Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau Thương Lục thức dậy thì không thấy bóng dáng Kha Dữ trong nhà nữa, những ngày sau đó đều chung một cảnh tượng. Nếu tính cho đúng thì một tuần bọn họ chỉ chạm mặt nhau có vài lần, bởi vì anh luôn trở về nhà vào tối muộn. Chiếu theo tưởng tượng của Thương Lục, làm cái nghề như bọn họ hẳn là buổi tối bận việc ban ngày nghỉ ngơi mới đúng, nhưng xem bộ dạng của Kha Dữ thì hình như anh không chỉ có một công việc duy nhất.

Thật ra Kha Dữ đã tìm được công việc bán thời gian trong khu làng đô thị —— phụ giúp một bà dì bán hàng tạp hóa.

Cửa hàng này giấu mình trong một con hẻm xéo, đối diện với ngã ba đường đông đúc. Dì chủ tiệm mấy ngày trước vừa bị té ngã, ông chồng ban ngày đi làm shipper, các con cũng không ở nhà, Kha Dữ liền chủ động đề nghị giúp đỡ dì một thời gian ngắn. Chủ tiệm vốn nhìn anh đầy hoài nghi và đề phòng, thẳng đến khi đối phương tháo khẩu trang xuống.

"Bị dị ứng mũi." Kha Dữ mỉm cười rồi lại kéo khẩu trang lên.

Chủ tiệm thở phào: "Cậu biết làm gì?"

"Giúp dì tính tiền, khuân vác sắp xếp hàng hóa."

Muốn nhiều công năng hơn dì chủ tiệm cũng không cần. Bà ngồi sau quầy thu ngân cân nhắc một lúc, cứ ba giây lại liếc nhìn Kha Dữ một cái. Thanh niên trước mặt bà cao hơn một mét tám, thái độ ngoan ngoãn thành khẩn, bà nói, "Phải nói trước lời mất lòng, dì không có nhiều tiền trả đâu nhé."

Mấy ngày nay Kha Dữ đã bóc mười mấy tờ quảng cáo tuyển nhân viên thời vụ trong khu vực, đương nhiên cũng nhớ kỹ mức lương ở nơi này. Đôi mắt anh cong cong: "Một ngày sáu mươi tệ, làm từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối, chờ chân dì hết đau là cháu đi ngay."

Giao dịch xem như thành công.

Sau 7 giờ tối là thời gian tự do.

Anh dạo loanh quanh khắp các phố hẻm, đi qua chợ đêm, ngồi xuống ghế nhựa quầy thức ăn mua một chén cháo đĩnh tử*. Muốn đi ra khỏi khu làng đô thị này phải tốn một tiếng đồng hồ, Kha Dữ đã thử qua. Phía sau khu dân cư là một con sông nối với một bến tàu nhỏ gần như bị bỏ hoang. Thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài ba con thuyền ghé vào bờ dỡ hàng, buổi sáng là thời điểm náo nhiệt nhất, khoảng sáu bảy giờ sẽ có người ở đây rao bán hải sản tươi mới đánh bắt, bày hàng hóa tràn lan dọc một con đường dài khoảng ba mươi mét.

*Cháo đĩnh tử – 艇仔粥: Một món cháo Quảng Đông, xuất xứ từ vùng Lệ Loan, Tây Quan, ngày xưa được một vài gia đình bán trên thuyền nhỏ (tiếng Quảng Đông gọi là đĩnh tử) trên sông Lệ Chi Loan nên gọi là "Cháo đĩnh tử Lệ Loan". Nguyên liệu chính gồm có cá, thịt nạc, bánh quẩy, đậu phụng, hành lá, ngoài ra còn có cả bì, thịt sứa, thịt bò, mực vv...

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Đôi khi anh sẽ đi dạo ra ngoài này vào buổi tối, kéo khẩu trang xuống đốt một điếu thuốc rồi vừa đi vừa hút. Ánh đèn đường màu cam chiếu xuống những con thuyền mục nát neo bên bến kéo ra những cái bóng thật dài. Kha Dữ ngậm điếu thuốc, bước đi chậm rãi xuyên qua những ánh đèn đó.

Khoảng một tuần sau, Thương Lục mới phát hiện ra anh làm công ở tiệm tạp hóa.

Rõ ràng đã gần tháng mười một mà ánh nắng buổi chiều vẫn chói chang khiến người ta bực bội. Sóng âm xung quanh bị tiếng xe kéo xe tải thống trị, chỗ nào cũng đầy những tiếng xình xịch ê tai. Trong mấy con hẻm tối này không biết cất giấu bao nhiêu xưởng gia công gia đình, tiếng máy may chạy từ sáng đến tối, xe kéo kéo lê từng cuộn vải lẻ xuyên qua hẻm nhỏ.

Thương Lục muốn tìm một gian cửa hàng có cảm giác xưa cũ một chút. Trong tưởng tượng của hắn, màn trập sẽ kéo dài những bóng người hối hả lướt qua, trong khi mặt tiền cửa hàng rộng mở xếp những kệ hàng màu xanh lục chất đầy cam quýt, cùng một ông lão nhàn rỗi ngồi trông cửa hàng yên tĩnh chính giữa khung hình.

... Kết quả hắn lạc đường.

Thương Lục cúi người nhặt lon Coca lạnh rơi ra từ máy b.án nước tự động, ngửa đầu tu hết nửa lon. Lúc tập trung trở lại, tầm mắt hắn chợt khóa vào một bóng người lóe qua bên cửa hàng tạp hóa phía đối diện.

Hắn đến nơi này sưu tầm phong tục không phải chưa từng chú ý đến cửa hàng đó, bởi vì mặt tiền không đủ rộng mà diện tích quá sâu nên tổng thể nhìn qua khá tối tăm. Lúc bóng người kia lướt qua hắn còn chưa kịp chú ý, chỉ cảm thấy hình ảnh vốn đang ủ dột chán ngắt bỗng nhiên sinh động hẳn lên.

Chiếc thùng rác cao lớn thân thiện với môi trường phát ra tiếng vang trầm đục, Thương Lục tùy tay ném nửa lon Coca còn lại vào trong, đoạn móc điện thoại mở camera lên.

Tiêu cự, tốc độ màn trập, ISO, khẩu độ. Hình ảnh từ từ chuyển động trên màn hình điện thoại, ban đầu hắn còn xem không quá nghiêm túc, vài giây sau ánh mắt mới dần dần chăm chú hơn.

Người kia mặc một cây đen sì, lúc anh từ trong tiệm bước ra ngoài chợt có một loại hơi thở từ tối sang sáng. Xe tải ba bánh đang dừng trước tiệm để dỡ hàng, người nọ khom lưng vác hai thùng nước khoáng vào trong, dáng người rất xinh đẹp, nhìn qua là biết được quản lý chăm sóc cẩn thận. Bê xong năm sáu lần hàng, anh kéo khẩu trang xuống uống nước, một tay nhận lấy tờ hóa đơn đỏ từ chủ xe tải chở hàng.

"Không sai lệch gì đúng không, đều đủ hết."

Kha Dữ nhanh chóng nhìn lướt: "Không lệch." Hai ngón tay anh kẹp tờ hóa đơn, đóng nắp bình nước đồng thời đẩy khẩu trang lên, cười với ông chủ xe: "Vất vả rồi."

Thương Lục hơi sửng sốt.

Con mẹ nó —— Đúng thật là anh bạn thần long thấy đầu không thấy đuôi ở cùng nhà với hắn.

Ban ngày trông quầy tạp hóa ban đêm đi hầu ngủ? Không phải chứ, sao lại rơi vào tình cảnh thê thảm đến mức này? Thương Lục cất điện thoại rồi dựa vào góc tường, để thân mình ẩn trong bóng râm.

Những người kinh doanh vốn tự có đơn giản thường là loại ham hư vinh, quen kiếm tiền dễ dàng, nhưng Kha Dữ lại không giống thế. Trang phục anh mặc rất đơn giản, chi phí sinh hoạt cũng không nhìn ra chút bóng dáng xa xỉ nào. Nếu thật sự muốn kiếm tiền nhanh thì cần gì phải đi bán hàng cho người ta vào ban ngày? Đi chơi thêm mấy chuyến với phú bà để đào mỏ không phải tốt rồi sao? Người đã quen mở chân cho thiên hạ thật sự sẽ không có cách nào chấp nhận những cách thức kiếm tiền khác —— quá chậm, cũng quá vất vả

Bởi vì không nghĩ ra nên chân mày hắn vô thức nhíu chặt, Thương Lục nhìn Kha Dữ quay lại sau quầy thu ngân. Lúc này trong tiệm không có khách, anh cũng không xem TV không lướt di động, chỉ đứng đó cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên liếc ra bên ngoài một cái.

Thương Lục nhanh chóng nhận ra anh đang viết.

Làng đô thị luôn là một thế giới ồn ào, hỗn loạn và nóng bức, nơi nơi đầy rẫy công nhân khuân vác xỏ dép lê miệng ngậm thuốc lá, có người đi ngang qua đường, có người nằm trên xe đẩy chờ người tới thuê, hoặc dứt khoát tụ tập nhau dưới tán cây đánh bài ——

Kha Dữ ghi nhớ rất nhanh, anh nhớ hết từng câu nói quê mùa, lời chửi thề th.ô tục, từng biểu cảm trên mặt, động tác rung chân hoặc chống nạnh, sờ đầu quẫn bách vì thua bài của bọn họ.

Dáng vẻ anh cúi đầu viết chữ rất thản nhiên, thời điểm ống kính nhắm vào, một nỗi cô đơn êm đềm như vừa dâng lên từ sâu trong hình ảnh.

Ánh mắt Thương Lục hơi động.

... Sao có thể?

Trên đời có vô số thiên tài chỉ dựa vào một ánh mắt, tư thái, chuyển động thân thể mà xây dựng lên bầu không khí hoặc cả một câu chuyện, nhưng đằng sau những cử chỉ tưởng như nhẹ nhàng đó là từng góc máy quay tinh diệu, thiết kế ánh sáng, sắp xếp đạo cụ và bài trí bối cảnh. Trong mỗi một khung hình xinh đẹp, người đứng trước ống kính là diễn viên, phía sau ống kính lại có rất nhiều người phải phối hợp nhịp nhàng. Điện ảnh là thứ nghệ thuật tạo nên giấc mơ, điểm dừng chân là "giấc mơ", nhưng trọng tâm vẫn là "tạo".

Mà Kha Dữ thậm chí còn không biết máy quay giấu ở chỗ nào.

Camera chạy được năm giây thì có điện thoại của Thương Minh Bảo, hắn đành bỏ dở việc quay chụp.

"Thương Minh Bảo, tốt nhất là em có chuyện gì đứng đắn cho anh." Giọng điệu Thương Lục lạnh như băng, một bên liếc mắt chú ý Kha Dữ, thấy anh cũng vừa cầm di động lên.

"Gì cơ, người ta nhớ anh không được à?"

Thương Lục cười lạnh một tiếng: "Hết tiền chứ gì?"

Cô nàng vừa qua tuổi thành niên không lâu đã ném tiền vào trò mua sắm vô tội vạ và đu idol không ngừng nghỉ, tiền tiêu vặt bị bố mẹ siết chặt, mỗi tháng phải dựa vào việc làm nũng các anh các chị để vượt cửa ải khó khăn, bên này mượn mấy chục ngàn, bên kia xin đểu mấy trăm ngàn. Anh cả và chị hai tuy là người nhiều tiền nhất nhưng thái độ cũng như cha như mẹ, không muốn chiều theo tật xấu của em út, chị ba mỗi lần thí nghiệm lại ngắt liên lạc hơn chục ngày, kết quả chỉ có Thương Lục là gánh hết xui xẻo.

"Hôm nay người ta bắt gặp một đôi giày đẹp lắm, chất da dê sờ lên còn bóng mịn hơn da đùi em luôn nhớ, năm dì công nhân phải thêu tay mất 1200 tiếng đồng hồ mới hoàn thành một mặt họa tiết. Nếu không mua được nó thì quá đau lòng cho dê con bị chết cùng các dì công nhân thêu giày muốn mù mắt..."

Thương Lục: "..."

"Cho em mượn thẻ quẹt đi, tháng sau em trả."

"Bao nhiêu?"

"Một trăm ba mươi sáu ngàn tám trăm chín mươi chín tệ." Thương Minh Bảo ngoan ngoãn trả lời.

Một lát sau di động thông báo chuyển khoản 136.900 tệ, Thương Lục vừa quan sát Kha Dữ đi ra khỏi cửa hàng vừa nói: "Dư một tệ, không cần thối."

Thương Minh Bảo tức hộc máu: "Chuyển thêm mấy chục ngàn thì anh nghèo chết à?"

"Đại tiểu thư ơi, từ tháng một đến giờ lũy kế tiền nợ của cô đã lên một trăm ——"

"Á! Em không nghe đâu!"

Thương Lục bật cười một tiếng, đi theo Kha Dữ vòng qua đầu hẻm ra đường lớn. Anh đi không nhanh, mà dường như cũng không có chuyện gì sốt ruột muốn làm. Thương Lục trông thấy anh làm động tác kéo khẩu trang, sau đó lấy ra một gói thuốc lá từ túi quần. Lúc đốt thuốc anh hơi dừng chân, nhìn từ phía sau chỉ thấy một phần mặt nghiêng nghiêng, cần cổ cúi thấp lộ ra đường cong rõ ràng.

Kha Dữ hoàn toàn không biết bản thân đang bị người ta theo dõi, một tay anh nhét vào túi quần bước đi thong dong. Thời điểm không hút, điếu thuốc được anh kẹp vào ngón tay rũ bên người, chỉ thỉnh thoảng thành thạo vẩy vẩy chút tàn thuốc.

Quản lý Mạch An Ngôn đang chờ trên chiếc Land Rover màu đen dài đậu ngoài đầu hẻm, đã mất hết kiên nhẫn. Nhìn thấy bóng người ở phía xa, anh ta lập tức nhảy xuống xe đón đối phương đi lên.

Kha Dữ thuận tay dúi điếu thuốc vào góc tường, "Đợi lâu nhỉ."

Nói là nói vậy, tốc độ bước đi của anh vẫn hoàn toàn không nhìn ra chút tự giác muốn lên đường nào.

Thương Lục nhìn anh leo lên Land Rover đi rồi mới giật mình tỉnh mộng, một cơn bực bội không tên bỗng dâng lên. Con mẹ nó, hắn đi theo làm gì? Tưởng đối phương muốn về nhà, ai ngờ là đi tiếp khách!

Thương Minh Bảo lải nhải gì đó trong điện thoại như đá chìm đáy biển mãi không nhận được hồi âm, lúc này mới giận dữ uy hiếp: "Rốt cuộc anh có đang nghe không thế! Em giận rồi đấy nhé!"

"Đừng giận," Thương Lục quay đầu trở về, qua loa dỗ em gái: "Anh cho tiền mua váy áo."

Thương Minh Bảo nghẹn họng, đỏ mặt nói vào điện thoại: "Là anh nói đấy nhé."

·

Kha Dữ ở trên xe vừa thay quần áo vừa nghe Mạch An Ngôn giải thích dài dòng: "Đạo diễn Lịch đột nhiên nói muốn giới thiệu cậu. Không nể mặt tôi thì thôi, ít nhất cậu vẫn phải nể mặt Lịch Sơn chứ."

Áo thun cởi bỏ lộ ra thân thể bóng loáng xinh đẹp, Kha Dữ chậm chạp cài nút áo sơ mi, "Thế anh đang căng thẳng chuyện gì."

Mạch An Ngôn thở phào một hơi, thuận tiện liếc mắt: "Tôi biết cậu không thích xã giao, cậu xem, gần đây tôi cũng đâu sắp xếp cho cậu chuyện gì cả đúng không? Anh hai à, cậu phải nhớ kỹ là tôi cũng tốt với cậu lắm nhé."

Kha Dữ nghe vậy bật cười, cúi đầu cài khuy tay áo: "Nhớ rồi, còn nhớ rõ hơn sinh nhật bạn gái nữa."

Mạch An Ngôn chực khóc: "Cậu làm gì có bạn gái."

Trợ lý sinh hoạt Thịnh Quả Nhi của Kha Dữ đang lái xe nghe vậy cũng cười vang, bị Mạch An Ngôn gõ đầu một cái.

"Đồ mất nết, còn không biết xấu hổ mà cười tôi? Cô xem anh cô đang mặc cái gì kia? Hả? Đang ăn cái gì? Có đang quản lý carbonhydrat không? Mỗi ngày hút mấy điếu thuốc? Cô có biết gì không? Tôi trừ lương bây giờ!"

Thịnh Quả Nhi khổ không nói nổi, vội ấm ức kêu oan: "Nhưng thầy Kha cũng không cho em quản lý mấy cái đó mà."

Kha Dữ soi kính chiếu hậu để thắt cà vạt, mấy ngón tay thon dài vân vê dải lụa màu xanh lục rất thành thạo. Thịnh Quả Nhi nhìn một cái, lại nhìn thêm cái nữa, cuối cùng bị Mạch An Ngôn gõ, "Nhìn đường cho tôi."

"Sao đột nhiên thầy Lịch nhớ đến tôi thế?" Vừa hỏi anh vừa nhận chai nước hoa Mạch An Ngôn đưa cho, tùy ý xịt hai nhát.

"Ông ấy đang đi thương lượng dự án với mấy bên tư bản, muốn tiến cử cậu một phen." Ngữ khí Mạch An Ngôn hưng phấn hẳn lên.

Cơ duyên của Kha Dữ với vị đạo diễn này... Con mẹ nó quá là tà môn.

Lịch Sơn là đạo diễn có danh vọng thuộc hàng bậc nhất Trung Quốc, thành công cả trên phương diện nghệ thuật và thương mại, giải thưởng lẫn doanh thu phòng vé đều không thể xem thường, có thể coi là đầu tàu của cả một thế hệ nghệ sĩ. Ông ta yêu Kha Dữ tha thiết, đây là bí mật mà toàn thế giới đều biết rõ. Cho dù kỹ thuật diễn của Kha Dữ có nát bét cỡ nào, phim của đạo diễn Lịch luôn để lại một nhân vật cho anh. Không gánh nổi vai chính, vậy thì hết năm này qua năm nọ Kha Dữ cứ ở trong phim ông ta đóng vai phụ đường viền ——

Không phải viền hoa đâu, mà là viền vàng.

Những nhân vật này không có quá nhiều đất diễn nhưng luôn có màu sắc độc đáo, để lại ấn tượng mạnh mẽ. Bản thân nhân vật không cần diễn viên phải tạo hình, chỉ cần dựa vào thiết lập, tình tiết, lời thoại là được dựng lên. Có thể nói mọi thành tích mà Kha Dữ sở hữu đều dựa vào "ăn nhận vật" mà có.

Đoạn đánh giá nổi tiếng của ông ta về Kha Dữ, "Loại khí chất này xuyên qua ống kính máy quay, được cô đọng rồi phóng đại theo cách rất khó nắm bắt và giải thích, đương nhiên cũng khiến người ta khó lòng từ chối", càng trở thành một câu danh ngôn.

Khí chất... Kha Dữ bật cười, chỉ gật đầu đáp một câu "Biết rồi".

So với Mạch An Ngôn, phản ứng của anh có thể xem là lãnh đạm.

---

Lời tác giả:

Các cửa hàng tạp hóa bán lẻ đồ ăn vặt nước uống ở vùng duyên hải phía nam gọi là "tiệm sĩ đa".

·

Danh ngôn: "Loại khí chất này xuyên qua ống kính máy quay, được cô đọng rồi phóng đại theo cách rất khó nắm bắt và giải thích, đương nhiên cũng khiến người ta khó lòng từ chối"

Bình Luận (0)
Comment