Biểu Muội Khó Thoát

Chương 25

Đêm khuya, Lâm Khinh Nhiễm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu nàng lúc này là hai khuôn mặt đan xen vào nhau liên tục, thậm chí nàng còn có một suy đoán hoang đường hơn, nàng từng nghe qua vở hát về cặp song sinh ở hí lâu.

Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình, nàng kéo chăn lên đến trước mặt, nhắm chặt đôi mắt lại, nàng không hề muốn biết bí mật của thế gia vọng tộc một chút nào.



Tảng sáng, Tuyết Đoàn đã theo chân tỳ nữ đi vào trong phòng của Lâm Khinh Nhiễm, lẩn quẩn quanh chân nàng như mọi ngày. Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt ủ rũ nhìn xuống, khom người bế nó lên, vùi mặt mình vào trên người nó, thở dài mệt mỏi.

Bộ lông rậm xõa tung trên người Tuyết Đoàn bị nàng đ è xuống hõm vào ép sát vào da thịt, nó duỗi móng vuốt kêu meo meo. Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười buông lỏng nó ra, Tuyết Đoàn chớp mắt đã nhảy lên trên bàn trang điểm.

Nàng đang chải lông cho nó, Nguyệt Ảnh đi vào nói: “Tiểu thư, tỳ nữ trong viện Thế tử gia cầu kiến, nói là đến tìm mèo.”

Lâm Khinh Nhiễm rũ mắt chớp nhẹ, vừa nghĩ đến khuôn mặt kia đã hoảng loạn vô cùng, nàng gõ nhẹ vào đầu mũi mềm mịn của Tuyết Đoàn, cáu kỉnh nói: “Chủ nhân của ngươi về rồi, sao ngươi còn chạy đến chỗ ta.”

Nàng ôm mèo đi ra bên ngoài, Ngọc Doanh đã đứng ngoài sân đợi, thấy Lâm Khinh Nhiễm đi ra, nàng ta cúi người nói: “Tuyết Đoàn thích chạy nhảy lung tung, Thế tử vẫn luôn tìm nó, đã gây thêm phiền phức cho cô nương rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu nói: “Nếu như Thế tử đang tìm nó, ngươi mau dẫn Tuyết Đoàn về đi.”

Ngọc Doanh muốn ôm Tuyết Đoàn vào tay, Tuyết Đoàn vốn đang yên tĩnh nằm ngoan ngoãn trong lòng Lâm Khinh Nhiễm chợt nhảy xuống đất. Nó lao nhanh về phía hành lang, chạy thẳng vào trong phòng nàng.

Nhìn thấy Tuyết Đoàn vụt đi không còn thấy bóng dáng, Lâm Khinh Nhiễm bật cười, bảo Nguyệt Ảnh bế nó ra ngoài.

Nhưng chỉ cần Ngọc Doanh vừa chạm vào nó, nó lập tức nhảy ra, chạy trốn ở trong phòng Lâm Khinh Nhiễm. Thử lại mấy lần kết quả đều như vậy, Ngọc Doanh tỏ ra khó xử nói: “Cô nương… nó…”

Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười ngại ngùng, sao cứ giống như nàng đang lừa gạt bắt cóc mèo nhà người ta vậy. Nàng nghiêm mặt nói với Tuyết Đoàn nằm trong tay: “Tuyết Đoàn ngoan, Thế tử đang tìm ngươi đó.”

Tuyết Đoàn kêu meo một tiếng, hai chân giương lên trước ngực nàng, móng vuốt bám chặt trên áo nàng không chịu tách khỏi.

Lâm Khinh Nhiễm rất lúng túng, Ngọc Doanh cũng khó xử theo: “Hay là cô nương đưa mèo về giúp nô tỳ có được không.”

Tuyết Đoàn bám dính trên người nàng, nàng có tách thế nào cũng không được, nàng vừa tức vừa buồn cười, nhưng đây là mèo nhà người ta, nàng buộc phải trả lại, trong tình thế bất đắc dĩ nàng chỉ có thể gật đầu.

Trên đường đi đến Viễn Tùng Cư, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm lại dâng lên một nỗi bất an, nàng nhéo mũi Tuyết Đoàn, nhỏ giọng lầm bầm: “Cho ngươi nghịch ngợm này.”

Viễn Tùng Cư rất lớn, đi vào nguyệt môn là một rừng trúc nối dài, xuyên qua con đường mòn trải đầy đá cuội mới là đình viện.

Thẩm Thính Trúc đang ngồi trong đình lục giác trong viện, bên tay là bàn cờ, bên cạnh là một bếp lò đang cháy, bên trên giá đang treo một ấm trà, làn khói bay lên lượn lờ khiến tâm tình nhàn nhã hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt giống hệt tên thổ phỉ kia, Lâm Khinh Nhiễm nóng lòng muốn chạy trốn, nàng bước chầm chậm không muốn đến gần hắn.

Ngọc Doanh bước tới nói: “Thế tử, Biểu cô nương đã đến rồi.”

Thẩm Thính Trúc nghe thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn lên, cũng không hỏi xem vì sao nàng phải tự mình đến đây mà chỉ mỉm cười nói: “Biểu muội đến rồi.”

Lúc này Tuyết Đoàn trong vòng tay của Lâm Khinh Nhiễm nhỏ giọng kêu lên.

Lâm Khinh Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhị biểu ca.”

Nàng nhìn xuống Tuyết Đoàn ở trong tay rồi mới giải thích: “Mấy ngày nay Tuyết Đoàn chơi với ta đã quen thuộc, cho nên nhất thời nó không chịu trở về.”

Nói xong nàng khẽ mím môi lại, ôm Tuyết Đoàn đặt xuống đất, vỗ nhẹ lên đầu nó: “Mau qua đó đi.”

Nào ngờ Tuyết Đoàn cứ mãi quanh quẩn bên chân nàng không chịu đi sang đó, ngay cả tiếng kêu cũng dồn dập hơn bình thường.

Thẩm Thính Trúc liền nói: “Xem ra nó rất thích biểu muội.”

Dáng vẻ hai vật nhỏ ở bên nhau cũng thú vị vô cùng.

Lâm Khinh Nhiễm thẹn thùng hạ giọng nói nhỏ: “Tuyết Đoàn, đừng nghịch nữa.”

“Ta đi đứng không tiện.” Thẩm Thính Trúc nhàn nhã nói: “Biểu muội có thể bế Tuyết Đoàn tới đây giúp ta không?”

Lâm Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, nàng ôm Tuyết Đoàn lên đi qua đó, còn chưa bước vào trong đình, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt. Đợi đến khi đứng ở trước mặt Thẩm Thính Trúc, nàng vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng, cách một khoảng xa đưa Tuyết Đoàn tới.

“Meo… meo…” Tuyết Đoàn giương móng vuốt ra gào to.

Nó dùng sức vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của Lâm Khinh Nhiễm, thoáng cái đã chạy đi không còn thấy bóng dáng đâu.

“Tuyết Đoàn!” Lâm Khinh Nhiễm nóng lòng hô to.

Thẩm Thính Trúc nhìn bàn tay tóm hụt, trên gương mặt tỏ ra buồn bực nhưng rất nhanh gạt đi, hắn cười nói: “Không sao, Tuyết Đoàn nghịch ngợm quen thói rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm nhất thời không biết nói gì, nếu như ban đầu nói không sao thì nàng đã không tới rồi, nàng lên tiếng nói: “Nếu đã như vậy ta về trước đây.”

Nhưng Thẩm Thính Trúc lại nói: “Có lẽ biểu muội vẫn chưa dùng bữa sáng mà đã tới đây nhỉ, ngồi xuống cùng ăn đi.”

Lâm Khinh Nhiễm muốn từ chối còn không kịp nữa là, chưa kể đến như thế sẽ không hợp quy củ, mà chỉ đối diện với gương mặt này thôi nàng đã ăn không ngon rồi.

“Không cần.” Nàng nói xong mới ý thức được giọng điệu của mình có vẻ nóng vội quá mức, nàng siết chặt lòng bàn tay lại: “Ta còn phải đến chỗ cô cô, còn chần chừ nữa sẽ muộn mất.”

Thẩm Thính Trúc nhìn đôi mắt hoảng loạn của nàng chỉ cảm thấy thú vị, thế nhưng Tuyết Đoàn không thèm nhìn hắn đã bỏ chạy mất dạng, bây giờ tiểu cô nương trước mặt cũng vội vã muốn đi, hắn đột nhiên không còn tâm tình để trêu đùa nàng nữa.

Ý cười trên môi hắn càng tăng thêm: “Nhưng sao ta nghe mẫu thân nói, hôm nay người sẽ cùng tam thẩm vào cung, chắc hẳn họ đã sớm đi rồi mới phải.”

Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn không biết chuyện này, nàng chột dạ chớp chớp mắt: “Là do ta nói nhầm, ý ta là ta phải đi đến chỗ Thẩm Hi, không làm phiền biểu ca nữa.”

Nàng nói xong vội vã cúi người, quay đầu liền bước vội.

“Biểu muội.” Thẩm Thính Trúc ở phía sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Ta cũng nhớ nhầm, mẫu thân nói là dẫn tam muội và ngũ muội vào cung.”

Giọng nói ung dung quen thuộc khiến cả người Lâm Khinh Nhiễm muốn chao đảo, nàng chầm chậm xoay người lại.

Khuôn mặt ôn hòa ban đầu đã biến mất không một vết tích, Thẩm Thính Trúc lười biếng ngước mí mắt lên, dáng vẻ này quá mức quen thuộc khiến nàng sợ hãi đến không dám nhúc nhích, chỉ có thể dời ánh mắt vô định đó nhìn xuống bên dưới mắt hắn.

Dường như Thẩm Thính Trúc biết được suy nghĩ của nàng, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi lớp da thịt dưới mắt: “Sao Nhiễm Nhiễm lại dễ lừa đến vậy?”

Hắn bỏ tay xuống, trên làn da trắng ngần xuất hiện một nốt ruồi son nhỏ xíu, toàn thân Lâm Khinh Nhiễm cứng đờ, há hốc miệng: “…Là ngươi.”

Thẩm Thính Trúc nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Bây giờ có thể qua đây ngồi chưa?”

Lòng nàng như lửa đốt, nàng cứ nhìn hắn như vậy một hồi lâu, sau đó dời bước chân chạy ra ngoài. Nàng chạy nhanh đến mức Thẩm Thính Trúc không kịp gọi nàng lại, nhìn bóng dáng yểu điệu biến mất sau con đường mòn đầy đá cuội, hắn lắc đầu bật cười.

Còn muốn chạy? Đã ở trong phủ của hắn rồi mà còn muốn chạy đi đâu.



Lâm Khinh Nhiễm chạy một mạch ra khỏi Viễn Tùng Cư, nhìn thấy những tỳ nữ đi qua đi lại trong phủ, đôi vai đang căng chặt dần buông lỏng ra, nàng có điên mới ngồi lại đó!

Nàng th ở dốc dữ dội, Thẩm Thính Trúc chính là tên thổ phỉ kia, ngay từ đâu hắn đã muốn đùa bỡn nàng, thổ phỉ gì chứ, buôn bán gì chứ, bây giờ nhớ lại mới thấy, hắn đưa nàng một đường tiến về kinh, còn cố ý tiết lộ thuyền của phủ Trường Hưng Hầu đang cập bến thuyền, cả việc Hạ Huyền đã đưa nàng về mà không có chút nghi ngờ nào.

Lâm Khinh Nhiễm gõ vào trán mình, trong đầu chợt nhớ tới lời mà Thẩm Thính Trúc từng nói: Bán nàng vào Túy Vân Đường hay là Thanh Ngọc Các. Viện nàng ở không phải chính là Thanh Ngọc Các hay sao! Lâm Khinh Nhiễm cố sức đè chặt trái tim mới không để mình tức giận đến hôn mê đi.

Trở về Thanh Ngọc Các, nàng trừng mắt nhìn ba chữ lớn trước cửa, sao bây giờ mình mới nhớ ra chứ! Nàng tức hồng hộc đi vào trong viện, Bích Oánh thấy sắc mặt nàng không vui bèn bước tới hỏi: “Cô nương sao vậy ạ?”

“Ta không sao.” Lâm Khinh Nhiễm mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, nàng vừa đi hai bước chợt dừng lại hỏi: “Trong phủ có nơi nào tên là Túy Vân Đường hay không?”

Bích Oánh trả lời: “Tiểu viện nằm giữa hồ chính là Túy Vân Đường.”

Đúng là có thật này! Lâm Khinh Nhiễm tức đến nghiến răng.

Nàng miễn cưỡng nở nụ cười hỏi tiếp: “Vậy ngươi có từng nghe đến Mạc Từ chưa?”

Mặc dù Bích Oánh không hiểu vì sao Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên lại hỏi đến Mạc Từ, nhưng vẫn thành thật đáp lời: “Mạc hộ vệ và Hạ hộ vệ đều là những người đi theo bên cạnh Thế tử.” a…a…a

Trong đầu Lâm Khinh Nhiễm nổ tung, hai tên khốn đó liên hợp với đám hộ vệ bên cạnh để bắt nạt nàng!

Thảo nào Mạc Từ khi đối diện với nàng cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, có lẽ là chột dạ chứ gì nữa! Đóng kịch giả vờ bị nàng xúi giục, còn đưa thuốc độc cho nàng… Lâm Khinh Nhiễm siết chặt bàn tay lại, vành mắt bất giác đỏ bừng lên, tên khốn đó còn… còn ngậm ngón tay của nàng!



Mãi cho đến lúc dùng bữa tối, Lâm Khinh Nhiễm vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, Lâm thị nhìn thấy sắc mặt không tốt bèn quan tâm hỏi: “Con sao vậy, không khỏe ở đâu sao?”

Lâm Khinh Nhiễm há miệng, nỗi uất ức lập tức phun trào, nàng nóng lòng thiếu điều muốn nói hết những việc xấu xa mà Thẩm Thính Trúc đã làm ra với cô cô, nhưng trước đó nàng đã nói dối là chưa từng gặp hắn.

Lâm Khinh Nhiễm rũ mắt nhẹ nhàng lắc đầu, dáng vẻ uể oải nói: “Con không sao, chỉ là không có khẩu vị ăn uống.”

Nàng còn thấp giọng giải thích thêm: “Con muốn ăn cơm rượu của Giang Ninh.”

Lâm thị bất lực lắc đầu: “Từ nhỏ đã như vậy, cái gì không có lại đòi cho bằng được.”

Lâm Khinh Nhiễm ngại ngùng, nàng ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi với vẻ thăm dò: “Cô cô, rốt cuộc thì chân của Thế tử bị làm sao vậy?”

Một tháng chung sống cùng hắn, nàng hoàn toàn không nhìn ra được hắn giống người bị bệnh nặng, nói không chừng chỉ là giả vờ thôi, cả bộ dáng công tử dịu dàng kia cũng là giả!

Lâm thị nhíu mày: “Con cứ hỏi về Thế tử làm gì?”

Lâm Khinh Nhiễm tỏ ra đồng cảm nói: “Con thấy Thế tử như vậy, thật sự rất đáng thương.”

Lâm thị thở dài một hơi: “Thực ra ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết từ nhỏ Thế tử đã nhiễm bệnh nặng, quanh năm phải uống thuốc liên tục, chân cũng bị thương vào lúc đó, còn về nguyên nhân bệnh ta cũng không biết.”

Lâm Khinh Nhiễm cúi mặt xuống hồi tưởng lại, nàng chưa từng thấy hắn uống thuốc trước đó.

Lâm thị nhìn dáng vẻ đăm chiêu của nàng, trong lòng sinh ra một suy đoán, bà cho hạ nhân lui ra ngoài, hạ thấp giọng nghiêm mặt hỏi nàng: “Con tuyệt đối không được có tâm tư đó với Thế tử.”

Lâm Khinh Nhiễm chớp chớp mắt mù mờ hỏi lại: “Tâm tư gì ạ?”

Lâm thị bèn nói: “Tuy rằng Thế tử sinh ra đã có tướng mạo tuấn tú khó tìm, nhưng cơ thể của hắn như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con gả đi.”

Lúc Lâm Khinh Nhiễm hiểu được Lâm thị đang nói đến chuyện gì, nàng vội vàng đáp lại: “Cô cô, người nghĩ đi đâu vậy, sao con có thể thích Thế tử chứ?”

Nàng có điên mới đi thích một người thích ức hiếp người khác như hắn!

Lâm thị nhìn nàng không giống như đang nói dối, mới thở phào yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment