Bình Định

Chương 20

Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Dòng màu xanh là lời tác giả.

Chờ tôi giải quyết ổn thỏa cái đám hỗn độn khắp mọi nơi ở thành phố Phái thì đã gần đến cuối năm, đoạn thời gian lạnh lẽo trước đó nháy mắt đã hạ xuống thêm vài độ, tôi ký hợp đồng chuyển nhượng căn nhà mình đã ở năm sáu, lúc từ trên lầu đi ra ngoài bầu trời có vài bông tuyết đang bay lẻ tẻ.

Một vài đứa trẻ trong tiểu khu vui vẻ hét lên: “Tuyết rơi!”

Có tuyết rơi, tôi đưa tay còn muốn nắm lấy tuyết đang đột nhiên rơi xuống, thứ kia còn chưa chạm đến lòng bàn tay đã hóa thành nước, mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi trong tiểu khu còn đang vui vẻ hô “Tuyết rơi”.

Tôi thu tay vào túi – bọt tuyết này mà cũng được gọi là tuyết, tôi thực sự cảm thấy buồn cho mấy đứa trẻ bây giờ.

Trước khi tôi rời khỏi thành phố Phái, tôi đã đặt phòng ba ngày ở khách sạn Tân Hải, để tránh khỏi việc tôi rời đi quá vội vàng, tôi thậm chí còn suy nghĩ là mình nên nói lời tạm biệt với ai và người này có thể trợ giúp cho tôi sau này hay không. Tôi không thể chỉ dựa vào việc phát triển du lịch được, khắp nơi đều là khách sạn quốc gia, chia cổ tức ăn đến chết già, tuy rằng phần lớn mối quan hệ bên này chỉ dựa vào lợi ích, nhưng có thể có quan hệ lợi ích cũng tốt hơn là không có gì.

Điều khiến tôi không nghĩ tới chính là tôi đang đợi Tống Ích ở đại sảnh, anh ấy nói muốn lấy chút đồ cho tôi, tôi gặp Thiệu Hợp Cảnh, hắn đi vào đại sảnh khách sạn, không khác gì lúc gặp mặt đầu năm, hắn duỗi lưng lười biếng tàn tàn đi vào trong, sau đó quản lý đại sảnh tinh mắt nhanh chóng đón tiếp.

Tôi đang ngồi trong khu giải trí có chút không kiên nhẫn chờ Tống Ích vào cửa, khi nhìn thấy người thật sự không thể gọi là người quen này mới do dự một lát, hắn chuyển động đầu đột nhiên nhìn thấy tôi, thế nhưng còn giơ tay chào hỏi tôi, tôi gật đầu về về phía hắn, hắn trực tiếp bỏ qua quản lý đại sảnh đi về phía tôi.

“Anh Đường.” Hắn dựa vào ghế sofa của tôi và mỉm cười chào.

“Cảnh thiếu.” Tôi cũng vô cùng phối hợp chào hỏi hắn.

Hắn chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: “Chờ người sao, gần đây đi đâu làm giàu đấy?”

Tôi nói, “Chờ người” Sau đó tiếp tục nói, “Có làm giàu gì đâu, chuẩn bị đi một quốc đảo nhỏ ấm áp để dưỡng lão đây.”

Thiệu Hợp Cảnh lười biếng ngáp một cái, ngáp được một nửa nghe xong chuyện cười hì hì một tiếng: “Đảo nhỏ nào vậy, ngày khác tôi cũng đi đến dưỡng lão, ở lại nơi này đúng là chán chết.”

Tôi phối hợp cười hai tiếng, không đáp lời, cửa lớn phía sau hắn hình như lại có người tiến vào, tôi cho rằng là Tống Ích sợ hắn nhìn thấy mình muốn chào hỏi một tiếng, lướt qua Thiệu Hợp Cảnh thò đầu nhìn, không phải Tống Ích.

Lúc đầu tôi còn chưa kịp phản ứng, thu hồi ánh mắt chuẩn bị uyển chuyển bảo Thiệu Hợp Cảnh muốn làm gì thì đi làm đi, đừng đứng trước mặt chướng mắt tôi, chưa kịp nói thì đột nhiên nghĩ đến người ở cửa có chút quen mắt, lúc tôi lần nữa nhìn lại, Thiệu Hợp Cảnh cũng tò mò quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Người kia đi vào, tôi và cậu ta đã gặp mặt vài lần, nhưng tổng thể mà nói thì chẳng vui vẻ gìm tôi không biết vì sao cậu ta lại xuất hiện ở chỗ này,  thậm chí trong nháy mắt tôi còn nghĩ đến —— Tống Ích mẹ nó còn liên lạc với người này sao, hơn nữa còn mang đến gặp tôi?

Tôi cảm thấy có chút phiền, đã thấy Thiệu Hợp Cảnh bên cạnh tôi xoay người cười tủm tỉm vẫy tay với người vào cửa: “Đây, ở bên này.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới hai người này quen biết nhau, hình như tôi đã để sót một khâu gì đấy vô cùng quan trọng, ý nghĩ này giống như móng mèo cào cào trong não và lồng ngực của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn Thiệu Hợp Cảnh một cái.

Tầm mắt của Thiệu Hợp Cảnh dõi theo người đang bước vào, người kia không nhanh không chậm đi tới bên cạnh chúng tôi, tươi cười khả ái giống như một loại động vật không hề mang theo tính công kích nào: “Anh, đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta một lúc.

Cố Sam bĩu môi, bộ dáng cực kì vô tội: “Anh, không phải là anh không biết anh đấy chứ?”

————————

Nếu không có gì bất ngờ, buổi tối sẽ viết thêm điểm nữa~

————————

Tôi liếc cậu ta: “Cậu là ai?”

Cố Sam hơi nhếch khóe miệng, cậu ta chớp chớp mắt với ta, khóe miệng như ẩn như hiện giống cái xoáy nho nhỏ, tự nhiên hỏi tôi: “Ngồi ở đây chờ người à?”

Tôi suy nghĩ một chút: “Cậu biết Đào Kinh không?” Người đi theo tôi nhiều năm như vậy đột nhiên biến mất khỏi thế gian, lâu như thế mà tôi không thể tìm được tung tích của hắn, hơn nữa lúc ban đầu cũng là hắn đưa người này đến trước mặt tôi.

Ý cười của Cố Sam lại sâu hơn một chút, chậm rãi trả lời tôi: “Biết đó nha.”

Bộ dạng giả bộ này của cậu ta đột nhiên làm tôi thấy hơi quen, hình như tôi đã gặp qua ở đâu rồi, cũng là dáng vẻ này, nhưng hắn không có nụ cười tởm lợn khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn cho một đấm, người kia hẳn là kín hơn một chút, vung 258 vạn lên như muốn tất cả mọi người trên thế giới này phải phục vụ cho hắn, tôi không nhịn được hỏi: “Cậu biết Chu Thù Cẩm không?”

Vừa hỏi ra tôi liền nghĩ —— mẹ nó, đương nhiên là quen rồi, sao cậu ta không quen được?

Đúng như tôi dự đoán, ý cười của Cố Sam càng ngày càng sâu, cuối cùng không giấu được khóe miệng đều nâng lên hết, nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi mở miệng nói “Quen nha” Sau đó rất nhiệt tình bổ sung “Quá quen là đằng khác.”

Cậu ta nói, “Tôi rất quen thuộc với cậu ta.”

Tôi quay đầu nhìn Thiệu Hợp Cảnh, Thiệu Hợp Cảnh vô cùng thờ ơ nhún nhún vai, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố Sam sau đó chỉ theo hướng khác: “Không quấy rầy Cố tiểu thiếu gia ôn chuyện nữa, tôi đi bên kia trước, lát nữa tới tìm chúng tôi nhé.”

Cố Sam cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, không đáp lời, Thiệu Hợp Cảnh lại nói với tôi: “Anh Đường, đi đây, rảnh rỗi liên lạc.”

Hắn nói xong xoay người rời đi.

Tôi cảm thấy phiền, đến cuối cùng mẹ nó đang muốn rời khỏi chỗ nãy còn không biết tên ngu nào đang trêu mình.

Cố Sam đứng bên cạnh hơi cúi đầu nhìn tôi, bộ dáng cậu ta từ trên cao nhìn xuống dưới mang theo nụ cười làm tôi cảm thấy chán ghét sâu sắc, mới nhíu mày, cậu ta đột nhiên giơ tay nhéo mặt tôi, tôi trốn về phía sau còn chưa há miệng mắng cút đi, tay cậu ta lại vươn tới vuốt ve hai hàng lông mày của tôi, tôi đưa tay nắm lấy tay hắn, bóp bốn ngón tay cậu ta, đầu ngón tay cậu uốn cong hơi khoa trương, cậu ta kêu hai tiếng, trừng mắt nhìn tôi: “Đau quá, anh.”

“Học ở đâu vậy?” Tôi nhìn cậu ta diễn.

Cố Sam mím môi, ngón tay bị tôi bóp chặt không thèm rút ra, thậm chí còn tới gần tôi lần nữa, cậu ta khom người cúi đầu hôn lên trán tôi.

Điều này làm cho tôi cảm thấy buồn nôn, mạnh mẽ đẩy cậu ta ra: “Cút.”

Cố Sam lui về phía sau hai bước đứng tại chỗ xoa xoa ngón tay mình, lúc nhìn về phía tôi khẽ bĩu môi: “Thật tàn nhẫn mà.”

Bộ dạng làm bộ làm tịch của cậu ta làm tôi thấy vô cùng phản cảm, tôi đứng lên từ sofa muốn đi —— nghiêm túc mà nói ngoại trừ tôi và cậu ta đã từng gặp vài lần thì chẳng có bất kỳ giao điểm gì cả, tôi với cậu ta hoàn toàn không quen biết mới đúng.

Cố Sam ở bên kia xoa xoa ngón tay mình rồi lại cúi đầu thổi thổi mu bàn tay, cậu vừa thổi vừa giương mắt nhìn tôi, đồng tử của cậu ta lớn hơn người bình thường một chút, bộ dáng nhìn tôi giống y như một tên biến thái.

Ta cảm thấy cực kì buồn nôn, chỉ thấy cậu ta buông tay mình xuống, ngẩng đầu khẽ cười nói với tôi: “Anh Đường Hạng thích ai, thì em chính là người đó nha.”

—— Tôi hẳn là chưa từng trêu chọc phải bất cứ nhân tài nào giống như cậu ta mới phải, thậm chí tôi bắt đầu liên tục lọc ra những người có dính vào mối quan hệ với cậu ta.

Ta nhìn cậu ta cả nửa ngày, chờ đến khi cửa đại sảnh lần nữa được mở ra, có người ở cửa gọi tôi một tiếng, tôi mới thoát khỏi việc phải đứng đối diện với Cố Sam, Tống Ích từ chỗ cửa lớn đi về phía tôi.

Đứng ở vị trí cách tôi không xa nhìn thấy Cố Sam đưa tay phủi phủi vạt áo mình bị nhăn nheo, cậu ta còn đưa tay vuốt vuốt tóc mình mới xoay người nhìn Tống Ích đang đi về phía chúng tôi.

Tôi đứng ở ghế dài bên cạnh thấy Tống Ích mặc áo khoác màu đen phong trần mệt mỏi cất bước tới gần, lúc anh nhìn thấy Cố Sam thì ngẩn người, sau đó chào hỏi cậu ta: “Tiểu Cố, sao cậu lại ở đây, không phải cậu nói mình về quê à?”

“…” Tôi nhìn chằm chằm Tống Ích chốc lát.

Sau đó nghe thấy Cố Sam tiến đến bên cạnh Tống Ích, ngón tay cậu giật giật, giơ tay lên vuốt tóc mình cười nói với Tống Ích: “Anh Tống Ích đã lâu không gặp.”

Tống Ích liếc mắt nhìn cậu ta, tầm mắt lướt qua cậu tôi lại nghi hoặc nhìn tôi, hoàn toàn không biết đây là loại tình hình gì.

Tôi nhún vai với anh, Cố Sam đột nhiên lui về phía sau hai bước, hai tay cậu nắm chặt đặt ở sau lưng mình, tiếp tục cười nói: “Anh Tống Ích, bạn em ở bên kia chờ em, rảnh rỗi đến tìm anh sau, đi trước.”

Tống Ích gật đầu “Ừ” một tiếng, Cố Sam quay đầu lại nhìn tôi một cái, cậu ta nhếch khóe miệng chớp chớp mắt với tôi: “Anh, tạm biệt.”

Sau khi Cố Sam đi, Tống Ích cau mày đi đến bên cạnh tôi: “Có chuyện gì với cậu ta vậy?” Sau đó, lại hỏi tôi, “Tối nay bay lúc mấy giờ”

Tôi hỏi, “Muốn tôi mang theo cái gì? Nhìn vật nhớ người à?”

Tống Ích mắng một tiếng, anh ngồi trên sô pha đối diện tôi, không hiểu sao trầm mặc một lúc lâu.

Tôi ngồi xuống đối diện và nhìn anh: “Anh quen tên Cố Sam này à?”

Tống Ích nhíu mày nhìn tôi một lát, nhớ lại mở miệng nói: “Tôi nhớ lúc đó là trong điện thoại của cậu đã nhìn thấy ảnh chụp của người này.”

“Ừm.” Tôi lên tiếng, là Đào Kinh gửi ảnh cho tôi, lúc ấy tôi đang chuẩn bị đi trốn, thì để Đào Kinh tìm một người đi chơi cùng tôi.

Tống Ích đưa tay che trán, đột nhiên cười khổ: “Trong chớp mắt tôi thật sự đặc biệt tưởng đó là nó.”

Tôi biết “nó” trong miệng anh ta là ai, nhưng bây giờ tôi thực sự không có tâm trí để cảm khái nhân sinh vô thường với anh ta, không kiên nhẫn nói: “Sao anh tìm được cậu ta? Có khoảng thời gian cậu ta thật sự ở nhà anh à?”

“Cậu ta ở gần cửa hàng tôi…” Tống Ích nhìn về phía tôi, đột nhiên nói ra một tiếng, “Đừng nói nữa, đệt! ”

“…” Tôi thật sự không hiểu, “Phát điên gì đấy?”

Tống Ích đưa tay chống đầu mình: “Mẹ nó tôi cảm thấy lúc ấy mình là một kẻ ngốc, tôi tìm được cậu ta, cậu ta vừa nhìn thấy tôi thì kêu ‘anh Tống Ích’ làm tôi bối rối.”

“…” Tôi nhìn Tống Ích.

Anh che mặt, lúc ngẩng đầu nhìn tôi, cái khuôn mặt cà lơ phất phơ kia thoáng chút thay đổi, nhìn có chút nặng nề.

Tôi thật sự không chịu nổi sự nặng nề này, một bộ dáng muốn cùng tôi nói chuyện lý tưởng cuộc sống, tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với anh: “Thời gian của tôi có hạn, đừng giả bộ thâm trầm, mà nói với tôi mấy thứ buồn nôn.”

“Mẹ nó cậu…” Tống Ích mắng ra một tiếng, sau đó cúi đầu lấy điếu thuốc ra tự đốt cho mình, hít sâu một hơi nhìn tôi, “Lão đầu sắp không xong rồi.”

Tôi thật sự nhịn không được mỉa mai: “Liên quan đ*o gì đến tôi, sớm chết sớm siêu sinh.”

Tống Ích dài mặt lại hít một hơi thuốc, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài: “Lúc ấy tôi thật sự có chút hy vọng cậu ta là Đường Triều.”

Ta muốn Tống Ích nhanh chóng câm mồm lại, rõ ràng là mình ngu còn muốn làm ra cái dạng để được thông cảm, thực sự làm tôi mắc cười, nhưng Tống Ích giương mắt nhìn ngăn cản tôi cười nhạo, anh thở dài nói, “Cậu tự để cho mình quá mệt mỏi, Đường Hạng.”

Tôi chậc chậc một tiếng.

Tống Ích nói: “Ba tôi sắp chết rồi, cậu tha cho hắn tha cho tôi cũng tự tha cho chính mình đi.”

Tôi cực kì khó chịu khi phải giao tiếp như vậy, như thể tôi thực sự không quản mình đi bao xa, không quan trọng tuổi tác mình sẽ lớn lên, vĩnh viễn bị quá khứ ràng buộc chính mình, tôi ghét bất kì ai cho tôi cảm giác như vậy.

“Rốt cuộc Cố Sam này có chuyện gì?” Tôi đè sự phản cảm mãnh liệt trong lòng hỏi.

Tống Ích nói: “Tôi đã hỏi thăm, người khác uy hiếp em gái cậu ta, muốn cậu ta đến gần cậu, về phần vì sao đến gần cậu và muốn làm gì thì cậu ta cũng không biết tại sao.”

“Ồ?” Tôi thấy bộ dáng vừa rồi của Cố Sam cũng không quá vô tri như Tống Ích nói.

Nghe thấy Tống Ích lại nói: “Cậu ta không cha không mẹ cũng rất đáng thương.”

Tôi không nhịn được cười một phát: “Được rồi, thánh nhân à.”

Tống Ích giương mắt nhìn tôi mắng một tiếng rồi lại nói: “Cậu ta không có chỗ đi, nên mới ở nhà tôi một tháng. Năm nay, trước khi tôi rời khỏi thành phố Phái, cậu ta nói rằng ông nội ở quê bị bệnh muốn cậu ta trở về, tôi cho cậu ta chút tiền, sau đó cậu ta rời đi. ”

Tôi chậc chậc một tiếng, cực kì khinh thường đối với bức tranh tình cảm cứu vớt thương sinh này của Tống Ích, giơ tay lên nhìn đồng hồ tỏ vẻ mình muốn đi sân bay.

Tống Ích giật giật chuẩn bị đứng dậy.

Khóe mắt tôi nhìn thấy đại sảnh khách sạn vốn có chút trống trải đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, có người từ bên ngoài đi vào, có người từ phòng trong đi ra.

Đám người ở chính giữa đại sảnh giao nhau, Tống Ích đứng lên cúi đầu nhìn ta: “Đi thôi, đưa cậu ra sân bay. ”

Tôi đưa tay chỉnh lại vạt áo mình bởi vì ngồi lâu mà có chút nếp gấp, tôi vẫn tương đối thích bộ dáng mũ áo chỉnh tề của mình, cầm lấy túi hành lý xoay người nhìn hai đám người ở giữa đại sảnh.

Tôi vừa nhìn người đứng trước hai đám người ấy không nhịn được vui mừng, đưa tay vỗ vỗ Tống Ích: “Anh vừa nói Cố Sam là một tên nhóc nghèo túng đáng thương?”

Cố Sam đứng ở phía trước đám người từ khách sạn đi ra, lấy khoảng cách của tôi có thể nhìn thấy cậu ta vươn tay về phía người đối diện, thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ta, bộ dáng thành thạo kia thật sự không giống một tên nhóc nghèo khổ vì em gái mà bị người khác uy hiếp một tí nào.

Tống Ích ở bên cạnh tôi sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng, tôi quay đầu nhìn anh: “Mẹ nó anh vẫn nên quan tâm bản thân trước, rồi mới quan tâm người khác đi.”

Tôi nói xong cất bước đi ra ngoài cửa khách sạn, Tống Ích đi ngang qua đám người đi vào cửa đột nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai tôi, anh ghé vào bên tai tôi do dự hỏi: “Cái kia…” Anh chỉ chỉ người đứng đầu đám người, “Là Đường Đông Đông?”

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, tóc Chu Thù Cẩm dài đến vai, đeo kính, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cố Sam vươn tay đứng đối diện hắn, lúc tôi xách vali đi ngang qua cách hắn mấy mét, tôi thấy hình như hắn hơi nghiêng đầu.

Tôi thu hồi tầm mắt và nói với Tống Ích: “Là cái đầu bu*i ấy.”
Bình Luận (0)
Comment