mẹ em biết chuyện của chúng ta, nói sẽ đưa em ra nước ngoài để giải sầu một chút, em đã đồng ý.

Nhưng không nghĩ tới vừa đến nước ngoài, họ đã giữ hết tất cả giấy tờ của em, giam lỏng em bốn tháng, khi trở lại đã không tìm thấy chị nữa."
Làm sao một đứa trẻ 18 tuổi có thể phòng vệ ba mẹ đáng tin cậy nhất của mình? Đặc biệt là trước đó, ba Tiếu và mẹ Tiếu đã cố tình bày ra dáng vẻ thỏa hiệp để làm nàng tê liệt.

Sau khi bị giam lỏng, Tiếu Cẩn vô cùng tức giận, nổi trận lôi đình, vứt bỏ mọi thứ có thể ném trong phòng, thử rất nhiều cách để phản kháng, nhưng cuối cùng khi nàng rốt cuộc có thể trở về nước, thế giới đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Bà ngoại của Mộc Chẩm Khê qua đời, cô thi rớt đại học, nàng không tìm được cô, không ai biết cô đã đi đâu.
"Trước khi ra nước ngoài, em đã suy nghĩ kỹ, chờ mấy ngày nữa em trở về, em sẽ xin lỗi chị, sau này sẽ không nói những điều vô nghĩa như vậy nữa." Tiếu Cẩn khàn giọng nói, "Nhưng em lại không đợi được một cơ hội để nói lời xin lỗi."
Mộc Chẩm Khê im lặng trong chốc lát, thình lình cười mỉa mai một tiếng, tràn đầy tự giễu.
Nguyên lai cơn ác mộng đeo bám cô suốt nhiều năm qua chỉ vì một lý do đơn giản như vậy.

Tiếu Cẩn bị ba mẹ bắt đi nên nàng rời đi không lời từ biệt là rất hợp lý, rất chính đáng, cũng không có cách nào để nói rằng nàng sai.
Nàng cũng là một nạn nhân.
Mộc Chẩm Khê đột nhiên ngẩng đầu, a một tiếng.
Nhưng mọi thứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nói những thứ này có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ đến đây phân ra đúng sai trắng đen rồi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Mộc Chẩm Khê nhẹ nhàng hít một hơi, thu lại dáng vẻ thất thố từng chút từng chút, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, em còn có chuyện gì sao?"
Tiếu Cẩn cúi đầu nói: "Không thể cùng chị đưa tiễn bà ngoại đoạn đường cuối cùng, em rất xin lỗi."
Đôi mắt của Mộc Chẩm Khê bỗng đỏ hoe, như bị mắc xương trong cổ họng, cô nghiến chặt hàm răng, không hề hé răng.
Tiếu Cẩn giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của cô, tiếp tục nói, giọng điệu tràn ngập quyến luyến: "Khi còn sống, bà ngoại tốt với em như vậy.

Khi em đến bệnh viện gặp bà, bà luôn nói với em rằng em là một đứa trẻ rất ưu tú, trường đại học ở nước ngoài nhất định sẽ chọn em.

Bà đối xử với em còn tốt hơn với chị, thường xuyên bắt chị học theo em, chị có nhớ không?"
Mộc Chẩm Khê đè nén lửa giận ngút trời, không chỉ hốc mắt, mà trong mắt cũng bắt đầu sung huyết, mắt trừng trừng nhìn nàng như muốn nứt ra.
Tiếu Cẩn hỏi bất chấp: "Sau khi em đi rồi, bà ngoại có hỏi về em không?"
Mộc Chẩm Khê đột nhiên nổ tung, nói: "Em đừng nhắc đến bà ngoại với tôi!" Cuồng loạn, tràn đầy nước mắt, giống như một con dã thú có vết sẹo bị xé rách một lần nữa máu chảy đầm đìa, gầm thét về phía nàng.
Ngón tay của Tiếu Cẩn dùng sức bóp mạnh lấy lòng bàn tay chính mình, nàng hơi nghiêng đầu, hỏi cô với vẻ rất kỳ quái: "Tại sao em không thể hỏi? Em cũng rất tôn trọng và yêu thương bà, em muốn biết khi còn sống, bà có lời nào muốn để lại cho em không, em không có quyền được biết sao?"
Mộc Chẩm Khê tức giận đến mức phát run cả người: "Bà ngoại có để lại, bà có để lại lời nói, em hài lòng chưa?"
Tiếu Cẩn hỏi: "Bà ngoại nói gì?"
Hai mắt của Mộc Chẩm Khê đỏ hoe, tràn ngập nước mắt, cô thở gấp hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước khi qua đời, bà ngoại đã hỏi tôi, em đang ở đâu."
Tiếu Cẩn cố gắng hết sức chống lại xúc động muốn khóc, bình tĩnh hỏi cô: "Còn gì nữa không?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Còn."
Khóe mắt của Tiếu Cẩn ửng đỏ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Mộc Chẩm Khê, nàng nói: "Nói cho em."
Mộc Chẩm Khê gằn từng chữ một: "Nói, em là một đứa trẻ tốt, nói cho tôi cố gắng trân trọng.

Nói, bà ngoại đi rồi, em là người duy nhất trên đời đối xử tối với tôi, nói cho tôi nhường em một chút, đừng cãi nhau với em.


Còn nói, có em ở đây, bà ngoại có thể an tâm rời xa nhân thế.

Cuối cùng nói, mong hai chúng ta bình an."
Vào thời điểm đó, Mộc Chẩm Khê đã chia tay Tiếu Cẩn được một tháng, bà ngoại vẫn không hề hay biết.
Sau đó, bà ngoại thường xuyên ngủ mê không tỉnh, phải dựa vào máy thở và nhiều dụng cụ khác để duy trì sự sống.

Lúc hiếm khi tỉnh dậy, bà lại nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một mình Mộc Chẩm Khê, hỏi cô với hơi thở yếu ớt: "Tiếu Cẩn ở đâu?"
Mộc Chẩm Khê nắm tay bà, cố nén nước mắt nói dối bà: "Tiếu Cẩn đã đến đây khi bà còn ngủ." Còn cho bà ngoại nhìn trái cây cô mua, nói dối với bà là Tiếu Cẩn mua.

Bà ngoại cười nhẹ một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Thời khắc hấp hối, bà ngoại luôn muốn gặp Tiếu Cẩn, muốn tự tay phó thác mối bận tâm duy nhất trên thế giới của bà cho Tiếu Cẩn.

Mộc Chẩm Khê lại nói dối bà rằng Tiếu Cẩn đã đậu hồ sơ vào một trường đại học ở nước ngoài, đã đến Mỹ để hoàn thành các thủ tục, không thể quay lại.

Trước khi đi, bà ngoại còn nhìn về phía cửa, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện, cuối cùng bà đã nhắm mắt lại một cách tiếc nuối, đến chết cũng không thể nhìn thấy nàng.
Mộc Chẩm Khê nhướng đôi mắt đỏ hoe, hỏi Tiếu Cẩn: "Em có hài lòng chưa?"
Tiếu Cẩn tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, nhẹ giọng nói: "Hài lòng."
Mộc Chẩm Khê đứng dậy, cầm lấy túi xách trên bàn đi tới, từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nhìn nàng: "Thu hồi nước mắt của em đi, bây giờ có khóc bà ngoại cũng không nhìn thấy được đâu."
Tiếu Cẩn cũng đứng lên, đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt rồi cúi người xuống nói: "Thật xin lỗi.

Một tiếng này là vì năm đó em không nên nóng nảy nói ra lời chia tay, nói ra những lời không hay, làm tổn thương trái tim chị."
Nàng đứng thẳng lên rồi lại cúi người xuống: "Thật xin lỗi." Nàng hít một hơi thật chậm, rồi tiếp tục nghẹn ngào nói: "Một tiếng này là vì bà ngoại, em không gặp được bà lần cuối, em phụ sự chờ mong của bà."
Mộc Chẩm Khê vô cảm nói: "Tôi chỉ chấp nhận tiếng đầu tiên, tha thứ cho việc em rời đi không lời từ biệt.

Còn lời kia em tự đến trước mộ bà ngoại, chính miệng nói với bà đi, tôi có thể đi chưa?"
Tiếu Cẩn cản trước mặt cô mà không di chuyển chân.
Mộc Chẩm Khê cau mày, lách qua người nàng, thời điểm cô đi ngang qua, Tiếu Cẩn đưa tay ra nắm chặt tay cô.

Mộc Chẩm Khê quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Em còn muốn làm gì nữa?"
Tiếu Cẩn đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô, siết chặt vòng tay, như thể muốn cô tan vào bên trong cốt nhục của mình.
"Buông ra!" Mộc Chẩm Khê vô cùng tức giận ra sức vùng vẫy.

Sức lực bình thường của cô lớn hơn Tiếu Cẩn rất nhiều, Tiếu Cẩn phải cố gắng hết sức mới có thể khó khăn ép người kia vào trong ngực, làm nổi cả gân xanh trên trán và mu bàn tay.
Trong lúc giằng co, eo của Tiếu Cẩn đập vào cạnh bàn.

Hai người im lặng chống cự trong khu vực một mét vuông này, một người muốn trốn, một người không cho trốn, hai người đều không lưu tình với nhau.
Không biết từ khi nào, Mộc Chẩm Khê giải tỏa sức lực, từ bỏ phản kháng, mặc cho người bên kia ôm cô vào lòng.
Đây là một cái ôm đã muộn màng mười năm.
Đáng tiếc là đã quá muộn.
Mộc Chẩm Khê trở tay ôm lấy eo Tiếu Cẩn, vùi mặt vào vai nàng, lẩm bẩm: "Sao bây giờ em mới trở về?"
Tiếu Cẩn giật mình, mắt nàng ngay lập tức đầy nước.

truyện kiếm hiệp hay
Mộc Chẩm Khê nói: "Em có biết làm thế nào tôi đến được ngày hôm nay không?"
Tiếu Cẩn mở miệng nhưng phát hiện mình nói không ra lời, gật đầu hai lần, nước mắt rơi xuống.
Nàng biết rõ Mộc Chẩm Khê phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Mộc Chẩm Khê lui khỏi vòng tay của nàng, nhìn xuống rồi lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Em không biết."
Tiếu Cẩn không ôm cô nữa, trượt tay khỏi cánh tay cô, nắm lấy tay cô, Mộc Chẩm Khê không từ chối.

Tiếu Cẩn lại kéo cô ngồi xuống ghế, hai người đối mặt nhau.

Tiếu Cẩn ngẩng đầu lên, dịu dàng chạm vào mái tóc của Mộc Chẩm Khê, sau đó cúi người hôn lên trán cô: "Chị muốn nói cho em nghe sao?"
Mộc Chẩm Khê gật gật đầu, lông mi của cô vẫn còn ẩm ướt, rất yên tĩnh nhu thuận.

Lúc trước cô bị ủy khuất, cũng có thể kể với Tiếu Cẩn như vậy, nhưng lần này khác với mọi lần.
Tiếu Cẩn cười khổ trong lòng.
Mộc Chẩm Khê thở ra một hơi dài, đảo mắt vô hồn mờ mịt.

Bắt đầu nói từ đâu đây? Có lẽ là chuyện rất lâu trước đây, vậy nói từ khi bắt đầu đi.
Mộc Chẩm Khê kể lại một cách bình tĩnh, giọng nói nhạt đến mức có vẻ như đang nói về chuyện của người khác.
"Sau khi em rời đi, bệnh tình của bà ngoại ngày càng nghiêm trọng, bà không qua nổi đợt hóa trị thứ tư.

Bệnh tình đột nhiên xấu đi, không cứu chữa được mà qua đời.

May mà mẹ tôi còn chút lương tâm, trả tiền cho bà mua một khối mộ.

Đau khổ cả đời, sau khi qua đời, tốt xấu gì cũng được an nghỉ.

Sau này tôi trở về Lâm Thành, một phần nguyên nhân cũng là vì mộ của bà ngoại ở đây.
"Sau khi bà ngoại đi, còn nửa tháng nữa mới thi đại học.

Tôi nhớ tới em dặn tôi chăm chỉ học tập, tôi nghĩ có lẽ em sẽ trở lại nên giữ vững tinh thần tiếp tục ôn tập đọc sách, nhưng lớp 12 bị trì hoãn quá lâu, sau đó vẫn là không thi tốt.

Căn nhà bà ngoại thuê đã hết hạn, số tiền tôi kiếm được từ việc làm thêm đều dùng để chữa bệnh cho bà ngoại, tôi không còn tiền để trả tiền thuê nhà, vì vậy bị đuổi ra khỏi nhà."
Cảm xúc của cô dần dần dao động, nhưng dao động rất nhỏ.
"Khi đó, tôi không có một xu dính túi.

Ban ngày đi tìm việc làm, buổi tối tùy tiện tìm chỗ ngủ.

Lúc đầu sống ở công viên, nhưng nhanh chóng phát hiện có kẻ lang thang trong công viên, ánh mắt nhìn tôi không đúng lắm, sau đó tôi không dám đến đó nữa.

Lúc đó trước khi ngủ, tôi đều ước một nguyện vọng, hi vọng sau khi thức dậy liền có thể gặp được em, đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần ngủ một giấc thôi là được, nhưng sáng nào mở mắt ra cũng chỉ có chính mình."
"Tôi dành dụm được một ít tiền trong tay, mua vé xe rời khỏi Lâm Thành, đến một thành phố xa hơn về phía nam.

Tôi nghe nói có nhiều người làm việc ở đó, cũng có nhiều cơ hội hơn.

Tôi đến một nhà máy và bắt đầu làm việc ở đó.

Công việc rất máy móc, không cần dùng đến khối óc, người làm ở trong đó ngốc lâu rồi cảm giác đều sẽ chết lặng.

Nhưng tôi không thể không chịu đựng, tôi phải kiếm tiền, có tiền mới có thể có tương lai, mặc dù tôi không biết tương lai sẽ như thế nào."
"Sau đó, tôi gặp Ân Tiếu Lê, cậu ấy nói rằng tôi vẽ đẹp, khuyên tôi nghiên cứu kiến ​​thức chuyên môn về lĩnh vực này, sau này có thể dựa vào nghề này ăn cơm.

Ban ngày tôi đi làm, tối về vẽ tranh, đọc sách, dần dần tôi có thể kiếm tiền từ việc vẽ tranh, sau đó đi tới bây giờ."
Mộc Chẩm Khê nhếch khóe môi nở nụ cười.
Tiếu Cẩn không cười nổi.
Mộc Chẩm Khê nghiêng đầu hỏi nàng: "Sao em không cười?"
Tiếu Cẩn lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, sự tuyệt vọng và tình cảm trong mắt của nàng gần như bao trùm Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê im lặng, độ cong khóe môi trở nên cay đắng.
Tiếu Cẩn khẽ nhúc nhích ngón tay cái, vuốt ve mu bàn tay của cô, im lặng trấn an.
Mộc Chẩm Khê chậm rãi rút tay về, đứng lên, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, bất cận nhân tình.*
(* Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệ tình cảm.)
Lúc này, Tiếu Cẩn mới nở nụ cười.
Mộc Chẩm Khê giễu cợt nói: "Em luôn là như vậy, có thể dễ như trở bàn tay mà nhìn thấu tôi."
Đôi mắt của Tiếu Cẩn lóe lên những giọt nước mắt, nói: "Bởi vì em yêu chị, chị cũng yêu em."
Do đó, việc ngụy trang của Mộc Chẩm Khê không có tác dụng trước mặt nàng.

Mộc Chẩm Khê tự quấn mình từng tầng từng tầng một, bên ngoài là những vết sẹo tưởng như đã lành nhưng thực chất lại được bọc trong một khối thịt thối rỉ máu.


Hôm nay, Tiếu Cẩn đã chịu đựng thương giặc tám trăm, tự chuốc lấy một ngàn, cũng phải làm lộ ra vết thương của cô một lần nữa, nạo xương trị độc cho cô.
Mộc Chẩm Khê thản nhiên nói: "Vậy em cũng nên biết tôi hận em đến mức nào."
Tiếu Cẩn nói: "Em biết."
Nhưng hiện tại, cô không hề tỏ ra một chút hận ý nào, đó là mâu thuẫn lớn nhất.
Mộc Chẩm Khê ngước mắt lên nhìn nàng chăm chú: "Em có biết không, sau khi thi đại học, tôi đã từng ngất xỉu ở căn nhà thuê, một ngày một đêm, không ai phát hiện.

Là tôi tự mình tỉnh lại, đói bụng mà tỉnh, phát hiện mình phát sốt, sốt liên tục ba ngày không có tiền mua thuốc, nhưng sau đó lại đột ngột qua khỏi."
"Em có biết không, sau khi em rời đi, tôi đã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại, vẫn luôn không có ai trả lời, sau đó ngừng máy, cuối cùng trở thành một dãy số không tồn tại."
Hốc mắt của Tiếu Cẩn đỏ lên.
Mộc Chẩm Khê nói: "Em có biết không, khi tôi làm việc trong nhà máy, có một công nhân bị cuốn nửa cánh tay vào máy, có thể nhìn thấy những ngón tay chênh lệch đẫm máu ở lối ra của máy, còn cử động.

Lúc đó, tôi đứng cạnh người đó tại nơi làm việc, nhìn cột máu phun ra từ cánh tay cô ấy, sau đó là tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

Tôi đã gặp ác mộng một thời gian dài đằng đẵng, mỗi ngày đi làm đều sợ hãi, sợ có một ngày vận rủi rơi xuống đầu mình, tay của tôi cũng sẽ bị cuốn vào.

Tôi rất sợ hãi, thật sự rất sợ, càng sợ hãi càng nhớ em, nhưng còn em thì sao? Em đang ở đâu?"
Nước mắt của Tiếu Cẩn tràn đầy trên mi, nàng há hốc miệng, không nói nên lời.
Mộc Chẩm Khê dừng một chút, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, rũ mắt xuống nói: "Em có biết không, tôi đã từng tự sát."
Vẻ mặt của Tiếu Cẩn thay đổi kịch liệt, đột ngột nhìn sang.
Mộc Chẩm Khê ngả người ra sau, lệ rơi đầy mặt nói: "Đó là năm đầu tiên đi làm, không phải sợ vất vả, chính là tôi không tìm được lý do để sống.

Tôi đã mua thuốc ngủ, nuốt một chai lớn, tâm tĩnh như nước nằm vật ra giường chờ chết.

Thật đáng tiếc, một chị hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy tôi nằm gục không gọi dậy được nên tìm anh trai của chị ấy đến đập cửa, đưa tôi đến bệnh viện để rửa dạ dày."
Mộc Chẩm Khê nhún vai, nói: "Chết không thành."
Tiếu Cẩn thống khổ che miệng lại, nước mắt lăn dài.
Mộc Chẩm Khê giơ tay gạt đi nước mắt, cúi đầu xuống, lại nhìn nàng rồi lẳng lặng nở nụ cười: "Nhưng có một câu tôi nói sai rồi, tôi không hận em, cũng...!chưa từng hận em."
Cô còn nói: "Tiếu Cẩn, chị yêu em..."
Nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, Mộc Chẩm Khê không lau nữa, nhẹ nhàng nói tiếp: "Chị không thể quên được em, nhưng..." Mộc Chẩm Khê nuốt xuống vị ngọt tanh bất chợt trào lên cổ họng, lấy ngón tay chọc vào ngực mình, nước mắt rơi như mưa, "Quá đau, chị không muốn thử một lần nữa."
Tiếu Cẩn khóc đến thở không ra hơi.
Mộc Chẩm Khê bước tới, ngồi xổm người xuống, tầm mắt ngang với nàng, lòng bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, cố gắng hết sức kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng: "Tiếu Cẩn, chúng ta thật sự không thể quay lại."
Tiếu Cẩn dần dần ngừng khóc.
Mộc Chẩm Khê kéo nàng đứng dậy, vừa định rời đi, Tiếu Cẩn nắm tay cô, đôi mắt đỏ hoe khẩn cầu: "Có thể cùng em đi đến cửa nhà hàng không, sau đó chúng ta sẽ tách ra."
Mộc Chẩm Khê trầm mặc một hồi, sau đó nói nhỏ: "Được."
Hai người nhìn mặt nhau, sửa sang lại lần cuối rồi cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Hai người đều biết đây là đoạn đường cuối cùng đồng hành cùng nhau, nên đều bước đi rất chậm.

Gạch lát sàn hình như vừa mới lau qua, trên lầu không có thảm lót, có chút trơn trượt.

Mộc Chẩm Khê vòng tay quanh bả vai Tiếu Cẩn, nhẹ lời nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Tiếu Cẩn ngước mắt lên nhìn cô thật sâu rồi khẽ "ừm" một tiếng.
Nhân viên phục vụ từ cầu thang đi tới, hai tay bưng tô canh nóng hổi, bước đi rất nhanh, khi đi ngang qua hai người thì trượt chân, nước canh nóng hổi đổ dồn về phía hai người.
Trong nháy mắt đó, Mộc Chẩm Khê không còn thời gian để suy nghĩ, cơ thể theo bản năng phản ứng nhanh hơn não, cô nghiêng người ôm chặt lấy Tiếu Cẩn, chắn người kia kín mít, một tô canh nóng hổi tất cả đều đổ lên lưng cô.
Tiếu Cẩn chỉ cảm thấy hoa cả mắt, còn chưa kịp phản ứng, không thể hiểu được đã bị Mộc Chẩm Khê ôm vào ngực, nghe thấy tiếng rên đau đớn trên đỉnh đầu.
Tiếp theo là tiếng leng keng rơi xuống đất, nhân viên phục vụ hốt hoảng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi."
Mộc Chẩm Khê nới lỏng vòng tay, cau mày quét quanh người Tiếu Cẩn: "Có chỗ nào bị nóng không?"
Tiếu Cẩn lắc đầu, sau đó nhận ra rằng cô bị nước canh nóng thấm ướt vải áo, làn da bên trong chiếc áo sơ mi trắng của cô đỏ bừng, nhìn thấy mà giật mình.
Đôi môi mỏng của Tiếu Cẩn mím lại thành một đường thẳng, lông mày sắc lạnh, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ đang không ngừng xin lỗi rồi lấy tay áo lau cho Mộc Chẩm Khê: "Anh sao lại ——"
Mộc Chẩm Khê ngăn nàng lại: "Được rồi, làm khó anh ta cũng vô dụng, đừng lãng phí thời gian.

Chị trở về lấy ít thuốc bôi một chút, nhiều nhất là đau hai ngày."
Hai mắt của Tiếu Cẩn đỏ hoe: "Em đưa chị đến bệnh viện."
Mộc Chẩm Khê không nói chuyện, chỉ thầm nhắc nhở thỏa thuận giữa hai người.
Tiếu Cẩn tuân theo trong im lặng.
Hai người tách ra ở cửa nhà hàng, một trái một phải chia ra hai hướng, không nói lời từ biệt.
Trên mặt Mộc Chẩm Khê lộ rõ ​​vẻ đau đớn, cô đưa tay lên ấn vào trái tim, đè nén cơn đau mơ hồ bén nhọn ngay từ đầu.

Cô đi từng bước từng bước cho đến khi rẽ vào một góc khuất, vị ngọt tanh trong cổ họng lại trào ra, cô cố chịu đựng nhưng không kìm lại được, cúi đầu phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Đầu nặng chân nhẹ, ngay sau đó trời đất quay cuồng, tay của Mộc Chẩm Khê phí công mà nắm một cái trong không trung, cái gì cũng không bắt được, trước mắt tối sầm mất đi ý thức..

Bình Luận (0)
Comment