Bình An Trọng Sinh

Chương 216

Lúc kế hoạch cải tạo chung cư cũ còn chưa chính thức bắt đầu thì Tập đoàn Nghiêm Thị đã chính thức tung ra bán các biệt thự thuộc giai đoạn hai của Phượng Hoàng Thành. Giai đoạn hai này chủ yếu tập trung vào dạng biệt thự sân vườn nên càng được người tiêu thụ hoan nghênh rầm rộ hơn cả giai đoạn một.

Bởi vì Phượng Hoàng Thành lại thành công một lần nữa nên đã khiến cho giá đất các khu vực bao quanh nó lại lần nữa tăng lên gấp đôi.

Hạng mục xây dựng trung tâm thương mại lớn mà Bình An kiên trì giữ chủ kiến trước đây giờ vừa mới bắt đầu khởi công đã nhận được sự quan tâm rộng rãi, có một công ty khác đã nhìn trúng vào hai trăm mẫu đất còn lại của cô, muốn lấy số tiền cao hơn gấp mười lần so với giá tiền trước kia Bình An bỏ ra mua đất để mua lại.

Nhưng hơn hai trăm mẫu đất này Bình An cũng không tính bán ra ngoài, vì để phối hợp với sự phồn vinh của trung tâm thương mại, cô dự định sẽ đầu tư quanh nơi đây thành con đường thương mại trong tương lai.

Những thành viên HĐQT trước đây còn lo lắng hạng mục trung tâm thương mại sẽ thu không bù chi lần này đã hoàn toàn yên tâm, hơn nữa cũng đã nhận ra rằng, dù Bình An còn rất nhỏ tuổi nhưng bất luận là về tầm nhìn hay về ý tưởng đều không hề kém ai, nói không chừng chính vì tuổi trẻ mà có thể thổi một luồng gió mới vào công ty.

Không có bất cứ dị nghị nào, Bình An được chọn là người tổng phụ trách công trình cải tạo chung cư cũ, Lê Thiên Thần làm phó. Khi Lê Thiên Thần biết mình chỉ có thể làm trợ lý cho Bình An thì trong thâm tâm vô cùng tức tối. Hắn bỏ công bỏ sức làm nhiều như vậy thật ra là vì muốn cắt cô hoàn toàn khỏi hạng mục này, nếu không sẽ có rất nhiều việc hắn làm sẽ bị vướng chân vướng tay, nhỡ lúc nào đó không cẩn thận lộ ra chút manh mối gì mà bị Bình An phát hiện thì chẳng phải là phí công vô ích sao.

Nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Bình An thối lui khỏi hạng mục này đây? Đáng tiếc, trước khi hắn còn chưa nghĩ ra được phương pháp giải quyết, Đỗ Hiểu Mị bên kia đã không còn nhịn được nữa rồi.

“Thiên Thần, em muốn về Thành phố G, muốn về Tổng Công ty.” Hai ngày sau khi nhìn thấy những hình ảnh thân mật của Lê Thiên Thần cùng những phụ nữ khác, Đỗ Hiểu Mị cuối cùng cũng tỉnh táo lại, gọi điện thoại cho Lê Thiên Thần.

“Ráng chờ thêm chút đi, bây giờ còn chưa được. Em ở Chi nhánh không tốt à?” Lê Thiên Thần vuốt vuốt đầu mày, trong thâm tâm cảm thấy rất xúc động.

Thanh âm mềm mại đáng yêu của Đỗ Hiểu Mị giờ mang theo vẻ giận dỗi, “Vậy còn phải chờ tới lúc nào? Em ở bên này chẳng làm được cái gì hết.”

“Anh bây giờ cũng bị quản chế đủ thứ, chuyện cũng không dễ như chúng ta đã tưởng đâu.” Lê Thiên Thần thở dài.

“Thiên Thần, em thật sự muốn về lại bên cạnh anh, anh nghĩ biện pháp mang em về đi.” Đỗ Hiểu Mị nhỏ giọng nũng nịu, “Có phải bây giờ anh... hết cần em rồi phải không?”

Lê Thiên Thần thở dài một tiếng, “Em đừng suy nghĩ lung tung như vậy, anh sẽ nghĩ biện pháp.”

“Liệu anh còn có biện pháp gì đây? Bây giờ con oắt thối tha Phương Bình An kia là Tổng Giám Đốc, nếu nó không đồng ý thì anh làm gì được? Thiên Thần, Liên Kiến Ba chẳng phải là thành viên HĐQT Phương Thị đó sao? Anh bảo anh ta giúp em đi...” Đỗ Hiểu Mị kêu lên.

“Im miệng!” Lê Thiên Thần hét nhỏ lên một tiếng, “Em muốn la lớn cho người ta nghe được đó hả, muốn kéo cả đám chết chùm à?”

Đỗ Hiểu Mị bị hắn quát như thế mới biết mình nói sai, cắn cắn môi không phục, “Mặc kệ làm sao, em muốn trở về Thành phố G, chỉ có em mới có thể giúp anh.”

“Anh sẽ nghĩ cách để em mau chóng được điều về đây.” Lê Thiên Thần trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy nếu như có Đỗ Hiểu Mị ở bên thì hắn sẽ giảm bớt được những phiền nhiễu, ít nhất là hắn không cần phải tự mình đối phó với Bình An.

Mặc dù bây giờ hắn không còn khát vọng mãnh liệt với Bình An như trước kia nữa, nhưng hắn thật sự vẫn chưa muốn làm địch thủ trực diện với cô.

Đỗ Hiểu Mị nghe Lê Thiên Thần nói vậy thì trong tâm vẫn không hài lòng lắm, nhưng cũng biết là không nên ép hắn sát quá, “Được, em chờ tin anh nhé.”

Lê Thiên Thần cười an ủi ả vài câu mới cúp điện thoại.

Sau khi chính thức khởi công công trình cải tạo chung cư cũ, Bình An dồn phần lớn tinh lực vào nơi đây. Cô tự mình đến thuyết phục những hộ dân còn kiên quyết không chịu dời đi, đại đa số là đòi hỏi trao đổi một số quyền lợi nhất định, khi cảm thấy sẽ nhận được lợi ích lớn hơn sau khi cải tạo xong thì cũng đồng ý ký kết hiệp định trao đổi.

Chỉ có một hộ là nói cách nào cũng không chịu dời đi, bất kể có mang quyền lợi gì ra trao đổi thì cũng không đồng ý.

Bình An đã tìm hiểu cặn kẽ về căn hộ này. Chủ hộ là một quả phụ họ Lý đã góa chồng hơn hai mươi năm. Chồng bà chết là do tai nạn lao động, lúc đó bà đã dùng tiền bồi thường tai nạn để mua căn hộ hai phòng này. Bà có một cậu con trai, năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Ngay lúc đang chuẩn bị tìm việc làm để kiếm tiền hiếu kính mẹ tuổi già thì lại bị tai nạn xe cộ tháng trước, bây giờ còn đang nằm điều trị trong bệnh viện, cần một số tiền lớn để trang trải chi phí thuốc thang.

Căn hộ nhà Bác Lý cũng không phải là căn hộ bên trong chung cư, mà là căn hộ ngay mặt tiền đường Hào Tường. Bà lại đang mở quán mì, buôn bán cũng đắt hàng. Bà chính là dựa vào quán mì này để chống đỡ kinh tế cho gia đình, chứ không thì làm sao nuôi nấng một đứa con học được hết đại học được.

Giờ con trai bà lại bị thương nặng, càng cần phải kiếm tiền để chi trả viện phí, làm sao bà có thể bán quán mì này được, nhỡ đâu cậu con trai bà thật sự tàn phế thì sau này hai mẹ con bà lấy cái gì để ăn?

Sau khi Bình An cân nhắc tình huống gia đình nhà Bác Lý, cô đã nâng giá mua lại lên không ít, nhưng vẫn không thể làm cho Bác Lý hài lòng.

Bác Lý dù có vẻ là muốn làm giá cho thật cao, nhưng vì tình huống nhà bác thật sự là đáng thương nên Bình An cũng không đành lòng dùng phương pháp cứng rắn để ép buộc.

Tiến độ chậm chạp trong việc thu mua căn hộ đã khiến cho vài người lại bắt đầu có ý bất mãn với Bình An.

“Kế hoạch thu mua trì hoãn ngày nào là công ty tổn thất ngày ấy. Chúng ta đã cho nhà bác Lý điều kiện tốt hơn nhiều so với người khác rồi, bà ấy còn lấy lý do gì mà không chịu đi?” Trong cuộc họp quản lý cấp cao, Giám đốc Chu nêu nghi vấn.

“Lý do rất đơn giản, bởi vì cửa tiệm mặt tiền kia là của bà ấy, bà ấy có quyền không đi.” Lục Vân Đình nhàn nhạt quét mắt nhìn Giám đốc Chu một cái rồi mới quay sang nói với Bình An, “Bác Lý này có nói yêu cầu nào khác nữa không?”

“Chiều nay tự tôi sẽ đến đàm phán với bác Lý.” Bình An nói nhỏ.

Phương Hữu Lợi hỏi Lê Thiên Thần, “Việc đàm phán bên phía cậu thế nào rồi?”

Lê Thiên Thần phụ trách việc đàm phán loại hàng và giá cả vật liệu xây dựng, mấy hôm nay đang đàm phán với một số nhà cung cấp.

“Đã gần xong, hai công ty cung cấp vật liệu xây dựng này đều có chất lượng bảo đảm, giá tiền cũng tương đối thích hợp.” Lê Thiên Thần lấy ra bảng báo giá đã được in sẵn, đưa cho Phương Hữu Lợi xem.

“Ừ, Công ty VLXD Song Hải trước đây đã từng hợp tác với chúng ta, khá uy tín.” Phương Hữu Lợi gật gật đầu, coi như hài lòng với hai công ty đối tác được Lê Thiên Thần chọn.

Tiếp theo mọi người lại bàn đến các vấn đề về Trung tâm Thương mại lớn...

Lúc Lê Thiên Thần nghe thấy Bình An báo cáo chi tiết về các vấn đề ở Trung tâm Thương mại thì đáy mắt loáng qua một tia sáng quỷ dị, ánh mắt như vô tình lướt qua khuôn mặt Liên Kiến Ba.

Người này vẫn giữ nụ cười cửa miệng kỳ quái.

Buổi chiều, Bình An đến bệnh viện thành phố thăm con trai bác Lý, sẵn đó cũng tìm bác Lý đang ở trong bệnh viện chăm sóc con để đàm phán thêm.

Con trai bác Lý tên Lý Bằng, bị tai nạn xe cộ gãy mấy xương sườn, gãy xương đùi phải, chấn động não nhẹ. Vốn dĩ đã có một công việc rất tốt chờ anh đến thực tập, nhưng giờ đã bị bạn học khác thay vào. Hiện tại tâm trạng của cả hai mẹ con đều đang xuống rất thấp.

Trong khi công ty lại không thể nâng thêm giá tiền mua được nữa.

Bình An nói với bác Lý, “Bác Lý à, bây giờ bác cố giữ lấy quán mì thật ra là vì lo lắng cho cuộc sống tương lai của hai mẹ con đúng không. Thế con trai bác chẳng phải là vừa tối nghiệp đại học đó sao? Sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng sao lại lo không tìm được việc làm chứ. Nếu bác không yên tâm, sau này anh ấy cũng có thể đến làm việc tại công ty chúng tôi. Bác xem đi, nếu toàn bộ các khu nhà quanh đây đều bị phá hủy, chỉ còn lại mỗi cửa tiệm của bác, đi đến chỗ nào cũng toàn là bùn đất, khách hàng cũng đâu muốn đến tiệm của bác đúng không?

“Không bằng như vầy đi, bác bán cửa tiệm cho chúng tôi, chúng tôi đổi lại cho bác một căn hộ, đồng thời cũng cho bác thuê lại giá rẻ một cửa hàng mặt tiền để bác làm ăn, bác xem xem thế nào?” Bình An cười nói.

“Nhưng tôi không đủ tiền mua căn hộ.” Bác Lý nhăn nhó nói.

“Bác cứ lấy cửa hàng này đổi ngang một căn hộ của chúng tôi, chờ căn hộ cải tạo xong thì bác cũng cưới dâu được rồi.” Cửa hàng mặt tiền của bác Lý có vị trí rất đắc địa, tương lai cửa hiệu mặt tiền dưới lầu nhất định có giá hơn nhiều so với các căn chung cư ở trên.

Bác Lý cũng bắt đầu bị lung lạc, “Các cô trả lại cho tôi một căn hộ, rồi cho tôi mướn cửa hàng mặt tiền?”

“Giá thuê rất rẻ cho bác.” Bình An cười nói, “Nhưng mà nha, cháu nghĩ có khi đến lúc đó bác Lý không nỡ bung ra làm ăn đâu mà tình nguyện ở nhà trông cháu nội thôi.”

Bác Lý cười ha ha, “Vậy, vậy cô cũng đổi cho tôi thêm việc giới thiệu công ăn việc làm cho con trai tôi chứ?”

“Đúng, bác yên tâm, cháu đã xem qua thông tin về Lý Bằng rồi, anh ấy là sinh viên ưu tú, đến công ty nào người ta cũng nhận ngay thôi.” Bình An nói.

“Vậy... Vậy cô sẽ không lừa tôi chứ?” Bác Lý có hơi kích động.

Bình An trao đổi ánh mắt với Tạ Hồng Phương, thật may là đã bắt được nhược điểm trong lòng của bác Lý, “Chúng ta có thể ghi ra chi tiết trong hợp đồng, bác sẽ không sợ bị chúng tôi lừa.”

“Để... để tôi thương lượng với con trai một chút, ngày mai sẽ gọi điện thoại cho cô nhé.” Bác Lý nói.

“Tốt quá, vậy chúng tôi chờ điện thoại của bác.” Bình An cười gật đầu.

Sau khi giải quyết được chuyện bác Lý, Bình An mới phát hiện Lê Thiên Thần gần đây dường như khá im ắng, cô hỏi Tạ Hồng Phương, “Thu ký Tạ à, dạo này Lê Thiên Thần làm cái gì vậy?”

“Cái gì cũng không làm, trừ việc gặp gỡ với những người bên công ty vật liệu xây dựng thì cũng chỉ ở lại trong văn phòng.” Tạ Hồng Phương trả lời.

Bình An nhẹ chau đôi mày thanh tú, “Anh ta không đơn giản đâu, không biết còn đang âm mưu gì đấy.”

“Tôi sẽ kêu người chú ý.” Tạ Hồng Phương nói.

Cũng không phải vì Tạ Hồng Phương biết Bình An có thù hận với Lê Thiên Thần nên mới giúp cô, mà là vì bà cảm thấy Bình An là cấp trên của bà, và đang đấu đá kịch liệt với một cấp trên khác. Bà không giống những đồng nghiệp khác, khi chưa xác định ai thắng ai thua thì đều giữ thái độ trung lập. Bà đã nhìn Bình An lớn lên, sao lại cư xử với cô giống như những người khác được.

Đấu đá trong văn phòng chưa bao giờ cần phải hỏi lý do, cho nên bạn phải lợi dụng triệt để tất cả những mối quan hệ với các nhân viên kỳ cựu trong công ty, nên bà đã có sẵn một mạng lưới quan hệ cố định vững chắc có thể cung cấp các loại tin tức cho bà.

Sau mấy ngày, bác Lý cuối cùng đã ký hợp đồng mua bán trao đổi với Bình An. Nhưng lúc Bình An cảm thấy có thể thở phào một hơi thì dự án Trung tâm Thương mại mà cô phụ trách lại xảy ra chuyện.

Hơn nữa lại là vài sự kiện đồng thời xảy ra cùng một lúc, mặc dù không phải là những sự cố đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến tiến độ công trình. Bình An không còn cách nào khác là giao cho nhân viên cấp dưới phụ trách việc cải tạo chung cư cũ, còn mình thì tập trung tinh lực vào dự án Trung tâm Thương mại.

Sau đó, các thành viên HĐQT biểu quyết để Lê Thiên Thần thành người tổng phụ trách việc xây dựng cải tạo khu chung cư cũ, chính vì để giảm nhẹ lượng công việc cho Bình An.

Bình An rất bình tĩnh đón nhận quyết định này từ Phương Hữu Lợi, nhưng cô vẫn không nhịn được mà kêu Tạ Hồng Phương đi thăm dò xem đến tột cùng là ai ‘suy nghĩ’ giùm cô như thế, có thể nghĩ đến cả việc giảm nhẹ lượng công việc cho cô cơ đấy.

Cô vốn dĩ nghĩ là Lê Thiên Thần đang làm trò quỷ, không nghĩ đến người đó lại là Liên Kiến Ba.
Bình Luận (0)
Comment