Bình An Trọng Sinh

Chương 197

Sau khi Nghiêm Lôi Hải cùng Ôn Nguyệt Nga rời đi, những người khác rơi vào trầm mặc một lúc.

Vu Tố Hà ngượng ngùng nhìn về phía hai ông bà lão, “Cha, mẹ, tại con ở đây khiến cho mọi người không vui.”

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến con cả, Ôn Nguyệt Nga kia vốn lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được người khác. Năm đó nếu không có cô ta, nhà chúng ta cũng sẽ không tan nát. Ngoài mặt thì cô ta đối với ba mẹ rất tôn kính, nhưng thật ra trong lòng không biết đã thầm mắng chửi ba mẹ đến thế nào nữa đấy. Cô ta hận ba mẹ giao hết cổ phần Nghiêm Thị cho Nghiêm Túc ấy mà.” Có thể nhận ra qua cách nói của Nghiêm lão phu nhân rằng bà vô cùng ghét Ôn Nguyệt Nga.

“Đừng để mấy người chán phèo đó quấy rầy tâm trạng nữa, Tố Hà, đeo cho Bình An cặp vòng đi con.” Nghiêm lão gia không nhiều lời, nhưng rõ ràng cũng chẳng có hảo cảm gì với Ôn Nguyệt Nga.

Bởi vì ở đây đều là những bậc bề trên nên Bình An cũng khó mà nói cái gì, mặc dù cô rất muốn nói rằng cặp vòng tay này quá quý trọng cô không thể nhận, nhưng nhìn thái độ của Nghiêm lão gia cứ y như nếu lần này cô lại nói ra những lời giống lần trước, có khi ông cụ sẽ cường ngạnh nhét phắt chúng vào tay cô luôn không chừng.

Vu Tố Hà lại lần nữa đeo đôi vòng tay vào cho Bình An, “Bình An, hy vọng về sau các con lúc nào cũng thật vui vẻ.”

Bình An nhìn hai chiếc vòng tay bắt ánh sáng phát ra những tia sáng lung linh trên tay, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, “Cám ơn Ông nội, Bà nội, cám ơn Mẹ.”

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Nghiêm Túc, ánh mắt của cô và ánh mắt dịu dàng nóng rực của anh giao quấn lấy nhau.

Hai người bọn họ ở lại đến xế chiều khoảng ba bốn giờ mới rời đi, sau khi Nghiêm Túc đưa Bình An về nhà còn phải quay lại giúp Vu Tố Hà chuyển hành lý từ khách sạn đến nhà Nghiêm lão phu nhân, biệt thự của riêng bà thì phải đợi đến qua kỳ nghỉ Tết dài rồi mới có thể kêu người đến dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ được, sau đó mới có thể vào ở.

Hôm nay Phương Hữu Lợi có tiệc nên không ở nhà, Viên lão phu nhân hẹn mấy đồng nghiệp già tới chơi mạt chược, lúc Bình An về bọn họ cũng vừa rời đi.

“Bà ngoại, hôm nay chơi vui không ạ?” Bình An đẩy Viên lão phu nhân ra vườn hoa tản bộ. Mấy ngày Tết này trông khí sắc của Viên lão phu nhân rất tốt, động tác đôi tay cũng linh hoạt hơn trước kia một chút.

“Vui lắm, chơi mạt chược với mấy đồng nghiệp già đương nhiên là vui rồi. Cũng hơi tiếc là chị Loan lại bận việc.” Bà đã hẹn với Nghiêm lão phu nhân nhưng bà ấy bảo hôm nay không rảnh, chắc là do Vu Tố Hà vừa trở về.

“Con mới từ nhà bà nội Nghiêm về nè, mẹ Nghiêm Túc về nước, cho nên bà nội mới không rảnh để tới đây. Bà nội Nghiêm nói rồi, ngày mai nhất định sẽ tới đây chơi mạt chược với bà ngoại đó.” Bình An cười nói.

“Tố Hà về rồi à?” Hồi Viên lão phu nhân còn là đồng nghiệp với Nghiêm lão phu nhân thì đã biết Vu Tố Hà, ấn tượng đối với bà rất tốt.

“Đúng vậy ạ, bà ngoại nè, bà xem, đây là mẹ đeo cho con nè.” Bình An chìa cho Viên lão phu nhân xem đôi vòng trên tay mình.

Viên lão phu nhân là người biết đánh giá đồ ngọc, nên khi thấy đôi vòng tay này thì mặt hiện rõ nét vui mừng, “Đây là truyền gia chi bảo của Nghiêm gia đó, thế là mọi người bên ấy rất thích con rồi đấy. Aiz, thật đáng tiếc, khó mà tìm được một cô gái giống như Tố Hà, thế mà Nghiêm Lôi Hải không biết quý trọng.”

“Bà ngoại, con cũng rất thích họ.” Bình An cười nói.

Bà ngoại và cháu gái hàn huyên trong vườn hoa, Bình An đang muốn gợi cho Viên lão phu nhân kể thêm vài chuyện về mẹ cô thì Dì Liên ra tới, nói có khách đến nhà.

“Khách nào đấy?” Bình An vừa đẩy Viên lão phu nhân ra khỏi vườn hoa, vừa hỏi Dì Liên.

Dì Liên nói, “Khách từ Thành phố J tới, nói là anh của ông nhà.”

Chẳng lẽ là Phương Hữu Kiệt? Bình An bất giác cau mày, đừng nói là cái gia đình cực phẩm này tới đó nha? Lần trước cũng đã làm mạnh tay với cha con Phương Hữu Kiệt rồi, đáng lẽ họ không còn dám vác mặt tới nữa mới phải chứ.

Nhưng Bình An đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cả nhà Phương Hữu Kiệt, lúc đi tới cửa Bình An đã nghe giọng nói oang oang của Phương Hữu Kiệt truyền ra từ phòng khách.

“Sao đến cả ly trà cũng không có thế này, vậy mà cũng gọi là tiếp đãi khách khứa hay sao? Hữu Lợi đâu? Buồn cười thật, trong mắt nó tôi có còn là Anh Hai không đây.” Phương Hữu Kiệt vỗ mạnh lên mặt bàn đá cẩm thạch, thanh âm vang dội đến muốn điếc cả tai.

Cũng đã rất lâu Viên lão phu nhân chưa gặp lại Phương Hữu Kiệt, mới đầu còn không nhận ra ông, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bình An.

Bình An vẫn giữ sắc mặt trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt là không giấu được tia mất kiên nhẫn, “Là bác Hai ạ.”

“Có thể là tới chúc Tết, ba con không có ở nhà, con phải tiếp đãi mọi người cho tốt, dù sao cũng là người thân.” Viên lão phu nhân nói.

“Dạ con hiểu, bà ngoại.” Bình An cười cười, đẩy xe lăn đưa Viên lão phu nhân vào phòng khách.

Cả nhà Phương Hữu Kiệt đều kéo tới, sau hai năm không gặp thì dường như cũng không thay đổi gì cho lắm, nhưng nhìn kỹ thì hình như bác dâu Quách Cầm lại tăng thêm tải trọng thì phải, khoác một bộ áo lông rậm rạp màu hồng, bó sát đến nỗi thấy rõ bên hông chia làm ba ngấn mỡ, mặt trang điểm đậm, lúc này cũng đang trưng ra vẻ vênh váo tự đắc.

Bình An dời mắt nhìn sang hai anh họ, Phương Húc vẫn còn giữ dáng vẻ lúc trước, ương ngạnh nghênh nghênh ngang ngang, coi trời bằng vung; ngược lại, Phương Dương thì... Bình An vừa nhìn thấy thanh niên có dung mạo thanh tú kia thì khẽ ngẩn ra, Phương Dương thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhớ lúc ban đầu gặp anh ấy còn mang vẻ mặt trai tơ đầy mụn, bây giờ nhìn người thanh niên trước mặt, dáng dấp tuấn tú không nói, hình như nét mặt cũng không mang vẻ nặng nề buồn bực như trước đây.

“A. Cuối cùng cũng có người đến.” Quách Cầm nhìn thấy Bình An xuất hiện cạnh cửa thì lập tức kêu lên một cách mỉa mai.

Phương Hữu Kiệt trừng mắt ngó ra cửa, khi thấy Bình An đang đẩy xe cho một lão phu nhân, ông ta sửng sốt, rồi nhìn kỹ một lát mới nhận ra là Viên lão phu nhân, “Ấy chà, đây là bà thông gia đây mà.”

“Hóa ra là bác Hai, chào cả nhà.” Viên lão phu nhân cười khách sáo chào hỏi.

Bình An thản nhiêu chào hỏi, “Chào Bác Hai, bác dâu, anh hai, anh ba.”

Phương Húc đã từng bị Bình An chơi cho một vố, đến bây giờ trong lòng vẫn còn cái gai, nghe Bình An chào hắn, hắn cũng chỉ hừ hừ trong mũi mà vẫn giữ sắc mặt sầm sì.

“Chào Bình An, bà ngoại.” Rõ ràng Phương Dương học hành tốt hơn những người khác rất nhiều, anh lập tức đứng lên gật đầu chào hỏi Viên lão phu nhân.

“Mau ngồi xuống nói chuyện đi.” Viên lão phu nhân ý bảo Bình An đẩy bà qua bên ấy. “Thật ngại quá, để các người đợi lâu.”

Phương Hữu Kiệt vừa nghe lời này liền không vui lòng, bà già này dùng cái giọng giống y như chỗ này là nhà của bả vậy, nếu mà so ra thì nhà ông với Phương Hữu Lợi máu mủ thân cận hơn chứ, bà già này mới là người ngoài.

“Đừng khách sáo, dù sao chúng tôi cũng coi đây như là nhà mình. Bà thông gia, bà thế này là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Hữu Kiệt the thé hỏi.

Viên lão phu nhân cũng chẳng thèm so đo với ông ta làm gì, cười nói, “Già rồi, dễ ngã bệnh, kể từ sau khi trúng gió vẫn ngồi xe lăn.”

Quách Cầm lập tức liền trách cứ Bình An, “Vậy là cháu không phải rồi, bà ngoại đi lại không tiện, cháu là phận con cháu phải sang thăm bà thông gia đây chứ, sao lại để bà thông gia đến thăm chúc Tết nhà cháu được?”

Bình An ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trả lời, “Bà ngoại cháu ở đây luôn mà, vậy nhà cháu mới dễ dàng chăm sóc bà được.”

“Vậy sao?” Quách Cầm bĩu môi, cười gượng mấy tiếng.

“Ba cháu đâu?” Phương Hữu Kiệt hỏi.

“Đi xã giao ở ngoài ạ, không biết lúc nào mới về.” Bình An nhạt nhẽo nói.

“Mới đầu năm mà đã tiệc tùng lung tung rồi. Cũng mấy năm không về cúng ông bà rồi, ba cháu rốt cuộc có còn biết đâu là quê quán hay không?” Phương Hữu Kiệt trách cứ.

Kể từ lần trước về quê ăn Tết với ba, từ đó về sau Bình An cũng không nghĩ mình sẽ lại về đó lần thứ hai. Không phải là cô không muốn về quê, mà bởi vì cô không muốn phải đối mặt với đống cực phẩm như nhà này.

Viên lão phu nhân thầm liếc mắt nhìn sang Bình An một cái, cười cười nói với Phương Hữu Kiệt, “Hữu Lợi là người bận rộn, quanh năm suốt tháng cũng không nghỉ ngơi được mấy ngày, thật ra thì anh ấy cũng có nhắc với tôi là phải về thăm quê một chút.”

Phương Hữu Kiệt còn không dám vô lễ với Viên lão phu nhân. Ông ta tả oán, “Tôi cũng không biết nói chú em tôi thế nào nữa, lúc Bình An đính hôn cũng chẳng thèm nói với chúng tôi một tiếng, làm vậy thì người ngoài nhìn vào nghĩ thế nào đây, có khi còn tưởng rằng bên phía Phương gia không còn người thân thích nào. Bà thông gia, tôi đây cũng khó mà làm tròn trách nhiệm Anh Hai được.”

“Bình An đính hôn không muốn làm rùm beng, chỉ muốn làm đơn giản qua loa thôi.” Viên lão phu nhân cười nói.

Cố ý đến để oán trách đấy à? Bình An nhịn xuống thôi thúc muốn trợn trắng mắt, ôn tồn nói, “Bác Hai, tại chúng con cảm thấy lễ đính hôn chỉ nên cử hành khiêm tốn thôi, nên cũng không muốn cho các bác phải chạy đi chạy lại một chuyến mệt nhọc.”

“Thôi đi, chắc sợ người thân nghèo hèn như chúng tôi làm mất mặt các người chứ gì.” Phương Húc lành lạnh giễu cợt, “Bình An, cô giỏi thật, ngay cả Nghiêm Túc cũng cua được, nghe nói bây giờ cô là Tổng Giám Đốc công ty rồi hả?”

Mặt Viên lão phu nhân vốn nãy giờ vẫn giữ vẻ tươi cười, giờ trầm hẳn xuống.

“Không biết anh hai có gì chỉ bảo không?” Bình An cười tủm tỉm hỏi, chả tỏ vẻ gì là bị chọc giận cả.

“Tôi nào dám chỉ bảo gì cô. Hừ, rõ ràng là đã có công ty riêng của mình rồi mà còn nhất định phải dùng phương thức cưỡng đoạt để giành chức vụ, chắc cũng đang nghĩ cách để biến nó thành một phần của Nghiêm Thị chứ gì.” Phương Húc nói.

Phương Hữu Kiệt và Quách Cầm cũng không có ý ngăn cản hắn tiếp tục nói nhăng nói cuội, dường như bọn họ cho là con trai mình nói rất đúng.

“Tôi có công ty của riêng tôi và trở thành Tổng Giám Đốc Phương Thị thì có gì liên quan với nhau đâu. Anh Hai, anh cũng đâu còn là nhân viên Phương Thị.” Bình An thản nhiên nói.

“Được rồi, được rồi, mau gọi ba cháu về nhà thôi.” Phương Hữu Kiệt không kiên nhẫn nên ngăn Bình An không cho nói tiếp.

“Bữa cơm hôm nay rất quan trọng, ba cháu sẽ không quay về nhanh được đâu.” Bình An cười nhạt nói.

“Tóm lại bữa tiệc quan trọng, hay là người thân chúng tôi quan trọng hơn.” Quách Cầm lớn tiếng nói.

Bình An nhíu mày, “Bác dâu, hôm nay cả nhà bác tới là có chuyện gì gấp gáp lắm à?” Lâu nay cô cũng không quan tâm đến gia đình này nữa, chẳng lẽ bọn họ lại có trò gì mới nên lại đến đây quyết bám riết không tha ba cô nữa à?

Viên lão phu nhân âm thầm lắc đầu, chẳng trách ban đầu con gái con rể lại thất vọng đến thế với cái gia đình gọi là thân thích này, hôm nay bà cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến. “Bình An à, bà mệt rồi, đưa bà về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Bình An cũng lười ở đây mà nói nhảm với bọn họ, đẩy xe lăn đưa Viên lão phu nhân đi về phòng.

Giọng nói được cố gắng đè thấp của Quách Cầm truyền tới bên tai, “Ông xã à, không thể tiếp tục như vầy được, bằng không buổi tối chúng ta tới nữa?”

“Đúng vậy đó, ba, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Phương Hữu Kiệt chần chờ một chút mới nói, “Được, chúng ta ra ngoài đi dạo trước đi, buổi tối lại tới nữa.”

Bọn họ đi một lúc lâu rồi Bình An mới ra ngoài, thầm nghĩ, nhìn tư thế gấp đến muốn chết của nhà này thì xem ra bọn họ thật sự là có chuyện gì nên tới tìm ba rồi.

Trời tối sẫm Phương Hữu Lợi mới về, nghe nói cả nhà Phương Hữu Kiệt đều tới Thành phố G, ông nhíu mày, “Tới thật đấy à.”

“Ba, xảy ra chuyện gì vậy?” Bình An nghi ngờ hỏi.

“Có thể là tới vì Phương Húc và Phương Dương đây. Lúc trước có gọi điện thoại cho ba, ba cũng đã nói rất rõ ràng, không ngờ là bác Hai con không chịu từ bỏ ý định.” Phương Hữu Lợi trầm giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment