Bình An Trọng Sinh

Chương 283

Vì mẹ con Ôn Nguyệt Nga còn ở trong biệt thự, Nghiêm Lôi Hải không muốn trông thấy mặt bọn họ nên dọn sang nhà Nghiêm lão phu nhân ở. Làm vậy cũng đúng, khỏi phải suốt ngày nhìn bộ mặt giả vờ giả vịt của Ôn Nguyệt Nga cho thêm phiền.

Để tránh hiểu lầm không cần thiết, Vu Tố Hà chuyển đến Phượng Hoàng Thành ở cùng vợ chồng Bình An. Cũng không phải vì không muốn để cho Ôn Nguyệt Nga hiểu lầm, mà là vì không muốn truyền thông có cớ để viết lung tung, nên bà mới tránh không ở dưới cùng một mái nhà với Nghiêm Lôi Hải.

“Hai ngày nay mệt không?” Buổi tối lúc đi ngủ, Nghiêm Túc ôm Bình An vào lòng dịu dàng hỏi cô, lo thân thể cô chịu không nổi mệt nhọc.

“Có phải làm lụng cực nhọc gì đâu mà mệt.” Bình An tìm một vị trí phù hợp trong lòng anh, thoải mái thở dài một tiếng, nhắm mắt lại an tâm nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

Ngón tay hơi nhám của Nghiêm Túc nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô, “Chuyện hai mẹ con kia em không cần nhúng tay nữa, kế tiếp cứ giao cho anh.”

Bình An mở mắt, kinh ngạc nhìn anh, “Là sao?”

“Chuyện thử DNA của Nghiêm Hân, chuyện cô ta gặp cha ruột, người khác thì không biết chứ em còn định gạt anh à?” Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô. Anh vốn đang cảm thấy lạ, Bình An biết Nghiêm Hân đẩy ngã mình xong thế mà lại tỏ ra thật bình tĩnh. Theo hiểu biết của anh về vợ yêu, cô ấy đâu phải là con mèo con không có móng vuốt. Hóa ra là trả thù sau lưng Nghiêm Hân.

“Dù em không làm vậy thì sớm muộn gì rồi ba anh cũng sẽ biết. Biết sớm thì tốt hơn biết trễ chứ, đúng không. Em làm vậy cũng không phải hoàn toàn vì báo thù.” Bình An vốn không định giấu Nghiêm Túc, nghe anh nói vậy thì nhếch môi mọng, cười híp mắt nói.

Nghiêm Túc cúi đầu hôn chụt một cái lên đôi môi đang vểnh lên thật cao của cô, “Hai ả kia bây giờ điều gì cũng có thể làm được, mấy ngày nay em đừng ra khỏi cửa, nếu muốn ra ngoài thì cũng nên nhờ mẹ đi cùng. Các chuyện khác cứ giao cho anh giải quyết.”

“Dạ!” Bình An cười đồng ý, dù sao việc cần làm cô đã làm rồi.

“Ngủ đi, ngày mai còn sang nhà ba em. Anh đưa em đi.” Ngày mai là Chủ nhật, hai người định qua nhà Phương Hữu Lợi. Lúc trước bị động thai, Bình An không có cho Phương Hữu Lợi biết, nên vừa rồi Phương Hữu Lợi gọi điện thoại lại hỏi sao mấy ngày qua ngay cả điện thoại cũng không gọi cho ông.

“Ừ.” Bình An nhẹ giọng đáp, một lần nữa nhắm mắt lại, ngửi hương vị quen thuộc trên người anh mà dần dần tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Bình An và Nghiêm Túc sang nhà Phương Hữu Lợi ăn cơm. Trình Vận cũng ở đây, hôm nay chị tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm.

Phương Hữu Lợi thấy sắc mặt Bình An tươi tỉnh mới tin là những chuyện xảy ra gần đây ở Nghiêm gia không ảnh hưởng đến cô.

Ông dùng ngôn ngữ nhạt nhẽo hỏi thăm sức khỏe Nghiêm Lôi Hải.

Nghiêm Túc trả lời, “Không có gì đáng ngại, bác sỹ nói chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là sẽ ổn.”

“Vậy là tốt rồi, sức khỏe rất quan trọng. Các con nên quan tâm ông ấy một chút, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi.” Phương Hữu Lợi nói.

“Dạ, tụi con biết.” Nghiêm Túc gật đầu.

Lúc sắp ăn cơm, Nghiêm Lôi Hải đột nhiên gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, báo là Ôn Nguyệt Nga đến nhà Nghiêm lão phu nhân quậy, muốn Nghiêm Túc sang đó hỗ trợ. Bình An cũng định đi cùng, nhưng Nghiêm Túc không muốn cô sang đó sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên bảo cô ở lại chỗ này.

Phương Hữu Lợi và Trình Vận cũng thấy cô nên ở lại đây là tốt nhất, đừng đi sang đó lỡ phát sinh xung đột gì với mẹ con Ôn Nguyệt Nga thì phiền.

Chờ Nghiêm Túc đi rồi Phương Hữu Lợi mới hỏi Bình An, “Thái độ ba chồng con thế nào? Trước đó đã để hết tài sản lại cho mẹ con Ôn Nguyệt Nga rồi mà, sao giờ đột nhiên lại phát hiện Nghiêm Hân không phải là con ruột vậy?”

Bình An cười cười, “Con nào biết được, đột nhiên lại lôi nhau đi thử DNA, mới phát hiện thì ra là nuôi con thay người khác hai mươi năm.”

“Ôn Nguyệt Nga đúng là một phụ nữ ghê gớm.” Trình Vận lắc đầu. Năm đó bà ta lợi dụng con gái ép Nghiêm Lôi Hải ly hôn với Vu Tố Hà, không ngờ đứa con đó lại không phải là con của Nghiêm Lôi Hải. Thật sự không đơn giản.

“Dù có ghê gớm đến mấy, lúc này cũng không còn biện pháp.” Bình An nói.

“Vậy cũng khó nói, chị thấy chưa chắc bà ta đã chịu ly hôn.” Dù Trình Vận không biết Ôn Nguyệt Nga, nhưng cứ nhìn phong cách làm việc của bà ta thì biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Nghiêm Lôi Hải dễ như vậy.

Bình An nói, “Dĩ nhiên là bà ta không muốn ly hôn rồi, nhưng bà ta không có quyền quyết định.”

Phương Hữu Lợi nói với Bình An, “Dù sao đây cũng là chuyện của người lớn, con không nên dính vào.”

“Dạ con biết.” Bình An cười gật đầu, sau đó đảo mắt một vòng nhìn Phương Hữu Lợi và Trình Vận, “Ba, Chị Vận, hai người khi nào thì kết hôn vậy?”

Đề tài này đúng là đổi cái rẹt 180 độ chẳng ăn nhập gì với phía trước, nên khiến cho cả Phương Hữu Lợi lẫn Trình Vận đều không phản ứng kịp, sửng sốt mất một lúc. Trình Vận cảm thấy hai má mình đột nhiên nóng ran, tức giận háy Bình An một cái, “Nói gì đó!”

Phương Hữu Lợi ý vị sâu xa nhìn Trình Vận, trong lòng cười khổ. Sự kiện mà hôm trước ông nói với Bình An, ông còn chưa tìm được cơ hội để nói với Trình Vận. Nếu như cô ấy để ý chuyện ông đã buộc ga-rô, vậy thì phải làm thế nào?

Bình An nhìn phản ứng của hai người, mừng rỡ cười he he, “Ba, con nói thật nha, sao động tác của ba lại chậm quá vậy, tới giờ còn chưa cầu hôn nữa? Hay là, cải lương không bằng bạo lực, làm liền giờ đi, con làm nhân chứng cho!”

Phương Hữu Lợi bật cười, “Còn đòi làm nhân chứng cơ đấy. Ăn cơm đi. Chuyện người lớn, con nít con nôi đừng xía vào.”

Trình Vận cúi đầu, nghe Phương Hữu Lợi nói vậy thì trong lòng xẹt qua một tia thất vọng.

Kết hôn ư... Thật ra chị cũng không lo lắng về việc này lắm. Chẳng qua, nếu một người đàn ông nguyện ý kết hôn với bạn, vậy thì có nghĩa là anh ấy muốn sống với bạn cả đời. Chị khó mà gặp được một người đàn ông nào tốt như Phương Hữu Lợi, đã chuẩn bị để sống cả đời với ông. Nhưng còn ông thì sao? Cũng chuẩn bị tốt rồi phải không?

Đột nhiên, chị bỗng trở nên lo được lo mất.

Trong đầu Bình An hơi hồ nghi, cảm thấy phản ứng của ba khá kỳ quái. Đừng nói là chưa nói với chị Vận sự kiện kia nha?

Nhưng cô cũng không hỏi rõ ngay lập tức mà nhịn lại, đổi sang đề tài khác.

Cơm nước xong, Bình An mới tìm cơ hội hỏi nhỏ Phương Hữu Lợi. Quả nhiên, chưa hề nói gì hết.

“Tốc độ lên đi chứ. Ba à, hay tối nay nói đi, lúc đưa chị Vận về thì cầu hôn luôn. Với lại con hỏi bác sỹ rồi, đàn ông buộc ga-rô vẫn có thể phẫu thuật phục hồi như cũ, hay là ba đến bệnh viện khám thử xem?” Bình An hạ giọng.

Khuôn mặt luôn tự nhiên ung dung của Phương Hữu Lợi lập tức hiện vẻ lúng túng, “Sắp làm ông ngoại đến nơi rồi chẳng lẽ còn muốn sinh con.”

Bình An quắc mắt dựng mày, “Sợ gì chứ. Người ta bảy tám mươi tuổi còn sinh con nữa kìa, ba cũng phải nghĩ cho chị Vận với chứ.”

“Rồi rồi rồi, mai ba sẽ đi hỏi bác sỹ.” Phương Hữu Lợi sợ con gái sẽ tiếp tục cảu nhảu càu nhàu, vội vàng đáp ứng.

“Tốt. Kêu đại ca Hồng đi cùng với ba đi, hay là để con đi với ba!” Bình An quyết định, sợ Phương Hữu Lợi chỉ nói qua loa cho có lệ với cô.

Phương Hữu Lợi cau mày lườm cô một cái, “Con còn không tin ba hả?”

“Con đang quan tâm ba đó nha.” Bình An cười he he.

Phương Hữu Lợi hừ một tiếng, “Để ba tự đi, kêu thằng nhóc Hà Tư Lâm kia kiểm tra, được chưa?”

“Được, được. Ba, con chờ tin ba đó nha.” Nếu là đi tìm Hà Tư Lâm, vậy thì không cần ai đi theo.

Nghiêm Túc sau khi từ Phương gia ra thì lái xe đến nhà Nghiêm lão phu nhân, còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói sắc nhọn của Ôn Nguyệt Nga đang la lối. Đơn giản chỉ vì lúc bà ta đến tìm Nghiêm Lôi Hải thì thấy Vu Tố Hà cũng ở đây nên lập tức không chấp nhận được mà mất lý trí chửi rủa om sòm.

Vu Tố Hà là do Nghiêm lão phu nhân kêu đến hồi sáng sớm.

Ôn Nguyệt Nga có thể om sòm ăn vạ với Nghiêm Lôi Hải, đó là do Nghiêm Lôi Hải gieo gió gặt bão. Nhưng Nghiêm Túc tuyệt đối không cho phép ả đàn bà này nhục mạ Vu Tố Hà một câu. Anh nghiêm mặt mở cửa ra, ánh mắt rét lạnh nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Xem ra bà không nhận thức rõ được thân phận của mình là gì. Ở Nghiêm gia chúng tôi, bà cùng lắm chỉ là một tình nhân trong bóng tối. Mấy năm qua dễ dãi với bà không phải vì nể mặt bà, mà là vì bà không có tư cách để cho tôi ra tay. Nếu bà để cho tôi nghe được một câu bất kính với mẹ tôi nữa, tôi sẽ tự tay ném bà ra ngoài.”

“Anh...” Mặt Ôn Nguyệt Nga tái xanh. Bà ta không sợ Nghiêm Lôi Hải, nhưng lại rất sợ Nghiêm Túc, đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo kia. Bà ta biết anh thật sự nói được là làm được.

“Lôi Hải, em gái tôi đi theo chú nhiều năm như vậy, dù không có của thì cũng có công, chẳng lẽ chú không thể tha thứ cho nó một lần, đừng làm lớn chuyện đến ly hôn được không? Như vậy nào có ích lợi gì cho Nghiêm gia đâu.” Cùng đi với Ôn Nguyệt Nga đến đây còn có Ôn Quốc Hoa, ông ta tới đây là để nói giúp cho Ôn Nguyệt Nga trước Nghiêm Lôi Hải.

Lần này Nghiêm Lôi Hải cũng rất kiên quyết. Thật ra ông ta cũng phân không rõ liệu có phải ông ta đã manh nha ý định thoát khỏi cuộc sống như thế này từ lâu rồi không. Từ khi biết Nghiêm Hân không phải là con mình, ý định ly hôn của ông ta chưa bao giờ dao động, “Không ly hôn, Nghiêm gia càng mất mặt hơn. Các người nói thẳng đi, thế nào mới bằng lòng ly hôn?”

“Chú phải biết là nếu ly hôn, tài sản vợ chồng sẽ phải chia đều, chẳng lẽ chú lại muốn thế?” Ôn Quốc Hoa thử thăm dò.

“Chia đều tài sản?” Nghiêm Lôi Hải cười, “Đừng mơ. Cho dù có đưa lên tòa án, một xu tôi cũng không cho các người.”

Ôn Nguyệt Nga nghe vậy lại lập tức kích động, “Vậy ông đừng hòng ly hôn!”

“Đâu phải do bà quyết định!” Nghiêm Lôi Hải hừ một tiếng, “Bà quên à, chúng ta có hợp đồng tiền hôn nhân. Hợp đồng lúc ấy ghi rõ, nếu tương lai có con, thì cho dù ly hôn cũng là chia đều với con cái. Con gái bà không phải là con tôi, bà dựa vào đâu mà muốn chia đều tài sản với tôi?”

Bà ta quên mất là có vụ hợp đồng tiền hôn nhân này! Ôn Nguyệt Nga biến sắc. Lúc ấy bà ta làm vậy chỉ vì muốn cho hai tên già mắc dịch kia nhìn, muốn chứng minh bà ta không phải kết hôn vì tài sản của Nghiêm gia. Khi đó bà ta thật sự không nghĩ mình và Nghiêm Lôi Hải sẽ ly hôn.

“Giữa chúng ta có cần phải đi đến bước này không? Nhất định phải lên tòa án sao?” Ôn Nguyệt Nga rưng rưng hỏi.

“Vậy thì đàm phán ly hôn. Tôi sẽ để lại biệt thự cho bà.” Nghiêm Lôi Hải thấp giọng nói.

“Được!” Ôn Nguyệt Nga cười lạnh một tiếng, “Tôi đồng ý với ông. Chúng ta ly hôn!”

Nghiêm Lôi Hải giật mình, không ngờ bà ta lại đồng ý nhanh như vậy, “Bà đồng ý?”

“Ừ, chờ hợp đồng soạn xong, chúng ta trực tiếp đến Phòng Luật sư ký tên ly hôn!” Ôn Nguyệt Nga đứng lên, mặt không thay đổi.

Nghiêm Túc khẽ nheo mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga. Ả đàn bà này đồng ý ngay như thế đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Không có âm mưu gì khác chứ?

Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia cũng nhìn nhau, không biết có thật là Ôn Nguyệt Nga lại dễ dàng đồng ý ly hôn vậy hay không? Chỉ có Vu Tố Hà là thản nhiên, xem việc này chẳng có liên quan gì đến mình.
Bình Luận (0)
Comment