Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 209

Nghĩ vậy, Lưu Cảnh cười tủm tỉm hỏi Lục Tích nói:

- Công Kỷ huynh đến đây khi nào? Có việc gì lại tới Tương Dương?

Lục Tích hiểu ngụ ý hắn, chỉ có điều nhất thời không lấy được cớ gì, chỉ miễn cưỡng cười nói:

- Ta tới đây tối hôm qua, được Bàng công mời đến đây nói chuyện, lần này là thăm riêng Bàng công, không liên quan đên việc công.

- Thì ra là thế!

Lưu Cảnh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:

- Ta còn tưởng rằng Công Kỷ huynh là phụng chỉ Ngô hầu đi sứ Kinh Châu chứ!

Dừng một chút, Lưu Cảnh lại đầy thâm ý hỏi han:

- Có phải là như vậy không?

Lục Tích đúng là phụng chỉ Tôn Quyền đi sứ Kinh Châu, tuy nhiên không phải thăm hỏi quan chức Kinh Châu, mà tới để phân giải thế cục Kinh Châu, nhân tiện tìm kiếm một vài chi sĩ tài năng, tuấn kiệt vì Giang Đông phục vụ.

Phụ thân của Lục Tích là Lục Khang với Bàng Đức Công có quan hệ rất gắn bó, Lục Tích còn trẻ từng đến Lộc Môn thư viện học ở trường, mặc dù không chính thức bái Bàng Đức Công làm thầy, nhưng bởi vì cha nên y cũng quan hệ thân thiết với Bàng gia.

Tôn Quyền cũng biết quan hệ của Lục Tích và Bàng gia, cho nên lần này phái Lục Tích đến Kinh Châu, chính là hy vọng y có thể lợi dụng quan hệ này vì Giang Đông mời chào nhân tài.

Hơn nữa Tôn Quyền cũng rất thưởng thức Bàng Sơn Dân và Bàng Thống, y tự tay viết riêng một phong thư cho Bàng Đức Công, hy vọng có thể để nhị Bàng đến Giang Đông làm quan.

Chẳng qua Lục Tích còn chưa kịp đem thư đưa cho Bàng Đức Công thì Lưu Cảnh đã đến viếng thăm.

Lưu Cảnh thẳng thắn nói như vậy khiến mặt Lục Tích đỏ lên, lúng túng gãi đầu, y là thư sinh, không biết nói dối, cũng sẽ không nói dối, ở trên quan trường lừa gạt ta đúng là dốt đặc cán mai, cũng không biết nên trả lời Lưu Cảnh thế nào.

Lúc này, Bàng Thống bên cạnh lạnh lùng nói:

- Lưu Tư Mã quá coi thường Ngô hầu rồi, hơn một năm trước, Giang Đông quốc mẫu qua đời, Ngô hầu từng phái người đến Kinh Châu báo tang, kết quả bị loạn côn đánh ra khỏi Kinh Châu, như vậy thật vô cùng nhục nhã, Lưu Tư Mã nghĩ liệu Ngô hầu còn có thể phái sứ giả đến Kinh Châu sao?

Để ấn tượng một người nào đó thường là do những chi tiết ban đầu quyết định, thái độ của Bàng Thống đối với Lưu Cảnh chính là như vậy, việc Lưu Cảnh ở Sài Tang, tác chiến lừng lẫy ở Giang Hạ, khiến vô số kẻ sĩ kính trọng và ngưỡng mộ, nhưng trước sau như một Bàng Thống đối với hắn rất ghét.

Bàng Thống không thích Lưu Cảnh, là vì có một chuyện nhỏ lúc mới gặp mặt, lúc ấy Lưu Cảnh đem Bạch Long Đoản kiếm đưa cho Đặng Ngải, còn nói với cậu một câu, ai không phục cháu, chá hãy dùng kiếm này giết kẻ đó!

Đúng là những lời này khiến Bàng Thống cực kỳ phản cảm với Lưu Cảnh, Lộc Môn thư viện là chỗ ngươi có thể tùy tiện giết người hay sao?

Lưu Cảnh có chút kỳ quái nhìn Bàng Thống, lại khẽ mỉm cười:

- Người làm được việc lớn, không câu nệ những việc nhỏ nhặt, nếu Ngô hầu ngay cả trí tuệ cũng không có, lấy cái gì lo việc thiên hạ, Công Kỷ huynh, ta nói có đúng không?

Lục Tích càng đỏ hơn, lắp bắp nói:

- Công tử nói đúng.... Ta là việc tư đến Kinh Châu, với Ngô hầu.... không quan hệ.

- Ha hả! Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Công Kỷ huynh không cần lo lắng, có phải hay không kỳ thật đều không sao cả, không có quan hệ gì với ta.

Lục Tích đã khiến Lưu Cảnh hiểu được một điều, Lục Tích nhất định là phụng chỉ Tôn Quyền, chẳng qua chưa chắc là thăm hỏi Kinh Châu, nếu như đúng là có việc công, gã hiện tại là đến Châu nha, mà không phải Lộc Môn thư viện.

Có lẽ là Tôn Quyền là có nhiệm vụ khác giao cho gã, nghĩ đến có nhiệm vụ khác, Lưu Cảnh lại không kìm nổi liếc mắt nhìn Bàng Đức Công, thấy nét mặt của Bàng Đức Công hơi mất tự nhiên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Tôn Quyền là vì Lộc Môn thư viện?

Lộc Môn thư viện là nơi tụ tập nhân tài của Kinh Châu, như Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Từ Thứ, Mã Lương, Khoái Kỳ, Thôi Châu Bình, Thạch Quảng Nguyên vân vân, đều là xuất thân Lộc Môn thư viện, người trong thiên hạ đều biết, Tôn Quyền tại sao có thể không biết?

Trong lòng Lưu Cảnh có chút hiểu được, Tôn Quyền muốn tay vươn vào Kinh Châu.

Bàng Đức Công vẫn trầm mặc không nói đã thừa nhận nghi ngờ trong lòng Lưu Cảnh đối với Lục Tích, kỳ thật hắn cũng đoán được Lục Tích là vì mình mà đến, chỉ là chuyện này hắn không muốn để Lưu Biểu biết được, để tránh ảnh hưởng đến con đường làm quan của Bàng Quý.

Bàng Đức Công khoát tay cười nói:

- Hôm nay không nói chuyện thời cuộc, Cảnh công tử lúc trước giúp đỡ chu đáo hôn sự của Khổng Minh, ta rất cảm kích.

Bàng Đức Công cũng biết sơ chân tướng việc đính hôn Khổng Minh, tuy rằng Lưu Cảnh có chút càn quấy, nhưng kết quả nhưng lại làm kẻ khác rất hài lòng, quan trọng hơn là, Bàng Đức Công muốn chuyển đề tài sang chuyện khác.

Lưu Cảnh cũng mỉm cười:

- Sự việc này Lưu Cảnh thật lỗ mãng, suýt nữa lòng tốt lại làm thành chuyện xấu, hiện tại nghĩ lại, vẫn có chút sợ hãi, nếu chẳng may có điều sơ xuất, chẳng phải là khiến Hoàng gia bị lăng nhục, cho nên việc này không nên nói thì hơn.

Bàng Đức Công cười, cũng không nói thêm lời nào, Lưu Cảnh lại đem đề tài chuyển tới việc chính:

- Ta hôm nay đến thăm Bàng công, là muốn cùng Bàng công thương lượng một việc, hy vọng có thể được Bàng công trợ giúp.

Bàng Đức Công gật gật đầu:

- Cảnh công tử cứ nói đừng ngại!

- Là như thế này, ta quyết định ở Giang Hạ xây dựng một tòa thư viện, cho những người có chí khí tài năng để nghiên cứu học vấn, chỉ là ta không có kinh nghiệm, muốn mời Bàng công trợ giúp ta thành lập thư viện này.

Bàng Đức Công cũng có thêm vài phần hứng thú, vuốt râu cười nói:

- Người đọc sách phần lớn là người nghèo, lại còn nuôi sống gia đình, Cảnh công tử đã suy nghĩ áo cơm cho họ chưa, đói bụng cũng không thể đọc sách được!

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:

- Ta tất nhiên suy xét tới rồi, nếu vào Giang Hạ thư viện nghiên cứu học vấn, bố trí các phòng không thành vấn đề, mỗi tháng đều có tiền lương thực, so với Kinh Châu chỉ có thể nhiều hơn, mỗi tháng một bao gạo, ba nghìn tiền, ở Giang Hạ cũng là người giàu có dư dả, đồng thời, mỗi người tài năng, tuấn kiệt ta còn cho họ hai trăm mẫu đất ngoài thành Vũ Xương, hoàn toàn giải nỗi lo lắng ở nhà của họ.

Trong phòng lập tức vang lên nhưng tiếng xôn xao, Lưu Biểu tuy rằng mỗi tháng cũng chỉ cấp một chút lương thực gạo cho những sĩ tộc phương bắc chạy nạn, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa đứt quãng, sống tạm cũng không đủ, rất nhiều sĩ tử khác phải tìm đến công việc viết sách, để nuôi sống gia đình.

Mọi người lại thật không ngờ, Lưu Cảnh lại vung tay rộng rãi thế, không chỉ có tiền lương sung túc, còn bố trí phòng ăn ở cho vợ con, hơn nữa còn cấp hai trăm mẫu ruộng đất ở ngoài thành Vũ Xương, việc này đối với những sĩ tử quả thật rất hấp dẫn.

Ngay cả Lục Tích cũng âm thầm kinh hãi, Lưu Cảnh này rất có quyết đoán!

Bàng Đức Công cũng có chút ngồi không yên, ông vội vàng lại hỏi:

- Vậy thư viện cần chiêu mộ bao nhiêu người?

Lưu Cảnh chỉ một đầu ngón tay:

- Chỉ chiêu trăm người!

Chỉ chiêu trăm người, Bàng Sơn Dân ngồi bên cạnh nhịn không được nói:

- Việc này chẳng phải là muốn tranh giành bể đầu sao.

Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:

- Cho nên ta muốn mời Bàng công hỗ trợ, đương nhiên không phải ai cũng có thể đi Giang Hạ thư viện, ta nghĩ lấy cuộc thi lựa chọn người tài, thỉnh cầu Bàng công thay ta làm việc này.

Bàng Đức Công giờ mới hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, hóa ra là muốn thử chọn lấy người ưu tú, đây cũng là việc làm rất mới lạ, Lưu Cảnh tìm mình, chính là muốn lợi dụng thanh danh mình và Lộc Môn thư viện.

Bàng Đức Công trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Công tử muốn tìm người có yêu cầu gì? Ví dụ như hoàn cảnh, gia đình, quê quán, hy vọng Cảnh công tử có thể thẳng thắn mà nói cho ta biết.

Lưu Cảnh chậm rãi nói:

- Ta chỉ có tám chữ, bất kể giá cả thế nào, chỉ có tài mới được trọng dụng!

Mọi người ngạc nhiên, không chỉ có tài mà phải có đức?

Bàng Đức Công nhìn chăm chú Lưu Cảnh, vuốt râu vui vẻ đáp ứng rồi ủy thác:

- Cảnh công tử tín nhiệm lão phu như thế, ta sao có thể nào không đáp ứng! Chuyện này ta sẽ dốc sức giúp công tử.

........

Lưu Cảnh và Lục Tích đều trước sau cáo từ, còn lại con cháu cũng đều tự tan, trong phòn chỉ còn lại có ba người thúc cháu Bàng thị, người vừa mới tan hết, Bàng Thống liền vội vàng nói:

- Nhị thúc, yêu cầu của Lưu Cảnh sao có thể đáp ứng? Hắn rõ ràng là muốn đặt Bàng gia bên biển lửa!

Bàng Đức Công có chút kỳ quái mà nhìn gã:

- Sĩ Nguyên, ta phát hiện ngươi đối với hắn rất có thành kiến, việc này là vì sao?

Bàng Thống nửa ngày mới bình tĩnh mà đáp

- Cháu không có gì oán hận hắn cả, chỉ là điều tùy việc mà xét thôi.

Bên cạnh Bàng Sơn Dân nhướn mày nói:

- Phụ thân, kỳ thật con cũng hiểu được Sĩ Nguyên nói rất có đạo lý, Lưu Cảnh nói là xây dựng thư viện, chính là cách mời chào tài năng, tuấn kiệt, người bình thường cũng nhận ra được, phụ thân giúp đỡ hắn, Lưu Biểu sẽ coi Bàng gia chúng ta thế nào?

Bàng Đức Công cười lạnh một tiếng:

- Hừ! Người bình thường đều nhìn ra, ý của ngươi là nói, duy chỉ phụ thân ngươi là người mù, đúng không!

Bàng Sơn Dân giật mình, cuống quít quỳ xuống:

- Phụ thân đã hiểu lầm, con tuyệt nhiên không có ý này.

Bàng Đức Công hung hăng trừng mắt nhìn y:

- Đứng lên đi!

Bàng Đức Công lại thấy cháu trai muốn nói lại thôi, nhân tiện nói:

- Sĩ Nguyên, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra.

Bàng Thống thở dài, gã là đúng là rất có thành kiến với Lưu Cảnh, rất là chán ghét hắn, cho nên khi Lưu Cảnh mời Lộc Môn thư viện hỗ trợ, trong lòng của gã tràn đầy mâu thuẫn.

Hiện tại thấy thúc phụ có ý tưởng khác, gã liền dần dần tỉnh táo lại, cũng ý thức được thúc phụ suy xét cũng không đơn giản.

- Nhị thúc, cháu có ý muốn nói, Lưu Cảnh người này tâm cơ rất sâu, việc Giang Hạ thư viện, cháu cảm thấy hắn là một hòn đá ném đúng hai con chim, một mặt là muốn mượn cơ hội chiêu mộ nhân tài, về phương diện khác hắn kỳ thật cũng là đang có ý đồ với Bàng gia, đế vương thế gia, cháu mạnh mà con yếu, tất sẽ dấu giếm hung cơ, hắn là con cháu Lưu Biểu, bên ngoài Lưu Biểu không có cái gì phản đối ý kiến, nhưng trong tâm ông ta cũng rất kiêng kị Lưu Cảnh, cháu khuyên thúc phụ suy nghĩ kỹ rồi hành động.

Bàng Đức Công hơi than thở nhẹ một tiếng:

- Điều đó ta đều hiểu được, Bàng gia cho tới bây giờ độc lập, sao có thể vì mục đích tranh giành mà để ảnh hưởng? Các ngươi biết rằng ta vì sao phải giúp hắn, cũng là bởi vì câu nói kia của hắn “Bất kể thế nào, chỉ có tài mới được trọng dụng” Những lời này đả động vào ta.

Bàng Thống và Bàng Sơn Dân đều đã trầm mặc, sau một lúc lâu, hai người thi lễ, chậm rãi lui xuống, Bàng Đức Công lại gọi đứa con lại:

- Sơn Dân, con chờ một chút.

Bàng Thống lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có cha con Bàng Đức Công, thật lâu sau, Bàng Đức Công trầm giọng hỏi:

- Con có biết vì sao ta đặt tên cho con là Sơn Dân không?

- Phụ thân từ nhỏ đã nói cho con biết, chuyên tâm học vấn, không cầu văn đạt đến chư hầu, thà rằng làm một tiểu dân trong núi.

Bàng Đức Công gật gật đầu:

- Lưu Biểu cũng không phải một lần mời ta làm quan, nhưng đều bị ta cự tuyệt, ta không muốn làm quan. Nhưng ta cũng không muốn làm cho con cả đời làm người trong núi, ta cũng hy vọng con có ý chí khát vọng, tế dân khắp thiên hạ.

Bàng Sơn Dân quỳ xuống:

- Con nguyện ý nghe theo sự sắp đặt của phụ thân!

Bàng Đức Công cười nói:

- Quả thật ta luôn luôn chờ đợi cơ hội, tuy rằng cho con làm quan ở Kinh Châu dễ như trở bàn tay, nhưng ta rất ghét Lưu Biểu, bất kể là hắn hay là con hắn, đều không thể làm chuyện đại sự, Tào Tháo tuy là hùng tài đại lược, đáng tiếc hắn đem thiên tử làm con rối, người này không cùng chí hướng với ta, nhưng ta hiện tại lại có ý tưởng.

Bàng Sơn Dân cắn chặt môi, cúi đầu không nói, y không biết phụ thân đang nói Giang Đông, hay là Giang Hạ?

Bàng Đức Công hơi hơi mỉm cười:

- Sơn Dân, con hãy đi chuẩn bị đi! Tham gia cuộc thi Giang Hạ thư viện, hỏi lại Sĩ Nguyên, nếu hắn cũng nguyện ý, như vậy các con cùng nhau đến Giang Hạ.

- Nhưng phụ thân là chủ khảo, việc này... việc này sao thích hợp?

Ánh mắt Bàng Đức Công lộ ra một tia xảo quyệt, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, vuốt râu cười nói:

- Giúp hắn làm nhiều chuyện như vậy, hắn tất nhiên đến chỗ ta mà tạ lễ! Ta muốn một vài cái tên trong danh sách, cũng không tính tạ lễ rồi, tất nhiên sẽ không còn cách nào khác!

........
Bình Luận (0)
Comment