Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 188

Minh Bảo đã có bạn trai nhưng vẫn rất thích quấn lấy anh trai mình, tuy ngoài miệng nói chỉ chừa cho hắn 0.2 phần trái tim mà hành động so ra vẫn thẳng thắn hơn nhiều. Thương Lục phải mở miệng xua đuổi: "Thương Minh Bảo, đi qua chỗ bạn trai chơi đi."

Minh Bảo chắp tay sau lưng đứng dựa cửa, cười hi hi: "Anh ấy đang bận làm thí nghiệm."

Thương Lục cầm bút máy: "Anh cũng bận đây thây."

"Anh ơi."

Thương Lục không thể không ngẩng đầu nhìn cô em út cười ngây ngốc, ánh mắt bất đắc dĩ cưng chiều. Hắn buông bút xuống ra lệnh: "Nói chuyện bình thường, sau đó đi ra ngoài."

"Anh, có phải anh đang rất hạnh phúc không?"

Thương Lục tháo kính xuống, cạn lời mất một lát, "Thì làm sao?"

"Nếu em và anh Phỉ Nhiên chia tay, anh ấy mà quay lại tìm em chỉ sợ em không được như thế đâu."

So sánh quá khập khiễng, Thương Lục liếc cô nàng: "Nếu Phỉ Nhiên dám làm thế với em, anh sẽ giúp em đánh gãy chân cậu ta."

"Không phải, anh ấy sẽ không làm thế," Minh Bảo nói rất lung tung: "Em chỉ cảm thấy anh và anh Đảo Nhỏ rất dũng cảm thôi."

Nhắc tới Kha Dữ, ánh mắt Thương Lục luôn dịu xuống: "Là anh ấy dũng cảm."

Minh Bảo gật gù xong lại bắt đầu cười, khuôn mặt đỏ hồng, bộ dạng ấp úng muốn nói lại thôi.

Thương Lục không chịu nổi nữa: "Em uống lộn thuốc hả?"

"Không phải, em có một bí mật nhưng không nói cho anh biết được, bây giờ đang chịu đựng khổ sở lắm."

"Bí mật gì?"

Minh Báo hé môi dưới rồi lại dẩu ra: "Bộ em dễ gài như thế à?"

Thương Lục cười một tiếng: "Vậy anh tiết lộ thêm cho em một bí mật nhé, em có hai cái cân bằng rồi sẽ không khó chịu nữa."

Minh Bảo: "... Anh tính lừa trẻ con hay gì?"

"Thích nghe thì nghe."

"Nghe nghe nghe," Minh Bảo kéo ghế ra ngồi xuống, "Em đang nghe đây."

"Mấy hôm nay anh Đảo Nhỏ của em có khỏe không?"

"Khỏe mà, buổi sáng mỗi ngày đi casting, đến chiều đọc kịch bản, không phải anh biết cả sao? Còn hỏi làm gì?"

Thương Lục ngoắc ngoắc hai ngón tay để cô kề tai lại gần.

Minh Bảo ngoan ngoãn tiến tới, nghe Thương Lục nói bên tai: "Bởi vì anh muốn cầu hôn anh ấy, phải xác nhận xem anh ấy đã hết lệch múi giờ chưa, có đủ tỉnh táo lý trí không."

Minh Bảo: "!!!!!"

"Cái mặt này là sao?"

Minh Bảo bịt chặt miệng, ngũ quan kiềm chế muốn vặn vẹo: "Hu hu hu em khổ quá... Anh là đồ lừa đảo, bây giờ em khó chịu gấp đôi rồi này!"

Thương Lục: "?"

Minh Bảo dứt khoát che mặt, ồm ồm hỏi: "Vậy anh định bao giờ cầu hôn?"

"Sinh nhật."

"!!!!!"

"Lại làm sao vậy?"

Thương Minh Bảo khóc lóc: "Càng lúc càng khó chịu..."

Thương Lục lạnh lùng liếc mắt: "... Có biết bây giờ em đang kỳ cục lắm không?"

Nếu còn ở đây nữa chắc chắn sẽ lộ tẩy! Minh Bảo đẩy ghế ra co cẳng chạy: "Em sốt rồi em bệnh rồi! Em đi tìm anh Phỉ Nhiên đây! Anh nhất định sẽ được như ý muốn mã đáo thành công! Đừng sợ nha!!"

Nói thế chắc không tính là spoil đâu!

Thương Lục nghe tiếng thiếu nữ chạy càng lúc càng xa, không nhịn được bật cười thành tiếng. Đương nhiên phải thành công, còn cần ranh con như em nói sao.

Có điều nhận được lời chúc phúc vẫn là chuyện tốt, chẳng hạn như Ôn Hữu Nghi còn tự tay lựa chọn khăn bỏ túi ngày hôm đó cho hắn.

Thương Minh Bảo dẫn Odin lái xe đi tìm Hướng Phỉ Nhiên. Viện nghiên cứu của bọn họ có một vườn thực vật rất lớn, Phỉ Nhiên cùng cô dắt chó đi dạo trong vườn, đến áo blouse cũng không kịp cởi... Đương nhiên, chủ yếu là trông chừng không cho Odin ăn bậy, sợ nó bị ngộ độc chết.

Minh Bảo tiết lộ hết những bí mật đau khổ của mình cho Hướng Phỉ Nhiên, sau đó ngượng ngùng nhớ lại: "Hồi xưa em là anti fan của anh Đảo Nhỏ cơ, còn từng bắt anh em không được mời anh ấy quay phim."

Hướng Phỉ Nhiên càng không quan tâm đến giới giải trí hơn cả Thương Lục trước đây, trong lòng không nổi lên chút tò mò nào, chỉ hỏi theo cô: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó em nhìn thấy người thật trong nhà, đứng ngay trong sân... Đẹp trai quá, thế là em chuyển sang thích luôn."

Phỉ Nhiên biết rõ tâm tư cô rất hồn nhiên, trước đây làm ra chuyện lộn xộn như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc. Đi dạo một đường chạm mặt rất nhiều đồng nghiệp và lãnh đạo, anh ta nắm tay Minh Bảo chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi, thể hiện rõ tinh thần học thuật không màng danh lợi.

Thương Minh Bảo lại suy nghĩ thêm một lát, có lẽ là nhớ đến những thăng trầm trong mối quan hệ của hai người, sắc mặt cô ủ ê thấy rõ: "Thật ra em hơi hâm mộ bọn họ đấy..."

Phỉ Nhiên hỏi cô: "Hâm mộ chuyện gì?"

"Hâm mộ bọn họ có thể kết hôn."

Phỉ Nhiên hơi dừng lại, một tay dắt chó khẽ liếc cô: "Em còn nhỏ quá."

Minh Bảo sớm đoán anh ta sẽ trả lời như vậy, trong lòng hơi khó chịu một chút nhưng rồi nhanh chóng tự vui trở lại: "Hồi em mới biết mình mắc bệnh tim, mỗi ngày đều cảm giác như mình sắp chết. Mỗi đêm em khấn ông trời rằng xin hãy cho em được mặc váy cưới được làm cô dâu một lần trong đời đã! Anh sẽ không ghét bỏ vì em não yêu đương quá chứ!"

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười. Dựa vào đâu mà trên đời không thể có người vui vẻ từ nhỏ đến lớn, vô tư vô ưu không cần lo nghĩ? Minh Bảo nên là một người như thế.

"Không đâu", Chất giọng lạnh lùng chỉ cần hạ xuống một chút lập tức trở nên dịu dàng, "Em không có não yêu đương," Anh ta hơi dừng, "Cũng sẽ không chết."

Odin sủa một tiếng như tán thành.

Cô cùng Hướng Phỉ Nhiên ăn tối xong mới trở về Vân Quy. Thương Minh Bảo vốn muốn xin ra ở riêng từ lâu, dù sao Thương Lục mới tốt nghiệp xong đã được chị hai tặng nguyên một căn biệt thự, tại sao đến lượt cô lại không có? Nhưng thực tế hiển nhiên cả nhà không ai yên tâm về cô em út. Có thể ở lại Ninh Thị, nhưng nhất quyết không được sống riêng một mình, cũng không cho phép ra ngoài qua đêm.

Về đến nhà đã là 11 giờ tối, khi chiếc xe thể thao phóng ào ào lên dốc núi cô mới thấy kỳ lạ, đã trễ thế này mà vẫn có người đứng trên ban công hút thuốc.

Minh Bảo liếc nhìn đốm lửa đỏ rực xuất hiện gần hướng phòng làm việc, trong lòng lập tức rõ ràng. Cô đỗ xe bước thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng làm việc, quả nhiên Thương Lục đang đứng gác tay lên lan can hút thuốc.

"Ten tèn —— Áo bông nhỏ tri kỷ của anh online rồi đây!" Cô xoay hông vươn hai tay tạo dáng.

Thương Lục gạt tàn thuốc: "Trời đang nóng, không cần."

Thương Minh Bảo: "..."

Cô đến gần anh trai, ra vẻ hiểu biết và thần bí hỏi: "Anh hồi hộp đúng không?"

"Cũng tạm," Thương Lục bố thí câu trả lời xem như nể mặt, hắn dừng một chút rồi hỏi: "... Em cảm thấy, anh nói nếu thôi nhé... Có khi nào... Kha Dữ sẽ không đáp ứng anh không?"

Thương Minh Bảo: "? Đầu anh bị nước vào rồi hả?"

Thương Lục bật cười tự giễu: "Có lẽ thế."

"Anh Đảo Nhỏ yêu anh lắm mà."

"Em cảm thấy trước kia anh ấy có yêu anh không?"

"Cũng yêu."

"Nhưng anh ấy vẫn đi mất."

Minh Bảo nghẹn họng, cô hàm hồ lẩm bẩm: "Vấn đề này anh biết rõ nhất, không phải sao?"

"Cái gì?"

"Em nói là ——" Minh Bảo cao giọng, "Vấn đề này anh là người rõ nhất! Nếu đến anh cũng hoài nghi, vậy ai sẽ là người chứng minh tình yêu của anh Đảo Nhỏ đây?"

Thương Lục cứng người, tàn thuốc ào ào rơi xuống. Giữa đêm đông Ninh Thị, khuôn mặt anh tuấn của hắn chậm rãi được thắp sáng, nở nụ cười như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.

Đúng vậy, nếu đến hắn cũng hoài nghi, không tự tin, vậy ai sẽ chứng minh tình yêu của Kha Dữ? Có ai đủ tư cách chứng minh tình yêu của Kha Dữ hơn hắn? Hôm ở sân bay, đến thể diện quý trọng nhất mà anh cũng đã vứt bỏ chỉ để bảo vệ hắn cơ mà.

Tại sao hắn lại hỏi ra câu thiểu năng, nghĩ ra một khả năng ngu xuẩn thế này nhỉ? Hắn đang lo được lo mất chuyện gì?

"Trước kia anh ấy luôn cho anh cảm giác rất giống cái tên mình, như một hòn đảo đầy sương không thể phán đoán, cũng không thể nắm bắt. Anh đã từng cho rằng mình bắt được anh ấy, nhưng rồi anh ấy lại ra đi quá dễ dàng," Thương Lục dụi tắt thuốc lá, hai tay gác lên lan can, tóc mái bị gió đêm thổi tung, thủy triều lay động dưới ánh trăng ở phía xa xa, "Em nói đúng, anh không nên hỏi câu đó."

Anh là kho báu trân quý đánh mất mới vừa tìm về lại. Hắn từng trơ mắt chứng kiến kho báu đó tuột khỏi tay mình như những hạt cát, lúc này nắm lấy sao có thể không lo được lo mất? Làm sao hắn có thể không giữ chặt lấy nó rồi liên tục đi hỏi người khác: Tôi bắt được rồi đúng không? Lần này tôi thật sự bắt được rồi sao? Thật sự thật sự, sẽ không bao giờ mất đi nữa đúng không? Hắn sợ hãi khoảnh khắc này chỉ là một ảo giác, sợ rằng mình nắm càng chặt sẽ đánh mất càng nhanh.

Minh Bảo đứng đón gió cùng hắn một lát, ánh mắt mờ đi vì gió mạnh: "Anh ơi, em cảm thấy có những mối quan hệ không thể dùng tình yêu để đo lường được đâu. Anh và anh Đảo Nhỏ chính là kiểu như vậy đấy. Tình yêu đúng là không vững bền, nhưng lục địa và đảo nhỏ thì có thể vĩnh viễn trông chừng lẫn nhau."

Thương Lục mỉm cười vuốt tóc cô: "Cảm ơn áo bông nhỏ nhé, nhưng mà too much, bây giờ anh thấy hơi nóng rồi đấy."

"Hứ."

·

Nhà họ Thương gia giáo nghiêm khắc, làm gì cũng phải theo trình tự. Tiệc sinh nhật bắt đầu từ giữa trưa với bữa ăn chính thịnh soạn, đến chiều tụ họp bạn bè, buổi tối xem như một buổi party nho nhỏ.

Ôn Hữu Nghi và Thương Kình Nghiệp ăn cơm trưa xong liền ra về, rất tri kỷ nhường không gian lại cho mấy đứa trẻ. Cả hai người đều biết tối nay Thương Lục định làm gì, Thương Kình Nghiệp giữ bộ dạng nghiêm khắc quen thuộc, Ôn Hữu Nghi lên xe rồi vẫn không ngừng dặn dò: "Cục cưng đừng hồi hộp quá nhé."

Bàn tay Thương Lục bị bà nắm chặt không buông, hắn bất đắc dĩ mỉm cười: "Rốt cuộc là mẹ hồi hộp hay con hồi hộp đây?"

Đến chiều Kỷ Duẫn là người đến đầu tiên, dẫn theo bạn nữ là Tạ Miểu Miểu. Tiệc tối có dress code cơ bản nên cậu cũng mặc âu phục, Tạ Miểu Miểu diện váy khoác áo choàng. Kỷ Duẫn nhìn thấy Kha Dữ đã có mặt, tò mò hỏi: "Thầy nhỏ đến sớm thế? Còn sớm hơn em nữa."

Kha Dữ ho nhẹ: "Phải gọi là thầy Kha."

Kỷ Duẫn phản bác: "Thế chẳng phải là giống cách xưng hô của mọi người à? Làm sao chứng minh được em là học trò của thầy?"

Kha Dữ cạn lời, Tạ Miểu Miểu cười phá lên. Một lát sau, anh tóm lấy cơ hội hỏi Kỷ Duẫn: "Cậu và Miểu Miểu thành đôi rồi?"

"Chị ấy xem em là em trai, chỉ thích mấy ông già." Kỷ Duẫn bi phẫn, "Đầu óc có vấn đề rồi."

Kha Dữ khéo léo an ủi: "Không sao, chờ cậu có tuổi là được mà."

Kỷ Duẫn: "..."

"Cậu thích chị lớn, cô ấy sẽ mãi mãi lớn tuổi hơn cậu. Chờ cậu già rồi cô ấy vẫn là chị cậu, khi đó hai người thích nhau là hợp lý rồi, đúng không?"

Kỷ Duẫn: "... Tuy em chỉ mới mười bảy..."

Nhưng thầy cũng không thể lừa gạt em như vậy được.

Bấy giờ Kha Dữ mới nhận ra cậu nhóc còn chưa thành niên, bèn vỗ vỗ vai: "Bé ngoan đừng nên yêu sớm."

Nhà Trần Hựu Hàm ở ngay bên cạnh, anh ta và Diệp Khai cùng đủng đỉnh đi bộ xuyên qua mấy vườn hoa là tới nơi, tay cầm theo chai rượu mừng. Trần Hựu Hàm mặc áo sơ mi và vest, tay áo xắn cao để lộ bắp tay cuồn cuộn gân xanh, tư thái thoải mái như thể chỉ thấy hôm nay trời đẹp quá, cho nên mới hứng chí xách rượu qua tìm người uống cùng thôi.

"Chào thầy Kha." Diệp Khai mở lời chào hỏi, lại đưa quà tặng trong tay cho chú Minh đứng bên cạnh.

"Có thể gọi tôi là Đảo Nhỏ, hoặc anh Đảo Nhỏ giống Minh Bảo cũng được."

Thật ra Diệp Khai không nhỏ tuổi hơn Thương Lục bao nhiêu, tốt nghiệp xong liền trở về ngân hàng nhận chức vụ quản lý, trở thành một người thừa kế đáng ngưỡng vọng trên thị trường tài chính. Thế nhưng ngoại hình cậu ta vẫn quá trẻ trung, vừa cao quý ôn hòa vừa ngoan ngoãn xa cách, tựa như một đóa hoa hồng bị đóng băng, làm Kha Dữ cứ vô thức đối xử cậu ta ngang hàng Thương Minh Bảo.

Diệp Khai liếc nhìn Trần Hựu Hàm, khóe môi hơi mím, âm lượng hạ thấp: "Anh Hựu Hàm không cho đâu."

Kha Dữ: "..."

Không ngờ gã họ Trần quản lý nghiêm như vậy, nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao đây là Diệp Khai cơ mà.

Thương Lục lên tiếng chế nhạo: "Giỏi thật."

Trần Hựu Hàm kéo hắn ra nói chuyện riêng, cười như không cười hỏi: "Chuẩn bị ổn chưa?"

Thương Lục ra hiệu cho anh ta mau im miệng. Hôm trước hắn qua nhà Trần Hựu Hàm hỏi ít kinh nghiệm cầu hôn —— Kinh nghiệm có nát đến mấy vẫn tính là kinh nghiệm, không ngờ lại bị bắt ngồi xuống nghe hẳn một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát suốt một buổi chiều, có tường có lược, lên bổng xuống trầm cực kỳ xúc động. Lúc ấy Thương Lục chỉ đưa ra được một kết luận duy nhất: "Không ngờ đấy, hóa ra Diệp Cẩn còn có cả mặt này nữa."

Trần Hựu Hàm biết một buổi chiều của mình bị ném cho chó gặm hết rồi, nhưng hôm nay vẫn lo lắng thay hắn, "Thất bại cũng đừng nhụt chí, tuy cả đời chỉ có một lần, phát huy không tốt sẽ nhớ suốt đời, nhưng không sao đâu." Anh ta vỗ vỗ vai Thương Lục, "Thoải mái lên."

Thương Lục: "... Hay là anh đi về đi."

Trần Hựu Hàm cười gần chết, anh ta để Diệp Khai ở lại nói chuyện với Kha Dữ, mình thì lên lầu tìm Thương Thiệu.

"Tôi theo anh cả ba đợt lưu diễn," Diệp Khai đắc ý nói, "Xem ở Broadway, rất nhiều bạn học của tôi ở Mỹ cũng đi xem, nghe nói tôi quen biết anh, mọi người rất là hâm mộ."

"Sao cậu không vào hậu đài tìm tôi?"

"Sợ quấy rầy anh."

Kha Dữ đã bị người ta quấy rầy thành quen, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp không chịu nổi, "Lần sau đừng khách sáo thế nữa."

"Được," Diệp Khai ngoan ngoãn hỏi: "Bạn học tôi mua khoảng bốn trăm đĩa ghi hình 'Kẻ dã tâm' độ phân giải cao, anh giúp tôi ký tên được không?"

Kha Dữ: "..."

Không hổ là quản lý ngân hàng trẻ tuổi được Trần Hựu Hàm và Diệp Cẩn đồng lòng dạy dỗ, quả nhiên rất biết cách gài người.

Thương Thiệu đang điều chỉnh cây cung kiểu Mỹ của Thương Lục ở sân sau. Anh ta cũng chơi bắn cung nhưng không chuyên nghiệp bằng Thương Lục, chỉ lấy ra giải trí mỗi khi có chuyện phiền lòng. Sân sau rất yên tĩnh, mũi tên gắn lông vũ đen bắn ra trúng vào vòng tám điểm.

"Để tôi thử xem."

Thương Thiệu quay đầu, thấy người tới là Trần Hựu Hàm liền mỉm cười đưa cung cho đối phương, "Lâu rồi không gặp, có khỏe không?"

"Cũng được, nhiều việc quá, còn phải giúp Diệp Cẩn trông trẻ con."

"Trẻ con đáng yêu mà." Thương Thiệu hàn huyên mà bất giác nhớ đến Vu Sa Sa. Anh ta đã chia tay được nửa năm, không còn nhìn ra vẻ buồn bã như ngày đầu nữa, chỉ thỉnh thoảng hơi chạnh lòng nhưng một giây sau lập tức bật cười tự giễu, tiếp tục tỉnh táo trở lại.

Trần Hựu Hàm giương cung lên, kéo, mũi tên cắ.m vào bia trong chớp mắt.

Cũng là vòng tám điểm.

Trong lòng Thương Thiệu hiểu rõ thói quen cẩn thận không hay nói nhiều của anh ta.

Một lát sau Kha Dữ đi ngang qua thấy hai người không chơi bắn cung nữa, có lẽ đang thảo luận về công việc kinh doanh, sắc mặt không còn vẻ đùa cợt mà ngược lại rất nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm Whiskey.

Anh vẫn nhớ rõ nan đề mà Thương Kình Nghiệp bắt Thương Lục lựa chọn. Nếu không phải anh cả chấp nhận chia tay Vu Sa Sa, có lẽ quan hệ giữa Thương Lục và cha mình sẽ đi theo chiều hướng xấu hơn nữa, Kha Dữ cũng không bao giờ dám lấy dũng khí chọn hôm nay làm thời cơ cầu hôn.

Hay là lần tới giới thiệu Ưng Ẩn cho anh cả đi... Khoan đã, ý nghĩ này vừa xẹt qua, chính anh đã cảm thấy hơi sai sai ——

"Trần Hựu Hàm là thứ đàn ông chó má, có tiền ghê gớm lắm sao! —— Hu hu hu, vừa có tiền vừa đẹp trai đúng là rất ghê gớm!"

"Tôi đã gặp qua cậu cả tập đoàn Thương Vũ, nếu cậu cả mặt mũi bình thường như thế thì cậu thứ cũng khó đẹp trai lắm."

Kha Dữ âm thầm giật thót... Thôi quên đi quên đi, cái nhà này sẽ thành bãi chiến trường mất.

Minh Bảo vẫn thích bơi lội như xưa, cứ ngâm mình trong bể bơi mãi không chịu lên bờ, Hướng Phỉ Nhiên ở bên cạnh chơi cùng cô. Đây là lần đầu tiên anh ta tới Vân Quy làm khách. Sau khi lấy vườn thực vật làm chuẩn, Phỉ Nhiên lẳng lặng nói: "Rộng hơn cả vườn thực vật." Ngoài ra không còn phản ứng nào khác.

Minh Tiễn lại gần nói chuyện với Phỉ Nhiên. Lần đầu gặp mặt, cô lấy thân phận chị lớn trong nhà, dùng nụ cười dịu dàng nhất tra hộ khẩu nhà người ta theo cách nghiêm ngặt nhất, làm Hướng Phỉ Nhiên sắp không trụ nổi nữa.

"Cậu là tiến sĩ trẻ tuổi nhất trong viện nghiên cứu, liệu có thấy Minh Bảo không đủ thông minh không?"

Hướng Phỉ Nhiên nâng mắt, dường như không quá hiểu: "Minh Bảo rất thông minh mà."

Minh Tiễn đan mười ngón tay vào nhau, nói rất tự nhiên: "So với người thường đương nhiên không ngốc, nhưng so với người làm nghiên cứu các cậu thì kém xa. Tôi chỉ sợ cậu muốn trò chuyện về học thuật con bé nghe cũng không hiểu."

"Em ấy không hề ngốc," Phỉ Nhiên lặp lại lần nữa rồi liếc nhìn Thương Minh Bảo đang bơi tự do tự tại dưới bể nước, "Có thể khiến bản thân và người khác vui vẻ chính là một loại thông minh thiên bẩm."

Ánh nắng về chiều là đẹp nhất, không có vẻ nhợt nhạt ảm đạm của mùa đông mà tươi đẹp ấm áp chiếu lên mỗi người, cũng chiếu lên từng đóa hoa chiếc lá và mỗi một ngọn sóng xô vào bờ. Cáp treo màu trắng chạy không ngừng nghỉ, du thuyền trên mặt biển khuấy động lớp bọt sóng trắng, chở theo một thiếu niên lướt sóng ngăm đen phía sau.

Bữa tối được chú Minh và đội tổ chức tiệc chuyên nghiệp chuẩn bị, diễn ra dưới ánh hoàng hôn vàng rực rỡ diễm lệ. Giữa cảnh ăn uống vui vẻ linh đình đó, có hai con người hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Làm sao bây giờ? Thật sự, thật sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi sao?

Thương Minh Bảo khó chịu đến cực điểm, bởi vì cả hai ông anh đều tới chỗ cô tìm kiếm ủng hộ —— Bởi vì trong cả đám người chỉ có mình cô biết, cho nên bắt buộc phải ủng hộ.

Kha Dữ và Minh Bảo liếc mắt nhìn nhau, cô ra sức mỉm cười ra hiệu, không thành vấn đề!

Thương Lục liếc cô một cái, khóe môi vừa hạ xuống lại cong lên đầy tiêu chuẩn, nhất định thành công!

Không chỉ chịu gánh nặng to lớn, cô còn bị hai người kia lây bệnh hồi hộp, bản thân cũng hồi hộp đến phát buồn nôn!

Khi màn đêm buông xuống, tiệc tối kết thúc và được thay bằng những khay điểm tâm ngọt phong phú cùng rượu ướp lạnh, bầu không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Dàn nhạc giao hưởng loại nhỏ mời từ Hồng Kông đang diễn tấu những giai điệu dịu nhẹ trên ban công tầng hai. Cơn gió thổi qua làm Tạ Miểu Miểu cảm thấy hơi lạnh, trên đường đi tìm áo choàng thì đụng mặt Kha Dữ.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen đẹp đẽ quý giá, ngực trái cài khăn tay, đẹp trai phong độ đến mức làm Miểu Miểu đỏ cả mặt. Thế nhưng hình như hôm nay anh... có vẻ dè dặt hơn thường ngày.

"Thầy Kha?" Miểu Miểu nhận ra có chỗ không thích hợp, nheo mắt nhìn thêm mấy lần mới có phản ứng, "Anh thay quần áo rồi? Cũng cảm thấy lạnh đúng không? Ủa...? Bộ lễ phục này là ——"

Chính là bộ đồ may đo cao cấp làm chấn động toàn giới giải trí năm đó!

Qua thời gian, đến cả những bộ haute couture đắt giá nhất cũng dần trở nên lỗi thời. Các nhãn hàng xa xỉ rất biết cách chơi khăm khách hàng, luôn dát vàng dát bạc lên phần thời gian ngắn ngủi nhất. Có điều đối với một số thứ, thời gian càng kéo dài mới là càng tốt.

"Suỵt." Kha Dữ đi về phía cô, đi ra bên ngoài hồ bơi. Ánh trăng trong suốt trôi nổi trên mặt nước lấp loáng giữa đêm đen.

Lúc đi ngang qua bàn ăn, anh thuận tay nhặt một ly champagne uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy thìa bạc gõ gõ lên thành ly.

Tiếng nhạc giao hưởng nhỏ dần, mọi người lập tức tập trung lực chú ý vào những tiếng leng keng thanh thúy đó.

Kha Dữ hít sâu một hơi, tất cả mọi người biến mất, anh chỉ còn nhìn thấy Thương Lục.

Tựa như một hòn đảo cô đơn ngóng nhìn đất liền.

Một ngày nào đó, có thể sẽ xảy ra va chạm giữa các mảng kiến tạo, hoặc núi lửa phun trào, hoặc các dòng hải lưu thay đổi trong mấy ngàn mấy vạn năm, cuối cùng hòn đảo nhỏ gặp được lục địa thuộc về mình. Sương mù tan đi, hòn đảo cô đơn đó sẽ chạm đến nơi dịu dàng nhất trong trái tim.

"Thương Lục, hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của em..." Tiêu rồi, luyện tập mấy trăm lần vẫn quên sạch lời thoại. Kha Dữ tạm dừng để hít một hơi, Thương Minh Bảo ngược lại sốt ruột véo cánh tay Phỉ Nhiên đỏ bừng.

"Anh nhớ rõ vào sinh nhật đầu tiên, chúng ta ở trên đảo Nam Sơn, em không nói cho anh biết. Khi đó có một cơn bão quét ngang qua làm cả hòn đảo ngập nước, sau này anh nghĩ lại, ngày bị nước lũ xám xịt vây quanh nhất định là sinh nhật tệ hại nhất mà em gặp trong đời.

"Sinh nhật lần thứ hai chúng ta đang cùng đoàn phim ở Ma Cao. Đúng 0 giờ sáng anh chúc em sinh nhật vui vẻ, nhưng ngoài việc đó ra hình như anh không làm được gì khác. Em trở về phòng còn không kịp thổi nến bánh kem đã lăn ra ngủ mất rồi.

"Lần sinh nhật thứ ba là ở Thượng Hải, 'Cửa hông' công chiếu lần đầu, vẫn phải trải qua sinh nhật cùng đoàn phim. Anh còn nhớ rõ chữ ghi trên bánh kem là 'Sinh nhật vui vẻ, phòng vé thắng lớn'... Anh chưa từng cùng em trải qua một sinh nhật vui vẻ thực sự nào."

Kỷ Duẫn nuốt nước bọt rồi theo bản năng nhìn quanh tìm Tạ Miểu Miểu. Chuyện gì thế này? Sao càng nghe càng thấy sai sai?! Chẳng lẽ tai tiếng viết trên mạng là sự thật?! Không —— phải —— chứ! Hai ông thầy của cậu —— đang yêu nhau?!

Không hổ là tuổi nhỏ trải sự đời, nội tâm sóng cuộn biển gầm nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, được cả hai thầy chân truyền có khác.

"Không ai trên đời này muốn trải qua một sinh nhật tuyệt vời cùng em nhiều hơn anh..." Giọng Kha Dữ thấp dần, anh khẽ cong môi, "Nhưng rồi anh bỏ đi. Mỗi năm đến ngày 21 tháng 12, anh luôn suy nghĩ xem năm nay em đón sinh nhật cùng với ai? Ai sẽ hát mừng sinh nhật cho em, ai ngồi cạnh em cùng nhau bóc quà sinh nhật?

"Trước kia anh luôn cảm thấy số mình rất xui xẻo, gặp được em là sự kiện may mắn nhất trần đời. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, anh phải rất may mắn mới gặp được em, yêu em, được em yêu, một chuyện tốt như thế mà xảy ra những hai lần, anh chính là người được ông trời ưu ái nhất."

Minh Bảo gác đầu lên bả vai Hướng Phỉ Nhiên, nước mắt thấm ướt vạt áo. Cô luôn cố hết sức mím môi nhưng vẫn không ngăn được, hàng nước mắt nóng bỏng cứ vô thức chảy ra. Diệp Khai ngoắc ngón tay Trần Hựu Hàm, nhìn vào mắt anh ta mỉm cười. Trần Hựu Hàm đỡ gáy cậu, ôm người vào ngực.

Trái tim đập liên hồi như muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhảy thẳng xuống đất không chỗ che đậy.

Đến lúc đó, dưới ánh trăng và ánh đèn sáng rõ, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy trái tim anh trong giờ phút này lo sợ bất an, hồi hộp căng thẳng và dũng cảm đến mức nào.

Kha Dữ nâng tay lên che ngực, mỉm cười với Thương Lục. Anh đi về phía hắn, hai mắt khóa chặt lấy đối phương, "Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi. Mãi mãi, một một buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đều vui vẻ."

Không biết là ai bắt đầu vỗ tay, nhân tiện thổi quét hết mọi âm thanh nhỏ bé trong bóng đêm.

Bao gồm cả tiếng động nhẹ nhàng khi Kha Dữ mở hộp nhẫn trong tay mình ra.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là một đoạn diễn văn chúc mừng sinh nhật, bao gồm cả Thương Lục.

Mãi đến khi chiếc nhẫn đó xuất hiện dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng thuần khiết trong trẻo như pha lê.

"Chiếc nhẫn này là anh đặt làm riêng ở chỗ Harry Winston, giống hệt chiếc mà em đã tặng. Anh muốn được ở bên em, cùng em trải qua mỗi một sinh nhật. Cho đến ngày già cả mắt mờ không đi nổi, mở không được tiệc nhảy không xong một điệu, anh vẫn sẽ ở bên em. Có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau ngồi trên xe lăn, đến lúc đó anh vẫn sẽ hôn em, vuốt ve khuôn mặt em và chúc em sinh nhật vui vẻ. Đó vẫn là một năm hạnh phúc và không hề uổng phí."

Thương Lục chậm rãi trợn to mắt trước lời cầu hôn dài dòng đó, hắn quá bất ngờ nên gạt ngã một ly rượu đặt bên góc bàn. Chú Minh đứng từ xa nghe thấy một tiếng vỡ giòn vang, liền mỉm cười nói với ngôi sao băng vừa xẹt qua bầu trời, "Toái toái bình an, tuế tuế bình an."

"Kha Dữ..."

"Em có đồng ý không?" Kha Dữ hít sâu, lau mặt, "Anh thể hiện có tệ quá không? Xin lỗi... anh đã tập rất nhiều lần... nhưng mà căng thẳng quá..."

Thương Lục nắm lấy bả vai anh: "Nghe em nói này."

Giọng của hắn mãi mãi có khả năng trấn an Kha Dữ, anh mờ mịt nâng mắt, nhìn thấy Thương Lục móc từ trong túi mình ra một chiếc hộp nhung hình dạng tương tự.

Cùng màu sắc, cùng chất liệu.

Mặt trong nắp hộp in logo khiêm tốn của Harry Winston, một chiếc nhẫn đính kim cương cho nam yên lặng nằm yên ngay chính giữa, giống hệt cái trong tay Kha Dữ.

"Nửa năm trước, em đã đặt Harry Winston làm riêng đôi nhẫn này, giống như đúc với đôi nhẫn mà anh nhặt về."

Kha Dữ sửng sốt rồi bật cười ngây ngô, nước mắt lăn dài trên má.

Anh vừa khóc vừa cười: "Cái gì, em cũng đặt..."

Chẳng trách lúc người của Harry Winston nhận yêu cầu của anh đã cười một cách kỳ quặc và đầy ẩn ý như thế.

"Hôm nay không phải ngày anh cầu hôn em," Thương Lục ôm mặt anh, ngón tay tay lau sạch nước mắt, "Mà là ngày em cầu hôn anh ——

"Kha Dữ, anh có đồng ý không? Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể sóng gió, bất kể ——"

"Anh đồng ý." Kha Dữ cướp lời cực kỳ lưu loát, thẳng thắn, không chút do dự: "Anh đồng ý, lập tức đồng ý, mãi mãi đồng ý, mỗi một phút một giây đều đồng ý."

Thương Lục nhìn vào đôi mắt anh gần trong gang tấc, một nụ cười chậm rãi tràn ra: "Em cũng đồng ý."

—— Chính văn fin ——

Bình Luận (0)
Comment