Biểu Muội Khó Thoát

Chương 45

Trong vài ngày tiếp theo, đúng như lời Nguyệt Ảnh nói, Thẩm Thính Trúc không còn đến Thanh Ngọc Các nữa, ngay cả khi ngẫu nhiên gặp nhau ở vườn hoa, hắn cũng chỉ gật đầu nói biểu muội rồi rời đi.

Nếu không phải mỗi ngày hắn đều để Mạc Từ mang đồ đến, thiếu chút nữa Lâm Khinh Nhiễm đã nghĩ hắn thật sự suy nghĩ thông suốt, đồng ý buông tha cho nàng.



Lâm Khinh Nhiễm lo lắng nhìn cả một thùng đồ chất đống, từ y phục hoa mỹ đến trang sức tinh xảo, trong góc phòng có nhiều món đồ trang trí, còn có những cuốn sách nhiều nếp gấp… Trên đường đi sớm chiều ở chung, Thẩm Thính Trúc biết rất rõ sở thích của nàng, thứ tặng đến đều là đồ nàng thích.

Chẳng lẽ hắn đang muốn làm nàng vui vẻ?

Nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ đó, từ đầu đến cuối một chút vui mừng nàng cũng không có, Mạc Từ mỗi ngày đến hai ba lần, dù có che giấu kỹ thế nào cũng không chắc sẽ không bị người khác phát hiện.

Nàng càng nhíu chặt mày, không phải là Thẩm Thính Trúc có ý này chứ, để người khác phát hiện bọn họ bí mật liên lạc với nhau, đến lúc đó nàng không muốn lấy hắn cũng không được.

Nhất định là vậy, Lâm Khinh Nhiễm dùng sức đóng mạnh nắp lại, phát ra tiếng vang lớn, chấn động đến nổi khiến tay nàng vừa tê vừa đau.

Nguyệt Ảnh ở một bên thấy nàng đau đến xoa tay, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người có bị thương không?”

Lâm Khinh Nhiễm mở tay ra, làn da nàng là nơi mềm mại nhất, nên rất nhanh đã hiện lên một mảng đỏ, nàng trầm ngâm lắc đầu, trong lòng vô cùng lo lắng. 



Viễn Tùng Cư luôn ấm áp hơn những nơi khác, trong phòng đốt địa long, còn đặt thêm hai cái lò sưởi.

Tuyết Đoàn cũng cảm thấy ấm áp thoải mái, nó phơi bụng nằm ngủ trên thảm trải sàn. Thẩm Thính Trúc ngồi trên giường La Hán ở đằng xa, thờ ơ chơi đùa đồ ăn vặt trong tay, đều là cá khô mà Tuyết Đoàn thích ăn nhất, gập lại đã đứt ngang.

Tiếng răng rắc vang lên đánh thức Tuyết Đoàn đang ngủ say, nó trở mình một cái rồi mở đôi mắt tròn xoe, kêu “meo—” với Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc nhếch môi mỉm cười, đứng dậy đem cá khô đặt ở nơi khá gần với chỗ Tuyết Đoàn, sau đó ngồi lại trên giường La Hán, quay mặt nhìn đi.

Chờ khi hắn nhìn đi, Tuyết Đoàn đã cuộn người đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn, sau khi ăn xong một miếng lại gẩng đầu nhìn hắn.

Lần này, Thẩm Thính Trúc đặt cá khô cách hắn một cánh tay, lúc đầu Tuyết Đoàn không hề nhúc nhích, một lúc sau mới từ từ đi qua, Thẩm Thính Trúc rất hài lòng với hiệu quả này, nhưng không biết khi nào tiểu cô nương mới đi về phía hắn.

Đã nhiều ngày hắn không gặp nàng, Thẩm Thính Trúc có chút lơ đãng.

Ngày hôm sau, khi Mạc Từ mang đồ đến Thanh Ngọc Các, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng không thể ngồi yên được nữa, khí thế bừng bừng ngăn cản người lại.

Mạc Từ thấy nàng lập tức chột dạ, lễ độ cung kính nói: “Tham kiến Biểu cô nương.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chiếc hộp gỗ chạm khắc đẹp đẽ trong tay y, lạnh lùng nói: “Sau này không cần mang những thứ này đến, ngươi cứ tùy tiện vứt đi hay làm gì cũng được.”

Mạc Từ nói: “Thuộc hạ phụng lệnh Thế tử tặng đồ cho cô nương, xin cô nương thứ lỗi.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt răng, nói vòng vo: “Ngươi không nói, ta không nói, Thế tử cũng sẽ không biết.”

Đương nhiên Mạc Từ không dám làm theo lời nàng nói, chỉ sợ Lâm Khinh Nhiễm lại… gài bẫy y, đến lúc đó nàng chỉ cần đẩy lên người y, lại bịa đặt lung tung vài câu, sẽ giống như chuyện trước kia. Chỉ một điểm y cấu kết với Lâm cô nương này, Thế tử chắc chắn sẽ không tha cho y, y không bao giờ muốn… đi rửa chuồng ngựa nữa. 

“Thuộc hạ không dám làm trái lệnh Thế tử, thỉnh Biểu cô nương thứ tội.”

Nói đi nói lại cũng là muốn nàng thứ tội, thiếu chút nữa Lâm Khinh Nhiễm bị chọc giận đến bật cười, híp mắt đe dọa: “Ngươi đã quên lúc trước ngươi trêu chọc ta như thế nào sao? Thế tử ta không dám oán giận, nhưng còn ngươi…”

Mạc Từ nói năng rành mạch: “Thuộc hạ đắc tội với cô nương, tình nguyện chịu phạt, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không thể trái lệnh Thế tử.”

Lâm Khinh Nhiễm thở dài trong lòng một cái, mỉa mai nói: “Ngươi đúng là trung thành nha.”

Mạc Từ hậm hực không nói, dùng hai tay dâng đồ vật trong tay ra.

Lâm Khinh Nhiễm ngồi yên không nói, Nguyệt Ảnh chỉ có thể nhận lấy trước, Mạc Từ giao đồ xong thì nhanh chóng cáo từ rời đi

Nguyệt Ảnh thấy vẻ mặt Lâm Khinh Nhiễm không vui, thử hỏi thăm dò: “Nếu tiểu thư không thích, hay là thử nói rõ với Thế tử xem?”

Theo nàng ấy thấy, Thế tử hiện giờ đã nhượng bộ, điều này trước đây chưa từng xảy ra.

Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi không lên tiếng, hắn làm sao chịu nghe nàng chứ, người đó độc tài đã thành thói quen.

Chẳng lẽ mình cứ phải bị hắn quấn lấy thế này mãi sao, Lâm Khinh Nhiễm cực kỳ tức giận, đoạt lấy hộp quà trên tay Nguyệt Ảnh đi về hướng Viễn Tùng Cư.



Lâm Khinh Nhiễm hung hăng đi đến Viễn Tùng Cư, Mạc Từ thầm nghĩ không ổn, nhưng ngăn nàng không được, chỉ có thể để cho Ngọc Doanh đi thông báo trước.

Thẩm Thính Trúc đang chơi đùa với Tuyết Đoàn trong sân, hiện giờ nó đã bạo dạn ăn đồ trong tay hắn, Thẩm Thính Trúc muốn đưa tay sờ nó, nhưng phát hiện nó rụt đầu lại, hắn lại bỏ tay xuống.

Ngọc Doanh vội vàng chạy vào trong sân bẩm báo: “Thế tử, Biểu cô nương đã đến.” Nàng ấy quay đầu nhìn người đang bước nhanh đến trên đường đá, lại nói: “Đã đến rồi.”

Khi nghe được lời này Thẩm Thính Trúc sửng sốt một chút, trong mắt dần dần dâng lên niềm vui sướng, hắn mỉm cười thật tươi, cụp mắt nhìn Tuyết Đoàn đang ăn cá khô trên tay mình, vẫn nhẹ nhàng nói “Xem ra dùng được thật.”

Từ xa Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy cảnh tượng trong đình thì không khỏi sửng sốt, chẳng qua mới có mấy ngày, Tuyết Đoàn đã dám chủ động đến gần hắn.

Nàng chỉ sững sờ trong nháy mắt, Tuyết Đoàn đã chạy đến bên chân nàng, Thẩm Thính Trúc cũng chống gối đứng dậy, đôi mắt đào hoa hết sức sáng ngời, trong mắt đong đầy ý cười: “Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm dám đến đây chẳng qua cũng vì tức giận đến nóng đầu, nhưng khi vừa đối diện với ánh mắt của Thẩm Thính Trúc, dũng khí nàng vất vả gom góp được cũng nhanh chóng tiêu tan, nàng sợ nhìn hắn nhiều hơn vài lần, bản thân sẽ không kiềm chế được quay đầu bỏ chạy.

Thẩm Thính Trúc nhận ra vẻ mặt của nàng có gì đó không ổn, niềm vui trong lòng cũng dần dần phai nhạt.

Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, chuyện đã đến nước này, có trốn cũng vô ích, nàng không để ý đến Tuyết Đoàn, một mình bước nhanh vào trong đình, đặt đồ trong tay lên bàn một cách tự cho là hung hăng nhất, chất vấn hắn: “Cuối cùng biểu ca muốn làm gì?”

Âm cuối câu run lên làm cho bản thân nàng cũng cảm thấy mình không có tiền đồ, đôi mắt không nhịn được đỏ lên, không biết là vì ủy khuất hay sợ hãi, cũng may Lâm Khinh Nhiễm không nhìn thấy, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Thính Trúc.

Khi Thẩm Thính Trúc nhìn thấy nàng mang những thứ hắn tặng trả lại, trong lòng trầm xuống, lông mày cũng nhíu lại.

Hai mắt Lâm Khinh Nhiễm đỏ bừng, hai má cũng đỏ ửng do bị gió thổi qua khi trên đường đến đây, trông rất đáng thương, Thẩm Thính Trúc mím môi hỏi: “Không thích sao?”

Rõ ràng tiểu cô nương thích những thứ tinh xảo và lộng lẫy như vậy.

Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu thật mạnh: “Ta không thích, vì sao huynh cứ tặng những thứ này cho ta, rốt cuộc huynh muốn làm gì?” Giọng nói của nàng khàn khàn, tràn đầy ủy khuất.

Cảm giác vui mừng khi nghe thấy nàng đến đã hoàn toàn biến mất. Thẩm Thính Trúc nhíu mày, nói với giọng cứng ngắc: “Ta muốn làm cho nàng vui vẻ”

Đồng tử Lâm Khinh Nhiễm co lại, phiến môi cũng vì quá kinh ngạc mà khẽ mở. Bản thân nàng đoán là một chuyện, nhưng khi nghe Thẩm Thính Trúc nói ra lời này, nàng vẫn ngây ngẩn cả người.

Thẩm Thính Trúc cụp mắt nhìn về phía Tuyết Đoàn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nói: “Nếu nàng không thích, ta sẽ không tặng.”

Hắn ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Lâm Khinh Nhiễm: “Vậy nàng thích cái gì, thích ta làm như thế nào?”

Lâm Khinh Nhiễm giật mình sửng sốt hồi lâu, nàng không thể tin được lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng Thẩm Thính Trúc.

“Vậy huynh thả ta đi.” Lâm Khinh Nhiễm lở miệng thốt ra.

Nhìn thấy Thẩm Thính Trúc mím môi, Lâm Khinh Nhiễm theo bản năng co rúm lại, nhỏ giọng nói: “Là huynh tự hỏi ta.”

Tiểu cô nương thật sự không thích hắn chút nào, từ trước đến nay Thẩm Thính Trúc chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, bởi vì bất luận thế nào, cũng không thể thay đổi được chuyện nàng chỉ có thể ở bên hắn, hiện tại cũng là như vậy.

Nhưng giờ phút này, lông mi mỏng của hắn rũ xuống, vẻ mặt chưa từng cô đơn đến vậy.

Lâm Khinh Nhiễm chưa bao giờ thấy qua hắn có cảm xúc như vậy, giống như thể bị vứt bỏ.

Sau một lúc lâu im lặng, mới nghe Thẩm Thính Trúc nói: “Đợi hôn lễ của tam muội kết thúc, ta sẽ không quyết định việc nàng muốn đi hay ở nữa, nếu nàng đi bây giờ, chắc chắn muội ấy sẽ rất buồn bã.”

Tiểu cô nương ngẩng đầu như không thể tin được mà nhìn hắn, Thẩm Thính Trúc cong môi nói: “Không gạt nàng.”

Trước tiên cứ để cho nàng yên tâm chờ đợi.

Đương nhiên Lâm Khinh Nhiễm không biết hắn đang âm mưu gì, vì thế nàng liên tục mấp máy môi: “Nếu huynh lại đổi ý.”

Thẩm Thính Trúc rất nghiêm túc nói: “Vậy cứ để cho Nhiễm Nhiễm không bao giờ thích ta.”

Tim Lâm Khinh Nhiễm đập lỡ nhịp khi bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú, vốn dĩ nàng không thích hắn rồi!

“Ta sẽ không cố ý đến gặp nàng, không hù dọa cũng sẽ không tặng đồ.” Thẩm Thính Trúc đếm từng cái một, nghiêng đầu hỏi nàng: “Còn chuyện gì sao?”

Quả thật Lâm Khinh Nhiễm muốn đến kéo mặt hắn nhìn xem, cuối cùng dưới lớp da đó có phải là một người khác hay không.

Thật ra, cho dù trong lòng Thẩm Thính Trúc có suy nghĩ hoàn toàn khác, cho dù hiện tại hắn rất muốn kéo người trước mặt vào lòng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra sự khác thường gì.

Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi lắc đầu, suy nghĩ hỗn loạn, rõ ràng đêm đó hắn không phải như vậy.

Thẩm Thính Trúc mỉm cười, cầm ấm nước trên lò lên: “Đi đường chắc lạnh lắm, Nhiễm Nhiễm hãy uống một tách trà nóng sưởi ấm cơ thể đi.”

Lâm Khinh Nhiễm ngày càng không hiểu hắn, thấp giọng ấp úng nói: “Ta phải quay về.”

Đã mấy ngày không gặp nàng, Thẩm Thính Trúc thật sự không muốn để nàng đi, hắn đặt ấm nước trong tay xuống, nói: “Ta cho nha hoàn tiễn nàng ra ngoài.”

“Không dám làm phiền nhị biểu ca.” Lâm Khinh Nhiễm nói xong thì vội vàng xoay người rời đi.

Đi được vài bước nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn, Thẩm Thính Trúc vẫn đứng tại chỗ, hắn đang cụp mắt nhìn thứ mà nàng đã để lại, y phục dài phác họa thân hình cao lớn mảnh khảnh của hắn, có một loại cô đơn từ sâu bên trong.

Lâm Khinh Nhiễm quay đi, bóng hình duyên dáng của nàng biến mất ở cuối con đường.

Thẩm Thính Trúc mở hộp gỗ ra, nhìn thấy một chiếc trâm cài tóc được khảm ngọc trai quý hiếm của phương Nam, lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn liền nghĩ nếu tiểu cô nương cài lên chắc sẽ rất đẹp.

Hắn nhìn về phía Tuyết Đoàn bên cạnh, đăm chiêu nói: “Khó dỗ dành hơn so với ngươi nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment