Biểu Muội Khó Thoát

Chương 72

Thời tiết ngày càng lạnh, chớp mắt đã đến giao thừa, Lâm Khinh Nhiễm nằm trong vòng tay của Thẩm Thính Trúc cùng nhau đón giao thừa, nói là đón giao thừa nhưng thật ra là hai người tận hưởng niềm vui.

Sau đó hai người tựa vào nhau thì thầm.

Lâm Khinh Nhiễm che miệng ngáp một cái.

Thẩm Thính Trúc xoa eo cho nàng: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, vùi đầu vào lòng hắn, nhớ đến ngày mai phải đi chùa Bảo Tương thắp hương, nàng ngẩng đầu trêu chọc hỏi: “Ngày mai chàng phải đi cùng ta, đều là nữ quyến, nhưng dù sao chàng cũng không ngại.”

Thẩm Thính Trúc cúi đầu cắn một ngụm vào má phấn hồng của nàng: “Ta không đi, ta phải về Vạn Thảo Cư một chuyến.”

Lâm Khinh Nhiễm nghe xong cũng không buồn ngủ nữa, chống người ngồi dậy: “Chàng đến Vạn Thảo Cư làm gì?”

Hắn áp lòng bàn tay lên tóc nàng, Lâm Khinh Nhiễm đau đến vểnh môi, quên buông tay ra mà chỉ hỏi: “Chân chàng đau lắm à?”

“Không phải.” Trong lòng Thẩm Thính Trúc cảm động, lại ôm nàng vào lòng: “Chỉ là đến chúc mừng năm mới Vệ tiên sinh.”

Lâm Khinh Nhiễm cẩn thận kỹ đôi mắt hắn, xác nhận hắn không có việc gì mới ôm lấy eo hắn” “Vậy chờ thiếp trở về sẽ đi cùng chàng.”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Đi Bảo Tương tự mất một ngày đường, mọi người còn phải ở lại ba ngày, chờ khi trở về đã qua năm mới.”

Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: “Chàng nói cũng phải.” Lần này đến phiên nàng bất đắc dĩ: “Vậy lúc thiếp trở về thì chàng cũng về rồi.”



Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống tóc nàng: “Ừm.”

Sau khi tiễn Lâm Khinh Nhiễm lên xe ngựa, Thẩm Thính Trúc cũng lên đường đến Vạn thảo Cư, chờ khi đến nơi đã là lúc thắp đèn.

Vệ tiên sinh đang thu dọn thảo dược trong sân vào phòng thuốc, thấy người đến thì cười nói: “Thế tử đã lâu không gặp.”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Đã hơn một năm không gặp, tiên sinh vẫn càng già càng dẻo dai.”

Mạc Từ đẩy xe lăn, ba người đi vào phòng, Thẩm Thính Trúc hỏi: “Ta đã đọc thư của tiên sinh, người nói đã tìm được cách chữa được chân ta.”

Vệ tiên sinh gật đầu: “Vào phòng rồi nói.”

“Có một lần ta dạo chơi đến nước Thục, theo một nhân sĩ địa phương học tập, cũng tận mắt thấy người đó chữa khỏi cho một người bị thương nặng gãy tay.” Vệ tiên sinh dùng móc sắt gạt than trong lò: “Nhưng mà Thế tử khó tránh phải chịu chút khổ.”

Có khổ gì mà Thẩm Thính Trúc chưa chịu qua: “Mời Vệ tiên sinh nói.”

“Đó là phải bẻ gãy xương cốt đã bị thương một lần nữa, phương pháp này là đắp lại chỗ bị thương, gãy xương rất đau đớn, Thế tử có thể chịu được không?”

Thẩm Thính Trúc không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt lại rõ ràng.

Vệ tiên sinh gật đầu: “Thuốc đó cần dùng trong ba tháng, thuốc này có thể đoạn cốt tái sinh, dược tính bá đạo mãnh liệt, quá trình này sẽ đau đớn không thua kém so với khi gãy xương đâu.”

“Ba tháng?” Thẩm Thính Trúc nhíu  mày.

Vệ tiên sinh: “Đúng, ba tháng.”

Điều Thẩm Thính Trúc lo lắng không không phải là mình không thể chịu đựng, hắn chỉ lo lắng lúc ấy Lâm Khinh Nhiễm sẽ sụp đổ, khóc không ngừng được.

Chờ khi Lâm Khinh Nhiễm theo Thẩm lão phu nhân trai giới lễ Phật ba ngày ở chùa Bảo Tương trở về Hầu phủ, Thẩm Thính Trúc đang cùng Hầu gia nói chuyện ở phòng khách.

Nói tiểu biệt thắng tân hôn tuyệt đối không giả chút nào, chỉ mới xa nhau ba ngày mà Lâm Khinh Nhiễm đã rất nhớ hắn, nhưng mà mọi người đều ở trong sảnh, nàng cũng không tiện thể hiện, ngón tay chỉ nhẹ nhàng ngoéo ngón tay út của Thẩm Thính Trúc dưới áo.

Thẩm Thính Trúc lật lòng bàn tay lại, nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng x0a nắn.

Hai má Lâm Khinh Nhiễm ửng đỏ, nàng sợ bị mọi người nhìn thấy, Thẩm Thính Trúc ung dung nói với Hầu gia: “Nếu không có chuyện gì nữa, con quay về Viễn Tùng Cư trước.”

Sau khi thân mật qua đi, Thẩm Thính Trúc ôm thân thể mềm mại như không xương của Lâm Khinh Nhiễm vào lòng, cùng nhau nằm trên giường mềm.

Hắn chậm rãi hôn lên vành tai nóng bỏng của nàng, lúc này Lâm Khinh Nhiễm mẫn cảm đến mức không chịu nổi bất kỳ k1ch thích nào, dùng lòng bàn tay đẩy miệng Thẩm Thính Trúc.

“Đừng chọc thiếp.”

Thẩm Thính Trúc thuận thế mổ lòng bàn tay nàng cái nữa: “Cũng chỉ cho phép Nhiễm Nhiễm muốn làm gì thì làm với ta?”

“Ừm.” Một âm thanh bá đạo lại yếu ớt vang lên.

Thẩm Thính Trúc cười cười: “Ta nhớ tháng sau là thọ yến của nhạc phụ, hay là ta về Giang Ninh với Nhiễm Nhiễm?”

Lâm Khinh Nhiễm mở đôi mắt mơ màng, hưng phấn nhìn hắn: “Chàng có thể về được không?”

Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Đáng lẽ sau khi nàng xuất giá phải về nhà, nhưng vì đường xá xa xôi nên mới không đi, lần này đi cùng nhau, tam thẩm cũng có thể cùng về.”

Lâm Khinh Nhiễm không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, đỡ Thẩm Thính Trúc ngồi dậy, hứng thú bừng bừng nói chuyện với hắn: “Vừa lúc tổ mẫu của ta còn chưa gặp qua Giác ca nhi, có thể mang thằng bé theo cùng.”

Lâm thị sinh Giác ca nhi đã hơn một năm tuổi, ngày thường kháu khỉnh bụ bẫm, Lâm Khinh Nhiễm rất yêu thương thằng bé.

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt sáng long lanh: “Đại tẩu cũng đã sinh, thiếp còn chưa gặp hai đứa trẻ đâu.”

Thẩm Thính Trúc mỉm cười nhìn nàng: “Ừm.”

Biết Lâm Khinh Nhiễm và mọi người muốn đến Giang Ninh, Thẩm Hi cũng ầm ĩ nhất định phải đi cùng, Thẩm lão phu nhân yêu thương cháu gái liền đồng ý cho nàng ấy đi theo.

Sau khi bọn họ xác định nhân số liền chuẩn bị, trước khi xuất phát Thẩm Thính Trúc lại nhận được khẩu dụ của Hoàng đế, ra lệnh hắn đi cùng xa giá tuần tra phòng thủ thành trì Cư Dung Quan.

Thẩm Thính Trúc quay về với gương mặt ủ rũ, thần sắc mệt mỏi, áy náy nói nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Hoàng mệnh không thể trái, chỉ sợ ta không thể đi cùng mọi người.”

Đương nhiên Lâm Khinh Nhiễm biết không thể làm trái, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy bất an, mỗi lần hai người tách ra đều không có chuyện tốt gì.

Lần này nàng không muốn xa nhau, nàng tùy hứng nói: “Vậy có thể chờ chàng về rồi lại xuất phát.”

Thẩm Thính Trúc kéo người ra sau xe ngựa, Lâm Khinh Nhiễm hơi cúi người xuống để hắn có thể vuốt v e gáy nàng.

Bàn tay Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng vuốt v e sau cổ nàng: “Xe ngựa đang đợi, thuyền ở bến phà cũng vậy, huống chi nếu không khởi hành sẽ không đến kịp thọ yến của nhạc phụ.”

Lâm Khinh Nhiễm mím môi, niềm vui vừa rồi cũng không còn.

Thấy Thẩm Hi đi tới, Thẩm Thính Trúc mới thu tay lại rồi nói: “Nghe lời.”

Thẩm Hi đã sớm mong đợi hành trình đến Giang Ninh lần này, nàng ấy đi đến nắm lấy cánh tay Lâm Khinh Nhiễm, thúc giục nói: “Nhị tẩu, chúng ta nên xuất phát rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm đành phải theo Thẩm Hi lên xe ngựa.



Đoàn người tới Giang Ninh đã là chuyện của nửa tháng sau đó, trên đường đi hứng thú của Lâm Khinh Nhiễm cũng không cao, cho đến khi về đến Lâm phủ, mọi người vui mừng tụ hợp cùng nhau thì nàng mới tạm thời đặt Thẩm Thính Trúc sang một bên.

Chờ khi thọ yến của Lâm lão gia qua đi, Lâm Khinh Nhiễm lại không nỡ rời đi, nên đã dời ngày về lại thêm một tháng.

Mà Thẩm Hi đi cùng lại lần đầu xa nhà, đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú, ở Giang Ninh lại không ai quản nàng ấy, vì vậy mỗi ngày đều năn nỉ Lâm Khinh Nhiễm dẫn nàng ấy ra ngoài.

Hôm nay, Lâm Khinh Nhiễm bị nàng ấy quấy rầy chịu không được nên đã dẫn nàng ấy ra khỏi nhà, còn mời cả Ngụy Di Ninh và Trần Dao.

Bốn người đi từ ngõ Đông đến phố Tây, sau đó lại đi vào một hiệu may, ngoại trừ Thẩm Hi thì ba người còn lại đều mệt lã rồi, ngồi xuống uống trà, chỉ có Thẩm Hi không biết mệt mỏi chọn một đống xiêm y rồi đi vào phòng thử đồ.

Trần Dao uống trà, nhàn rỗi liền lấy chuyện lúc trước ra trêu chọc Lâm Khinh Nhiễm, “Còn nói cái gì biểu ca đã thành thân, là sợ ta đoạt người đi à?” Trần Dao đẩy Ngụy Di Ninh: “Nói phiền toái như vậy làm gì, ngươi chỉ cần nói hắn là Thế tử Trường Hưng Hầu phủ thì ta đã không còn dám có suy nghĩ gì.”

Ngụy Di Ninh che miệng cười: “Không phải lỗi của Khinh Nhiễm, nếu đổi lại là ta, lang quân cực phẩm như vậy ta cũng phải giấu đi.”

Nghĩ tới đây Lâm Khinh Nhiễm cũng xấu hổ, một tay cầm miếng bánh ngọt nhét vào miệng các nàng ấy: “Mau ngậm miệng lại cho ta.”

Trần Dao nuốt điểm tâm xuống, lại nhấp một ngụm trà, hắng giọng: “Thiếu chút làm ta nghẹn chết.”

“Nhưng mà nói thật.” Trần Dao đến gần rồi nói: “Ngươi đi lâu như vậy không quay về thật sự yên tâm sao?”

Mí mắt Lâm Khinh Nhiễm giật giật: “Có gì phải lo lắng?”

Trần Dao chặc lưỡi: “Ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.”

“Nam tử ưu tú như Thế tử, mặc dù đi đứng không tiện nhưng nhất định có nhiều nữ tử ái mộ, nếu có người muốn thừa dịp ngươi đi vắng thừa cơ chen vào.” Trần Dao vẫy tay với hai người, thấp giọng nói: “Ta nghe nói nam nhân một khi đã ăn mặn, ngày ngày đều nghĩ về mùi vị kia, ngươi nói nếu như ngươi không ở đó, có người đến cám dỗ…”

Ngụy Di Ninh nghe không nổi nữa trước, đỏ mặt lấy tay che miệng nàng ta: “Ngươi đừng nói nhảm, ngươi nghe thấy ở đâu thế?”

Trần Dao bĩu môi: “Không phải là nghe mấy tiểu thiếp kia của cha ta nói lúc đánh mạt chược sao.”

Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày không đồng ý, Thẩm Thính Trúc không phải là loại người dễ dàng bị trêu chọc, nhưng nghĩ lại nàng cảm thấy không yên tâm lắm, hắn không phải chỉ hai ba cái đã bị nàng trêu chọc đó sao.

Thẩm Hi thay xiêm y bước ra khỏi phòng, đi tới trước mặt ba người: “Thế nào?”

Ngụy Di Ninh vẫy tay ra hiệu với Trần Dao ý bảo nàng ta đừng nói bậy, quay đầu cười với Thẩm Hi: “Đẹp lắm.”

Nhưng Trần Dao lại cảm thấy mình nói vô cùng có lý, nàng ta nói với Thẩm Hi: “Ngũ cô nương, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Thẩm Hi nghịch nghịch ống tay áo, gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”

Trần Dao không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: “Ta hỏi giúp nhị tẩu ngươi, có phải ở Kinh thành có không ít cô nương trong lòng ngưỡng mộ Thế tử không?”

Ngụy Di Ninh muốn ngăn cũng không kịp, thật ra Lâm Khinh Nhiễm cũng muốn biết, nàng chưa từng tìm hiểu qua những chuyện này, tuy là thân thể Thẩm Thính Trúc không tốt, nhưng khuôn mặt kia cũng đủ khiến người ta ý loạn tình m3.

Thẩm Hi buông tay áo xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh Nhiễm: “Có thể nói không?”

Lâm Khinh Nhiễm gõ gõ ngón tay lên bàn: “Nói đi.”

Thẩm Hi nhìn sắc mặt Lâm Khinh Nhiễm, giọng nói càng ngày càng nhẹ: “Bọn họ thích nhị ca ta, nhưng nhị ca ta tuyệt đối không để ý đến bọn họ chút nào.”

Trần Dao nghe lời này thì cười nhạt, cha nàng ta không phải cứ nạp tiểu thiếp hết phòng này đến phòng khác hay sao, cho dù có nhan sắc thì cũng có lúc chán ngấy.

Ngụy Di Ninh sợ nàng ta lại nói thêm gì nữa, vội vàng nói: “Ta muốn ăn cá lư hạt thông của Trân Vị Trai, đến trễ là hết chỗ đó.” 

Thẩm Hi cũng gật đầu: “Ta cũng muốn ăn.”

Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười đứng dậy: “Chúng ta đi thôi.”



Trong Vạn Thảo Cư, Thẩm Thính Trúc đang ngồi một mình trong phòng với bàn cờ, tay trái cầm quân cờ đen, tay phải cầm quân cờ trắng, tự đánh cờ với mình.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, phát ra âm thanh chói tai, Thẩm Thính Trúc nhíu mày, bình tĩnh nâng mắt, thấy người ngoài cửa thì khẽ chớp mắt rồi nói: “Sao Nhiễm Nhiễm lại đến đây sớm vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm biết lời Trần Dao nói không thể tin thật, nhưng vẫn không nhịn được về sớm vài ngày, đến phủ mới biết Thẩm Thính Trúc ở Vạn Thảo Cư, nàng lại theo đến nơi này.

“Mẫu thân nói chàng đi tuần tra thành trì với Hoàng Thượng thì vết thương ở chân lại trở nặng.”

Không chỉ nàng, ngay cả Tần thị và Hầu gia Thẩm Thính Trúc cũng gạt, bọn họ chỉ biết hắn tới đây chữa trị vết thương ở chân, nhưng lại không biết chữa như thế nào.

Thẩm Thính Trúc gật đầu: “Đã tốt hơn rồi.”

Lúc này phút Lâm Khinh Nhiễm còn chưa biết chữ tốt trong lời nói của hắn là gì.

Thẩm Thính Trúc lại hỏi: “Nhiễm Nhiễm còn chưa nói sao lại về sớm như vậy?”

Theo lời nàng nói trong thư thì phải còn mười ngày nữa mới đến nơi.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy hắn cô đơn tự đánh cờ với bản thân, mình thì cứ suy nghĩ vớ vẫn suốt dọc đường, hai má đỏ bừng.

Nàng trở tay đóng cửa lại, bước về phía trước tách hai chân khóa đùi Thẩm Thính Trúc lại, cúi đầu nhìn hắn: “Lại nói tiếp, dọc đường này ta đã nghe không ít chuyện phong lưu của chàng.”

“Nghe thấy gì?” Thẩm Thính Trúc vẫn nhạy bén như vậy, hắn đè eo Lâm Khinh Nhiễm để nàng ngồi lên đùi mình: “Thẩm Hi nói gì?”

Lâm Khinh Nhiễm mím môi mở to mắt, nàng còn chưa nói gì đã bị hắn đoán trúng, xem ra là đúng rồi.

Thẩm Thính Trúc suy nghĩ một chút, khuỷu tay chống lên bàn cờ, ngón tay tựa lên trán, hờ hững cười cười: “Chuyện phong lưu gì, nói ta nghe một chút.”

Trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười hứng thú, Lâm Khinh Nhiễm bị hắn nhìn như vậy thì không nói được một chữ, hung dữ cắn cắn tai hắn rồi mới nói: “Đích nữ Thị lang tặng nhân sâm ngàn năm cho chàng, mời chàng đi nghe kịch…” Nhất thời Lâm Khinh Nhiễm không nói ra tên: “Còn cầu bình an cho chàng.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn không nhẹ, Thẩm Thính Trúc sờ s0ạng vành tay nàng, không những không tức giận mà còn cười như mèo trộm được thịt cá.

“Chàng cười cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm trừng hắn.

Thẩm Thính Trúc bình tĩnh nói: “Nhân sâm ta được tặng vào sinh thần một năm nọ, không tốt lắm, nhưng mà hiện tại nó đang ở chỗ tổ mẫu, nghe kịch ta cũng không đi, bùa bình an cũng không hề nhận.” Hắn dừng một chút: “Về phần cười cái gì, là vì cuối cùng Nhiễm Nhiễm cũng cho ta nếm chút ngon ngọt.”

Hắn chậm rãi gật đầu: “Trách không được nàng lại về sớm.”

Tâm tư bị chọc thủng, hai má của Lâm Khinh Nhiễm vốn đã ửng hồng giờ đã hoàn toàn đỏ bừng một mảnh, trong lòng lại có chút tư vị khó tả.

Thẩm Thính Trúc nói tiếp: “Hiện giờ Nhiễm Nhiễm đã biết khi đó nàng bỏ ta trong phủ, mình thì ra ngoài chơi, ta có bao nhiêu ghen tuông thương tâm chưa?”

Thẩm Thính Trúc tuyệt đối sẽ không để Lâm Khinh Nhiễm rơi vào tâm trạng nghi ngờ bất an, hắn muốn cho nàng biết hắn yêu nàng nhiều bao nhiêu.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm lập tức ngọt ngào trở lại, hôn hôn môi hắn như đang khen thưởng, Thẩm Thính Trúc ngậm môi của nàng không cho nàng lui ra, đầu lưỡi cạy mở kẽ răng, tiến vào khuấy đảo đầu lưỡi nàng.

Lâm Khinh Nhiễm bị hắn hôn đến thở hổn hển, lưỡi bị m út đến đau, nàng đặt tay lên vai hắn muốn đảo khách thành chủ: “Thiếp còn nghe nói.”

Thẩm Thính Trúc cười: “Còn nghe ai nói?”

“Chàng đừng quan tâm.” Lâm Khinh Nhiễm cắn môi, ghé sát vào tai hắn mê man nói ra những lời của Trần Dao.

Nàng dùng đầu lưỡi câu lấy vành tai Thẩm Thính Trúc: “Có phải thật không?”

“Phải.” Thẩm Thính Trúc thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng ta cũng chỉ bị Nhiễm Nhiễm trêu chọc thôi.”

Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng hoàn toàn vừa lòng, hôn xuống vành tai hắn, cũng không biết cuối cùng là ai trêu chọc ai.

Xa nhau quá lâu, tiếp xúc thân mật không thể tách rời làm cho hai người đều thở ra tiếng.

“Nhiễm Nhiễm không quen.” Thẩm Thính Trúc áp lòng bàn tay khẽ vuốt v e lưng nàng, đuôi mắt nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt, không vui thì thầm.

Nói xong, hắn ôm lấy eo nàng, ôm nàng đứng lên.

Bỗng nhiên bay lên cao khiến Lâm Khinh Nhiễm giật mình: “Chàng… chàng.” Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Thính Trúc một lúc lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Thẩm Thính Trúc càn rỡ nhìn lại nàng, đôi mắt u ám thâm sâu dính chặt vào người nàng, không hề khắc chế nữa, vẻ phóng túng từ trong xương cốt đều hiện ra hết, giống như đôi mắt kia chỉ vừa liếc một cái đã có thể nắm toàn bộ cục diện trong tay, cũng nắm Lâm Khinh Nhiễm trong tay: “Không phải ta nói với nàng, chân của ta đã tốt rồi sao.”

Lâm Khinh Nhiễm dùng đầu óc hỗn loạn của mình cố gắng hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, cánh tay siết chặt cổ hắn, vừa mừng vừa sợ. 

Thẩm Thính Trúc không cho nàng cơ hội suy nghĩ nhiều, ôm nàng đi về giường, nhưng mà chỉ di chuyển một khoảng ngắn như vậy cũng làm cho thần trí Lâm Khinh Nhiễm mê loạn, cánh môi bị nàng cắn in lên vài dấu răng.

Thẩm Thính Trúc thưởng thức biểu tình càng ngày càng mê ly tan rã của nàng, ngay cả đuôi mắt đều ngấn lệ, bình thường hắn không muốn thấy nàng khóc, nhưng lúc này lại không ngại để nàng khóc nhiều hơn.

Thẩm Thính Trúc nói với giọng khàn khàn: “Nhiễm Nhiễm đã cưỡi trên người ta tùy ý làm loạn lâu như vậy rồi, cũng nên đến phiên ta.”

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment