Giang Lăng, nơi này là quận trị Nam Quận, thẳng bờ Giang Bắc là Kinh Châu gần với Tương Dương và Vũ Xương, thành trì rộng hơn ba mươi dặm, nhân khẩu hơn mười vạn.
Do quá khứ mười mấy năm trước giữa Kinh Châu và Giao Châu thường xuyên xảy ra giao chiến, thành Giang Lăng là trọng địa hậu cần quan trọng của Kinh Châu, Lưu Biểu chứa ở trong này một lượng lớn lương thực và quân tư.
Cũng chính bởi vì địa vị chiến lược trọng yếu của Nam Quận, Lưu Biểu mới sai đứa con cả Lưu Kỳ trấn thủ Nam Quận, nhưng Lưu Biểu như thế nào cũng không nghĩ ra, vì đứa con cả Lưu Kỳ yếu đuối của ông, cuối cùng Nam Quận đã thuộc về tay Lưu Bị.
Tuy rằng Lưu Bị trên thực tế nắm trong tay Nam Quận, nhưng trên danh nghĩa Nam Quận là lãnh địa của Lưu Kỳ, Lưu Bị danh bất chính ngôn bất thuận, đây cũng là phiền não lớn nhất của Lưu Bị, tuy nhiên khi Gia Cát Lượng đến, phiền não này liền giải quyết dễ dàng.
Gia Cát Lượng khuyên Lưu Bị ủng hộ Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, quan lấy hư danh, Lưu Bị thì lại lấy chức Dự Châu Mục kiêm nhiệm Thái Thú Nam Quận.
Đồng thời, Lưu Kỳ phong Giản Ung làm Thái Thú Nghi Đô, Tôn Càn làm Thái thú Võ Lăng, Mi Chúc làm Thái Thú Hành Dương, Lưu Phong làm Thái Thú Kiến Bình.
Cứ như vậy, Lưu Phong vốn có năm quận phía nam, trên thực tế đều bị Lưu Bị khống chế, phương án như hư lại thục khiến Lưu Bị mừng rỡ, lúc này bổ nhiệm Gia Cát Lượng làm quân sư, Bàng Thống làm phó quân sư, hai người cùng nắm quân vụ.
Trong quan phòng quận nha, Lưu Bị và Gia Cát Lượng đang thảo luận đại kế Kinh Châu. Gia Cát Lượng trở thành phụ tá Lưu Bị tuy mới ba ngày, có rất nhiều kế sách trong bụng cũng không nhất nhất cáo cáo cho Lưu Bị.
Nhưng kế sách thứ nhất đi hư thành thực của Gia Cát Lượng lập tức giải quyết xong cái phiền não vô danh vô phận của Lưu Bị, khiến Lưu Bị đã nhìn y với cặp mắt khác xưa.
Lúc này trong lòng Lưu Bị lại vội vàng, ông ta chinh chiến nhiều năm, nhiều lần bị thất bại, thế cho nên thế cục hiện tại, đối với tiền đồ của mình hỗn độn không rõ, ông ta cần một người cầm đèn thay ông ta chiếu sáng tiền đồ.
Không thể phủ nhận, Bàng Thống cũng là người vô cùng tài hoa, Lưu Bị buông tha cho Tân Dã, xuôi Nam Quận đó là đề nghị của Bàng Thống. Bàng Thống còn khuyên Lưu Bị Bắc thượng chống đỡ Tào, tham vọng giành Kinh Châu, cát cứ Nam Quận, cùng Tương Dương, Giang Hạ hình thành tạo thế chân vạc.
Những phương án này tuy rằng đều rất tốt, nhưng Lưu Bị cảm giác còn kém chút gì đó, xác thực nói, đề nghị này chỉ đề cập trước mắt, nhưng đối với tương lai lại không có ý nghĩa gì, hiện tại Lưu Bị càng muốn nhìn rõ tương lai tiền đồ của chính mình.
Gia Cát Lượng đang mặc bào rộng bằng đay mịn, đầu đội mũ hoa sen, tay cầm quạt lông khẽ cười nói:
- Mưu kế của ta chia làm ba kế sách gần, trung, xa. Lưu Tông mặc dù từ Tương Dương tự lập làm Kinh Châu Mục, nhưng y không được thiên tử thừa nhận, danh bất chính ngôn bất thuận, nếu Hoàng thúc giành trước khiến triều đình thừa nhận Kỳ công tử làm Kinh Châu Mục, vậy Giang Lăng chính là Châu trị Kinh Châu, chúng ta mới là Kinh Châu chính tông, cứ như vậy, tương lai Kỳ công tử thoái vị cấp cho Hoàng thúc, lấy Kinh Châu liền danh chính ngôn thuận rồi.
Gia Cát Lượng nói chuyện làm Lưu Bị liên tục gật đầu, nhưng ông ta còn có băn khoăn, chần chừ nói:
- Chỉ sợ Tào Tháo sẽ không để cho ta mãn nguyện.
Gia Cát Lượng vừa cười nói:
- Triều đình Hán cũng không phải là triều đình của một người Tào Tháo, thế lực phản Tào vẫn tồn tại, ta nghe nói Hoàng thúc và Khổng Bắc Hải quan hệ thân mật, không bằng viết phong thư mời y can thiệp, lúc này Tào Tháo viễn chinh chưa về, chỉ cần Khổng Bắc Hải có tâm tương trợ, được bảy phần nắm chắc thành công, chỉ có điều việc này không nên chậm trễ, nhất định phải lập tức phái người đi Hứa Xương đưa tin.
Lưu Bị vui vẻ đáp ứng:
- Ta nghe theo lời nói tiên sinh, sẽ lập tức cho người đi truyền tin, tiên sinh có thể nói tiếp trung sách hay không?
Gia Cát Lượng lấy ra nhất bức bản đồ, để trên cái bàn nhỏ mà mở ra, nói với Lưu Bị:
- Trung sách của ta đó là kế sách an thân, nếu phán đoán không lầm, Tào Tháo đang khai trừ lỗi lo về sau, tất nhiên sẽ quy mô xuôi nam, ta nghe thấy Tào Tháo ở Nghiệp Thành Bắc đào móc hồ Huyền Vũ, yêu cầu trong vòng ba tháng nhất định phải xong, đây chính là chuẩn bị nam chinh, chậm nhất sang năm, Quân Tào tất nhiên xuôi nam, khi đó không chỉ có Tương Dương khó bảo toàn, Nam Quận cũng không thể tránh khỏi, Hoàng thúc có suy nghĩ đến đường lui?
Lưu Bị hai hàng lông mày nhíu lại, đây chính là việc ông ta lo lắng nhất, Tào Tháo suất đại quân xuôi nam, làm sao có thể buông tha Lưu Bị, khi đó ông ta nên làm cái gì bây giờ?
Lưu Bị biết rằng Gia Cát Lượng có thượng sách, liền vội vàng khom người nói:
- Mời tiên sinh dạy bảo ta!
Gia Cát Lượng chỉ ra phía nam Giao Châu chi mà nói:
- Giao Châu nhiều chướng khí, núi cao rừng rậm, Quân Tào là quân phương Bắc, tất không dám xuôi nam, ta khuyên Hoàng thúc ở Giao Châu chọn một chỗ trọng yếu mà đánh, xây dựng một chỗ tích lũy lương thực, làm đường lui, nếu Quân Tào xuôi nam, Hoàng thúc có thể chia binh làm hai đường, một đường lui hướng Giao Châu, một đường khác thì lui hướng Trường Sa, cùng Lưu Cảnh, Tôn Quyền kết minh, chống lại với Quân Tào.
Lưu Bị trầm tư chốc lát nói:
- Ta cùng với Thái Thú Thương Ngô Ngô Cự từng là bạn giao hảo, nhờ hắn tích lũy lương thực không phải vấn đề lớn, nhưng ta có quận Võ Lăng, phía nam quận Võ Lăng là chỗ hoang vu, nhân khẩu rất thưa thớt, khắp nơi là chướng khí, ở quận Võ Lăng xây công sự là được, vì sao phải lui tới Giao Châu?
Gia Cát Lượng lắc lắc cây quạt cười nói:
- Thỏ khôn có hang động, giống như Lưu Cảnh và Tôn Quyền bị Tào Tháo tiêu diệt, chúng ta liền có thể thừa cơ lấy Giao Châu làm căn cơ, còn có cơ hội phục hưng.
- Nếu Tào Tháo bị liên quân Tôn Lưu đánh bại thì sao?
Lưu Bị không nhịn nổi nòng vội hỏi.
Gia Cát Lượng híp mắt mỉm cười:
- Thì phải xem viễn sách của ta rồi, nếu là như vậy, chúng ta có thể không tranh giành Kinh Châu nữa, đồng thời đánh hạ Ba Thục, hoàng thúc lấy Ba Thục làm căn cứ, bắc lấy Hán Trung, mưu đồ Quan Trung, khi đó Hoàng thúc và Tào Tháo như kiềng ba chân, có thể tranh thiên hạ.
Buổi nói chuyện với Gia Cát khiến Lưu Bị như ở trong mộng mới tỉnh, "Lấy Ba Thục làm căn cơ, bắc lấy Hán Trung!’. Lưu Bị lầm bầm lầu bầu trong miệng mấy lần, ý nghĩ của ông ta dần dần trở nên rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông ta thấy được chiến lược mục tiêu rõ ràng đến vậy.
Ông ta lập tức nhìn trên bản đồ tìm được chỗ xây dựng bình quận, nơi đó là yếu đạo ba khúc sông tiến vào Ba Thục. Lúc này, Gia Cát Lượng khẽ cười nói:
- Ta đề nghị để Phong công tử đóng ở Vu huyện, trữ hàng lương thảo, cũng bố trí trọng binh, vì tương lai tây tiến đánh hạ Ba Thục làm cơ sở.
Lưu Bị chậm rãi gật đầu:
- Sẽ làm như lời nói quân sư!
.....
Vũ Xương, thư viện gần thị trấn nhỏ càng ngày càng náo nhiệt, không ngừng có thương gia và dân cư đến ở, đất đai giá cả cũng đang không ngừng tăng lên, so với lúc ban đầu vừa mới xây dựng thư viện đã tăng gấp ba.
Phía tây trấn nhỏ, hơn trăm tên thợ thủ công đang xây dựng cải tạo một tòa nhà rộng ước chừng mười mẫu phủ tòa nhà, ở bên bờ hồ một tòa đang đào móc hình trăng lưỡi liềm, Giả Hủ đứng đó lặp lại dặn dò thợ thủ công:
- Cẩn thận! Đừng làm hỏng con suối.
Chỗ này đúng là phủ đệ riêng quận Giang Hạ vì Giả Hủ mà xây dựng, người nhà của y đều đã thuận lợi đến Giang Hạ, nhân khẩu trong nhà Giả Hủ phần đông đều ở trong thư viện, nhưng Giả Hủ lại không muốn dời xa thư viện, Quận Thừa Tô Phi tiếp giáp với thư viện tìm cho y miếng đất, xây dựng cải tạo một tòa nhà mới.
Đối với Giả Hủ mà nói, y cũng biết người nhà đều bị lừa mà đến, muốn trở về nữa đã không thể nào, vậy cũng đành phải thuận theo tự nhiên.
Hơn nữa bản thân Giả Hủ cũng là một người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, một đại gia đình lớn chen chúc ở một tòa trong tiểu viện, y nhìn cũng khó chịu, liền không cự tuyệt nữa ý tốt của Giang Hạ quan phủ cho y một ngôi nhà mới.
Cũng thật khéo léo, trong khi đang nạo vét bùn trong lúc vô ý phát hiện góc Tây Bắc có một con suối, nước suối mát lạnh, nước này sắc thuốc uống trà rất tốt, khiến cho Giả Hủ một niềm vui thật bất ngờ, y gần như mỗi ngày đều muốn chạy đến, quan tâm tới con suối, căn dặn bọn thợ không làm hư con suối.
- Lão yên tâm đi!
Một gã thợ thủ công trẻ tuổi cười nói:
- Loại con suối này chúng ta làm nhiều, cam đoan xử lý tốt, đến lúc đó chúng ta điêu khắc một vòi nước bằng đá làm một Thanh Long phun thủy.
Giả Hủ hoảng sợ, vội vàng xua tay hô:
- Ngàn vạn lần không cần lắp vòi nước có thể lắp một đầu bò.
Lúc này, phía sau truyền đến một trận sang sảng tiếng cười:
- Với thân phận Giả công lắp đầu bò hơi khó coi, ta xem ít nhất lắp đầu hổ hoặc là kỳ lân đầu.
Giả Hủ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Cảnh mang theo mấy tên lính đứng ở phía sau mình, cười híp mắt mà nhìn mình, lại không biết hắn đến tự lúc nào?
Giả Hủ vội vàng tiến lên thi lễ:
- Công tử là trở về bao lâu rồi?
- Vừa mới đến, rời thuyền ở Hạ Khẩu, sau đó cưỡi ngựa đi vòng quá tới thăm tiên sinh.
Lưu Cảnh nhìn con suối cười nói:
- Ở nhà mới phát hiện con suối, ở quê nhà ta ý nghĩa là tài nguyên tươi tốt, Giả tiên sinh về sau sẽ phát tài rồi.
Giả Hủ cười cười:
- Nước nhãn tuyền này không tệ, sắc thuốc trà một mùi thơm ngát khí rất đặc thù, ta rất thích, trong lúc vô ý phát hiện, cũng là ông trời ban ân cho ta!
Lưu Cảnh tìm Giả Hủ đương nhiên không phải là vì nói chuyện phiếm về nước của con suối, hắn khẽ cười nói:
- Ta có một điều vui mừng báo cho tiên sinh, mời tiên sinh đi theo ta.
Hắn xoay người đi về mặt bắc của thị trấn nhỏ. Giả Hủ lúc này mới chú ý tới, cánh đồng bát ngát phía bắc thị trấn nhỏ không ngờ mọc hơn mười cái lều trại, trong lòng của y nghi hoặc, không biết Lưu Cảnh nói niềm vui bất ngờ là cái gì? Y đi theo Lưu Cảnh đến một cái lều lớn.
Hơn mười cái lều trại đều là dựng tạm thời, có hơn ngàn tên lính gác, trong đó trước một lều lớn có binh lính đứng đầy, đề phòng nghiêm ngặt.
Lưu Cảnh kéo màn trướng ra cười nói:
- Tiên sinh xin mời!
Giả Hủ đi vào lều lớn, lại một lần ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trong đại trướng trống rỗng, chỉ đặt một cái lồng gỗ, cao và rộng khoảng một trượng, hàng rào chừng cánh tay, ngồi trong lồng gỗ là một người tóc tai bù xù phủ cả xuống vai, ánh mắt lạnh lùng như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Giả Hủ.
- Là ngươi!
Giả Hủ lập tức ngây ngẩn cả người, người trong lồng gỗ không ngờ là Tào Hồng.
Lưu Cảnh từ phía sau đi đến, thản nhiên nói:
- Người này thiếu chút nữa hại chết tiên sinh, ta giao người này cho tiên sinh, mặc cho ngươi xử trí!
Không đợi Giả Hủ mở miệng, Tào Hồng liền giống như sư tử rít gào mạnh mẽ, nhảy dựng lên, tay chân đều bị khóa sắt động vào nhau kêu leng keng, gã trừng mắt màu đỏ mắng to:
- Giả tặc, tên nô tài phản chủ, khốn khiếp! Ngươi phản bội Thừa tướng, chắc chắn bị chém thành trăm ngàn mảnh!
Trên mặt Giả Hủ lúc đỏ lúc trắng, đỏ là lửa giận, nghĩ đến Tào Hồng muốn giết mình, trong lòng lập tức lửa giận đầy lồng ngực, nhưng mặt lại trắng bạch cũng là trong lòng cười khổ, Lưu Cảnh bày kế tuyệt hậu thật sự rất lợi hại, cứ như vậy, bản thân mình đừng hòng trở về nữa rồi.
- Câm miệng!
Lưu Cảnh một tiếng gầm lên, quay đầu lại chỉ bảo thuộc hạ:
- Đem người này dùng loạn tiễn bắn chết cho ta, đầu người đưa cho Tào Tháo!
Hơn mười người binh lính giơ nỏ quân lên, nhắm vào Tào Hồng. Tào Hồng cả kinh liền lùi lại hai bước, chân mềm nhũn ngồi ở trong lồng gỗ, đứng trước cái chết khiến cho gã sợ hãi chịu thua rồi, gã đã quên sự hung ác vừa rồi, nhìn Giả Hủ hô:
- Giả tiên sinh cứu ta!
Trong lòng Giả Hủ thở dài, giết Tào Hồng, Tào Tháo càng không tha cho y, tóm lại là không có đường lui rồi, y chỉ phải chặn lại nói:
- Khoan đã!
Giả Hủ hướng Lưu Cảnh thi lễ:
- Công tử hãy nể mặt ta tha mạng cho hắn!
Lưu Cảnh khoát tay, bọn lính buông tên nỏ xuống, Tào Hồng tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ tới mức cả người đều mềm nhũn, môi run rẩy, nói với Giả Hủ:
- Đa tạ... ân cứu mạng của tiên sinh!
Giả Hủ lắc lắc đầu, biết rằng Tào Hồng lúc này cảm kích là cầu xin tha thứ, nhưng nếu gã trở về, tất nhiên sẽ trở mặt, ở trước mặt Tào Tháo nói những lời gièm pha, trong lòng của y cực kỳ khinh miệt Tào Hồng, không nói với Tào Hồng một câu nào, liền xoay người đi ra ngoài.
Lưu Cảnh nhìn Tào Hồng mỉm cười, tuy rằng hắn cũng biết mình bày thủ đoạn này Giả Hủ không có đường lui về, không được quang minh lỗi lạc, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, như vậy Giả Hủ sẽ không còn đường về Bắc, quyết một lòng đi theo mình rồi.
----------oOo----------