Thương Lục trợn tròn mắt, hoàn toàn cảm nhận được sức lực và độ ấm của đối phương không chút trở ngại. Đó là sức của một thanh niên trưởng thành, không mềm mại như cánh tay Thương Minh Bảo mỗi lần nhào lên người hắn, còn thoang thoảng mùi thuốc lá chứ không thơm ngọt như mùi trên người thiếu nữ.
Thân thể trong ngực đột nhiên căng thẳng, Kha Dữ đợi một giây, hai giây, thấy Thương Lục vẫn không có phản ứng liền nhoẻn cười, "Thôi được rồi, không làm khó cậu nữa."
Giọng nói có kết cấu độc đáo nhuốm một tia mất mát khó lòng nhận ra, người bình thường chắc chắn không thể phát hiện —— nhưng Thương Lục không phải người bình thường, hắn có năng lực nắm bắt và nhìn thấu mà thầy giáo cũng phải kinh ngạc. Lý trí còn chưa kịp cân nhắc kỹ càng, thân thể đã vội vàng kích động ôm trở lại trước khi Kha Dữ kịp đẩy mình ra.
Lưng bị đối phương dùng sức ôm chặt, toàn thân Kha Dữ vùi sâu vào ngực Thương Lục, tiện đà bị hai cánh tay hắn khóa chặt.
Kể từ khi yêu thích môn bắn cung năm tám tuổi, hắn đã luôn tự rèn luyện theo tiêu chuẩn của vận động viên chuyên nghiệp, 20 pound, 30 pound, 50 pound —— Hắn có thể duy trì tư thế kéo căng dây cung liên tục một giờ, từ cơ cánh tay đến cơ vai cơ lưng đều căng cực độ nhưng không hề run rẩy. Thiết bị quay chụp nặng bảy tám chục cân, hắn cũng nâng dễ như trở bàn tay mà mặt không đổi sắc.
Nhưng tối hôm nay, cơ bắp đáng tự hào của hắn đã mất đi khả năng khống chế tinh chuẩn như mọi ngày.
Kha Dữ bám vào bả vai hắn, hình dạng và sức lực tấm lưng phập phồng lên xuống dưới lòng bàn tay anh, ẩn chứa hormone nam tính đang trầm mặc ngủ đông.
Chỉ trong nháy mắt, anh đẩy Thương Lục ra, nói: "Cảm ơn."
"Thầy Kha, tôi chưa ôm đàn ông bao giờ đâu." Thương Lục hạ tay xuống, giọng nói trầm thấp cũng mất đi vẻ thành thạo nhất quán. Nếu nhất định muốn tìm điểm khác biệt, thì dường như còn có thêm chút bối rối và hồi hộp.
Một câu trần thuật khách quan, lọt vào tai hai người lại mang hai sắc thái và độ mờ ám riêng biệt.
Kha Dữ thực lòng cảm thán: "Có cần đáng yêu đến thế không."
Cả tính cách và khí chất rõ ràng rất kiệt ngạo, vậy mà lại ngoan ngoãn đến khó tin, luôn cung kính lễ phép với người có kinh nghiệm hơn chưa tính, trước mặt một bình hoa bất tài không làm nên cơm cháo gì như anh mà cũng luôn miệng gọi thầy này thầy nọ. Nội tâm nảy sinh chút ý nghĩ không đúng là lập tức ngoan ngoãn nói "Tôi có lỗi"... Kha Dữ thở dài trong lòng, thật sự là đáng yêu muốn chết.
Thương Lục nghiêm túc nói: "... Tôi không thích anh khen tôi đáng yêu."
"Được được được," Kha Dữ cầm chiếc áo khoác giũ ra, "Man lắm man lắm, dáng người cũng rất đẹp."
Thương Lục nghẹn họng, từ chối áo khoác mà anh đưa qua: "Anh cứ mặc đi."
Gió tuyết bên ngoài không biết đã ngừng từ bao giờ, đất trời tĩnh lặng, một lớp tuyết hơi mỏng bao trùm lên mái ngói, được ngọn đèn từ cửa sổ hắt ra tạo thành một hình vòng cung sạch sẽ. Đẩy cửa chính, đôi ủng giẫm lên con đường lát đá phát ra tiếng kẽo kẹt. Trận gió vừa rồi đã thổi sạch mây trên bầu trời đi, Kha Dữ ngửa đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Sao kìa."
Thương Lục ngước mắt nhìn theo, trông thấy ánh sao đã giăng đầy trên những ngọn núi phủ tuyết, xung quanh lặng ngắt như tờ, cả không gian và thời gian dường như đang đứng yên.
Tiếng nói chuyện mang theo làn khói trắng: "Ngày mốt là kết thúc công việc rồi, lần trước tôi bảo muốn dẫn anh đi nông trường Đại Lý, anh có đồng ý đi không?"
Kha Dữ đứng yên, trên môi nở nụ cười ngượng nghịu: "Chắc cậu phải trap được nhiều cô lắm rồi đấy?"
"Sao cơ?"
"Không đặt câu hỏi chủ quan 'Có hứng thú đi không', mà trực tiếp hỏi luôn 'Có đồng ý đi không', cậu không cảm thấy mình rất ngang ngược không tuân quy tắc sao?"
"Quy tắc gì kia?"
"Nếu cậu không có hứng thú gì với đối phương thì cũng đừng trêu chọc quy tắc xã giao của người trưởng thành. Cho cậu cơ hội hỏi lại lần nữa đấy."
Thương Lục dừng một chút, "Thế anh có hứng thú muốn đi không?"
"Thế còn được." Kha Dữ tiến đến gần hắn, cười nhẹ lắc lắc đầu, "Tôi bắt đầu thấy thương cảm cho diễn viên nào hợp tác cùng cậu rồi."
"Tôi luôn đối xử bình đẳng."
"Bộ dạng cậu đuổi theo không giống như đối xử bình đẳng đâu nhé, ngược lại còn khiến tôi cho rằng mình rất đặc biệt, rất độc đáo. Làm sao bây giờ, cậu nói cậu đối xử bình đẳng giống như đang nói với tôi là, thật ra tôi cũng không đặc biệt đến thế."
"Nhưng anh đúng là rất đặc biệt."
Kha Dữ ngửa đầu bật cười, đôi mắt còn đẹp hơn ánh trăng, "Tôi biết, cho nên tôi có thể trở thành nhân vật đặc biệt trong giới giải trí, nhưng không thể làm nhân vật đặc biệt trong lòng cậu."
"Tôi..." Thương Lục nhíu mày, dường như đang mắc kẹt trong một lời ngụy biện vớ vẩn không thể phản bác. Sau một lúc lâu, hắn đành nói: "Trong lòng tôi, anh cũng rất đặc biệt."
Kha Dữ đứng dưới ánh trăng, đứng trước mặt hắn, khoác áo của hắn cứ như đã đứng đó chờ từ lâu, cất tiếng nói với hắn: "Ừ, tôi nhớ rồi."
Đêm đã khuya, khoảng sân im ắng, hai cánh cửa sơn son gắn khoen đồng đóng chặt kín. Thân thể Kha Dữ cứng đờ, bước chân cũng dừng lại: "Thôi tiêu rồi."
"Sao thế?"
Kha Dữ không ôm hy vọng hỏi thử: "Cậu có chìa khóa cổng không?"
"..."
"Cậu có dặn quản lý để cửa không?"
"..."
"Cậu có số điện thoại quản lý không?"
"..."
Kha Dữ chà vuốt khuôn mặt lạnh như băng.
Thương Lục: "Tôi có điện thoại của chủ nhiệm sản xuất."
Kha Dữ: "Cậu dám gọi cho tôi xem."
Thương Lục "..."
Di động mới rút được một nửa phải thả về lại túi quần.
"Được đấy, đại thiếu gia," Kha Dữ gật gù, "Cậu biết đi tìm một ngôi nhà kín đáo để giảng diễn cho tôi, biết tránh không cho tôi vào phòng cậu vì tị hiềm, biết lấy cớ xin lão Phó và Thái Tư cho nghỉ, vậy mà không biết dặn nhà trọ để cửa cho mình à."
"... Tại anh nói dối trợ lý đấy."
Kha Dữ lười biếng liếc nhìn hắn một cái, Thương Lục ngoan ngoãn câm miệng, sau một lúc lâu mới thốt lên, "Lạnh quá."
Kha Dữ tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi cũng không thể làm gì hắn, muốn cởi áo ra trả lại lập tức bị hắn nhanh tay giữ chặt cổ áo: "Không cần, anh cứ mặc đi."
Trăng sao trên trời rất sáng khiến ánh mắt hai người nhìn nhau cũng sáng bừng anh tuấn. Kha Dữ hất cằm, trừng mắt nhìn hắn: "Làm sao bây giờ? Không về phòng được rồi."
Tiếng then cửa gỗ khép mở trong đêm kêu vang không kém gì tiếng mèo động đực, dù là Đường Trác hay Trình Tranh giật mình tỉnh giấc đều khó ăn nói như nhau. Thương Lục quan sát bức tường bao: "Hay là trèo tường đi."
Kha Dữ tỏ vẻ tiếc nuối mỉm cười: "Có camera."
Thương Lục: "... Gõ cửa gọi quản lý vậy, anh đi vào, tôi tìm chỗ ngủ bên ngoài."
Kha Dữ: "Cậu chủ Thương ơi, trợ lý của tôi quản lý nghiêm túc lắm, nếu tôi nói mình khó chịu đi ngủ trước, không ai được quấy rầy, nghĩa là trong vòng năm phút sau toàn bộ đoàn phim từ trên xuống dưới sẽ được cô ấy truyền đạt lại y chang —— Cho nên, theo lý thuyết thì tôi đã sớm ở trong phòng ngủ rồi."
"Ngủ không được ra ngoài đi dạo, quản lý không biết nên đóng cửa."
"Quản lý nhà trọ là đồ ngốc sao?"
Thương Lục bất đắc dĩ nhìn anh.
"Ngôi nhà của dì vừa nãy, làm sao cậu tìm được thế?"
"Thấy dì ấy không mở homestay không mở tiệm ăn hay hàng tạp hóa, cũng không làm gì liên quan đến du lịch, không nói tiếng phổ thông lưu loát, còn không biết viết, lại là đảng viên —— đảng viên dự bị."
Kha Dữ: "... Cậu lấy tin tức ở đâu ra?"
Thương Lục đặt tay lên môi ho nhẹ một tiếng: "Trưa nay dì ấy nhờ tôi chép đơn xin vào đảng."
Kha Dữ: "..."
"Người ta không biết chữ thì làm thế nào... Anh đừng cười nữa."
Kha Dữ cười không dừng được, lại không dám cười quá to đành gác trán lên ngực hắn, cả người rung lên. Thương Lục bất đắc dĩ nắm bả vai anh: "Ba trang bản thảo, viết muốn khô mực gãy tay —— Này, đừng cười mà."
Tiếng cười quanh quẩn trong lồng ngực Thương Lục, Kha Dữ cười không thở nổi, hai tay nắm chặt vạt áo len đen của hắn, thở hổn hển nói: "... Cứu mạng."
Dì chủ nhà người Nạp Tây không biết đã chờ bao lâu mới bắt được gã tráng đinh ngàn năm khó gặp này ngoài cửa!
Thương Lục nửa ôm nửa che, sợ anh cười nhiều sẽ ngất xỉu, trên mặt cũng vô thức xuất hiện ý cười dịu dàng. Kha Dữ cười xong mới nói phì phò đứt quãng: "Hay là... Chúng ta trở về chỗ dì ấy đi?"
"Ngủ lại?"
"Ngủ lại." Kha Dữ suy nghĩ một phen, "Sáng mai cậu qua thẳng phim trường, còn tôi về nhà trọ muộn hơn, cho dù đụng mặt ai cũng có thể nói là đi tản bộ buổi sáng mới về, thế nào?"
Hình như đúng là biện pháp hay.
Hai người lại vòng trở về chỗ cũ, khoảng cách không dài, ngõ hẻm nhỏ hẹp, con đường lát đá có tuyết tan được ánh trăng chiếu xuống lóng lánh tựa như một dòng nước. Chiếc đèn lồng "Thiên vũ lưu phương" vẫn sáng bừng trên gác mái, Thương Lục hỏi: "Anh biết câu 'thiên vũ lưu phương' có ý nghĩa gì không?"
"Bầu trời đổ mưa, hương hoa cỏ bốc lên thơm nức?"
Thương Lục liếc anh một cái: "Rất có ý thơ, nhưng sai rồi —— Ý nghĩa là chăm chỉ học hành, cổ ngữ Đông Ba đấy."
Kha Dữ yên lặng ghi nhớ trong lòng: "Ý nghĩa đẹp đẽ lắm."
"Anh biết câu 'thuận buồm xuôi gió' viết bằng chữ Đông Ba trông thế nào không?"
"Viết như thế nào?"
"Ba dãy sóng lượn, một chiếc thuyền, một người que cầm cây sào trúc đứng ở đầu thuyền. Văn tự Đông Ba là chữ tượng hình, hình thức giống vẽ tranh ý."
Kha Dữ đột nhiên nhanh trí hẳn, bỗng dưng phát hiện ra một cuộn giấy thô sần sùi bị nhét sâu trong túi áo khoác.
Hình như là giấy thủ công Đông Ba.
Anh mở giấy soi dưới ánh trăng và ánh đèn, cánh cửa gỗ bị gõ ba tiếng, bên trên tờ giấy có hình vẽ bằng bút lông, bên cạnh viết bốn chữ hành thư "Thuận buồm xuôi gió" rồng bay phượng múa, góc phải ghi một hàng chữ Khải "Tặng Đảo Nhỏ". Anh nắm chặt tờ giấy, bất ngờ ngẩng đầu nhìn Thương Lục.
"Hồi tối tình cờ học được dưới nhà bếp, gia chủ là "Đông Ba" của thôn này, ông ấy dạy tôi viết, nhất thời hứng khởi đề tên anh vào luôn." Hắn dừng một chút, "Viết chơi thôi, không cần thích đâu."
"Thích chứ." Kha Dữ mau chóng trả lời, trái tim suốt một buổi tối bị hành hạ không ngừng nghỉ lại tiếp tục nhảy thình thịch, "Chữ cậu đẹp thật đấy."
"Luyện từ nhỏ, sau này tôi thích vẽ tranh hơn nên hơi cứng tay."
Trong lúc hai người nói chuyện thì cửa chính cũng mở ra, người phụ nữ trong nhà hơi lộ vẻ nghi hoặc vì bọn họ quay trở lại, ngay sau đó mới phản ứng, chẳng lẽ là bỏ quên thứ gì? Nhưng không thể có chuyện đó được, trong phòng trống không. Thương Lục dùng thứ tiếng phổ thông đơn giản nhất giải thích lý do mình đến đây, dì chủ nhà nghe xong hơi ngượng nghịu, giơ lên một ngón tay.
Kha Dữ nghĩ thầm, một trăm tệ một người? Hay là một ngàn tệ?
Thương Lục: "Chỉ có một gian phòng thôi à?"
Chủ nhà gật đầu.
Thương Lục nhìn sang Kha Dữ, chưa kịp nói gì đã nghe anh lên tiếng: "Không sao."
Căn nhà bài trí đơn giản nhưng sạch sẽ, phòng cho khách trên lầu hai được huân hương dễ ngửi, không quá nồng nhưng lan tỏa mọi ngóc ngách, rất dỗ giấc ngủ. Trong nhà có máy nước nóng chạy điện để rửa mặt, có lẽ dì chủ nhà rất biết ơn vụ Thương Lục chép đơn xin vào đảng nên nửa đêm rồi còn chạy ra nhà trọ ngoài đầu hẻm, mượn cho bọn họ bộ đồ vệ sinh cá nhân.
Vết roi trên lưng vẫn chưa lành hẳn, dòng nước chảy tràn qua những vết máu khô khiến chúng ngứa ngáy khó chịu. D.ục vọ.ng đen tối mọc ra như dây leo, nở từng đóa hoa quyến rũ trong căn phòng tắm nhỏ hẹp xa lạ, hơi nước mù mịt. Kha Dữ nhắm chặt mắt, ngón tay sờ lên miệng vết thương ——
Phòng tắm dán giấy mờ ngăn cách với khu bồn rửa tay, Thương Lục đang rửa mặt ở bên ngoài.
Cảm giác xé rách đau đớn châm chích như gây nghiện, Kha Dữ nín thở, máu bật ra khỏi miệng vết thương, anh bám vào vách tường ngửa mặt mím môi, hít thở thật sâu.
Chủ nhà không nói anh biết cánh cửa phòng tắm không thể đóng kín, then cửa sẽ lỏng dần, cửa sẽ mở ra sau một tiếng cạch nhẹ.
Sau đó tiếp tục mở rộng từ từ theo quán tính.
Thẳng đến khi nó mở ra hoàn toàn, khiến hai thế giới trong ngoài nhìn rõ lẫn nhau không thể che giấu.
Nếu muốn bảo vệ bí mật, nhất định phải buộc chặt chốt cửa.
Nhưng Kha Dữ đã không làm.
Tóc mái trước trán bị nước làm ướt nhẹp, Thương Lục ngước mắt, xuyên qua những giọt nước đọng lại trên lông mi, hắn nhìn thấy thân thể Kha Dữ trần trụi cùng vô số vết thương loang lổ ngang dọc.
---
Lời tác giả:
Không phải bị M, mà là hội chứng bóc da đấy (cơ bản là hành động vô thức trong lúc quá lo âu, ví dụ như thích gặm móng tay, xé da môi, kéo khóe da ngón tay, cuối cùng là bóc phần da đang bị tổn thương nặng)
Cảnh kinh điển nhất trong lịch sử điện ảnh có lẽ là cảnh Natalie Portman tự xé da ngón tay mình trong《 Thiên nga đen 》, bây giờ tôi nhớ lại mà còn run rẩy tay chân...
Nhưng mà bệnh bẩm sinh của thầy Kha không phải cái đó đâu.
——
"Đông Ba" này đại khái chính là giáo sĩ trong tôn giáo Đông Ba, có địa vị rất cao trong làng
Cổ ngữ Đông Ba là chữ tượng hình, hơn nữa còn được sử dụng đến tận ngày nay.
Lần sau để tôi tìm xem có ảnh chữ tượng hình của "Thuận buồm xuôi gió" đăng lên cho mọi người xem không, dễ thương lắm.