Biểu Muội Khó Thoát

Chương 18

Mấy người họ được dẫn đến nhà trưởng thôn, so với những ngôi nhà khác trong thôn, ngôi nhà của trưởng thôn thực sự lớn hơn rất nhiều, phía trước là một nhà mái bằng ba gian, phía sau là một tiểu lâu hai tầng.

Sau khi trưởng thôn hiểu rõ tình hình từ trong miệng thôn dân dẫn đường, ông ta mời mọi người ngồi xuống rồi nói: “Các vị cũng không cần nóng vội, đoán chừng một hai ngày là đường thông có thể đi được thôi.”

Ông ta nói xong còn bảo vợ mình đến rót trà mời khách.

“Công tử, mời uống trà.” Nữ nhân nhanh nhẹn rót một chén trà đưa đến cho Thẩm Thính Trúc.

“Cảm ơn.” Thẩm Thính Trúc nhận lấy, hắn cầm trong tay chứ không hề uống mà quay sang nói chuyện với trưởng thôn.

Vợ trưởng thôn lại đi đến trước mặt Lâm Khinh Nhiễm, quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi mới lên tiếng khen ngợi: “Cô nương thật xinh đẹp, nào, uống một ngụm trà thấm giọng đi.”

Cái nhìn từ trong đôi mắt nhỏ hẹp dài chiếu thẳng vào người mình khiến Lâm Khinh Nhiễm cảm giác rất khó chịu, nhất là khi nhìn xương gò má nhô cao của nữ nhân này, ngay cả khi cười lên trông rất ranh mãnh.

Lâm Khinh Nhiễm cầm chén trà, mỉm cười thẹn thùng nhưng không hề lên tiếng đáp lại. Đợi đến khi bà ta đi ngang qua, Lâm Khinh Nhiễm mới nhìn sang người bên cạnh.

Thẩm Thính Trúc hỏi trưởng thôn: “Nghe nói trước khi bọn ta đến cũng có hai người đến xin trọ lại.”

Trưởng thôn gật đầu: “Đúng là có hai mẹ con đến đây, họ đã ra sau nhà nghỉ ngơi rồi.”

Ông ta nói xong liền nhìn về phía Mạc Từ và ba người khác đeo kiếm trên người, vẻ mặt tỏ ra lo nghĩ: “Mấy vị tiểu huynh đệ này…”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Chỉ là hộ vệ trong nhà mà thôi.”

Trưởng thôn thả lỏng cơ mặt mỉm cười hỏi thăm: “Không biết công tử xưng hô thế nào, là người ở đâu?”

Ông ta nói xong vội giải thích ngay: “Thôn của chúng tôi khá nhỏ, lại cách thị trấn khá xa, cho nên khi thấy các vị ăn mặc thế này ta mới hỏi thăm vài câu, mong các vị không thấy phiền.”

“Không sao.” Thẩm Thính Trúc cười nói: “Tại hạ họ Lâm, đây là gia muội, bọn ta đến từ Giang Ninh.”

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn nói dối mà mặt không biến sắc, nàng trừng to đôi mắt, ai là muội muội của hắn chứ! Hắn cũng không biết ngại còn nói mình họ Lâm.

Thẩm Thính Trúc quay sang nhìn nàng: “Sao vậy, mệt rồi à?”

Lâm Khinh Nhiễm giận đến cắn chặt răng, nàng trợn mắt như muốn chọc thành hai lỗ thủng trên người hắn vậy.

Thẩm Thính Trúc chẳng những không giận mà còn mỉm cười nhìn lại nàng, chẳng qua mới chỉ làm ca ca của nàng có một lúc mà đã nàng giận như vậy,  sau này chẳng phải nàng vẫn phải gọi hắn một tiếng biểu ca đó sao.

Trưởng thôn đứng dậy cười nói: “Ta dẫn các vị lên phòng nghỉ ngơi.”

“Làm phiền trưởng thôn.” Thẩm Thính Trúc cũng đứng dậy theo.

Lâm Khinh Nhiễm đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Sao vừa rồi ngươi lại nói như vậy?”

“Vậy ta phải nói thế nào?” Thẩm Thính Trúc buồn cười nhìn nàng, cúi người đến sát người nàng thấp giọng nói: “Nói với họ ta là thổ phỉ, muốn cướp sạch hết nơi này sao?”

Nghe thấy hắn thờ ơ nói ra lời này, nàng giật mình sợ hãi, vẻ mặt khó tin quay đầu lại.

Thẩm Thính Trúc đang nhìn chăm chú vào vành tai ửng đỏ của nàng, không ngờ nàng đột nhiên quay người lại, một lọn tóc đen lướt qua gò má hắn, mang theo hương thơm ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ sáng ngời gần trong gang tấc.

“Ngươi đang nói đùa sao.” Lâm Khinh Nhiễm không chú ý tới vẻ khác thường của hắn, giọng điệu cấp thiết hỏi.

Hơi thở mềm mại phun ra lướt qua quai hàm của Thẩm Thính Trúc, cổ họng hắn bỗng nhiên nghẹn lại.

Hắn đứng thẳng người lên, trong đôi mắt hoa đào lóe lên vẻ bối rối mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn tùy tiện gật đầu xem như trả lời, sau đó bước đi về phía trước.

Trên gò má bị tóc quét qua có cảm giác hơi nóng, Thẩm Thính Trúc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, mùi thơm thoang thoảng vẫn còn vương lại ở chóp mũi, hắn bỏ tay xuống, cau mày lại, có lẽ đây cũng là tác dụng do Thiên hương tử mang đến, nếu không thì sao tim hắn lại đập nhanh đến như vậy.

Khi đi đến tiểu lâu hai tầng phía sau nhà, nam tử trẻ tuổi trước đó gặp trên đường lúc này đang lấy nước từ dưới giếng lên, thấy mọi người đi tới, hắn ta cười nói: “Xem ra các ngươi cũng không đi được.”

Thẩm Thính Trúc không để ý, Mạc Từ chắp tay nói với hắn ta: “Lại gặp mặt rồi.”

Nam tử mỉm cười hiền hậu, khi nhìn thấy Lâm Khinh nhiễm đi ở phía sau, ánh mắt hắn ta sáng lên, sau đó giật mình dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Khụ… khụ khụ khụ…”

Nghe thấy tiếng ho khan từ trong phòng truyền ra, hắn ta vội vàng lên tiếng: “Ta phải đi chăm sóc mẹ ta rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm nhớ rõ mẹ hắn ta, tuổi tác không quá cao nhưng hình như sức khỏe không được tốt lắm.

Trưởng thôn bố trí vài gian phòng trống cho mọi người xong, ông ta nói: “Phòng không nhiều, chỉ có thể sắp xếp như vậy, mọi người chịu khó hai người ở một phòng.”

Lâm Khinh Nhiễm và Nguyệt Ảnh ở cùng một phòng cũng không có gì khó khăn, nàng dẫn người đi vào phòng. Đẩy cửa vào, đập vào mặt là một mùi mốc meo dai dẳng, Lâm Khinh Nhiễm lấy tay che mũi, cau mày khó chịu.

Nguyệt Ảnh đi tới mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài tràn vào trong phòng mới dễ chịu hơn một chút.

Mặc dù Lâm Khinh Nhiễm nói là bị bắt cóc cưỡng ép tới tận đây, nhưng về phương diện ăn ở nàng chưa từng chịu tủi thân. Bây giờ nhìn thấy gian phòng thô sơ cùng đống đồ dùng bám đầy bụi bẩn, nàng nhất thời không thích ứng nổi.

Trong lúc Nguyệt Ảnh dọn dẹp nàng đứng trước cửa sổ nhìn xuống bên dưới, sau vài gian nhà là mảnh ruộng đồng rộng lớn, đi tiếp nữa chính là cánh rừng.

Lâm Khinh Nhiễm siết chặt tay nắm lấy bệ cửa, nàng cẩn thận quan sát khắp xung quanh, nhà cửa nơi này cũng không có cửa riêng sân riêng, mỗi nhà đều thông với nhau, người lại đông, đây không phải là thời cơ tốt nhất để nàng chạy thoát sao.

Gỗ dầm trên bệ cửa đâm vào lòng bàn tay, nàng hốt hoảng hô lên một tiếng, lập tức buông tay ra.

Nguyệt Ảnh nghe tiếng la vội đi tới: “Tiểu thư sao vậy?”

Tính cách Nguyệt Ảnh không giấu được việc, Lâm Khinh Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tạm thời không nói cho nàng ấy biết suy nghĩ của mình.

“Dính bụi đầy tay, ta đi rửa đã.”

Lâm Khinh Nhiễm đi xuống tầng, hiếm khi không nhìn thấy Mạc Từ, chỉ có một hộ vệ nàng không biết tên đang canh giữ ở dưới tầng.

Nàng đi đến bên giếng rửa tay, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vợ trưởng thôn từ con đường nhỏ đi tới.

“Ồ, khéo thật, cô nương đến đây nếm thử ít quýt ta vừa hái đi.” Trong tay vợ trưởng thôn ôm một cái giỏ trúc, bên trong giỏ đựng những quả quýt vừa đỏ vừa lớn.

Lâm Khinh Nhiễm nhớ tới những điểm bất thường mà bà ta mang lại cho mình, nàng mỉm cười từ chối: “Không cần đâu.”

Vợ trưởng thôn còn tưởng rằng nàng đang ngại ngùng, bà ta lấy một quả nhét vào trong tay nàng: “Nếm thử xem, ngọt lắm.”

Thái độ nhiệt tình này trái lại khiến Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy rất ngại: “Cảm ơn phu nhân.”

“Phu nhân gì chứ!” Vợ trưởng thôn cười híp mặt xua tay: “Gọi ta một tiếng Lưu thẩm là được rồi.”

Bà ta đánh giá Lâm Khinh Nhiễm từ trên xuống dưới, vẻ mặt vô cùng yêu thích nói: “Cô nương đến từ Giang Nam đúng thật xinh đẹp, dáng dấp dịu dàng dễ mến.”

Nghe thấy những lời khen trắng trợn của bà ta, hai gò má Lâm Khinh Nhiễm đỏ bừng, nàng đoán chắc Lưu thẩm có tính tình thẳng thắn, có lẽ đã quen cách nói chuyện như vậy.

Lưu thẩm cũng ló đầu ra nói với hộ vệ canh gác ở cửa cầu thang: “Tiểu huynh đệ cũng nếm thử một quả đi.”

Hộ vệ nhìn không chớp mắt: “Không cần.”

Lưu thẩm cười cười rồi quay sang nói chuyện với Lâm Khinh Nhiễm tiếp: “Các người đang muốn đi đâu vậy?”

“Lưu thẩm.” Lâm Khinh Nhiễm chỉ gọi một tiếng ngắn ngủi, nhưng trong đôi mắt như cất giấu thiên ngôn vạn ngữ.

Lưu thẩm đáp lại một tiếng ừ, đợi nàng nói tiếp.

Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, cho dù nàng muốn xin giúp đỡ, bọn họ chưa chắc sẽ tin nàng, cho dù có tin, cũng chưa chắc là đối thủ của những tên thổ phỉ kia.

Lưu thẩm thấy nàng ngẩn ra, bà ta cười nói: “Cô nương có việc gì cứ nói thẳng ra là được.”

Lâm Khinh Nhiễm mím môi cười khẽ: “Ta thấy phong cảnh nơi đây rất đẹp, muốn hỏi Lưu thẩm có thời gian rảnh không, có thể đưa ta đi dạo xung quanh hay không.”

Lưu thẩm thẳng thắn đáp lời: “Có rảnh, có rảnh.”

Bà ta nắm cánh tay Lâm Khinh Nhiễm muốn rời đi, bỗng nhiên cánh cửa của một gian phòng trên tầng hai bị đẩy ra, là nam tử trẻ tuổi trước đó.

Hắn ta gãi đầu, mỉm cười ngượng ngùng nhìn Lưu thẩm: “Lưu thẩm, thẩm có thể cho ta một quả quýt được không, ta cho mẹ ta ăn thấm giọng.”

Lưu thẩm sững sờ, buông cánh tay Lâm Khinh Nhiễm ra: “Được.”

Bà ta nhỏ giọng nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Ta đi lên đó trước đã.”

Vừa hay Nguyệt Ảnh cũng đi xuống, Lâm Khinh Nhiễm gật đầu nói: “Vậy ta đi một mình dạo quanh đây.”

Nàng dẫn theo Nguyệt Ảnh rời đi, Lưu thẩm thì đi lên tầng.

Đi được vài bước, Lâm Khinh Nhiễm không nhịn được quay đầu lại nói với hộ vệ theo sát phía sau mình: “Ta không cần ngươi đi theo.”

Hộ vệ cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta chỉ phụng mệnh làm việc, xin Lâm cô nương thứ lỗi.”

Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, nói khẽ: “Ta thấy khát, ngươi đi lấy bình trà đến cho ta.”

Hộ vệ đáp: “Ta phải luôn đi theo cô nương.”

Lâm Khinh Nhiễm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hộ vệ, muốn chạy thoát khỏi đây buộc phải tách tên hộ vệ này ra trước. Nàng nên làm thế nào bây giờ.

Nguyệt Ảnh thấy sắc mặt nàng khó chịu vội lên tiếng trấn an: “Tiểu thư đừng giận nữa, hắn muốn theo cứ để hắn theo.”

Lâm Khinh Nhiễm thấy nàng ấy nhàn nhã như vậy thì càng bất lực hơn, nàng quay người lại tức giận thở hồng hộc đi ra ngoài.



Đi dạo khắp một vòng, Lâm Khinh Nhiễm phát hiện ra cánh rừng kia thông với trên núi, trong núi nói không chừng còn có thú dữ gì đó, không thể đi được… muốn đi cũng chỉ có thể đi từ chỗ miếu thờ đã gặp lúc vừa đến kia.

Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ dọc đường đi, chẳng mấy chốc đã đi về đến nhà trưởng thôn.

Thẩm Thính Trúc chắp tay đứng ở góc lan can tầng hai, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng dáng nhỏ nhắn ấy xuất hiện trong tầm mắt, hàng chân mày đang căng chặt cũng giãn ra.

Hắn nhìn chăm chú vào Lâm Khinh Nhiễm đang lơ đễnh đi đường, nhìn nàng bước từng bước lên cầu thang, gần như sắp đi đến trước mặt hắn, nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra hắn.

Cho đến lúc Nguyệt Ảnh gọi một tiếng “Công tử!”, Lâm Khinh Nhiễm mới ngẩng đầu lên, gương mặt của Thẩm Thính Trúc đập vào trong mắt nàng, nàng mới sững sờ kêu lên: “Đại…”

Thẩm Thính Trúc cắt ngang lời nói của nàng: “Đừng có gọi nhầm.”

Vì để che giấu tai mắt người khác, ở trước mặt trưởng thôn hắn nói hai người là huynh muội, đương nhiên hắn tạm thời cũng sẽ không gọi nàng là Lâm cô nương nữa.

Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng vuốt ngón tay, thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm.”

Hai chữ quá mức thân mật này xuất phát từ trong miệng hắn bất giác tạo nên một cảm giác rất mềm mại và lưu luyến. Vừa dứt lời, Thẩm Thính Trúc cong khóe môi lên, gọi như thế rõ ràng cũng không hay hơn ba chữ Lâm cô nương là bao.

Lâm Khinh Nhiễm không phản ứng lại kịp, nhìn thấy ý cười thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh môi hắn, trái tim nàng khẽ run lên, đầu ngón tay cũng run rẩy theo, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, sao, sao hắn có thể gọi nàng như vậy!

Không biết là vì tức giận hay là vì ngại ngùng, đôi mắt lấp lánh cũng ửng đỏ lên. Còn muốn nàng gọi hắn là ca ca sao, nằm mơ đi!

Tiểu cô nương không chịu mở miệng, Thẩm Thính Trúc cũng không miễn cưỡng, sớm muộn gì cũng phải gọi thôi.

Hắn thản nhiên nói: “Đợi đường thông thoáng chúng ta sẽ đi ngay, mấy ngày này đừng có chạy lung tung.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, cất giọng chán nản nói: “Ta về phòng đây.”



Đến lúc trời nhá nhem tối, trưởng thôn đến mời bọn họ ra nhà trước dùng bữa.

“Các vị đến đây cũng đúng lúc.” Trưởng thôn cầm bình lên muốn châm rượu cho Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc đưa tay lên ngăn lại: “Ta không uống rượu.”

Giọng nói trong trẻo rõ ràng nhưng lại ngập tràn khí thế không thể nhượng bộ.

Trưởng thôn đặt bình rượu xuống, cười nói: “Mỗi ngày ta phải có chút rượu trong người mới được, đã quen rồi.”

Thẩm Thính Trúc cười cười: “Vừa nãy trưởng thôn nói đúng lúc là như thế nào?”

Lưu thẩm bưng thức ăn đi tới, giành lời: “Ngày mai trong thôn chúng tôi có tổ chức hỷ sự, còn không phải quá đúng lúc sao, đến lúc đó các vị cũng có thể đến uống một chén, hưởng chút không khí vui mừng này.”

Thẩm Thính Trúc không nói gì, chỉ mỉm cười.

Lưu thẩm lại cười hăm hở nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Đến lúc đó Lâm cô nương cũng đến nhé.”

Nếu là tổ chức hỷ sự chắc hẳn sẽ rất đông người, nói không chừng nàng có thể mượn cơ hội đó chạy thoát thân, Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào đáp lời: “Được.”

Thẩm Thính Trúc liếc mắt nhìn sang, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Hắn thu hồi tầm mắt nhìn sang Lưu thẩm: “Sao không thấy hai mẹ con hôm nay đến?”

Lưu thẩm trả lời: “Sức khỏe của mẹ hắn không tốt, không thể xuống được, hắn cũng ở trong phòng săn sóc mẹ.”

Bà ta nói xong còn huých khuỷu tay vào trưởng thôn: “Cũng thật hiếu thảo ông nhỉ.”

Thẩm Thính Trúc gật đầu mỉm cười.

Ăn cơm xong, mọi người trở lại phòng mình.



Đêm khuya, trong gian nhà chính chỉ thắp một ngọn nến, ánh sáng le lói mỏng manh lay động như có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Ta đã kiểm tra hai chiếc xe ngựa đó rồi, đều là đồ tốt cả, mấy con dê này cũng béo bở đó.”

Ánh nến chiếu rọi trên gương mặt người đang nói chuyện, đó chính là người thôn dân ban ngày đứng đợi ở miếu thờ trước cổng thôn.

Gương mặt hiền lành trước đó của trưởng thôn cũng thay đổi, gương mặt nham hiểm độc ác thấp giọng nói: “Vậy thì giết dê, lấy thịt.”

Lưu thẩm gác chân ngồi bên ghế, vẻ mặt âm u: “Thân thủ của mấy người đó không thấp đâu.”

Trưởng thôn cười khẩy: “Chỉ cần nuốt một chén thuốc mê, bản lĩnh có giỏi thế nào cũng vô dụng.”

Lưu thẩm nói tiếp: “Đến từ Giang Ninh mà còn mang họ Lâm.”

Bà ta híp mắt, ngẫm nghĩ một lúc: “Này, ông nói xem liệu có thể nào là phú thương Lâm gia kia không?”

“Phải hay không cũng như nhau…” Trưởng thôn đưa tay ra làm động tác cắt cổ.

Nam tử trẻ tuổi ngồi ở một bên từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng: “Các người làm thế nào ta không quan tâm, ta nói trước, hai con đàn bà kia thuộc về ta.”

Lưu thẩm hừ một tiếng: “Cuộc mua bán này ngươi thật biết tính toán cho mình có lời, đem hai nữ tử đó đi bán lại, nhất là nàng tiểu thư kia, không phải con số nhỏ đâu.”

Nam tử nói: “Chúng ta đã nói trước từ lâu, ta dẫn người đến, tiền tài gì đó ta không cần, chỉ cần nữ nhân.”

Hắn ta ngước mắt lên: “Làm sao, các người muốn đổi ý?”

Lúc Lưu thẩm nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm, trong lòng bà ta đã nảy lên suy nghĩ khác, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy chắc chắn có thể bán được giá cao, nhưng bà ta cũng không thể phá hỏng quy tắc đã đặt ra, bà ta không cam lòng, chỉ đành nói: “Ít nhất tiểu nha hoàn kia có thể đưa cho ta chứ.”

Nam tử đang định lên tiếng, bà lão ở bên cạnh đã giữ tay hắn ta lại, đây đúng là bà lão bệnh nặng vào ban ngày, nhưng lúc này đây không hề nhìn thấy bệnh trạng nào trên người bà ta, vẻ mặt bà ta lạnh lùng nói: “Đưa cho các người cũng được, thế nhưng hợp tác của chúng ta đến đây kết thúc.”

Bà ta nói chuyện không chút lưu tình, Lưu thẩm đập bàn đứng dậy: “Bà!”

“Được rồi.” Trưởng thôn trầm giọng quát, liếc nhìn Lưu thẩm rồi mới nói: “Vậy hai nữ nhân kia thuộc về các người.”

Lưu thẩm tức giận ngồi xuống, đá cái ghế bên cạnh tạo nên tiếng va chạm.

Bà lão và nam tử trẻ tuổi đứng dậy nói: “Ngày mai sẽ hành động theo kế hoạch.”

Mấy người lần lượt rời đi, thoáng chốc căn phòng trở nên yên tĩnh.



Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng ồn ào ầm ĩ trong thôn đã quấy nhiễu đến giấc ngủ của Lâm Khinh Nhiễm, nàng cau mày lại.

Nàng bịt tai lại để chặn tiếng ồn, mí mắt giật giật liên tục, cuối cùng mở mắt ra, trong đôi mắt lim dim chưa tỉnh ngủ chỉ toàn vẻ bực dọc và tủi hờn.

Nguyệt Ảnh đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư dậy rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm khẽ hừ một tiếng, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, nhưng vừa động đậy thì đã r3n rỉ kêu đau.

Chiếc giường gỗ bên dưới chỉ trải một tấm ga giường mỏng, cấn vào người nàng đau đớn không thôi, cơ thể nàng cũng cứng đờ theo.

Nguyệt Ảnh vội tới đỡ nàng, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho nàng: “Tiểu thư, có phải ngủ không quen giường hay không?”

Lâm Khinh Nhiễm khẽ bĩu môi, gật đầu vô cùng tủi thân: “Bây giờ ta còn chẳng đứng thẳng lưng lên nổi.”

Đôi mắt mê man đang khép hờ, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng chưa tỉnh ngủ, cùng với những lời phàn nàn yếu đuối, khiến ai nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác thương xót trong lòng.

Nguyệt Ảnh lại xoa bóp thắt lưng cho nàng, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng đã tỉnh táo hơn.

“Sao bên ngoài lại ồn thế?”

Nguyệt Ảnh trả lời: “Không phải trong thôn có hỷ sự sao, mọi người đều đang giúp đỡ.”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm đã tỉnh táo hoàn toàn, nàng rửa mặt thay váy áo xong liền đi xuống tầng.



Ăn bữa sáng xong, Lưu thẩm gọi Lâm Khinh Nhiễm đi xem tân nương.

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng Thẩm Thính Trúc nói: “Lưu thẩm đi một mình đi, ta còn có vài chuyện muốn nói với muội muội.”

Lưu thẩm đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Thính Trúc, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác lạnh lẽo, bà ta cười ngượng ngùng nói: “Ta đi một mình vậy.”

Đợi đến khi Lưu thẩm đi được một lúc mà Lâm Khinh Nhiễm vẫn chưa thấy Thẩm Thính Trúc nói chuyện gì, nàng không nhịn được liền hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì thế?”

Thẩm Thính Trúc nhàn nhã nói: “Ngày hôm nay ngươi cứ ở lại bên cạnh ta, đừng có chạy lung tung.”

Lâm Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn xuống đất, ở lại bên cạnh hắn thì chạy trốn kiểu gì!

Hơn nữa hắn chỉ ngồi rảnh rang ở đó, chẳng lẽ nàng cũng phải ngồi cùng suốt buổi như vậy sao. Trong lòng nàng sốt ruột vô cùng, trưởng thôn nói ngày mai đường sẽ thông, đợi đến khi khởi hành, nàng sẽ không còn cơ hội nữa.

Lâm Khinh Nhiễm chần chừ một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Ta muốn đi xem lễ thành hôn.”

“Ồn ào ầm ĩ, có cái gì để xem.” Chỉ nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, Thẩm Thính Trúc đã thấy nhức đầu.

Lâm Khinh Nhiễm phồng má lên, rũ mắt nhìn mũi giày của mình, một hồi lâu sau mới do dự kéo lấy tay áo của hắn, rất nhanh đã buông ra: “Đi xem đi mà.”

Nàng mấp máy môi nói tiếp: “Tiếng kèn, tiếng trống bên ngoài tưng bừng náo nhiệt, ta cũng muốn đi xem.”

Giọng nói mềm mại nũng nịu rơi vào trong tai vô cùng thoải mái, đôi mắt Thẩm Thính Trúc khẽ động, hắn nghĩ, đi xem thôi cũng không hề gì.

Thế là hắn đứng dậy đi về phía trước, thấy tiểu cô nương còn đờ đẫn ở đó, hắn bất lực nói: “Không đi sao?”

“Đi!” Lâm Khinh Nhiễm lập tức đứng dậy đi theo hắn.

Gia đình nhà chồng của nữ nhi gả đi là một hộ họ Vương.

Mọi người vây quanh khắp trong ngoài nhà, Lâm Khinh Nhiễm nhìn vào bên trong nhà, tân nương đội khăn trùm đầu đỏ, mặc đồ cưới ngồi trong phòng, còn tân lang thì cột một bông hoa hồng đỏ trước ngực xem như đồ cưới.

Lâm Khinh Nhiễm muốn chen vào trong, chợt nghe tiếng Thẩm Thính Trúc ở phía sau nhàn nhã nói: “Nhiễm Nhiễm xem lời ta nói như gió thoảng qua tai.”

Vừa nghe thấy hắn gọi mình như vậy, Lâm Khinh Nhiễm run rẩy đến mức đầu ngón tay cũng co rúm lại.

Thẩm Thính Trúc lại nói: “Đến bên cạnh ta.”

Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể bất mãn quay về bên cạnh hắn, rũ mắt xuống che đi những lo âu trong ánh mắt, hắn cứ nhìn mình một bước không rời thế này, nàng trốn làm sao được đây.

Mọi người vui vẻ hào hứng đưa tân nương vào trong nhà tân lang.

Bữa tiệc diễn ra từ giữa trưa mãi cho đến tận đêm khuya.

Tân lang kính rượu đến bàn của Thẩm Thính Trúc, khuôn mặt hắn ta ửng hồng, cả người đầy mùi rượu nói: “Lâm công tử là khách từ xa, đến tham gia hôn sự của ta là vinh hạnh của ta! Nào! Ta kính ngươi một chén!”

Thẩm Thính Trúc mỉm cười từ chối: “Ta không biết uống rượu.”

Tân lang nghe xong liền thay đổi sắc mặt: “Lâm công tử thế này là không nể mặt rồi.”

Hai người phía sau hắn ta cũng hùa theo: “Đúng đó, ngày đại hỷ, sao có thể không uống rượu được.”

“Không nể mặt là không được đâu.”

Mấy người họ kẻ tung người hứng, rõ ràng nếu như Thẩm Thính Trúc không uống chén rượu này, họ sẽ không chịu bỏ qua.

Lâm Khinh Nhiễm rất sợ những người này sẽ chọc giận Thẩm Thính Trúc, nàng lo lắng nhìn hắn.

Thẩm Thính Trúc rũ mắt cười khẽ, sau lại bưng chén rượu lên nói: “Vậy ta chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”

Hắn ngửa đầu uống rượu, mấy người kia mới cười vang, một người trong số đó đổi hướng về phía những hộ vệ canh giữ ở bên cạnh, hắn ta giơ bình rượu lên vẫy tay: “Mấy vị huynh đệ cũng đến uống chén rượu mừng đi.”

Mạc Từ chưa kịp từ chối thì người đó đã giành nói trước: “Rượu cưới không được từ chối, đây là quy tắc.”

Mấy người họ không còn cách nào, chỉ có thể ngồi xuống.

Lâm Khinh Nhiễm thấy những người này đều đã ngồi xuống bàn tiệc, suy nghĩ muốn chạy trốn trong lòng nàng lại càng dâng lên mãnh liệt.

Nàng khẽ kéo tay áo của Thẩm Thính Trúc ở dưới bàn, hắn quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Khinh Nhiễm.

Bởi vì đã uống hai chén rượu, trong đôi mắt hoa đào hơi híp lại còn ẩn chứa một tầng hơi nước, nốt ruồi son dưới mắt cũng đỏ lên.

“Sao vậy?” Thẩm Thính Trúc cất giọng thong thả.

“Đại…” Nhìn thấy Thẩm Thính Trúc cau mày, Lâm Khinh Nhiễm cắn môi đổi cách gọi: “Ca ca, muội buồn ngủ, muốn về phòng ngủ.”

Đôi mắt Thẩm Thính Trúc chợt tối lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Trái tim của Lâm Khinh Nhiễm đập vang như tiếng trống, nàng chỉ lo sợ hắn nhìn ra được mánh khóe của mình, thế nên nàng hoàn toàn không dám né tránh ánh mắt đó.

Để tiểu cô nương về trước cũng tốt, lát nữa đỡ phải làm nàng sợ hãi.

Thẩm Thính Trúc gật đầu, phân phó một hộ vệ hộ tống nàng trở về.

Lâm Khinh Nhiễm đã đứng dậy rời đi, nhưng hình như Thẩm Thính Trúc vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngọt ngào thuộc về nàng.

Lâm Khinh Nhiễm gọi Nguyệt Ảnh cùng rời khỏi bữa tiệc, chỉ cần nghĩ cách tách tên hộ vệ đi theo sau ra, nàng sẽ có thể chạy thoát!

Trái tim nàng đập nhanh thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment