Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 33

Đến tận đêm Bình an ngày 24, tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn nào của cậu ấy. Dù chẳng phải việc gì bất ngờ, tôi vẫn không cách nào bảo mình không được thất vọng.

Buổi tối tôi kéo Hồng Huy ra sân thể dục, sau đó xoay người rời khỏi, không thèm để ý hai người kia đứng đó anh anh em em.

Thất vọng không? Nếu ban đầu không có mong đợi, vậy thì bây giờ sẽ không có loại cảm giác này nhỉ? Vậy nên, Châu Chí Ngạn, đều do cậu mà ra cả đấy!

Qua hôm sau người nào đó mới gửi tin nhắn: “Kiệt: Giáng sinh vui vẻ!” Tôi ngẩn người một lúc, lần đầu tiên không hề do dự xóa luôn tin nhắn. Nhưng giây trước vừa xóa xong, giây sau lại cảm thấy hối hận. Thôi, hồi âm cho cậu ấy vậy.

“Cá, hết giờ giải lao rồi, nhanh nhanh bắt tay vào việc thôi!” Vương Doanh Chi xuất hiện, chặn đứng mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu tôi, kéo tôi từ trên ghế đứng dậy.

“Được rồi mà, mình đến đây!” Tôi chậm chạp chạy đến nhập đội với mọi người.

“Cậu được đấy Cá, mình còn tưởng cậu sẽ lười biếng, nên đã vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để tổng động viên cậu nữa. Àizz, thật là phí phạm tình cảm của mình.” Tập xong, cả đám chúng tôi kéo về ký túc xá, Vương Doanh Chi hài hước đùa.

“Hay là ngày mai lúc tập mình tranh thủ thời gian để lười biếng cho cậu có chút cảm giác thành tựu. Cậu thấy được không?” Tôi không sợ chết nói.

“Cậu dám?! Ngày mốt phải ra chiến trường rồi, mai là buổi tập cuối cùng, tốt nhất cậu đừng có giở chứng với mình!” Vương Doanh Chi hung ác trừng mắt với tôi, có thể vào được vòng trong hay không rất là khó khăn, giả sử bởi vì tôi… Sặc, hậu quả gì đó, tôi không nên nghĩ nữa thì hơn.

“Biết rồi, biết rồi.” Tôi tùy tiện phất tay, thờ ơ đáp.

Tôi không thèm làm kẻ phá bĩnh đâu, ai muốn gây chuyện dở hơi trước mặt người mình thích chứ? Haizz, sao tôi chỉ có chút bản lĩnh xoàng này vậy? Lẽ ra tôi phải triệt để phát huy bản tính lười biếng trời sinh của mình mới đúng chứ!

Có cảm giác ngay cả sao trên trời cũng đang cười vào nỗi đau của tôi?

Haizz, không nghĩ nữa đâu, về phòng tắm rửa chui vào chăn đi ngủ cho rồi.

………

Chương trình văn nghệ đón năm mới đáng sợ. 

Tôi ngồi ở hàng ghế khán giả nhìn một lượt danh sách biểu diễn, chúng tôi là tiết mục thứ 12, cũng là tiết mục cuối cùng, nói dễ nghe là trình diễn phía sau, nói khó nghe chính là gặp xui xẻo. Mấy tiết mục đầu tiên mọi người còn có nhẫn nại ngồi xem, đến tàn cuộc chắc chỉ còn mấy hàng ghế trống, mà những người ở lại, có chăng cũng đã ù tai hoa mắt hết rồi!

Tôi thở ra một hơi dài thườn thượt, bỏ đi, ít người cũng tốt, xem như không phải mất mặt quá nhiều, lát nữa chúng tôi còn phải trang điểm, mặc váy cơ. Từ khi tốt nghiệp Tiểu học tôi đã từ bỏ việc mặc váy rồi, lại thêm lần đầu tập tành trang điểm. Đúng xấu hổ không dám nhìn ai luôn.

Tiết mục của lớp Thực nghiệm 2 ở vị trí thứ 5, tiểu phẩm parody Bạch Tuyết và bảy chú lùn. Cá nhân tôi cho rằng Bạch tuyết bản dung tục này cũng khá thích hợp, ăn điểm ở chỗ có nhiều tình tiết có thể khai thác để gây cười.

Trong câu chuyện của các cậu ấy, công chúa Bạch Tuyết chính là bạn học Hắc muội – Hắc mỹ nhân trong truyền thuyết (tự phong), chỉ có quần áo và răng là trắng. Nhân vật Hoàng hậu ấy à, theo lời người dẫn chuyện là một quý phu nhân cao quý đoan chính, có điều người diễn vai này lại là Hoàng Sinh chỉ cao 1mét 61, hơn nữa lại có xu hướng tiếp tục phát triển mạnh theo bề ngang. Xem xem dáng vẻ ấm ức của cậu ấy, nếu là trước đây, hẳn tôi sẽ gặp chuyện bất bình mà lên tiếng: “Đừng có giở trò bắt nạt người thật thà!” Chẳng qua, bây giờ tôi biết bộ mặt thật của cậu ấy rồi, ở lớp Thực nghiệm 2 đó, thật thà chỉ là mây trôi thôi. Bảy chú lùn là bảy bạn nam cao to 1 mét 75 trở lên, tên họ La cũng có một chân. Nhân vật Hoàng tử càng không cần nhắc đến nữa, chính là chàng trai họ Viên vừa mập vừa lùn mà theo lời người dẫn chuyện là vô cùng anh tuấn nho nhã, phóng khoảng phong lưu… Thật nghe mà muốn trào bọt mép.

Kịch bản hỗn loạn như sau: công chúa Bạch Tuyết tự luyến lại tham ăn, ăn nhầm chó săn của gã thợ săn nên bị đuổi giết. Công chúa chạy lạc vào nhà bảy chú lùn, càn quét toàn bộ đồ ăn thức uống trong nhà, lại còn lười biếng không chịu đi, sống chết bám dính lấy một chú lùn trong số đó, kết quả chú lùn tức quá hạ thuốc độc cho chết, qua mấy ngày mấy đêm Công chúa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nên tự động tỉnh dậy (không phải cô ấy bị hạ độc chết rồi sao?!), không ngại đạp vỡ hình tượng công chúa của mình, ăn như sói đói. Bởi vì gương thần bảo mình mập nên Hoàng hậu bỏ nhà ra đi, suýt nữa đã bị ngựa của Hoàng tử giẫm chết trên đường, thế là hai người nảy sinh tình yêu sét đánh…. lược bỏ 1000 chữ.

Kịch bản dung tục, lời thoại thô bỉ, nhưng lại nhận được tràn pháo tay cực kỳ nồng nhiệt của khán giả bên dưới kèm vô số cái chau mày của ban giám khảo. Tôi có nên nói quả không hổ danh là lớp Thực nghiệm 2 không nhỉ? Không cố ý lấy lòng giáo viên, chỉ làm điều mình thích. Sự kiêu ngạo của các cậu ấy, so với lớp tôi làm gì cũng cẩn thận dè dặt từng chút thật là một sự tương phản mạnh mẽ!

Nhưng là tôi không hiểu nổi, các cậu ấy như thế liệu có qua được vòng này không? Tôi thấy giáo viên nghệ thuật phụ trách chấm thi vòng 1 tuy rằng rất trẻ tuổi thời trang, nhưng ngược lại chẳng có địa vị mấy trong trường, lẽ nào cô không sợ các vị lãnh đạo sếp sòng hay sao? Nếu không sợ, tôi chỉ có thể nói bái phục mà thôi. 

“Đi thôi Cá, bọn mình ra hậu trường chuẩn bị một chút.” Vương Doanh Chi lên tiếng nhắc nhở một kẻ đang ngẩn người.

“Ừ, đi liền đây.” Tôi có phản ứng ngay lập tức. Ừ phải, tiết mục của chúng tôi không được xảy ra bất kỳ bug nào đâu!

Lúc chúng tôi ra sau hậu trường, trùng hợp đi ngang La Trạc Kiệt vừa ló đầu ra, tôi cười với cậu ấy một nụ cười cứng đơ như rô bốt, thực ra từ lúc di chuyển về phía hậu trường, tôi đã bắt đầu căng thẳng đến sắp cười không nổi rồi.

“Quào, nhìn không ra cậu bốc lửa thế này đấy Cá, bình thường đừng mặc mấy bộ quần áo rộng thùng tình nữa, cũng phải show ra một ít chứ!” Vì phòng thay đồ chỉ có mấy người chúng tôi, nên mọi người cởi đồ thay tại chỗ luôn.

“Cậu ghen tỵ chứ gì?” Tôi đánh mắt nhìn bánh bao của yêu quái nào đó, sâu xa hỏi lại.

“Ê Cá, cậu bắt nạt mình!” Yêu quái nào đó tác quái. Phải đấy, mình bắt nạt cậu đấy, ai bảo cậu lớn tiếng thế làm gì, lỡ như người đứng ngoài nghe thấy thì sao. Theo quan sát của tôi, hiệu quả cách âm của phòng thay đồ này chẳng tốt được đến đâu đâu.

“Quào, cậu trang điểm xong nhìn già dặn lắm luôn!” Tôi lấn đến trước gương ngắm nghía một hồi. Mẹ ơi! Người này là ai đây? Nhìn gian gian thế này?

Chắc chắn do yêu quái nào đó cố ý!!! Tôi bực bội trừng mắt với cậu ấy.

“Cá, cậu yên tâm đi, mình đã bảo Thu mang máy chụp hình đợi sẵn ngoài đó rồi, nhất định sẽ chụp cho cậu những tấm đẹp nhất.” Rồi đem lại bán lại cho người nào đó chứ gì? Mình không tin cậu không có suy nghĩ này!

“Không chụp được không?” Tôi giãy chết kì kèo. Đúng là báo thù trắng trợn mà!

“Thế sao được? ‘Mọi người’ ai cũng muốn xem mà, phải không Châu Mẫn?” Nếu như ‘mọi người’ trong miệng cậu thật sự là ‘mọi người’, mình hy sinh một chút để ai nấy được vui vẻ cũng không sao. Chẳng qua ai biết được những tấm hình này cuối cùng sẽ lạc trôi về tay ai chứ?

“À mà không ngờ trang điểm mặc váy xong bạn Cá của chúng ta lại xinh đẹp thế này, bình thường nhớ trang điểm nhé.” Châu Mẫn không hiểu được âm mưu độc ác của yêu quái nào đó, vui vẻ phụ họa thêm vào.

“Các cậu bỏ qua cho mình đi.” Bảo tôi ngày nào cũng trang điểm mặc váy? Nghĩa là ngày nào cũng phải dậy sớm ít nhất nửa tiếng? Trừ phi tôi chết! Đánh chết tôi cũng không làm.

“Đến tiết mục thứ 11 rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa? Lát nữa phải lên sân khấu rồi đấy.” Vương Doanh Chi len lén đến trước sân khấu quan sát.

“Mình căng thẳng muốn chết đây!” Ngón tay Châu Mẫn run run bấu vào cánh tay tôi, cảm giác chỉ có một chữ: đau.

“Không sao đâu, chắc giờ mọi người cũng giải tán gần hết rồi, thoải mái chút đi.” Thực ra chính tôi cũng căng thẳng lắm.

“Đến lớp mình rồi, đi thôi.” Vương Doanh Chi hăng hái dẫn đầu.

“Ừ, tiến lên.” Tôi cầm hờ tay Châu Mẫn, trong bài biểu diễn tôi với cậu ấy là một cặp, cần phải phối hợp lẫn nhau.

Chúng tôi theo thứ tự bước lên sân khấu, đứng vào vị trí đã tập, im lặng chờ nhạc nền vang lên.

Tôi nhìn thẳng vào Châu Mẫn đứng trước mình, một là để phối hợp ăn ý với cậu ấy, hai là vì tôi không dám nhìn xuống khán giả bên dưới, tôi sợ vừa nhìn xuống chân tôi đã mềm nhũn ra.

“Mùa xuân năm 1979…” Bắt đầu rồi, bài hát này cho dù nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, chân tôi vẫn có một loại kích động muốn khụy xuống.

Kiễng hai chân lên, tà váy và dải lụa ruy băng nhẹ nhàng chuyển động theo từng động tác. 

Nhạc nền chầm chậm. Tôi ước lượng thời gian, vừa kiễng chân xoay vòng vừa nhịp nhàng tạo hình thành vòng tròn lớn với mọi người.

Nhẹ nhàng vẫy dải ruy băng, toàn đội hình ăn ý gần ý cùng lúc tách nhau ra, sau đó lại họp thành một vòng tròn thống nhất, vừa thực hiện động tác với dải ruy băng vừa hết sức thả lỏng bản thân, uyển chuyển tự nhiên ngả người ra sau.

“Năm 1992 mùa xuân lại về…” Lúc vào đoạn hai mọi người đã hoàn toàn hòa mình vào bài biểu diễn, điệu múa càng lúc càng trôi chảy và ăn ý, tâm lý sợ sân khấu gì đó thực sự không còn tồn tại nữa.

Cuối cùng là động tác xoay người đẹp mắt, mọi người lấy người múa chính Vương Doanh Chi làm tâm, tập trung xung quanh cậu ấy, tạo hình đẹp mắt kết thúc bài múa.

Sau đó chúng tôi kéo tay nhau, đứng thành một hàng cúi đầu chào. Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy vẻ hài lòng của ban giám khảo và ánh mắt tán thưởng của khan giả, ngoài ra… còn có biểu cảm thất sắc của người nào đó.

Đến lúc này tôi mới thấy hồi hộp, hơi có cảm giác quẫn bách muốn được nhanh chóng lui về hậu trường.

“Ha ha, tình hình này ít nhất lớp mình cũng được giải nhì đấy nhỉ?” Vương Doanh Chi vừa xuống khỏi sân khấu liền vứt bỏ luôn hình tượng thục nữ lao vào ôm tôi.

“Bớt kích động, bọn mình thay đồ rồi ra trước xem xét tình hình thế nào đi.” Tôi đẩy cậu ấy ra, đừng hòng giở trò với người đẹp.

“Đúng rồi, về phòng bọn mình hãy tẩy trang nhé, bây giờ phiền phức mà lại không có thời gian.” Châu Mẫn nói thêm vào.

“Đi thôi.” Thay đồ xong, nghe được ngoài sân khấu đang tuyên bố phát thưởng, thế là mọi người ríu rít kéo nhau chạy ra.

“….. Giải nhất có hai lớp, lớp 11/15 và lớp Thực nghiệm 1! Chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cả hai lớp.”

“Yeah!” Mấy đứa con gái chúng tôi phấn khích ôm chầm lấy nhau.

“Giải 4 gồm có bốn lớp, lần lượt là lớp 10/11, lớp 10/3, lớp 11/2 và lớp Thực nghiệm 2.” Tại sao lớp các cậu ấy cũng có thể có giải thưởng vậy? Xem ra sức ảnh hưởng của quần chúng không hề nhỏ chút nào.

Về lại khu vực chỗ ngồi của lớp, chúng tôi lập tức bị mọi người bao vây, được mọi người yêu thích như thể bảo vật cấp quốc gia vậy.

“Các cậu cừ quá đi! Múa siêu siêu đẹp!” Lớp trưởng xổ ra một chùm lời khen.

“Có điều nhạc nền thấy ghê quá! Mình không nói nó không hay, ý mình là không hợp style ấy!” Có người phát biểu cảm tưởng.

“Nếu chọn mấy bài đang hot sợ là ngay cả giải ba cũng không có ấy chứ? Với lại tiết mục của các cậu ấy là múa, có phải thi hát đâu, bài hát đâu phải vấn đề gì quan trọng.” Thang Tuyết Phân lập tức phản đối, cậu ấy đứng ra lên tiếng cũng vì trong số tám người của đội múa, phần lớn đều là người của phòng ký túc xá chúng tôi.

“Nói cũng phải. Ít ra lần này bọn mình cũng được giải nhất rồi, với lại còn có tiền thưởng nữa. Vấn đề kinh phí cho chuyến dã ngoại học kỳ sau không cần lăn tăn nữa.” Lớp phó cũng ra mặt kéo giãn bầu không khí.

“Nhưng mà các cậu trang điểm xong suýt chút nữa mình nhận không ra luôn, đẹp dã man.” Lớp trưởng thông minh nói lảng sang đề tài khác.

“Đúng nha, nếu không phải đã biết người cao nhất là Cá, mình cũng không nhận ra đâu, so với ngày thường đúng là khác nhau một trời một vực.” Thang Tuyết Phân cực kỳ ngây ngô bị xỏ mũi dẫn đi.

“……” Cậu đang ám chỉ bình thường mình rất lôi thôi lếch thếch đấy hả? Không sai, là mình lười, có điều không đến mức quy mô như thế chứ? Chỉ là trang điểm đậm một chút thôi mà.

“Còn gì nữa, đừng nói trên sân khấu, ngay cả bây giờ nhìn cậu mình cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi nữa là.” Trương Nghiên Bân, cậu muốn chết có phải không?

“Các cậu đao to búa lớn quá rồi, do nhìn không quen thôi, mình cũng nhìn không quen đây này.” Tôi giả vờ không có việc gì nhún vai, đừng tập trung vào một mình tôi thế này nữa.

“Nói mới nhớ, tại sao ai cũng trang điểm già dặn, nhưng chỉ có một mình Vương Doanh Chi cậu vẫn ngây thơ trong sáng kiểu Lolita mang trộm giày của mẹ, tô trộm son của chị gái thế hả?” Trên đời này quả nhiên người độc miệng không đâu không có.

“Cậu nói lại lần nữa nghe xem?” Yêu quái nào đó xù lông lên.

“Mình đi nhà vệ sinh cái đã, phải đợi mình cùng về đấy, không được bỏ mình lại đâu!” Thấy các cậu ấy hẳn còn đùa thêm một lúc nữa, tôi quyết định phải đến nhà vệ sinh tẩy trang trước đã, bởi vì tôi thực sự khó chịu lắm rồi.

“Hi! Chúc mừng các cậu!” Vừa ra khỏi hội trường, người nào đó đã lập tức xuất hiện.

“Cảm ơn, cậu vẫn chưa về à? Mà các cậu cũng giỏi lắm chứ, được hâm mộ nhiệt tình luôn.” So với lớp tôi, tiếng vỗ tay khán giả dành cho các cậu ấy phải nói là cực kỳ rộng rãi.

“Làm gì có. Mình chuẩn bị về đây, còn cậu?” Thực không hiểu nổi vì sao lúc nào chúng tôi cũng khách sáo với nhau như vậy, tức chết người luôn ấy.

“Mình đến nhà vệ sinh một lát.” Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ấy nhìn về phía đám điên lớp tôi, ý bảo bây giờ tôi vẫn chưa thể về được.

“Vậy mình đi trước nhé. Bye!” Cậu ấy nói, sau đó dùng chất giọng cực kỳ nhỏ, âm thanh gần như chưa thoát ra khỏi cổ họng nói với tôi: “Múa đẹp lắm, cậu,… cũng rất đẹp.” Sau đó đỏ mặt cuồn mất.

“Hả?” Tôi khó khăn lắm mới phản ứng kịp cậu ấy vừa nói gì, sau đó đại não lại lập tức chết máy.

Gương mặt nóng rực khiến tôi không dám dừng lại dù chỉ một bước, vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh vỗ mặt.

“Rất đẹp hả?” Tôi nhìn vào mình trong gương, giật nảy mình: lớp hóa trang trên mặt chảy lem vì nước thảm không nỡ nhìn, giống một bà phù thủy, có điều vẫn nhìn rõ được gò má hồng hồng, khóe miệng không kiềm được đang cong lên và ánh mắt đầy hớn hở.

Sau khi rửa sạch mặt, tôi vẫn chưa vội trở về mà chậm chạp đi lòng vòng trên con đường nhỏ, để gió hôn đỏ mặt mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, vui vẻ nhìn ngắm ánh trăng đã lâu mình không để ý đến, bên cạnh là những ngôi sao nhỏ lấp lánh điểm xuyết cho bầu trời đêm trong vắt yên tĩnh. Đêm nay đẹp đến động lòng người.
Bình Luận (0)
Comment