Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 14

Chọn ban nào là đề tài hót hòn họt những ngày gần đây của lớp.

Trong giờ học có người bàn, hết giờ học có người bàn, ăn cơm có người bàn, đi lấy nước có người bàn, đến cả hội đàm mỗi đêm cũng không thiếu buổi nào, làm tôi ngay cả một cơ hội né tránh cũng không có.

Tiểu Nghiên, Nhạn và Hiểu San đều quyết định sẽ chọn Hóa học, các cậu ấy nói không dám chọn Vật lý.

Tử Hoa phòng tôi mới là người chọn Vật lý, có lúc tôi thật sự phục cậu ấy sát đất. Trước nay cậu ấy luôn kiên trì không biết mệt mỏi dù kết quả đạt được chẳng đáng bao nhiêu, hơn nữa lại chưa từng dao động. Nếu đổi cho tôi, có lẽ tôi đã sụp đổ từ lâu rồi.

Nguyệt Nga và Hồng Huy đều chọn Chính trị, cũng là lựa chọn vạn bất đắt dĩ mà thôi. Ban Tự nhiên gì đó, ngay cả đủ điểm qua môn cũng nào phải chuyện dễ dàng.

Quyết định cuối cùng của Anh là Sinh vật, thực ra làm lại mọi thứ từ đầu cũng là việc tốt, thay đổi hoàn cảnh mới, có thể tâm trạng sẽ khác, dù thế nào đi nữa việc dồn nén cảm xúc của bản thân cũng không phải một điều nên làm.

Nghiên Bân vẫn đang “bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước” Chính trị và Hóa học. Mặc dù cậu ấy học tốt những môn Xã hội, nhưng ban Tự nhiên cũng không hề kém. Chọn ban không nhất định phải chọn theo sở trường, suy cho cùng về lâu dài mà nói, ban Tự  nhiên có ưu thế hơn ban Xã hội: tỉ lệ tuyển sinh đại học của ban Tự nhiên tương đối nhiều, điểm trúng tuyển của ban Tự nhiên cũng thường thấp hơn ban Xã hội, hơn nữa học sinh ban Tự nhiên lại có nhiều chuyên ngành để lựa chọn hơn. Nói trắng ra là thế này, một số trường đại học cho phép học sinh ban Tự nhiên có thể chọn chuyên ngành Xã hội, nhưng không một trường nào chấp nhận học sinh Xã hội lựa chọn chuyên ngành của ban Tự nhiên cả.

Riêng tôi ấy à, không phải Chính trị thì là Lịch sử, thành tích môn Lịch sử của tôi trước giờ luôn tốt hơn môn Chính trị, nhưng có vẻ Chính trị lại có tương lai hơn, chuyên ngành đại học của học sinh học Lịch sử bị giới hạn khá nhiều so với Chính trị. Một việc quan trọng hơn nữa là, Chính trị là lớp Thực nghiệm, điều đó đồng nghĩa với chất lượng giáo viên và môi trường học tập tốt hơn.

Đàm Kiện và đôi bạn cùng bàn phía trước tôi đều chọn Vật lý. Có điều suy nghĩ một chút sẽ thấy, việc các cậu ấy lựa chọn thế nào thực ra cũng chẳng ảnh hưởng mấy, vàng thật đi đến đâu cũng sẽ phát sáng thôi. Có lẽ phần đông các cậu ấy lựa chọn Vật lý là vì nhắm vào “tấm bảng vàng” lớp Thực nghiệm, đối thủ cạnh tranh của các cậu ấy hẳn đều tập họp về đây. Tôi nghĩ, những nhân vật “cao thủ võ lâm” của hai lớp Thực nghiệm 1 và Thực nghiệm 2 chắn chắn sẽ có mặt trong lớp Thực nghiệm Vật lý này, sức hấp dẫn của nó là điều lớp Thực nghiệm ban Xã hội không cách nào sánh nổi, đến lúc đó không nghi ngờ gì là một cuộc chiến nghẹt thở đây.

Chọn ban đương nhiên phải chọn, nhưng việc học tất nhiên không thể bỏ bê.

Sáng nay các thầy cô trong trường được mời tham gia hội giảng, chỉ cần không phải giáo viên mới về trường đều đã đi cả, ngay cả phòng giáo viên cũng trống trải, vắng tanh.

Thế là, tiết 1 tiết 2 - hai tiết đôi môn Toán, giải đề thi, tiết 3 – môn Hóa, giải đề thi, tiết 4 giải đề thi.

Tôi ngất, hết một buổi sáng giải đề thi cũng thôi đi, tại sao chỉ toàn đề thi của mấy môn ban Tự nhiên? Lỡ như tôi đau buồn quá buổi trưa không nuốt nổi cơm thì làm thế nào? Muốn giảm cân cũng không nên giảm theo cách này chứ! Tôi muốn gầm lên quá đi mà.

Tiết 1, ngủ; tiết 2, lật ra phía sau tờ đề thi xem có bài nào tôi biết làm không, viết đại vài chữ; chuông hết tiết vừa vang lên, tôi nhanh nhẹn cầm bút và đề dứng dậy, đi thu bài thôi.

“Câu trắc nghiệm thứ nhất chọn A, câu trắc nghiệm thứ hai chọn C… câu điền vào chỗ trống thứ nhất đáp án là 56, câu thứ hai là…” vừa thu bài tôi vừa tranh thủ copy bài làm của người khác. Sắc thái biểu cảm của quần chúng nhân dân tổ bốn đối với hành động “cóp nhặt tinh hoa người khác” của tôi, đi từ ngạc nhiên đến khinh bỉ, từ khinh bỉ đến câm nín, từ câm nín đến hoàn toàn không có cảm xúc.

Sau khi chép đầy bài thi của mình, tôi sắp lại tập bài thi rồi mang đến nộp cho Đới Sinh ở tổ hai, cán sự môn Toán đương nhiệm của lớp.

Bạn thắc mắc về La Trạc Kiệt? Từ sau vụ tai nạn cậu ấy bị thay thế lâu rồi.

“Cá mập, cậu chỉ có chút tài năng đó thôi à?” Rõ như ban ngày, bạn học Nghiên Bân ngồi sau lưng Đới Sinh cực kỳ khinh bỉ hành vi lúc nãy của tôi.

“Có phải cậu không biết mình kém tắm môn Toán đâu, mình hết cách rồi mà!” Tôi vô cùng bất lực đáp.

“Chứ không phải vì cậu lười? Lại còn nhiều lý do lý trấu như vậy!” Nghiên Bân hận sắc không rèn được thành thép, biểu cảm nhìn tôi.

“Biết là được rồi, đừng nói ra chứ ~~~” Tôi phát hiện ra một điều, hình như da mặt tôi càng lúc càng dày rồi.

“Cậu đang xem gì đấy?” Nhìn thấy trên bàn học của Nghiên Bân có sự xuất hiện của một quyển sách nửa milimet quan hệ với môn Toán cũng không có, lại còn đang để mở, xem ra đã bắt đầu đọc từ lúc trong tiết rồi.

“Giải đề xong buồn quá, nên mượn tạm sách của Nguyệt Nga giết thời gian ấy mà.” Người nào đó cực kỳ làm màu nói.

“Ê, nhích siêu vòng 3 của cậu ra một chút, mình cũng muốn xem.” Tôi ngồi xuống ghế của Nghiên Bân, thuận thế đầy cậu ấy ép vào trong.

“Này, biến đi, ai mới là siêu vòng 3 hả?” Hiển nhiên, cậu ấy đánh không lại một đứa cướp ngày như tôi.

“Horoscope à? Mình xem với, cung Song Ngư ở đâu vậy?” Vừa nhìn thấy tên quyển sách, tôi liền trực tiếp không để ý tới kháng nghị của Nghiên Bân.

“Cung Song Ngư: người thuộc cung Bảo Bình đã yêu thầm bạn từ lâu, có điều bạn chưa phát hiện ra mà thôi.” Tôi đọc thành tiếng, “cung Bảo Bình hả? Bánh bao mập, sách nói cậu đã yêu thầm mình từ lâu, mình biết ngay mà! Cậu cứ nói ra đi, mình nhất định sẽ không… đồng ý với cậu đâu! Ha ha~~~”

Chòm sao gì đấy, thực ra tôi không tin tưởng lắm, cũng không hẳn tôi không mê tín, suy cho cùng tôi là người đến từ nông thôn, từ nhỏ đã tiếp nhận ít nhiều tư tưởng Phật giáo dù sao cũng có ảnh hưởng. Có điều cách đoán vận mệnh theo kiểu phương Tây, không phải được dựa vào bản lĩnh của người phương Tây để tính toán ra sao? Tôi là người Trung Quốc, tin vào cái này còn không bằng cầm 10 đồng ra chân cầu vượt xem một quẻ bói.

Nhưng mà Nghiên Bân cung Bảo Bình, không có lý gì không lấy đó cười cậu ấy một trận.

“Ai thèm yêu thầm cậu? Có mù mới thích cậu ấy?” Nghiên Bân nổi giận rồi.

“Ha ha~~~ có người tỏ tình thất bại, thẹn quá hóa giận kìa!” Tôi tiếp tục rỗi hơi chế giễu cậu ấy.

“Cậu, cút ngay cho mình!” Thế là, núi lửa đã bùng phát.

“La la la~~ mình đi đây, đừng nhớ nhung mình nhé!” người tức thời là trang tuấn kiệt, đến nước này còn không đánh bài chuồn đúng là kẻ ngốc, cho nên tôi cuỗm quyển sách trên bàn, vừa đi về chỗ vừa ngoảnh đầu lại tặng cậu ấy một nụ hôn gió.

“Cá mập chết tiệt!!!” Cho nên, người nào đó phát điên hoàn toàn rồi đấy.

Về chỗ ngồi, nhìn tôi đang mặt mày hơn hở, Anh hỏi: “Cậu lại bắt nạt Nghiên Bân à?”

“Bây giờ không bắt nạt sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Tôi hơi buồn buồn đáp, “Anh, lại đây, tụi mình cùng đọc sách.” Dứt lời, tôi đặt quyển sách ra giữa bàn, “mình nhớ cậu với mình cùng thuộc cung Song Ngư đúng không?”

Tôi lật đến trang cung Song Ngư, “cung Song Ngư, cung hoàng đạo vì tình yêu mà sinh ra, là cung trọng sắc khinh bạn nhất.” Tôi đọc thành tiếng một câu trong sách.

“Anh, cậu sẽ như thế à? Mình nghĩ mình không như thế đâu!” Tôi đưa mắt nhìn bạn cùng bàn thân mến của mình, có vẻ cậu ấy tin vào cung hoàng đạo lắm.

“Không biết nữa, bây giờ vẫn chưa gặp được người đó mà!” Anh cũng nhìn tôi, “đợi cậu tìm được người đó rồi, đừng để mình biết cậu là người như thế đấy.”

“Ha ha, không đời nào, mình luôn cho rằng bạn bè đáng quý hơn người yêu.” Lời một bài hát của nhóm Twins nói thế.

“Hai cậu đang xem gì thế?” La Trạc Kiệt vốn đang ngồi nghiêng người, liền quay đầu ra sau.

“Cung hoàng đạo,” tôi nói, “à phải rồi, cậu thuộc cung gì?” Tôi xin thề, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi.

“Mình không biết.” Cậu ấy rất thành thật.

“Vậy ngày sinh dương lịch của cậu là bao nhiêu? Mình tra giúp cậu.” Xem ra, La Trạc Kiệt cậu ấy cũng có vẻ hứng thú lắm.

“Ngày 18 tháng 2!” Cậu ấy đáp.

“Ngày 18 tháng 2? Hình như cũng là Song Ngư nhỉ?” Tôi nghĩ ngợi một lúc, sau đó quay đầu hỏi, “đúng không, Anh?”

“Chắc thế!” Anh hình như cũng không chắc chắn lắm.

“Thế thì ba chúng ta là ba con cá rồi, cung Song Ngư, ‘vì tình yêu mà sinh ra, trọng sắc khinh bạn’, cậu thảm rồi.” Tôi nói đùa với cậu ấy.

Cậu ấy không nói gì. Có điều không biết tại sao, lúc tôi nói chuyện, vừa khéo đối diện với tầm mắt cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy…

Nói thế nào nhỉ? Nó là lạ thế nào ấy, như thể trái tim tôi suýt nữa đã lỡ một nhịp vậy.

“Ế? Không đúng, ngày 18 tháng 2 là cung Bảo Bình chứ!” Anh đưa tay chỉ một trang nào đó trong quyển sách.

“Ừ nhỉ,” tôi nhìn chỗ Anh chỉ, “cung Bảo Bình là cung hoàng đạo lý trí nhất, cách nhau 2 ngày thôi mà tính cách khác biệt nhiều thế?” Tôi hơi ngượng ngập nói với La Trạc Kiệt.

“Reng reng reng ~~~” Chuông vào tiết chợt vang lên.

Thế là cậu ấy xoay người lên, mở tờ đề thi môn Hóa trên bàn ra, bắt đầu làm bài.

Anh đẩy quyển sách trả lại tôi, nói: “Vào lớp rồi, mau cất đi!”

“Mình muốn xem nữa, cậu làm bài trước đi, làm xong cho mình chép ^_^” Tôi đặc biệt không biết xấu hổ tuyên bố.

“Cũng được!” Anh quả đúng là người tốt!!!

Tôi lật đến trang các cung hoàng đạo, ánh mắt dán vào hàng chữ “cung Song Ngư: người thuộc cung Bảo Bình đã yêu thầm bạn từ lâu, có điều bạn chưa phát hiện ra mà thôi” ngơ luôn.

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng người nào đó ngồi trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn Anh miệt mài chăm chỉ bên cạnh, chợt nhớ đến trận bóng rổ lần trước.

Cung Bảo Bình, La Trạc Kiệt; cung Song Ngư, Anh; yêu thầm?!

Ô la la, cực kỳ tốt!

Và thế là tôi đã tổng kết được một kết luận khiến tôi vô cùng hài lòng. (từng gặp người chậm chạp, nhưng chưa từng gặp người nào ngốc đến mức này!!!)

Vậy là năm lớp 11, lúc người nào đó nói với người nào đó có người nào đó đang thích người nào đó, người nào đó hoàn toàn hóa đá luôn. N con quạ đen bay qua đầu người nào đó, hãy còn để lại vô số âm thanh vang vọng: đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc (chú ý: người nào đó ở đây là 3 người khác nhau.)
Bình Luận (0)
Comment