Sắc mặt Tô Tuệ Trân nhìn một phòng người tràn đầy áy náy và hổ thẹn, trợ lý Tiểu Nghiêm thì không cần nói, đến cả Thịnh Quả Nhi cũng cảm thấy không đành lòng, chỉ cho rằng chuyện xảy ra cực kỳ bất đắc dĩ. Tuy Kha Dữ là người bị hại mười mươi, thế nhưng cũng không thể trách lên đầu bà ta được.
Viên Lệ Chân trực tiếp hỏi: "Quản lý của chị đâu? Vẫn là chị Judy đúng không? Tôi cần làm việc với ê kíp bên chị."
Tô Tuệ Trân kinh ngạc nâng mắt: "Đã tới mức đó rồi sao?"
Mỗi giây Viên Lệ Chân đều không ngừng lướt Weibo. Hiện giờ dư luận rất bất lợi cho Kha Dữ, đề tài liên quan đến phân biệt giới tính này lại không thường thấy, bên công ty quan hệ công chúng thậm chí còn không có được trường hợp tiền lệ nào để tiến hành phân tích —— Phải biết rằng số liệu báo cáo phân tích về các trường hợp nghệ sĩ lật xe cũng là tiền vốn, chỉ có cách học tập kinh nghiệm, tránh vào vết xe đổ thì mới giảm thiểu được chi phí thử lỗi xuống mức thấp nhất.
Viên Lệ Chân ý thức được, lần này bọn họ là người mù qua sông.
Tô Tuệ Trân hơi chật vật cúi đầu: "Tôi không có công ty quản lý, cũng không có ê kíp, mấy năm trước Judy đã chấm dứt hợp đồng rồi. Cô có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với tôi."
Kha Dữ vừa nghe bọn họ trao đổi vừa vẫy vẫy tay với chuyên viên trang điểm.
"Giúp tôi chỉnh trang lại đi, sắp đến cảnh tiếp theo rồi."
Chuyên viên trang điểm đẩy mạnh ghế dựa, chân ghế cọ xuống sàn nhà phát ra âm thanh chói tai nghe rất đột ngột. Cô nhân viên nhận ra rằng sau khi Kha Dữ nói câu đó xong, tất cả mọi người trong phòng đều im bặt.
Viên Lệ Chân dở khóc dở cười: "Cậu bình tĩnh thật đấy."
Bởi vì hình tượng của Kha Dữ khá tốt, ngoại hình lịch thiệp cao quý, lại mang chút khí chất của quý công tử sa sút nên các đại ngôn nhãn hiệu cũng thiên về sản phẩm cho nữ nhiều hơn. Bây giờ xảy ra tin tức tiêu cực, điện thoại của mấy nhân viên dưới quyền Viên Lệ Chân đã bị oanh tạc liên tục, nếu không xoa dịu các thương hiệu kịp thời thì công ty có nguy cơ phải bồi thường không ít tiền vi phạm hợp đồng.
Viên Lệ Chân biết bản thân bình tĩnh là xuất phát từ nghiệp vụ quản lý chuyên nghiệp, nhưng một ngôi sao như Kha Dữ bình tĩnh là rất hiếm thấy. Nếu đổi vị trí một nghệ sĩ khác —— thí dụ như Chung Bình, có lẽ lúc này đồ đạc ly tách trong phòng nghỉ đã bị cậu ta đập bể hết rồi. Cậu ta sẽ liên tục hỏi cô phải xử lý thế nào hành động ra sao, còn vừa mắng fan ngu ngốc vừa hỏi có cần mình ra mặt biên tập mấy câu dỗ fan hay xoa dịu khóc lóc gì đó không.
Tô Tuệ Trân cũng rất bất ngờ, "Đảo Nhỏ, dư luận khó chịu như vậy, cậu không giận tôi sao?"
Kha Dữ nhắm mắt, cảm nhận chổi hóa trang mềm mại đang cẩn thận đảo qua mí mắt mình. Anh lười biếng cong môi, "Cô Tuệ Trân lo lắng nhiều rồi."
Thịnh Quả Nhi cũng liên tục chú ý hướng dư luận, đột nhiên cô nàng hô lên một tiếng hấp dẫn hết lực chú ý của mọi người.
Viên Lệ Chân liếc mắt: "Nói."
"Có người đăng bài nói thầy Kha đóng phim thích lợi dụng bạn diễn nữ, còn up rất nhiều ảnh hôn lưỡi và cảnh giường chiếu!"
Viên Lệ Chân: "..."
Thịnh Quả Nhi đưa điện thoại cho cô, Viên Lệ Chân liếc nhìn ID, cười lạnh một tiếng: "Ông chủ cũ của cậu thất đức thật, ở thời điểm này còn bỏ đá xuống giếng."
Tài khoản này rất quen thuộc, năm đó khi Chung Bình còn ở Ngang Diệp, chính cô đã sai người nuôi cái acc đó thành tài khoản chuyên nghiệp, không ngờ đến hôm nay lại biến thành boomerang.
Điện thoại lập tức đánh tới chỗ Mạch An Ngôn. Anh ta cũng đang cực kỳ đau đầu, bài là do phòng làm việc Chung Bình đăng mà không thông qua quản lý, lúc này anh ta đang chất vấn Chung Bình xem rốt cuộc có thù giết cha với Kha Dữ thật không, bên kia nghe tiếng Viên Lệ Chân cười lạnh: "Sếp Mạch này, ngày trước lúc trao đổi nghệ sĩ với Thần Dã, chúng ta đã quy ước chung sống hòa bình hai năm, bây giờ anh đăng bài kiểu này là muốn tôi giúp Chung Bình come-out đúng không?"
Mạch An Ngôn: "... Tôi nói mình không biết gì hết, cô tin không?"
Viên Lệ Chân nhướn mày: "Biết Chung Bình không dễ quản lý rồi chứ gì? Tôi cho anh năm phút xóa bài, đừng để tôi trông thấy đề tài nào tương tự nữa —— Giữ con chó của anh kỹ vào."
"Này chờ đã —— Đảo Nhỏ thế nào rồi?"
Viên Lệ Chân cầm di động ngoái nhìn Kha Dữ một cái: "Vẫn ổn, đang chờ cảnh diễn tiếp theo. Nếu anh đã nhớ thương như thế, sếp Diệp nhà tôi hẳn không ngại cho anh tới Ngang Diệp đầu quân đâu."
Tút. Mạch An Ngôn cúp máy.
Viên Lệ Chân bật cười như tìm thấy chuyện mua vui trong lúc khó. WeChat thu được mệnh lệnh từ Diệp Cẩn, sắc mặt cô lập tức thay đổi, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên, đổi giọng ra lệnh cho Thịnh Quả Nhi: "Kêu FC tìm vài tài khoản kín tiếng đăng bài sáng tỏ, share lại bài phỏng vấn của các nữ diễn viên từng hợp tác cùng. Đăng thêm mấy bài riêng khen ngợi hành động giúp nghệ sĩ nữ vén váy trên thảm đỏ hoặc khoác vai lịch sự khiêu vũ gì đó, phía dưới nhớ khống chế bình luận cho tốt. Dặn FC quan sát kỹ quảng trường, đừng để tôi dò ra được một tin tức tiêu cực nào nữa, nửa tiếng sau blogger sẽ hỗ trợ đăng bài làm sáng tỏ, thấy bài phải lập tức share về hội nhóm ngay, tiếp tục khống chế bình luận sạch sẽ —— Tôi cho cô mười phút, biên tập ra 30 câu bình luận tích cực rồi đưa cho tôi xét duyệt, không cần quá dài, không được quá nghiêm túc, phải giống giọng văn người bình thường —— Hiểu chưa?"
Thịnh Quả Nhi ngơ ngác nhìn cô, Viên Lệ Chân nhíu mày hỏi lại lần nữa, cô nàng liều mạng gật đầu: "Được ạ."
Tô Tuệ Trân hỏi: "Không định giải thích cho sáng tỏ sao?"
Viên Lệ Chân nở nụ cười công nghiệp: "Chị Tuệ Trân không hiểu đâu, trong những cuộc chiến dư luận thế này không thể để đối phương nắm thóp, chỉ cần lên tiếng giải thích là nước sẽ đục ngầu ngay. Huống chi thầy Kha nhà chúng tôi cũng chưa làm gì, sao phải giải thích? Giải thích là cậu ấy không có ý nghĩ không an phận gì với người bằng tuổi cô tuổi mẹ mình à? Cái này việc gì phải làm sáng tỏ? Chị nói có đúng không?"
Tô Tuệ Trân: "..."
"Hơn nữa, bình thường thái độ của thầy Kha đối với các nữ nghệ sĩ hợp tác cùng thế nào, trong các cuộc phỏng vấn cố giữ gìn cho người ta ra sao, đây là chuyện rõ như ban ngày, tư liệu để share nhiều đến mức chúng tôi phải cẩn thận sàng lọc luôn đấy —— Người qua đường không ngốc, ai nói đúng ai nói sai bọn họ hiểu hết, 'Bác gái Tô'—— Không phải tôi nói chị, mà đang nói tới cái hot search xấu kia, nói tới nói lui vẫn là lỗi của fan Đảo Nhỏ, cậu ấy cũng phải có trách nhiệm vì quản lý thất trách —— Ôi chao, ai mà không biết bình thường thầy Kha vốn không giao lưu ít khi dỗ fan, cách xa vòng fan đến vạn dặm, thế thì trách nhiệm lại càng nhỏ, có đúng không?"
Tiểu Nghiêm là người bị thuyết phục trước, nghe xong còn vô thức giật đầu theo, bị Tô Tuệ Trân hờ hững liếc cho một cái.
Đúng lúc này Thương Lục đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên vội tìm kiếm Kha Dữ, trông thấy anh đang ngồi bình yên nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng cũng thoải mái theo, còn bất giác mỉm cười trước sự thờ ơ của anh.
"Chuyện gì mà náo nhiệt thế?" Thương Lục giả bộ như không biết gì, ý cười trên mặt hơi kinh ngạc, hoàn toàn không có chút phòng vệ.
Nghe thấy giọng hắn, đôi mắt Kha Dữ run lên, rốt cuộc cũng mở ra. Nếu lúc mới liếc mắt còn tính là bĩnh tĩnh, chờ đến khi hai mắt tiếp xúc hoàn toàn, sâu thẳm bên trong chợt hiện ra một vài cảm xúc khác ——
Thương Lục không khỏi cong môi lên.
Anh đang tủi thân, mọi tức tưởi trong ánh mắt lạnh lùng đều ném hết về phía hắn như muốn được ôm.
Viên Lệ Chân cúi đầu gõ chữ trên di động, cô dùng hệ thống gõ kép nên gõ cực kỳ nhanh, thấy Thương Lục tiến vào cũng chỉ ngẩng lên một cái, sau đó cười nói: "Làm chậm trễ tiến độ của đạo diễn Thương rồi nhỉ? Tôi sẽ đi ngay."
"Không sao." Thương Lục nhìn về phía Tô Tuệ Trân, "Cô Tô cũng ở đây à? Suất diễn của cô vào buổi tối mà."
Tô Tuệ Trân vỗ vỗ lên khăn choàng, "Tôi nghe Tiểu Nghiêm nói trên mạng khá náo nhiệt, muốn đến đây xem mình có giúp được gì không. Nhưng mà công ty của Đảo Nhỏ quản lý tốt quá, mới vài phút đã xử lý xong hết rồi."
Thương Lục liếc về phía lão Đỗ chủ nhiệm, ông ta căn bản không cần ai mở miệng, hai cánh môi liên tục mở ra khép vào, chỉ dăm ba câu đã tường thuật lại hết ngọn nguồn rành mạch từ phong ba xào CP trên mạng đến quả hot search xấu hôm nay.
Thương Lục trầm ngâm, "Cảnh diễn của cô Tô còn lại bao nhiêu?"
"Mười một ngày."
"Ở Ninh Thị."
"Năm ngày."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, Thương Lục nhẹ nhàng nói: "Nếu đã vậy, cô Tô cứ rời đoàn nghỉ ngơi mấy ngày đi, cảnh của cô chờ gần cuối sẽ quay sau."
Đồng tử Tô Tuệ Trân co rụt, thất thần hỏi: "Tại sao?"
"Tôi không hy vọng bộ phim của mình hot nhờ mấy đề tài nhàm chán thế này." Thương Lục kêu lão Đỗ điều chỉnh thời gian quay chụp, "Hiện giờ độ chú ý đã tăng cao, nếu hai người còn tiếp tục diễn cùng nhau sẽ gây ra xì xầm đàm tiếu không tốt."
Tô Tuệ Trân không hiểu. Trước kia trong giới điện ảnh Hồng Kông, không có tai tiếng còn phải tự bịa ra tai tiếng, nhờ vậy mới bảo đảm mức độ chú ý của khán giả, đầu đường cuối phố ai nấy say sưa bàn luận chuyện nam nữ chính giao lưu nhau thế nào, càng tiện đà tò mò ra rạp hơn không phải sao? Nhìn mà xem, có đoàn phim của đạo diễn diễn viên nổi danh nào mà không xuất hiện vài ba scandal ngoài lề?
Chuyện này đối với Thương Lục là trăm lợi không hại mới đúng. Bà ta mím chặt môi, cúi đầu che giấu vẻ thâm trầm và khinh thường trong mắt. Thương Lục quá cậy tài khinh người, xuất thân và thiên phú khiến hắn không để tâm đến những chiêu trò tầm thường, như vậy không được, cùng Chi Hòa ngây thơ cả đôi, lỡ tương lai gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bảo vệ đối phương?
Tô Tuệ Trân muốn nói lại thôi, bên phía lão Đỗ lại nhanh chóng thông báo cho sản xuất Nhiếp Cẩm Hoa. Nhiếp Cẩm Hoa cân nhắc một lượt, nghe ra ý quyết đoán của Thương Lục liền đứng về phía hắn.
Lúc này Thương Lục mới tìm sang chỗ Kha Dữ.
"Thầy Kha, để anh chịu ấm ức rồi." Hắn nói vừa dịu dàng vừa trực tiếp, không thèm để ý là mình đang thiên vị rõ mồn một.
"Đừng chỉ nói mà không làm, tốt nhất là cho tôi nghỉ mấy ngày đi." Kha Dữ được đà lấn tới trước mặt bao nhiêu người, giọng điệu lạnh lùng lười biếng.
Viên Lệ Chân trợn trắng mắt.
Mẹ nó, đôi chim cu này khá lắm.
Sau khi điều chỉnh lịch trình quay chụp, phía Diệp Cẩn bắt đầu sử dụng thủ đoạn sắt đá. Cô lười quan tâm đến trạng thái của đối phương, chỉ ba phút sau, hot search "Bác gái Tô" biến mất khỏi internet, các đề tài liên quan cũng bị xóa sạch, nội dung từ blogger bị hạn chế, các diễn đàn xem tình hình mà lục tục xóa topic, chỉ để lại mấy cái không ảnh hưởng đến toàn cục. Quảng trường "Kha Dữ" được các fan khống chế tốt, nửa tiếng sau, các bài phỏng vấn của nghệ sĩ nữ hợp tác cùng đồng loạt share khắp mạng xã hội —— Ai nấy đều khen ngợi anh lịch sự ga lăng, không thể có chuyện dùng tiền bịt miệng tất cả được.
Cách "che miệng" nhanh nhất là phải phối hợp giả chết. Để hạ nhiệt độ xuống, các tuyên bố đại ngôn, quảng cáo và công việc mới của Kha Dữ bị hoãn ngày công bố. Phòng làm việc và chính chủ im hơi lặng tiếng, chỉ có đội quân người hâm mộ là hoạt động kín tiếng theo phương án đã định.
Tô Tuệ Trân chịu ấm ức không nhẹ, Thương Lục giải quyết rất chu toàn thỏa đáng, nhờ chú Minh đến tận nơi đón bà ta đưa về Hồng Kông nghỉ ngơi giải sầu.
Sự tình mới đâu vào đấy một chút, điện thoại chất vấn của Bùi Chi Hòa cũng đánh tới nơi.
"Hiện giờ trạng thái bà ấy không tốt lắm, anh chỉ cho nghỉ tạm mấy ngày thôi."
Bùi Chi Hòa không tin, kích động nói: "Anh đang giữ gìn cho Kha Dữ thì có."
Nếu Thương Lục phủ nhận, cơn ấm ức của cậu ta sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Thương Lục lại không làm thế, hắn thừa nhận: "Đúng là có một phần nguyên nhân."
Một phần vì bộ phim, một phần vì Kha Dữ, về công về tư hắn đều không có lý do để lựa chọn cách khác.
Nội tâm Bùi Chi Hòa tràn đầy chua chát: "Tại sao anh lại giúp anh ta nhiều thế? Làm sao anh biết không phải anh ta sắp xếp người gài bẫy xào CP? Mẹ em đã sắp năm mươi rồi còn bị người ta lợi dụng lăng xê, làm trò cười cho thiên hạ kìa!"
Đầu bên kia điện thoại quá yên tĩnh, Bùi Chi Hòa cho rằng hắn đang chột dạ, nhưng không ngờ giọng điệu đối phương vẫn trầm thấp mà chắc chắn: "Anh ấy không phải người như vậy, cũng không cần làm vậy."
"Ai không cần?"
"Kha Dữ không cần thiết phải xào scandal với mẹ em."
"Anh biết rõ thế à? Anh tin tưởng anh ta đến thế cơ? Làm ngôi sao, vì tiền vì nhiệt độ, có gì mà không dám làm!" Bùi Chi Hòa sắc bén hỏi lại, "Trước kia anh ta còn thiếu tai tiếng sao? Bây giờ ——" Đột nhiên cậu ta im bặt, trong lòng nảy sinh một suy đoán khiến máu toàn thân như ngừng chảy vì sợ hãi ——
Không cần thiết.
Chỉ khi có lựa chọn càng tốt hơn mới cảm thấy một việc là "không cần thiết".
"... Thương Lục." Cậu ta nhẹ nhàng gọi tên đối phương. Thương Lục không đáp, chỉ có tiếng hít thở đều đặn truyền ra từ ống nghe như đang chờ cậu ta nói cho hết lời. Câu từ muốn nói quay cuồng trên đầu lưỡi, dũng khí của Bùi Chi Hòa như thủy triều rút đi, chỉ biết hốt hoảng nói: "Giúp em chăm sóc mẹ nhé."
Bùi Chi Hòa không hỏi, cậu ta không muốn biết.
Thậm chí còn không muốn nghĩ tới.
Tin tức giới giải trí mỗi ngày thay đổi liên tục, không có ai là mang nhiệt độ vĩnh viễn. Dưới nỗ lực cố tình làm phai nhạt của cả một ê kíp, bộ phim "Cửa hông" và các diễn viên chính nhanh chóng rời khỏi tầm mắt công chúng.
Đoàn phim gần như trở về với nhịp điệu sóng êm gió lặng, lúc Tô Tuệ Trân trở lại cũng không đi tìm Kha Dữ luyện tập kịch bản nữa. Cảnh đóng máy của bà ta diễn ra ở Ma Cao, đoàn phim chuẩn bị bánh kem và hoa tươi, giữ đủ mặt mũi phô trương cho ảnh hậu. Mọi người lần lượt chụp ảnh chung, bà ta có fanclub của riêng mình, ảnh đóng máy cũng do bọn họ cung cấp đăng lên mạng.
Kim cài áo ngày hôm đó Tô Tuệ Trân mang rất đẹp, có người nhắn hỏi: [ Đây có phải quà mà Đảo Nhỏ tặng cho cô Tô không? ]
---