Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 10

Thi giữa kỳ qua chưa bao lâu đã đến ngày 1/5, mọi người ai cũng bận rộn bàn bạc sẽ đi đâu chơi, suy cho cùng một kỳ nghỉ kéo dài tận bảy ngày đâu dễ dàng gì có được. Bình thường thứ bảy nào cũng phải cắp cặp học bù, chủ nhật cách tuần cũng phải học bù, hại mấy đứa nhỏ ở ký túc xá bọn tôi nhớ nhà da diết. Nhắc đến việc này mới nói, lúc huấn luyện quân sự vì nhớ nhà quá tôi từng khóc nữa, mặc dù chỉ hành động trong âm thầm ngoài tôi ra không người nào biết.

Người ta nói con gái cung Song Ngư cực kỳ thích khóc, tôi cảm thấy riêng với bản thân mình, câu này đúng một nửa. Hồi còn ở nhà, tôi là một cái “bao la lối” thứ thiệt (tiếng Quảng Đông chỉ những người thích khóc), chỉ cần anh trai tôi bắt nạt một chút, tôi đã mè nheo ngay tức khắc, mà anh tôi cũng từng nói thích nhất là nhìn bộ dạng khóc la của tôi, cho nên suốt ngày chọc phá tôi. Còn ở trường học, tôi rất ít khóc, dù có những lúc sắp khóc đến nơi, tôi cũng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, từ hồi mới đi nhà trẻ đã như thế rồi, tôi cũng không biết là vì sao nữa.

Ai ya, lại lạc đề rồi.

“Ngư mập, đứng lại ngay cho mình!” Miss perfect không hổ là miss perfect, bạn học Hồng Huy hai tay chống eo, quắc mắt nhìn tôi đã chuồn ra ngoài hành lang hét lớn.

Tôi mà nghe lời cậu ấy thật mới là có bệnh, thậm chí dù không có bệnh, một khi đứng lại chắc chắn sẽ bị cậu ấy đánh thành có bệnh.

“Ngư mập chết tiệt, đồ vong ân phụ nghĩa!” Lại tiếp tục gầm lên, “cậu ăn của mình, ở của mình, ngủ của mình, bây giờ lớn tướng rồi phải không? Không nghe lời mình? Dám phản mình?”

A lô, chị hai ơi, cậu có phải mẹ mình đâu, đừng có mà nói với mình những lời như vậy chứ! Hơn nữa chẳng phải chỉ ăn của một quả lê thôi à? Diễn sâu như thể mình bán thân cho cậu luôn không bằng?

“Ê! Cậu đừng đi qua đây!” Nhìn thấy dáng vẻ hung thần bát xát của người nào đó, tôi rên lên, “chị Huy, hình tượng, phải chú ý hình tượng!”

“Yên tâm đi, mình sẽ dạy dỗ cậu một cách đặc biệt cực kỳ có hình tượng.” Miss perfect nghiến răng, sau đó nhìn thấy La Trạc Kiệt vừa leo lên hết cầu thang, vậy là tự giác tạm đình chiến.

“Hôm nay đến sớm vậy?” Trong lúc nước sôi lửa bỏng này, tôi hận không thể nói thêm vài câu với cậu ấy ấy chứ.

“Ừ, xe số 22 đến sớm.” Trước đây tôi từng kể rồi nhỉ, La Trạc Kiệt là học sinh ngoại trú, vốn dĩ cậu ấy đạp xe đi học, nhưng sau vụ anh hùng lấy thân chắn xe bus đã chuyển sang dùng phương tiện giao thông công cộng luôn rồi.

Aizz, cái nào cũng tốt cả, cái nào cũng là bảo vệ môi trường...

Có lẽ vì thời gian của xe bus không ổn định, cậu ấy là người duy nhất trong lớp đi học trễ mà không bị cô chủ nhiệm trách phạt. Đương nhiên, ai cũng hiểu việc này còn có mối quan hệ cực kỳ lớn với thành tích học tập siêu tốt của cậu ấy nữa. Giả sử thành tích của cậu ấy giống như tôi, lại còn không an phận, cậu ấy đã bị cô chủ nhiệm kéo đi bắn chết từ lâu rồi.

“Nhìn thấy cậu, mình cứ tưởng sắp sửa vào lớp rồi.” Tôi pha trò với cậu ấy. Thật ra mục đích của tôi chẳng qua muốn câu giờ thôi, sao chuông còn chưa vang lên nữa? Mau cứu giùm cái mạng nhỏ này của tôi với!

La Trạc Kiệt bị câu nói của tôi chọc cho đỏ mặt, cho nên người cũng lẩn đi rất nhanh.

Sau đó...

“Chị Huy, mình biết sai rồi, mình không nên nói cậu bạo lực, thực ra cậu không hề bạo lực một chút xíu xiu nào, thật đấy!” Tôi tính toán để lời ăn tiếng nói của mình có sức thuyết phục một chút. “Người nào đó được trưởng thành dưới sự quan tâm thân thiết của cậu chắc chắn sẽ khỏe mạnh béo tốt! Chắc chắn thế! Cứ tin mình đi!” Tôi nói cực kỳ “chân thành”.

Thực ra người nào đó trong miệng tôi chính là Châu Chí Ngạn, bạn trai đương thời của chị Huy. Bây giờ hai người đang trong giai đoạn áp dụng chiến thuật đánh du kích, âm thầm chưa công khai, có điều trong lớp bao nhiêu người có thể biết đều đã biết cả rồi, nói thế nào đi nữa năng lực bà tám của lớp tôi hoàn toàn không thể xem thường được đâu.

Đầu đuôi sự việc là thế này, vừa nãy trong lúc tâm tình với bạn học Hồng Huy tôi không cẩn thận cười nhạo cậu ấy có một câu: “Cậu hung ác thế này, Châu Chí Ngạn đáng thương thật đấy!”

Vậy đấy, chỉ một câu nói đã dẫn đến màn đuổi giết nói trên.

“Chồng bánh bao ơi, cứu mình với!” Trong lúc bị vị nữ hiệp liên tiếp phát đòn tấn công, tôi chợt nhìn thấy Nghiên Bân từ lầu trên đi xuống, vậy là ba chân bốn cẳng chạy đến cầu cứu cậu ấy.

“Không phải chúng ta ly hôn rồi à? Cậu là người đề nghị trước nữa đấy.” Gương mặt Nghiên Bân viết hoa in đậm mấy chữ “liên quan gì đến mình.”

Hu hu, tôi sai rồi, tôi không nên cầu cứu một người chỉ biết bỏ đá xuống giếng không hiểu gì là đông lạnh tặng than, giúp người lấy phúc.

“Huhu, bánh bao mập chết tiệt, mình hận cậu!” Mình, căm, hận cậu!

“Ha ha, mình thay đổi chủ ý rồi,” hai mắt tôi sáng lên, sau đó lại nghe Nghiên Bân nói tiếp, “Hồng Huy, bọn mình hợp tác cùng ra tay đi!”

Hu hu, tôi biết mà, tôi không nên ôm ấp chút kỳ vọng nào vào nhân phẩm của cậu ấy cả.

Vậy là hiện trường náo nhiệt một người đánh một người bị đánh biến thành đánh hội đồng hai người đập một.

Nhưng mà, tại vì sao? Tại vì sao người bị tổn thương luôn luôn là tôi?

Bởi vì cậu quá lộn xộn. – trích lời chị hai Hồng Huy-

“Chị Anh, hai cậu ấy bắt nạt mình kìa!” Tôi lại chạy tìm chị Anh kêu khóc.

“Ha ha, không có đâu, chẳng qua hai cậu ấy thấy chọc ghẹo cậu rất vui thôi, gương mặt bánh bao của cậu đáng yêu lắm mà!” Chị Anh an ủi tôi.

Nhưng mà, đây là thể loại an ủi của hành tinh nào thế?

Chọc tôi chơi? Coi tôi như chó con hay mèo con đây?

Tôi là cá! Tôi là một con cá!

“Ngư mập đáng chết, ăn của mình, ở của mình, ngủ của mình...” Thảm rồi, thần lại đến rồi.

Nhìn kỹ, ra là Nghiên Bân, nếu một đánh một với cậu ấy tôi có thể đánh được, thế là gan của tôi chợt lớn ra.

Vậy mới nói, thực ra tôi là người theo chủ nghĩa hiếp lành sợ ác! Không cách nào phủ nhận điều này.

“Bánh bao mập chết tiệt, mình ăn của cậu, ở của cậu, ngủ của cậu lúc nào?” Tôi đứng lên, ra vẻ khí thế ngất trời, “kết hôn lâu thế rồi, tiền sinh hoạt một đồng cậu cũng không cho, ly hôn lâu thế rồi, tiền cấp dưỡng một xu cũng không có!”

“Cậu chính là ăn của mình, ở của mình, ngủ của mình! Mình đi tìm Hồng Huy làm thịt cậu!” Miệng lười khó chịu chưa kìa, lại còn dùng ánh mắt chém giết đến bạn học ngồi trước mặt tôi nữa chứ.

“Thì mình nhận thua được chưa.” Tôi lập tức xìu xuống như miếng bọt biển vắt khô nước, làm sao tôi đánh lại nữ hiệp Hồng Huy chứ.

“Ahaha, vậy thì tiểu thư đây sẽ đại nhân mở lượng khoan hồng, tha cho cậu lần này đấy!” Cái gọi là cáo mượn oai hùm cũng chỉ đến mức đó thôi.

“Ngư mập, cậu với La Trạc Kiệt ngồi phía trước quan hệ tốt lắm phải không? Vừa nãy nghe hai người nói chuyện, cậu ấy cười có vẻ vui lắm.” Buổi tối trên đường về lại ký túc xá, Nghiên Bân kéo tay tôi hỏi.

“Cậu thấy có khả năng đó không? Cậu thấy mình có quan hệ tốt với bạn nam nào trong lớp?” Tôi hỏi ngược lại, “với lại, người ta cười là cười bọn mình trẻ con đấy, đều tại cậu cả!”

“Xí!” Nghiên Bân rõ ràng không nghĩ thế, “mình thấy cậu với Đàm Kiện tốt thế còn gì.”

“Cậu thấy có bạn nữ nào trong lớp mà Đàm Kiện không đối tốt không?” Đúng là bó tay chấm com, tôi nhất định phải có quan hệ tốt với bạn nam nào trong lớp mới được à? “Không nói cái này nữa, 1/5 cậu định đi đâu chưa?”

Lúc này chuyển đề tài là một lựa chọn hoàn toàn, cực kỳ chính xác.

“Đến nhà cô mình, ở Cao Minh, ở đó vui lắm. Cậu đi cùng không?” Nghiên Bân hỏi.

“Được đấy, bao ăn ở bao tiền xe mình mới đi.” Tôi vui vẻ trả lời.

“Nằm mơ! Đi bộ đi rồi mình bao cậu tiền xe.” Biểu cảm trên mặt Nghiên Bân chính là kiểu ‘mình biết ngay mà’.

“Nhỏ nhen!” Tôi lè lưỡi, làm mặt quỷ với cậu ấy.

Buổi tối mùa hè, một cơn gió mát thổi qua làm mấy đứa vừa từ phòng học nóng như lò lửa bước ra chúng tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái, ngẩng đầu ngắm những vì sao nhấp nháy rải đầy trời, xem ra ngày mai thời tiết sẽ đẹp lắm đây!

Lại là chương trình trò chuyện đêm khuya ở ký túc xá.

“1/5 mọi người có hoạt động gì không?” Trưởng ký túc xá hỏi.

“Mình với Nghiên Bân về nhà gặp mặt người lớn! Ha ha...” Tôi đức ý nói.

“Ly hôn rồi còn gặp người lớn gì nữa?” Chị Huy mắc ói.

“Ai cần cậu lo!” Tôi mạnh miệng.

“Ngư mập, mời cậu lặp lại lần nữa?” Thế nào là không cần phát giận cũng khiến người ta rét run? Xem như tôi hiểu rồi đấy.

“Mình sai rồi!” Người xưa nói kẻ tức thời chính là trang tuấn kiệt.

“Ha ha, Ngư mập đúng là vô dụng.” Lại thêm một tên bỏ đá xuống giếng nữa xuất hiện.

“Gà rừng, cậu muốn chết phải không?” Bởi vì chưa mắc màn, nên tôi dễ dàng bước qua giường bên cạnh đánh người.

“Hu hu hu, Ngư mập mình sai rồi mà...” Người đang ăn hành nào đó vội vàng xin tha.

“Phía trên thử động đậy nữa xem xem!” Hồng Huy đại nhân không chịu nổi trạng thái rung lắc do giường trên gây ra nữa, lên tiếng.

Cho nên tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn bò về ổ của mình.

Hic, sợ ác thì tôi biết rồi, nhưng tại sao một cơ hội hiếp lành ông trời cũng không cho tôi là thế nào?

“Ha ha,” có vẻ trưởng phòng xem kịch vui cười cũng đủ rồi, “phòng bọn mình có cần tổ chức tiệc thịt nướng không?”

“Được đấy, mình đi với!” Vừa nghe có ăn tôi nhanh chóng sống dậy, “mình muốn ăn cánh gà nướng!”

“Nghe đến ăn cậu liền có tinh thần thế, thật không hổ là Ngư mập mà.” Có vẻ Hiểu San biết tôi không cách nào trèo qua giường đánh cậu ấy nữa, không kiêng nể gì lại chen vào.

“Gà rừng chết kia, ngày mai mình không tha cho cậu đâu!” Tôi nghiến răng, mặc dù sáng mai ngủ dậy chưa chắc tôi đã nhớ ra chuyện này, mà dù nhớ ra tôi cũng đã lười tính số với cậu ấy rồi.

“Được rồi, rốt cuộc mọi người muốn đi không?” Trưởng phòng hơi không hài lòng hỏi lại.

“Đi, sao lại không đi, ai không đi đứng dậy cho mình xem.” Miss perfect ra uy.

“Nhưng mà chỉ có con gái bọn mình thôi không vui tẹo nào, hay là rủ thêm mấy tên con trai nữa?” Nguyệt Nga đề nghị.

“Nghe hay, để ai đó tiên phong đi đầu đi!” Tôi ẩn ý nói.

“Ngư mập, cậu im ngay cho mình!” Quả nhiên, người nào đó xù lông rồi kìa.

“Được rồi mà, nói chuyện nghiêm chỉnh nào, rủ ai đi đây?” Đối với khả năng nói chuyện lạc đề của chúng tôi, Nghiên Bân hoàn toàn câm nín.

“Còn phải hỏi? Hồ Gia Lạc này!” Tôi nói, “rủ Thịt viên nhỏ nữa, rồi lại kéo thêm Lý Tự Phong.”

“Gọi Phùng Giai Trình luôn nhé?” Trưởng phòng nếu ý kiến.

“Không được! Đánh chết mình cũng không được!” Tôi thà không đi còn hơn.

“Hay là Đàm Kiện cũng được, dù sao mọi người cũng thân mà.” Chị Anh đề nghị.

“Mình không phản đối, cậu ấy biết cách khuấy động không khí lắm.” Người này tôi không có ý kiến ý cò gì cả.

“Vậy rủ La Trạc Kiệt nữa được không, mình thấy cậu ấy cũng được.” Tiểu Nghiên đúng là quá trâu, vừa nói chuyện điện thoại, vừa nói chuyện với chúng tôi.

Có điều ai mà không biết “cũng được” nghĩa là La Trạc Kiệt ngày ngày mang điện thoại của cậu ấy về nhà sạc pin giúp cơ chứ.

“Đừng mà, mọi người có ai thân với cậu ấy đâu.” Người này tôi thấy cực kỳ không cần thiết, trước hết không nói Lô Tiểu Nghiên rủ chẳng qua để cảm ơn người ta hàng ngày giúp cậu ấy sạc pin điện thoại, làm một chuyển thuận nước đẩy thuyền cũng chẳng hề gì, nhưng quan trọng những người khác trong phòng tôi chẳng một ai quen thân với La Trạc Kiệt hết, đến lúc đó bơ cậu ấy là chuyện nhỏ (tội nghiệp chàng trai ấy), sợ là sợ thêm cậu ấy mọi người lại mất tự nhiên, đi chơi cũng chẳng vui.

“Đúng thế, không thân mà gọi cậu ấy vào, thấy quái quái sao ấy.” Vân cũng không đồng ý.

“Hay là rủ Lương Chí với Ngô Chí Kiên đi.” Hồng Huy đột ngột lên tiếng, “các cậu ấy vui tính lắm, không sợ không khí ngượng ngập đâu.”

Phải rồi, suýt nữa quên mất, vậy là tôi vội vàng mở miệng: “Nếu vậy chi bằng bọn mình gọi cả Châu Chí Ngạn nữa, dù sao ba người này cũng thường đi chung với nhau, chỉ gọi hai người trong nhóm sợ không hay lắm?” Nhìn đi, tôi thông minh biết mấy.

“Cần thêm ai nữa không? Không có thì tạm thời xác định là mấy cậu ấy nhé.” Trưởng phòng kết luận.

“Nghĩ ra ai khác lại bàn tiếp, ngày mai bọn mình hỏi xem các cậu ấy đi hay không đã.” Tôi nói.

“A Lạc với Thịt viên nhỏ để mình hỏi cho,” trưởng phòng vạch ra phương án thăm dò tình hình, “nhóm ba người kia do Hồng Huy phụ trách, về Đàm Kiện, A Ngư cậu khá thân với cậu ấy nhỉ?” Được rồi, phân công nhiệm vụ hoàn tất.

Tại sao mọi người cứ nghĩ rằng tôi với tên mập chết tiệt kia thân thiết lắm? Không hề thân thiết một chút nào cả!

Nhưng mà, thôi, ngày mai hỏi một câu là được, cậu ấy không đi là tốt nhất!
Bình Luận (0)
Comment