Biểu Muội Khó Thoát

Chương 67

Trời đã chạng vạng, một chiếc xe ngựa kín đáo đi qua trấn chợ.

Mạc Từ vừa đánh xe ngựa vừa quay đầu lại, cách một tấm rèm nói với người trong xe ngựa: “Thế tử, rẽ qua ngõ nhỏ phía trước chính là Lâm phủ.”

Thẩm Thính Trúc đưa tay lật trang sách trong tay rồi lại đặt xuống, lạnh nhạt nói: “Ừ.”

Mạc Từ nhìn thấy cửa lớn đóng chặt của Lâm phủ từ xa, không xác định nói: “Thế tử, không phải chúng ta ngay cả cửa cũng không vào được chứ?”

Hắn đã cho hộ vệ đến đưa lời nhắn trước, nhưng dọc đường vào thành đến bây giờ cũng không thấy ai đến đón, thậm chí ngay cả người gác cổng cũng không có.

Thẩm Thính Trúc khẽ mím đôi môi mỏng: “Gõ cửa.”

Mạc Từ nhảy xuống xe ngựa, gõ vòng đầu thú bằng đồng trên cửa một hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Người gác cổng thăm dò nhìn y từ trên xuống dưới một cái rồi hỏi: “Ngươi tìm ai?”

Mạc Từ báo thân phận: “Trên xe là Thế tử Trường Hưng Hầu phủ, đặc biệt đến phủ bái phỏng.”

Người gác cổng vừa nghe lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười: “Thì ra là Thế tử gia, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo ngay.” Ngay sau đó đóng cửa lại, sắc mặt Mạc Từ lập tức xám xịt.

Y trơ mắt nhìn, không thể tin được mình lại bị nhốt ngoài cửa như vậy.

Mà trên xe ngựa, Thẩm Thính Trúc vén một góc rèm, buông mắt cười cười, vừa mới bắt đầu đã muốn ra oai phủ đầu với hắn.

Người gác cổng đóng cửa lại thì đùng đùng đi vào sân, Thu Chỉ bước lên trước hỏi: “Đến rồi à?”

“Đến rồi đến rồi.” Người gác cổng lau mồ hôi, nhớ tới mình vừa đóng sập cửa với Thế tử gia, nhất thời có chút thấp thỏm.

Thu Chỉ vội vã đi nói cho Lâm Khinh Nhiễm, chỉ nói: “Khi nào cho ngươi đi mở của thì ngươi mới được mở.”

Trong Vụ Nguyệt Các, Lâm Khinh Nhiễm ngồi bên hiên, cây quạt trong tay nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt tròn tròn nhìn về cửa Các, khi thấy Thu Chỉ tiến vào, quạt tròn trong tay nàng lay động nhanh hơn vài phần, nhưng cố ý chuyển ánh mắt sang hướng khác, bộ dạng giả vờ như không thèm quan tâm.

Thu Chỉ chạy một mạch đến đây, mệt đến thở hổn hển: “Tiểu thư, Thế tử tới rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm bình tĩnh nói: “Tới rồi thì tới thôi, ngươi gấp cái gì.”

Thu Chỉ “a” một tiếng, thầm nghĩ lần này tiểu thư không dễ dàng nguôi giận đâu.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâm Khinh Nhiễm cầm cán quạt nhẹ nhàng vân vê, trong lòng lại cảm thấy tức giận, đuổi nàng đi là hắn, đuổi theo níu kéo cũng là hắn, sao có đạo lý chuyện gì cũng để cho hắn làm chủ vậy chứ.

Nàng nhấc váy đứng dậy, cứ như vậy đi vào trong phòng: “Giúp ta trang điểm thay quần áo.”

Mạc Từ đứng ở ngoài phủ hơn nửa canh giờ cũng không thấy người nào ra mở cửa, y đi đến bên xe ngựa, lần này y vô cùng chắc chắn nói: “Thế tử, hôm nay sợ rằng chúng ta không vào được.” 

Thẩm Thính Trúc cũng không sốt ruột: “Chờ một chút.”

Hắn để cho tiểu cô nương lo lắng sợ hãi như vậy, chờ một chút đã là gì, nhưng cách nàng càng gần, nỗi nhớ nhung trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt không thể kiểm soát được.

Không bao lâu, một chiếc xe ngựa từ đầu ngõ khác đi tới, người bước xuống là Lâm Chiếu.

Thẩm Thính Trúc bảo Mạc Từ đỡ mình xuống xe ngựa, mỉm cười nói: “Biểu ca, lâu quá không gặp.”

Ánh mắt của Lâm Chiếu hơi dừng lại khi nhìn thấy Thẩm Thính Trúc, thấy khí sắc hắn bây giờ khá tốt.

Đều là nam nhân nên Lâm Chiếu có thể hiểu được cách làm của Thẩm Thính Trúc, nhưng thân là huynh trưởng, hắn không có cách nào hòa nhã với nam nhân đã làm cho muội muội mình đau lòng, chỉ lãnh đạm nói: “Thì ra là Thế tử đại giá quang lâm.”

Lâm Chiếu nhấc tay nói: “Mời.”

Đi qua bức bình phong trước cổng, Thẩm Thính Trúc nhìn xung quanh cảnh tượng trong phủ, tầm mắt dừng lại ở một nơi, hắn bảo Mạc Từ dừng lại.

Đôi mắt đen láy khóa chặt lấy bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ sau hòn non bộ, Lâm Khinh Nhiễm đội mũ có màn che, màn vải lờ mờ che đi tầm mắt nàng, lại không thể ngăn được ánh mắt nóng rực của Thẩm Thính Trúc.

Sâu thẳm, mãnh liệt, giống như muốn quấn lấy đôi mắt nàng.

Lâm Khinh Nhiễm đi về phía hai người, bước đi chậm rãi, từng bước như đang dẫm lên đầu quả tim của Thẩm Thính Trúc.

Lâm Khinh Nhiễm đứng trước mặt Lâm Chiếu, gió thổi qua cuốn vạt váy của nàng tới chỗ Thẩm Thính Trúc, chỉ là đong đưa chứ không chạm vào.

Hắn nâng mắt, ánh mắt từ dưới màn che nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy đôi hoa tai đỏ thắm của nàng nhẹ nhàng đong đưa, làm sao cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt nàng, trừ phi hắn đưa tay vén màn che của nàng ra, ngón tay thon dài nắm chặt thành xe lăn thêm vài phần, bên tai là giọng nói mềm mại của nàng: “Đại ca, muội ra ngoài một chuyến.”

Lâm Chiếu gật đầu: “Đi đi.”

Từ đầu đến cuối Lâm Khinh Nhiễm cũng không liếc nhìn Thẩm Thính Trúc lần nào, tự mình quay người ra khỏi phủ.

Biết nàng giận dỗi nên không để ý đến hắn, nhưng thấy nàng quay lưng rời đi Thẩm Thính Trúc vẫn nhíu mày, trời đã tối rồi còn muốn đi đâu chứ.

Vừa muốn mở miệng, Lâm Chiếu đúng lúc nói: “Thế tử mời bên này, chắc là gia phụ đang đợi.”

Thẩm Thính Trúc chỉ có thể từ bỏ, đi theo Lâm Chiếu vào trong phòng khách.

Lâm phụ coi như đối xử khách khí với hắn, hỏi thăm tình hình thân thể hắn.

Thẩm Thính Trúc giải thích chi tiết chân tướng sự việc, hắn thành khẩn nói: “Tuy rằng chuyện này có nguyên nhân, bất đắc dĩ mới phải giấu diếm biểu muội, nhưng làm cho nàng đau lòng cũng là lỗi do ta.”

Lâm phụ xua tay: “Sự tình liên quan đến tính mạng, tất nhiên không thể xem như trò đùa. Hơn nữa tiểu nữ của ta cho dù một chậu hoa nó trồng chết cũng có thể đau lòng mấy ngày, Thế tử không cần để trong lòng.”

Ông nói vậy là để làm sáng tỏ gút mắc giữa Lâm Khinh Nhiễm và Thẩm Thính Trúc. Cửa Trường Hưng Hầu phủ rất cao, Thẩm Thính Trúc lại là thiên chi kiêu tử, hai nhà lại vốn là quan hệ thông gia, thân càng thêm thân vốn nên là chuyện tốt, Lâm lão gia vừa không nỡ để nữ nhi đi xa, nhưng lại càng để ý chuyện Thẩm Thính Trúc đi đứng không tiện hơn.

Sao Thẩm Thính Trúc lại chỉ vì một hai câu nói mà dao động được, nhưng mà lần đầu gặp nhạc phụ đại nhân, hắn biểu hiện vô cùng khiêm tốn, nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ cùng Lâm lão gia tán gẫu.

Mãi cho đến tối cũng không thấy Lâm Khinh Nhiễm trở về, cuối cùng Thẩm Thính Trúc cũng mở miệng hỏi: “Chúng ta không đợi biểu muội cùng dùng cơm sao?”

Lâm Chiếu mỉm cười rót rượu cho hắn: “Nàng và bằng hữu tự có chỗ đi.”

Thẩm Thính Trúc nhìn sắc trời, cười cười không nói gì.



Tháng chín tháng mười là thời điểm mát mẻ nhất, có thể nhìn thấy những chiếc thuyền nhỏ trôi lềnh bềnh trên Ánh hồ, đầu thuyền treo ngọn hoa đăng, trong khoang thuyền là các thiếu gia tiểu thư đang phẩm trà thưởng cảnh.

Trong quán trà ven hồ lại càng náo nhiệt, có ba nữ hai nam ngồi trên bàn tựa vào lan can, trong đó có Lâm Khinh Nhiễm.

Lâm Khinh Nhiễm lơ đãng uống trà trong chén, Ngụy Di Ninh ngồi bên cạnh khẽ dùng sức chạm vào vai nàng: “Từ lúc ngươi từ Kinh thành trở về vẫn luôn đóng cửa không ra, bây giờ vất vả lắm mới ra ngoài lại thả hồn đi đâu vậy.”

Gia đình Ngụy Di Ninh cũng làm kinh thương, thân thiết với Lâm Khinh Nhiễm đã nhiều năm, từ một năm trước khi Lâm Khinh Nhiễm đến Kinh thành, hai người mới lại gặp mặt.

Lâm Khinh Nhiễm phục hồi tinh thần, mím môi dưới lau đi bọt nước trên đó: “Nghĩ chút chuyện mà thôi.”

Nam tử ngồi đối diện Lâm Khinh Nhiễm đặt một đ ĩa trà bánh đến trước mặt nàng, “Lâm cô nương nếm thử cái này đi, rất hợp với trà Ô Long nàng uống.” Người nói chuyện mỉm cười với nàng chính là Hạ Thư Minh.

Ba người Lâm Khinh Nhiễm và Ngụy Di Ninh, Trần Dao vừa đến quán trà đã gặp phải Hạ Thư Minh và bạn bè hắn ta, vì thế năm người liền ngồi cùng một chỗ.

Hạ Thư Minh còn chưa biết chuyện minh dưỡng ngoại thất đã sớm bị Lâm gia biết được, sau khi gặp mặt Lâm Khinh Nhiễm một lần ở thuyền hoa lúc trước, hắn ta vẫn đào tim đào phổi nhớ thương, khó khăn lắm mới nhìn thấy giai nhân, tất nhiên là ân cần rồi.

Từ lần cuối gặp nhau, rõ ràng Lâm Khinh Nhiễm gầy hơn một chút, càng như cành liễu đong đưa trước gió, vòng eo có thể dễ dàng bẻ gãy, trong đầu Hạ Thư Minh miên man bất định.

Thật ra Lâm Khinh Nhiễm không quan tâm chút nào đến chuyện hắn ta có dưỡng ngoại thất hay không, dù sao cũng không liên quan đến nàng, nhưng hiện giờ nhìn vào đôi mắt đào hoa có phần giống Thẩm Thính Trúc của hắn ta, nàng mới hiểu thế nào là cao thấp.

Nàng xem như hãnh diện cầm một miếng lên ăn: “Không tệ.”

“Không tệ như thế nào?”

Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt ngậm cười truyền đến, không phải của Hạ Thư Minh mà là từ phía sau.

Lâm Khinh Nhiễm cắn môi, bây giờ đã biết người đến là ai.

Những người còn lại cũng nhìn về hướng người đang nói, vẻ ngoài của hắn vô cùng tuấn mỹ, lộ ra sự tự phụ từ trong xương cốt, trường sam đơn giản mặc trên người hắn cũng lịch sự tao nhã đến xuất trần.

Mọi người nhìn xuống, thấy hắn ngồi trên ngồi trên xe lăn mới nhận ra chân hắn có vấn đề.

Hạ Thư Minh khách sáo cười nói: “Vị huynh đài này quen biết Lâm cô nương sao?”

Thẩm Thính Trúc không để ý đến hắn ta, mà là cong mắt lên cười tiểu cô nương vẫn luôn không nhìn hắn: “Không giới thiệu một chút sao?”

Lâm Khinh Nhiễm nghiêng mắt qua, bình tĩnh nhìn hắn, không cách tấm màn che, từng đường nét trên mặt hắn đều cực kỳ rõ ràng, không còn vẻ tái nhợt tiều tụy.

Ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến trái tim Thẩm Thính Trúc thắt lại.

Lâm Khinh Nhiễm nói với mấy người họ: “Vị này chính là biểu ca của ta, Thẩm Trì.”

Lại giới thiệu bọn họ với Thẩm Thính Trúc, mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự xa cách rõ ràng trong lời nói của nàng.

Ngụy Di Ninh kề sát nàng hỏi: “Sao ta không biết ngươi còn có một biểu ca như vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm nói: “Ta cũng không thân thiết, hôm nay mới gặp mặt một lần trong phủ.” Giọng nói của nàng không nhỏ, có thể nói chủ yếu là cố ý nói cho Thẩm Thính Trúc nghe.

Liếc qua nhìn thấy Thẩm Thính Trúc buông mắt xuống, mím khóe môi, trong lòng nàng vừa chua xót vừa vui sướng.

Thẩm Thính Trúc nhìn mọi người: “Chư vị có để ý ta ngồi chung không?”

Hạ Thư Minh nói: “Mời Thẩm công tử.”

Lâm Khinh Nhiễm thật sự giống như lời nàng nói, không chút thân thiết với hắn, thậm chí liếc mắt về phía Thẩm Thính Trúc một cái cũng không có, chỉ nói chuyện cùng người khác.

Ngồi thêm một lát, Hạ Thư Minh đề nghị: “Hay là chúng ta đi du hồ.”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nói: “Nhị biểu ca đi đứng bất tiện, ta nghĩ cũng không tiện đi cùng mọi người, không giữ huynh nữa.”

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng, tình ý trong mắt chậm rãi tràn ra mang theo sự lưu luyến: “Không sao, ta đi cùng các ngươi.”

“Tùy huynh.” Lâm Khinh Nhiễm không nhìn hắn nữa, dẫn đầu cùng Ngụy Di Ninh và Trần Dao lên thuyền.

Nàng ngồi trong khoang thuyền chỗ bên cửa sổ, vươn cổ nhìn ra bên ngoài, thấy Thẩm Thính Trúc được Mạc Từ nâng lên thuyền mới thu hồi mắt.

Ngụy Di Ninh thấy nàng kỳ quái, nhịn không được hỏi nàng: “Ngươi cùng nhị biểu ca kia có thù oán gì, nói chuyện không khách khí với hắn như vậy.”

Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi nhưng không nói gì, nàng đã đủ khách khí rồi.

Trần Dao còn nhiệt tình hơn so với nàng ấy, nhìn Thẩm Thính Trúc còn đang ở đầu thuyền nói: “Tuy rằng biểu ca của ngươi đi đứng không tiện, nhưng bất kể bộ dạng hay là khí độ đều là nhất tuyệt.”

Lâm Khinh Nhiễm nghe vậy thì nhíu mày, lập tức nói: “Nhị biểu ca đã có thê thất rồi.”

“Đã thành thân?” Trần Dao tiếc nuối nhìn hai lần mới quay đi.



Mọi người đều lên thuyền, Thẩm Thính Trúc là người vào cuối cùng, chỉ ngồi ở chỗ trống cuối cùng.

Có thể nói Hạ Thư Minh cực kỳ ân cần với Lâm Khinh Nhiễm, có tâm tư gì đều rất rõ ràng, chỉ là ngại biểu ca Thẩm Thính Trúc này ở đây, mới không dám đi quá giới hạn.

Mặc dù Thẩm Thính Trúc thấy chướng mắt, nhưng vẫn nhịn xuống không phát tác, cho đến khi Hạ Thư Minh rót rượu cho Lâm Khinh Nhiễm, hắn mới lạnh lùng mở miệng: “Nàng không uống rượu.”

Hạ Thư Minh đặt bình rượu xuống, nói xin lỗi: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, vậy uống trà.”

Thẩm Thính Trúc lại nói: “Ban đêm uống trà nhiều không tốt cho giấc ngủ, Nhiễm Nhiễm vẫn nên uống chút nước trái cây thôi.”

Lâm Khinh Nhiễm cố ý làm trái ý hắn, lấy bầu rượu trong tay Hạ Thư Minh: “Ai nói ta không thể uống.”

“Phụ thân và ca ca cũng không quản ta, huynh dựa vào cái gì mà quản.”

Thẩm Thính Trúc gần như đã mất bình tĩnh, tức giận nói: “Muội cũng gọi ta một tiếng biểu ca, ta phải chăm sóc muội.”

Lâm Khinh Nhiễm cũng tức giận, biểu ca, vậy cứ làm biểu ca cả đời đi!

Thuyền đã đi quanh Ánh hồ một vòng, Thẩm Thính Trúc nói: “Đã không còn sớm, chúng ta nên quay về thôi.”

So với sự nhẹ nhàng của Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm như một con nhím dựng đầy gai, giương cung bạt kiếm.

“Huynh muốn về thì tự mình về đi.”

Ngụy Di Ninh chưa bao giờ thấy Lâm Khinh Nhiễm không giữ mặt mũi cho một người như vậy, vội vàng hòa giải nói: “Hay là hôm nay dừng lại ở đây đi.”

Trong lòng Hạ Thư Minh luyến tiếc để cho Lâm Khinh Nhiễm đi, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, hắn ta mỉm cười quan tâm: “Ta thấy vậy cũng được.”

Lâm Khinh Nhiễm không nói gì, nghiêng người quay lưng về phía Thẩm Thính Trúc.

Hạ Thư Minh thấy tâm tình nàng không tốt, nhân cơ hội nói: “Nếu Lâm cô nương không vui, ngày khác chúng ta lại đến đây.”

Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười với hắn ta, “Được chứ, không phải lần trước ngươi nói muốn ngắm nhìn cảnh sắc Giang Ninh sao, hôm khác chúng ta sẽ cùng đi.”

Hạ Thư Minh mừng rỡ: “Vậy một lời đã định.”

Thẩm Thính Trúc nheo mắt nhìn hắn ta, đáy mắt lóe qua một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng quay mặt đi.

Chờ khi Lâm Khinh Nhiễm nhìn qua, hắn đã đưa mắt nhìn mặt hồ tối tăm, vẻ mặt lãnh đạm, khiến trong lòng nàng có hơi lo lắng.

Rất nhanh chiếc thuyền đã cập bờ.

Lâm Khinh Nhiễm theo mấy người xuống thuyền, lúc đi ngang qua Thẩm Thính Trúc, cánh tay dưới áo đã bị hắn lặng lẽ nắm lấy.

Thẩm Thính Trúc dùng giọng chỉ có hai người nghe được nhẹ nhàng gọi nàng: “Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm rụt đầu ngón tay, nhẫn tâm rút tay ra.

Lúc nàng chuẩn bị rời đi, Thẩm Thính Trúc lại giữ chặt lấy tay áo nàng, trước đây hắn ghét nhất là sự đồng tình của người khác, nhưng hiện giờ lại tỏ ra yếu đuối trước mặt Lâm Khinh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, ta không đi được.”
Bình Luận (0)
Comment