Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 220.1

Mười mấy năm qua, Lưu Biểu chỉ có hai lần thức trắng đêm khó ngủ, một lần là ông mới đến Kinh Châu nhậm chức, lẻ loi một mình, vô binh không có lương thực, lại không có người có thể sử dụng, khi đó ông mấy đêm khó ngủ.

Một lần nữa chính là đêm nay, quan hệ giữa Lưu Biểu hoàn toàn cùng cháu trai Lưu Cảnh đoạn tuyệt, muốn giết hắn mà không thành công, ngược lại bị hắn bắt đứa con chạy trốn, điều này làm cho trong lòng Lưu Biểu vừa phẫn nộ, vừa uể oải.

Mãi đến khi Lưu Biểu thất bại bởi một kích thật mạnh, mội tâm ông lo lắng như lửa đốt rốt cục mới tỉnh táo lại, ý nghĩ ngoan cố cũng dần dần bắt đầu tỉnh táo, ông đứng ở thư phòng phía trước cửa sổ dừng ở bông tuyết không ngừng bay trên không trung, những khóm hoa trên cây đã tích một tầng bông tuyết mỏng manh.

Lưu Biểu biết rằng, Hán Thủy sẽ không đóng băng, không thể ngăn trở thuyền lớn Lưu Cảnh đi về hướng đông, hắn hiện tại nên đi, sẽ không ở lại nơi nguy hiểm.

Lưu Biểu cúi đầu thở dài một tiếng, trong lòng hơi hơi có chút hối hận, ông phát hiện mình bị ham muốn cá nhân che lấp tâm trí, Lưu Cảnh dù sao cũng là cháu họ ông!

Cháu họ muốn kế thừa sự nghiệp bá phụ, việc này kỳ thật cũng không phải là việc gì đại nghịch bất đạo, hắn có ý nghĩ như vậy rất bình thường, tại sao mình không thể bao dung hắn?

Còn việc cấu kết Giang Đông, việc này rõ ràng cho thấy Giang Đông dùng kế ly gián, vừa mới chấm dứt hai trận huyết chiến, nhiều nhất chỉ có trao đổi tù binh, làm sao có thể bắt tay cười nói, như vậy ăn nói thế nào với binh lính, ăn nói thế nào với thần dân?

Lưu Biểu cũng không hè ý thức được đây là kế treo đầu dê bán thịt chó của Thái Mạo, ông chỉ nghĩ tới đây là kế phản gián của Tôn Quyền.

Càng làm cho Lưu Biểu hối hận chính là Giang Hạ, lúc ban đầu ở trong suy nghĩ của ông, giải quyết xong Lưu Cảnh, cũng liền đồng thời giải quyết xong Giang Hạ, ông có thể khiến người cháu Lưu Hổ kia đi theo giám thị Giang Hạ, tựa như huynh trưởng Lưu Bàn của ông ở quận Trường Sa.

Nhưng hiện tại Lưu Cảnh chạy trốn, vậy Giang Hạ cũng đã thành vấn đề lớn, Lưu Cảnh sẽ cầm giữ binh tự lập sao? Sẽ suất quân sát nhập quận Trường Sa sao?

Lưu Biểu nghĩ tới Hoàng Trung, chỉ sợ lòng trung thành của lão đối với mình không bằng Lưu Cảnh, cảm giác lo lắng đối với quận Trường Sa càng thêm nặng trịch đặt ở trong lòng Lưu Biểu.

Bất kể là thân tình mà hối hận, hay là lý trí tỉnh táo, Lưu Biểu đều lâm vào một loại tự trách khó có thể rút ra, bóng đêm thâm trầm, dường như ông càng thêm già nua rồi.....

Không biết qua bao lâu, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, một gã thị vệ bên ngoài bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu mục, Lưu Biệt giá cầu kiến!

Lưu Biệt giá chính là Lưu Tiên, gần với Thái Mạo và Khoái Việt là nhân vật thực quyền thứ ba Kinh Châu, được Lưu Biểu tín nhiệm.

Đối với Thái Mạo thiên hướng Lưu Tông, Khoái Việt thiên hướng Lưu Kỳ, Lưu Tiên thì thuộc loại phái trung lập, cẩn thận duy trì cân bằng ở giữa Thái - Khoái, cũng chính là vì nguyên nhân này, khi Lưu Biểu thấy được một ít nguy cơ, đầu tiên nghĩ đến đó là y, đêm nay cũng sẽ không ngoại lệ, tuy nhiên tối nay là Lưu Tiên chủ động tiến đến.

Lưu Biểu gật gật đầu:

- Mời y vào!

Rất nhanh, Lưu Tiên vội vàng đi vào thư phòng, y ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, y thi lễ với Lưu Biểu, nói:

- Châu mục, thần có chuyện quan trọng bẩm báo!

- Chuyện gì?

Lưu Biểu quay đầu lại nhìn chăm chú vào y.

- Vừa rồi Cảnh công tử phái người tới tìm ta, đưa tới một phần quân báo, lại mời ta đi đưa thư cho Châu mục.

- Thư ở đâu?

Lưu Biểu có chút khẩn trương hỏi han.

Lưu Tiên đem thư trình lên, Lưu Biểu tiếp nhận thư nhưng không hề sốt ruột xem, mà là hỏi trước:

- Hắn tặng quân báo gì?

Lưu Tiên tuy rằng không biết việc Lưu Biểu xuống tay với Lưu Cảnh, nhưng Lưu Cảnh mời y chuyển giao thư cho Lưu Biểu, trong lòng của y liền hiểu ra vài phần, Lưu Cảnh vội vàng rời đi, tất nhiên có liên quan đến Lưu Biểu.

- Hồi bẩm Châu mục, Cảnh công tử nói Giang Đông tăng binh, hắn lo lắng an nguy Giang Hạ, cho nên khẩn cấp chạy về Giang Hạ.

Lưu Biểu sau một lúc lâu cười khổ một tiếng, còn không tính quá tệ, ít nhất Lưu Cảnh tìm một cái cớ, giữ gìn mặt mũi song phương.

Ông thở dài một tiếng, nói với Lưu Tiên:

- Biệt giá, Thái quân sư tìm được chứng cớ chính xác việc Lưu Cảnh tư thông Giang Đông rồi, Lục Tích cũng thừa nhận Tôn Quyền và Lưu Cảnh lén lui tới, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, ngươi nói ta nên lấy danh nghĩa Châu mục công khai tuyên bố việc này hay không?

Trong lòng Lưu Tiên ngẩn ra, lúc này y mới ý thức được việc Lưu Cảnh khẩn cấp rời đi tất nhiên là đã xảy ra đại sự, rất có thể là Châu mục muốn giết Lưu Cảnh mà chưa toại.

Y trầm tư một chút hỏi:

- Nhưng Châu mục suy xét qua hậu quả làm như vậy chưa?

- Ta suy xét qua, nhưng ta muốn nghe xem ý kiến của ngươi.

- Hồi bẩm Châu mục, làm như vậy cố nhiên là có thể hủy diệt danh dự của Lưu Cảnh, nhưng người Giang Hạ lại tin tưởng đây không phải là thật, bọn họ cho rằng việc này là vì trao đổi tù binh, làm như vậy hậu quả trực tiếp chính là tách Giang Hạ tự lập.

Không chỉ có như thế, rất có thể quận Trường Sa cũng không giữ được, sau đó bốn quận phía nam, hậu quả nghiêm trọng tương đương, Châu mục nghĩ đến mất đi hơn phân nửa lãnh thổ Kinh Châu, đổi tới tổn thất danh dự của một người Lưu Cảnh, có lợi hay không?

Lưu Biểu không hề hé răng, đây chính là chỗ nội tâm ông mâu thuẫn, công khai Lưu Cảnh cấu kết Giang Đông, đả kích danh dự của hắn, hữu hiệu ngăn chặn việc hắn giành địa vị Kinh Châu.

Nhưng về phương diện khác, đường sống giữa ông và Lưu Cảnh càng không hề dịu đi, Lưu Cảnh tất nhiên sẽ cát cứ Giang Hạ, sẽ ở dưới sự ủng hộ của Giang Đông, công chiếm quận Trường Sa, Linh Lăng và bốn quân phía nam, việc này tổn thất như thế nào Kinh Châu không thể chịu đựng được.

Lưu Biểu không thể không cân nhắc lợi và hại trong đó, mà khuyến cáo của Lưu Tiên không thể nghi ngờ khiến nội tâm của ông càng thiên hướng đàm phán, hơn nữa đứa con ở trong tay Lưu Cảnh, ông cũng có một chút sợ ném chuột vỡ đồ.

Trong lòng Lưu Biểu thở dài một tiếng, rốt cục quyết định buông tha cho việc công khai bí mật của Lưu Cảnh, liền gật đầu, chầm chậm ngồi xuống, mở thư ra nhìn một lần, Lưu Cảnh trong thư hứa hẹn, hồi sau đem Lưu Tông thả về Giang Hạ, nhưng yêu cầu ông cam đoan an toàn trên đường.

Lưu Biểu biết rằng Lưu Cảnh chỉ chính là Trương Doãn, tuy nhiên Trương Doãn đã trên đường đến Tương Dương, không có nguy hiểm gì, mấu chốt là Lưu Cảnh đồng ý thả Lưu Tông, đây là việc mà ông quan tâm nhất.

Lo lắng trong lòng Lưu Biểu buông xuống, lại tiếp tục đọc, ở cuối thư, Lưu Cảnh nhắc tới hy vọng sứ giả Kinh Châu đến Giang Hạ, cùng bàn tiền đồ Giang Hạ. Những lời này khiến tinh thần Lưu Biểu rung lên, sự việc còn chưa tới nỗi xấu nhất.

Nhưng vừa nghĩ lại, Lưu Biểu lại hiểu được, Lưu Cảnh sở dĩ không trở mặt, nguyện ý tiếp tục đàm phán việc Giang Hạ, cũng không phải xem trên tình cảm mình là bá phụ hắn, mà là nể mặt Kinh Châu mục, nói cho cùng, hắn vẫn là muốn chức Kinh Châu mục.
Bình Luận (0)
Comment