Biểu Muội Khó Thoát

Chương 60

Hô hấp của Thẩm Thính Trúc nặng nệ, vô cùng chật vật mà thấp giọng hét lên: “Lâm Khinh Nhiễm!”

Lâm Khinh Nhiễm cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, càng nổi lên ý xấu mà tiến lại gần hơn: “Ta ở đây.”

Không biết có phải ảo giác hay không, không hiểu sao mùi thuốc đắng trên người Thẩm Thính Trúc trở nên dễ ngửi hơn, cũng càng đậm thêm.

Lâm Khinh Nhiễm lại càng muốn dựa vào gần hơn, cắn một cái lại cọ cọ một cái, mặt nàng cũng nóng vô cùng, hơi nóng ập vào khiến đầu óc nàng chếnh choáng, đôi mắt ngấn nước cũng trở nên bối rối đến tột cùng.

Lâm Khinh Nhiễm thì thào nói rõ từng chữ: “Nhị biểu ca, huynh thừa nhận đi.”

“Huynh thích ta như vậy, huynh còn thích ta.” Thanh tuyến phát run làm hô hấp của hai người cùng rối loạn.

Thẩm Thính Trúc siết chặt bàn tay đến suýt nữa đã bẻ gãy tay vịn của ghế nằm!

Cho dù có thích thì thế nào, hắn thừa nhận thì sao đây, quả thật hắn có thể tham lam niềm vui nhất thời này, nhưng sau khi hắn chết, nàng thì sao? Nàng sẽ ra sao đây?

Thẩm Thính Trúc cắn chặt răng nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở mắt ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng lãnh đạm, môi mỏng khẽ động, nhưng một chữ cũng chưa kịp phát ra thì lòng bàn tay mềm mại của Lâm Khinh Nhiễm đã đặt lên môi hắn trước một bước, gương mặt không vui nhíu mày: “Ngoại trừ thừa nhận, cái khác một chữ huynh cũng không được nói.”

Thẩm Thính Trúc kéo tay nàng xuống, Lâm Khinh Nhiễm nhất thời đứng không vững, suýt chút nữa ngã vào lòng hắn, lại bị hắn dùng tay tách ra, có thể nói là lạnh lùng.

Thẩm Thính Trúc vẫn nhìn nàng như cũ: “Nàng quậy đủ chưa?”

“Chưa đủ.” Kiều diễm tan đi, Lâm Khinh Nhiễm tức giận đứng dậy, nàng chưa từng thấy ai cứng rắn như hắn.

Thẩm Thính Trúc không để ý sự tức giận của nàng, hờ hững nói: “Đồ ăn đã nguội, ăn cơm thôi.”

Nhìn thấy đồ ăn nàng đã cực khổ làm ra trên bàn, Lâm Khinh Nhiễm càng thêm bực bội giậm chân: “Huynh tự ăn đi.”

Nàng xoay người, vạt váy cọ vào y phục của Thẩm Thính Trúc, bước ra ngoài không quay đầu lại.

Thẩm Thính Trúc vô thức muốn giữ nàng lại, nhưng bàn tay đã nâng lên lại không dám vươn ra, chỉ chậm rãi buông xuống.

Hắn im lặng thật lâu sau đó mới ngồi vào bàn.

Thẩm Thính Trúc nhíu mày nhìn hai món ăn không biết tên trước mặt, nấu ăn chú ý màu sắc, mùi thơm và hương vị, mặc dù hắn không thể nếm được mùi vị nhưng vẫn có thể nhận ra sự khác biệt so với trước đây. Những món ăn này đều không có chỗ nào giống nhau, đầu bếp ở Vạn Thảo Cư tuyệt đối sẽ không làm ra loại đồ ăn này, lại càng không thể mang đến trước mặt hắn, trừ khi…

Thẩm Thính Trúc nhớ lại kỹ năng nấu nướng của Lâm Khinh Nhiễm trước đây.

Tay nắm đũa của hắn đột nhiên siết chặt hơn, nàng mất tích một ngày là để nấu ăn? Hắn im lặng ăn hết đồ ăn, sắc trời đã tối hẳn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Khinh Nhiễm đâu cả.

Thẩm Thính Trúc tìm Tam Thất hỏi: “Lâm cô nương đâu?”

Tam Thất nói: “Lâm cô nương dẫn Tuyết Đoàn ra ngoài đi dạo rồi.”

Đã trễ thế này còn đi lung tung, hắn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía sân, một hồi lâu cũng không thấy người đến, Thẩm Thính Trúc lo lắng liền bảo Tam Thất giúp đẩy hắn ra ngoài tìm người.

Khi hai người đến trong sân, đã gặp Lâm Khinh Nhiễm đang đi về phía họ, trong lòng còn ôm Tuyết Đoàn.

Lâm Khinh Nhiễm chơi đùa cùng Tuyết Đoàn rất lâu, nên sớm đã hết giận, thấy hắn liền hỏi: “Nhị biểu ca muốn đi đâu vậy?”

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Đi dạo một chút.” Sau đó nói với Tam Thất: “Ta mệt rồi, trở về thôi.”

Vừa nhìn thấy nàng đã nói mệt mỏi, rõ ràng là đang tránh mặt nàng, Lâm Khinh Nhiễm làm mặt quỷ với bóng lưng của hắn, sau đó đem Tuyết Đoàn về phòng trước, dọn xong chỗ ngủ cho nó rồi mới ra ngoài tìm Thẩm Thính Trúc.

Lâm Khinh Nhiễm đứng dưới mái hiên gõ cửa, lần này cửa mở rất nhanh.

Thẩm Thính Trúc thấy nàng ôm một đống quần áo trong lòng, tim đập nhanh một chút: “Nàng lại muốn làm gì?”

Lâm Khinh Nhiễm giải thích: “Ta nghĩ dù sao cũng phải đến chỗ của huynh tắm rửa, nên mới mang theo một ít quần áo đến.”

Thẩm Thính Trúc nhíu mày, hắn lại quên sai người chuẩn bị một bồn tắm khác.

Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, Lâm Khinh Nhiễm đã chen từ bên cạnh hắn đi vào. Thẩm Thính Trúc không còn cách nào, chỉ có thể tùy theo ý nàng, bản thân hắn thì cầm sách ngồi đọc bên cửa sổ.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn quanh một vòng rồi đi đến trước tủ quần áo: “Ta đặt y phục chỗ này?”

Thẩm Thính Trúc cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừ” một tiếng.

Lâm Khinh Nhiễm mở tủ ra, đem quần áo của Thẩm Thính Trúc đặt sang một bên, chừa ra một khoảng trống rồi đặt quần áo của mình vào, dư quang nàng nhìn thấy một lớp vải mềm mại màu tím, nó kẹp giữa số quần áo trắng của Thẩm Thính Trúc càng trông có vẻ đặc biệt chói mắt.

Đó là cái gì? Lâm Khinh Nhiễm rút nó ra, một mảnh vải nhỏ nằm trong tay nàng.

Sau khi thấy rõ đó là cái gì, Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay người nhìn về phía Thẩm Thính Trúc đang ngồi bên cửa sổ, trong tay nàng vẫn nắm chặt mảnh vải mềm kia, trong mắt nửa buồn bực nửa xấu hổ.

Thẩm Thính Trúc lật quyển sách trong tay, thấy phía sau hồi lâu không có động tĩnh gì, cảm giác không đúng, hắn quay đầu lại thì thấy Lâm Khinh Nhiễm đang đi từng bước về phía mình.

Trong mắt nàng ngậm cười, khóe mắt khẽ nhếch lên, khác hẳn với vẻ đẹp trong trẻo trước kia, mơ hồ mang theo vài phần kiều diễm câu người.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng, cho đến khi nàng đến trước mặt mới hỏi: “Sao vậy?”

“… Nhị biểu ca.” Lần này Lâm Khinh Nhiễm không có cúi xuống, từ trên cao ngạo nghễ nhìn hắn: “Sao huynh vẫn không chịu nói thật lòng vậy?”

Thẩm Thính Trúc nhíu mày.

Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: “Rõ ràng là nhị biểu ca thích ta, sao thừa nhận lại khó như vậy.”

Thẩm Thính Trúc nhìn lại nàng: “Xem ra ta nói chuyện đã quá khách khí, nên nàng cứ muốn nghe những lời khó nghe phải không?”

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn vẫn còn mạnh miêng như vậy, liền cúi người xuống ghé sát vào tai hắn, lớn mật nói: “Cuối cùng nhị biểu ca muốn nói với ta những lời khó nghe, hay là muốn làm những chuyện không hay với ta?”

Nghe vậy hô hấp của Thẩm Thính Trúc bỗng nhiên nghẹn lại.

Lâm Khinh Nhiễm nâng mảnh vải mềm giấu dưới ống tay áo lên sát mắt Thẩm Thính Trúc, cụp mắt nói: “Huynh giấu áo lót của ta, huynh còn muốn chối cãi thế nào nữa?”

Cổ họng nàng chợt nghẹn lại, không nói thật một câu nào, hắn đã lừa nàng suốt dọc đường, bây giờ còn định lừa nàng cả đời sao.

Thẩm Thính Trúc cứng đờ không nhúc nhích, tâm tư của hắn hoàn toàn bị bóc trần, ngược lại tất cả áp lực bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng được buông bỏ hết.

“Đêm qua huynh hôn trộm ta đúng không… Ta không ngủ.” Hơi thở của Lâm Khinh Nhiễm rơi trên cổ hắn, nhìn thấy kinh mạch màu xanh nho nhỏ nhảy lên, nàng càng nôn nóng muốn hắn thừa nhận.

Lâm Khinh Nhiễm lặp lại trò cũ, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn: “… Mau thừa nhận đi.”

Trên mắt bị vải mỏng che lại, bên tai là lời nói mê hoặc dụ dỗ của Lâm Khinh Nhiễm, suy nghĩ của Thẩm Thính Trúc trở nên hỗn loạn, gần như nảy sinh ác ý mà ôm lấy thắt lưng của Lâm Khinh Nhiễm, ghim nàng vào trong ngực mình.

“Đúng, ta thừa nhận, nàng vừa lòng chưa?”

Lâm Khinh Nhiễm thình lình bị gông cùm xiềng xích mạnh mẽ làm cho run rẩy không thôi, chiếc cằm bị ngón tay lạnh lẽo siết chặt, nàng bị buộc ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ bối rối.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng thật lâu, hắn cắn răng nói: “Nhưng ta là người sắp chết, nàng hiểu không?”

Lâm Khinh Nhiễm vô lực nằm trên người hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe được những lời thật lòng mà hắn nói ra, đầu quả tim cũng trở nên run rẩy, bị từng đợt đau đớn bao trùm.

Nàng bỗng nhiên hiểu được tại sao hắn vẫn luôn né tránh nàng, vẫn luôn không dám thừa nhận điều đó, nàng nói với giọng khô khốc: “Vệ tiên sinh đã nói chỉ cần tìm được thuốc.”

“Nếu tìm không được?” Thẩm Thính Trúc ngắt lời nàng, nói không chừa đường sống: “Mười năm, nàng cảm thấy còn có thể tìm được sao?”

“Đến lúc đó nàng phải làm sao bây giờ?”

Nàng có thể làm sao bây giờ, bệnh nặng đến chết cũng không phải nàng, Lâm Khinh Nhiễm nghĩ.

“Nếu không tìm được, ta sẽ trở về Giang Ninh.” Đầu óc Lâm Khinh Nhiễm hỗn loạn, nàng nghẹn ngào đến nói năng lộn xộn: “Ta lại không thích huynh, huynh biết có bao nhiêu người đến cầu thân ta không? Nếu huynh thật sự chết đi, ta sẽ trở về Giang Ninh.”

Sao Thẩm Thính Trúc lại không biết, danh sách những người đó đến bây giờ hắn đều còn nhớ rõ.

Lâm Khinh Nhiễm không còn biết phải suy nghĩ thế nào, chỉ có thể nghĩ cái gì nói cái đó: “Huynh còn sống một ngày, ta sẽ ở lại bắt nạt huynh một ngày, nếu huynh chết, ta sẽ nhanh chóng quên huynh đi.”

Thẩm Thính Trúc nghe những lời nói không tim không phổi của nàng, cũng không hề tức giận, trái lại khẽ cười lên, thoải mái ngả người ra sau: “Không thích là tốt rồi, ta thích nàng là đủ rồi.”

Hắn ấn đầu nàng vào lòng mình, lưu luyến gần như say mê mà nói: “Mặc nàng ức hiếp.”

Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm ngơ ngác nhìn một chỗ, cố gắng bỏ qua sự buồn bã và trống rỗng trong lòng, đờ đẫn gật đầu: “Được, vậy huynh sống lâu một chút.”

“Được.”



Vệ tiên sinh đến châm cứu cho Thẩm Thính Trúc, ông đẩy cửa ra thì nhìn thấy hai người đang ôm nhau, quay mặt đi ho nhẹ hai tiếng.

Thẩm Thính Trúc phản ứng trước, đỡ người trong lòng dậy, Lâm Khinh Nhiễm không ngờ rằng Vệ tiên sinh đột nhiên tới đây, nhất thời xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mặt đất, ngay cả tai cũng đỏ ửng cả lên.

Áo lót của nàng! Lâm Khinh Nhiễm nhớ vừa rồi hình như nó đã rơi khỏi tay nàng, nàng vội vàng đi tìm, chỉ thấy Thẩm Thính Trúc chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, xem ra nó đã bị hắn cất đi rồi.

Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc vẫn như bình thường, nói: “Sao tiên sinh lại đến đây?”

Vệ tiên sinh cũng làm như cái gì cũng không nhìn thấy gì, bình thường nói: “Đã lâu rồi Thế tử không có châm cứu, từ hôm nay trở đi, phải châm cứu và ngâm nước thuốc liên tục.”

Trước khi Lâm cô nương đến, Thế tử không những không chịu uống thuốc, ngay cả mỗi ngày còn sống đều như đang chờ chết, nhưng tiểu cô nương chỉ mới đến hai ngày, tình hình đã có bước chuyển biến lớn như vậy.

Thẩm Thính Trúc nhíu chặt mày, hắn không kiên nhẫn để làm những việc vô dụng này, kéo dài hơi tàn đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì, nhưng Vệ tiên sinh lại cố ý đến vào lúc có tiểu cô nương ở đây, xem ra là sợ hắn không chịu.

Hơn nữa hắn cũng vừa đáp ứng rồi, muốn sống lâu một chút.

Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Làm phiền tiên sinh.”

Vệ tiên sinh: “Mời Thế tử nằm xuống.”

Vệ tiên sinh mở bao ngâm châm, lấy ra một cây châm bạc lớn sáng bóng, Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy da đầu cũng run theo.

Đôi mắt nàng lóe lên vẻ hoảng sợ: “Những thứ này đều phải châm vào người à?”

Thẩm Thính Trúc không muốn Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của mình, hắn mỉm cười nhưng ngữ khí lại kiên quyết: “Nhiễm Nhiễm đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nghe được hắn gọi mình là Nhiễm Nhiễm lần nữa, đôi tai của Lâm Khinh Nhiễm vốn đã đỏ bừng lại càng nóng thêm một chút.

Thực ra nàng muốn ở lại, nhưng nhìn thấy sự kiên trì trong mắt Thẩm Thính Trúc, nàng đành phải gật đầu rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, Thẩm Thính Trúc nằm trên giường, các huyệt đạo trên người đều bị ghim châm, dùng lực mạnh đến mức làm cho trán hắn đổ đầy mồ hôi.

Vệ tiên sinh ở bên cạnh đốt ngải cứu để xông: “Thế tử cố chịu đựng nửa nén hương.”

Thẩm Thính Trúc mím chặt đôi môi tái nhợt, gật nhẹ đầu.

Hắn đột nhiên mở miệng: “Xin tiên sinh hãy cố gắng để ta sống lâu hơn một chút.”

Châm cứu xong thì đến ngâm nước thuốc, Thẩm Thính Trúc không cho ai đỡ, tự mình dùng tay đỡ bồn tắm, cử động đôi chân bị thương từng chút ngồi vào, chờ khi chìm vào nước thì hắn cũng đã sức cùng lực kiệt.

Khi vừa xuống nước, cơ thể ngâm trong nước thuốc, cảm giác giống như có ngàn vạn con côn trùng cắn, trên trán hắn càng thấm ra nhiều mồ hôi, đau đến toàn thân phát run, nhắm mắt tựa vào thành gỗ điều hòa hơi thở.

Lâm Khinh Nhiễm vẫn đang ngồi bên ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy Vệ tiên sinh bước ra thì vội vàng đuổi theo hỏi: “Vệ tiên sinh, thế nào rồi?”

Vệ tiên sinh dừng bước nói: “Thế tử đang ngâm thuốc, thống khổ trong đó không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được, xin cô nương đừng vào quấy rầy.”

Lâm Khinh Nhiễm lo lắng nhìn về hướng căn phòng sáng đèn, vậy thì càng phải có người chăm sóc, nghĩ một chút thì nàng lặng lẽ đi đến đẩy cửa ra.

Trong phòng hơi nước lượn lờ, nàng liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy Thẩm Thính Trúc đang ngồi ngâm mình trong bồn tắm, trên làn da trắng bệch còn dấu vết khi xông ngải cứu nóng, trên người không biết là mồ hôi hay là bọt nước, mặt mày đều nhíu lại, giống như rất đau đớn.

Thẩm Thính Trúc đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả Lâm Khinh Nhiễm ở phía sau cũng không phát hiện ra, cho đến khi trên vai hắn bị đầu ngón tay mịn màng như ngọc chạm vào, hắn mới đột nhiên run rẩy rồi mở mắt ra. 

Thẩm Thính Trúc cụp mắt nhìn chằm chằm vào sự mềm mại trên vai, giọng nói vẫn yếu ớt như trước kia: “Sao nàng lại vào đây?”

Lâm Khinh Nhiễm dùng tay kia vuốt v e sống lưng nổi lên rõ ràng của hắn, trong mắt vô cùng chua xót.

Cũng may Thẩm Thính Trúc không thấy, nàng kìm nén nước mắt, khàn khàn nói: “Ta muốn vào thì vào.”

Từng đợt tệ dại mềm mại truyền vào tận xương làm lưng Thẩm Thính Trúc khẽ căng cứng, một lát lại mệt mỏi ngả về sau, hắn bỗng thấy cơ thể bị nước thuốc làm đau đớn cũng không đau đến vậy, ấn đường nhanh chóng giãn ra, trong mắt mơ hồ nhuộm chút sắc đỏ, hầu kết khẽ lăn: “Nhưng ta đang tắm.”

“Không được sao?”

Thẩm Thính Trúc thở dài dung túng: “Được.”

Lâm Khinh Nhiễm thò đầu ra từ phía sau dò xét biểu tình của hắn, thấy hắn không còn đau đớn như vừa rồi, đầu ngón tay thử thăm dò trượt xuống: “Như vậy có đỡ hơn không?”

Hơi thở nặng nề từ chóp mũi phả ra, ửng đỏ trong đôi mắt hắn càng đậm hơn: “… Nhiễm Nhiễm.”

Thấy hắn mím chặt môi không chịu mở miệng, Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể tự mình phân biệt.

Nàng nhẹ nhàng cắn vào cổ hắn, lại ngước mắt nhìn hắn, Thẩm Thính Trúc ngửa đầu ra sau, hầu kết lộ ra rõ ràng, vài sợi tóc rơi xuống bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính vào khuôn mặt tái nhợt, dồn dập tản ra.

Sau khi xác định không phải đau đớn, Lâm Khinh Nhiễm mới áp môi vào.

Kề sát vào Lâm Khinh Nhiễm mới phát hiện, ngay cả trên cổ hắn cũng lưu lại dấu vết do châm cứu. Hắn vốn không cần phải chịu những đau khổ này, thậm chí thiếu một chút hắn có thể hồi phục.

Đầu quả tim Lâm Khinh Nhiễm đau đớn vô cùng, giống bình thường khi dỗ dành một đứa nhỏ, nhẹ nhàng thổi thổi, lấy môi cọ cọ.
Bình Luận (0)
Comment