Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 297

Tiếng trống ngày càng dồn dập. Tôn Thượng Hương và Lưu Cảnh đứng cách nhau chừng hai mươi bước. Điệu múa kiếm của bọn họ trái ngược nhau. Nhìn qua giống như là không liên quan gì tới nhau. Tôn Thượng Hương múa là Việt Nữ kiếm vũ, phong thái nhẹ nhàng, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, giống như là một cây liễu phất phơ trong gió.

Mà Lưu Cảnh đã chấp choáng say. Múa điệu múa Bá Vương Kiếm. Theo truyền thuyết là Hạng Võ sáng chế. Động tác trầm ổn hùng hậu, khí thế hiên ngang, lúc mở lúc đó, rất có khí khái anh hùng của nam nhi. Hoàn toàn tương phản với phong thái nhẹ nhàng của Tôn Thượng Hương.

Trong đại sảnh, không ngừng vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ. Ngay cả Lưu Bị cũng không nhịn được đứng lên khen

- Thật là nữ trung hào kiệt. Đây là lần đầu tiên Bị được trông thấy.

Y nâng chén rượu lên, lại híp mất, mỉm cười, lẩm bẩm nói:

- Cưới vợ nên cưới một người như vậy.

Những lời này không lớn, Trương Chiêu cách hơi xa nên không nghe thấy. Nhưng thê tử của Tôn Quyền là Tạ thị lại nghe thấy rõ ràng. Nàng khẽ cau mày. Đây là lời mà một bậc bề trên không nên nói.

Tạ thị kéo tay áo của trượng phu, nói khẽ vài câu. Tôn Quyền ngẩn ra, không nhịn được quay đầu nhìn Lưu Bị một cái. Thấy bàn tay cầm chén rượu của Lưu Bị đang run rẩy, gần như một nửa số rượu trong chén đã vấy lên áo, lại không có chút cảm giác nào. Có thể thấy là ông ta đã say rượu.

Tôn Quyền vội vàng vẫy tay, sai người gọi Gia Cát Cẩn tới. Rất nhanh, Gia Cát Cẩn đi vào, Tôn Quyền chỉ vào Lưu Bị, thấp giọng nói:

- Y đã say rồi, ngươi mau gọi thân vệ dìu y về.

Lúc này, hứng thú của Lưu Bị tăng vọt, vỗ tay cười to:

- Hay, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.

Gia Cát Cẩn tiến lên đỡ lấy y, cười nói:

- Hoàng thúc nên thay quần áo rồi. Để ta đỡ Hoàng thúc đi.

Ý thức của Lưu Bị đã mơ mơ hồ hồ. Ông ta không tự chủ được để Gia Cát Cẩn đỡ lên, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Hai gã thân binh của Lưu Bị vội vàng đỡ lấy ông ta. Rồi đưa ông ta ra ngoài từ cửa hông.

Tiếng trống trong đại sảnh càng ngày càng gấp gáp. Tôn Thượng Hương trợn mắt hạnh nhìn Lưu Cảnh. Thanh kiếm nàng cầm lóe lên những tia sáng, dần dần tới gần Lưu Cảnh. Bỗng một tiếng nũng nịu vang lên, thanh kiếm trong tay xuất hiện hơn mười tia sáng, đâm tới Lưu Cảnh.

Thanh Phong Kiếm của nàng chỉ là một thanh nghi kiếm, không có lưỡi, không thể gây thương tổn được. Nhưng nếu mười chiêu kiếm đâm trúng Lưu Cảnh, cũng khiến cho người ta khó mà chịu nổi. Đây cũng là mục đích của Tôn Thượng Hương. Nàng đương nhiên không dám thực sự thương tổn Lưu Cảnh. Nhưng nếu như đâm hắn mười kiếm, khiến hắn khó chịu, trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn.

Lưu Cảnh vẫn trong trạng thái say lờ đờ. Bá Vương Kiếm múa càng nhuần nhuyễn. Bỗng nhiên thấy kiếm của Tôn Thượng Hương đâm tới, hắn cười ha hả, vung trường kiếm lên. Đinh một tiếng, chuẩn xác đánh trúng vào kiếm của đối phương. Tôn Thượng Hương chỉ cảm thấy bàn tay nhức mỏi không thôi. Kiếm trong tay thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Đúng lúc này, Lưu Cảnh nghiêng người xuất hiện phía sau lưng nàng, thả thanh kiếm trong tay xuống, khẽ cười nói:

- Ngày tốt cảnh đẹp, không bằng Công chúa cũng quăng kiếm, múa với ta một khúc?

- Ngươi để cho ta đâm một kiếm, ta liền quăng kiếm nhảy cùng ngươi!

Hai người liên tục thay đổi vị trí. Tôn Thượng Hương lại chém liên tục hai kiếm, thấp giọng hỏi:

- Có đáp ứng hay không?

- Ha ha, ta không thể để mất mặt ở chỗ này được.

- Vậy thì đừng trách ta không khách khí!

Tôn Thượng Hương hít sâu một hơi, quát một tiếng, kiếm trong tay như gió táp mưa rào đâm tới Lưu Cảnh. Ngay cả Tôn Quyền cũng giật mình kinh hãi. Vẻ mặt giận dữ. Muội muội sao có thể không biết tốt xấu, vô lễ với khách quý như vậy?

Khách khứa ngồi hai bên không ai vỗ tay ủng hộ nữa. Lúc này ai cũng có thể nhìn ra, Tôn công chúa không phải là tỏ tình với Lưu Cảnh. Mà là mượn múa kiếm hả giận. Kiếm trong tay nàng như gió táp mưa rào đâm tới Lưu Cảnh. Có thể thấy lửa giận trong mỗi chiêu kiếm.

Lưu Cảnh không chút hoang mang tránh né thế kiếm của nàng. Tuy kiếm pháp của Tôn Thượng Hương nhìn mà hoa mắt. Nhưng trong mắt của Lưu Cảnh, kiếm pháp của nàng phần lớn thùng rỗng kêu to, không có lực, không có tốc độ, không có biến hóa. Chỉ là chiêu thức phức tạp mà thôi.

Lưu Cảnh liên tiếp tránh mười kiếm của nàng, đã thối lui tới cột nhà chính, không thể lui được nữa. Tôn Thượng Hương tâm phiền ý loạn. Nàng thấy Lưu Cảnh luôn bình tĩnh tránh né được trong khoản khắc, trong lòng rất khẩn trương. Lại khẽ quát một tiếng, chém một kiếm phủ đầu.

Một chiêu này nàng sử dụng mười thành lực lượng. Cho dù là nghi kiếm, nếu bổ trúng vào tránh, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đại sảnh lập tức vang lên tiếng kinh hô. Tôn Quyền tức giận tới vỗ bàn một cái. Nhưng đúng vào lúc này, một chuyện không ngờ lại xảy ra.

Thân hình của Lưu Cảnh chợt lóe một cái, tránh né chiêu kiếm hung ác. Kiếm của Tôn Thượng Hương chém vào không khí, rồi bổ mạnh vào cột nhà. Lực bắn trả thật lớn, khiến cho Tôn Thượng Hương rốt cuộc không giữ được kiếm trong tay. Leng keng một tiếng chói tai, trường kiếm rơi xuống mặt đất.

Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào hai người bọn họ. Lưu Cảnh nhặt kiếm lên, cười tủm tỉm đi tới trước:

- Tôn cô nương còn múa kiếm nữa không?

Khuôn mặt Tôn Thượng Hương lúc trắng lúc đỏ. Nàng thật không ngờ lại thua trong tay Lưu Cảnh. Sự nhục nhã thật lớn đã khiến cho nàng xấu hổ vô cùng. Nàng dậm chân một cái, xoay người đi ra ngoài đại điện.

Đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, Chu Du cười nói:

- Mưu lược của Cảnh công tử, khiến cho Chu Du rất kính nể!

- Công Cẩn quá khen!

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, quay đầu thi lễ với Tôn Quyền:

- Lưu Cảnh xử lý không kịp, thất lễ, mong Ngô Hầu chớ trách.

Tôn Quyền thở dài một tiếng:

- Là ta xin lỗi công tử mới đúng. Ta nuông chiều muội ấy, khiến cho muội ấy không hiểu chuyện, vô lễ với khách quý. Mong Cảnh công tử tha thứ cho xá muội của ta.

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Chút việc nhỏ ấy, Lưu Cảnh sẽ không để ở trong lòng.

….

Yến hội đến tận hứng thì tán. Dưới sự bảo vệ nghiêm mật của thị vệ, Lưu Cảnh quay về Đào phủ. Lúc này hắn đã say bảy phần, hai chân đã dần không khống chế được. Đi tới cửa chính, quản gia liền tiến lên bẩm báo:

- Cô gia, có người từ Giang Hạ tới, mang theo tin tức quan trọng.

Ý thức của Lưu Cảnh vẫn còn tỉnh tảo, cười hỏi:

- Người ở đâu? Bảo y tới gặp ta.

Đám thị vệ tránh ra tạo thành lối đi. Một gã quan quân đi nhanh về phía trước. Chính là thị vệ trưởng của Lưu Cảnh, Lý Thanh. Y tiến lên, quỳ một gối xuống, dâng phong thư:

- Đây là thư từ Từ Trưởng Sử, mời công tử xem qua.

Lưu Cảnh nhận lấy bức thư, không vội xem, mà hỏi:

- Việc ở quận Võ Lăng làm thế nào rồi?

- Hồi bẩm công tử, đã làm xong.

Lý Thanh lại lấy ra một phong thư:

- Đây là thư viết tay của Triệu tướng quân gửi cho công tử.

Lưu Cảnh sốt ruột muốn đọc thư của Triệu Vân, vội vàng quay về sân của mình. Vừa vào sân, một thị nữ chạy tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi:

- Công tử, người say rượu à?

Lưu Cảnh lập tức cảm thấy không đúng. Mặc dù trong phòng của hắn có ba thị nữ. Nhưng đều rất nhát gan, không dám nói chuyện với hắn. Chớ nói gì tới chủ động đi tới dìu hắn. Hơn nữa thanh âm này…nghe rất quen.

Lưu Cảnh nhìn nàng một cái. Chỉ thấy một khuôn mặt trắng trẻo như cái bánh bao, một đôi mắt sáng ngời.

- Tiểu Bao Tử?

Lưu Cảnh sững sờ. Thị nữ đỡ hắn, lại không ngờ là thị nữ bên cạnh hắn, Tiểu Bao Tử. Sao nàng ta lại ở đây?

- Sao em lại ở đây?

Tiểu Bao Tử đỏ mặt, có tật giật mình tránh ánh mắt của hắn:

- Vào nhà rồi hẵng nói!

Tiểu Bao Tử đặt tay hắn lên vai mình, giúp hắn đi vào trong phòng. Hai thân binh không đi theo vào mà rời đi.

Vào thư phòng, Tiểu Bao Tử giúp đỡ Lưu Cảnh ngồi xuống. Lại bưng cho hắn một chén trà ngon vừa mới sắc. Lưu Cảnh nhìn bốn phía một lát, phát hiện không trông thấy ba thị nữ kia.

- Nô tỳ để cho các nàng ấy đi rồi.

Tiểu Bao Tử tức giận nói:

- Một đám tay chân vụng về, cái gì cũng không biết làm. Cũng không biết thói quen của công tử. Lưu lại cũng chỉ là dư thừa.

- À!

Lưu Cảnh không có ấn tượng gì với ba thị nữ kia lắm. Đi rồi cũng không sao cả. Hắn uống vài ngụm trà nóng, cảm giác say đã đỡ vài phần, lại cười hỏi:

- Em vẫn chưa trả lời ta. Sao em lại tới đây?

- Nô tỳ…Nô tỳ rót thêm trà cho công tử!

Tiểu Bao Tử cầm chén lên, lại vội vàng hấp tấp đỉ ra ngoài. Lưu Cảnh nhìn bóng lưng của nàng. Nhịn không được bật cười.

Tiểu Bao Tử đi theo hắn đã năm năm rồi. Năm nay đã mười sáu tuổi. Ngoại trừ cao hơn một ít, dáng nguời đầy đặn hơn một ít, dung mạo vẫn như trước, gần như không thay đổi. Tuy nhiên dung mạo lúc trước của nàng như thế nào, Lưu Cảnh chỉ còn nhớ mang máng.

Tiểu Bao Tử vẫn là thị nữ bên cạnh hắn. Đã nắm giữ thói quen của hắn như lòng bàn tay. Sinh hoạt về sau cũng thư thái hơn nhiều.

Không bao lâu, Tiểu Bao Tử cầm một chén trà quay về phòng. Nàng đã nghĩ ra lý do thoái thác. Nàng đặt chén trà lên bàn, lại lấy hai tấm đệm đặt sau lưng Lưu Cảnh, hé miệng cười nói:

- Phu nhân lo lắng công tử không có ai chiếu cố. Mà đám thân binh kia lại tay chân vụng về. Khiến cho phu nhân lo lắng. Vừa lúc Từ Trưởng Sử sai Lý Thanh tới truyền tin. Phu nhân liền bảo nô tỳ đi theo. Nói thật, nô tỳ cũng không muốn thấy công tử. Nếu như công tử không cần, ngày mai nô tỳ liền đi.

Lưu Cảnh giơ tay nhéo khuôn mặt của nàng, cười nói:

- Tính cách cổ quái tinh linh của em, ta còn không rõ sao? Em tới khiến ta rất vui, sao có thể tức giận được?

Tiểu Bao Tử đã quen với việc Lưu Cảnh nhéo má mình. Bình thường không để ý lắm. Nhưng hiện tại không ngờ nàng lại đỏ mặt. Có chút ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác, lấy ra một phong thư.

- Đây là thư nhà mà phu nhân gửi cho công tử.

Nhắc tới thư, Lưu Cảnh lập tức nhớ tới thư từ Từ Thứ và Triệu Vân gửi tới. Hắn lấy hai bức thư từ trong ngực ra. Thư mà Từ Thứ gửi tới có nói, hắn rời đi không lâu, Thiên Tử có phái sứ giả và Lưu Mẫn tới Giang Hạ. Chính thức sắc phong hắn làm Kinh Châu Mục, gia phong Phàn Hương Hầu.

Việc này Lưu Cảnh đã nghe Lỗ Túc nói, nên không kinh ngạc lắm. Nhưng nhắc tới Lưu Mẫn, nếu như y nguyện ý đầu hàng Tào Tháo, Tào Tháo sẽ gia phong y làm Tương Dương Vương. Con cháu đời sau vĩnh viễn là Kinh Châu Mục.

Tuy điều kiện rất hấp dẫn, nhưng Lưu Cảnh chỉ cười cười. Tạm thời bỏ việc này ở đó. Hắn lại mở phong thư của Triệu Vân. Không ngờ thư viết kín hai trang giấy. Hắn híp mắt đọc bức thư dưới ánh đèn.

Thư mà hắn gửi cho Triệu Vân, phần lớn là những vấn đề về võ thuật và việc nhà. Mặt khác còn nói ra bí mật trước khi Lưu Biểu lâm chung, có để cho hắn, Lưu Cảnh kế nhiệm Kinh Châu Mục cho Triệu Vân biết.

Mà Triệu Vân hồi âm, không hề đề cập tới tình hình ở quận Võ Lăng. Mà tràn ngập tâm đắc võ thauajt của y. Chủ yếu là những điều mà y ngộ ra được từ Phượng Triều Dương thương và Lạc Phượng công pháp.

Đối với người luyện võ bình thường, bọn họ đọc không hiểu tâm đắc võ nghệ của Triệu Vân. Nhưng đối với Lưu Cảnh, là một kinh nghiệm quý báu. Một vài vấn đề mà hắn gặp phải lúc luyện võ, Triệu Vân đều giải thích tỉ mỉ. Khiến cho hắn thông suốt rất nhiều điều.

Cảm giác say rượu đã mất hơn nửa. Lưu Cảnh ngồi thẳng người, đọc như say như dại. Đã quên hết mọi việc xung quanh.

Hắn gần như là tự học. Mặc dù dựa vào ngộ tính và sự cố gắng không ngừng của hắn, đã học được một thân võ nghệ cao cường. Nhưng dù sao vẫn là tự học, còn nhiều chỗ khó hiểu không thể tự mày mò ra được.

Gặp phải kẻ thù có võ nghệ kém hơn, thì không có vấn đề gì. Nhưng gặp phải kình địch, rất nhiều vấn đề sẽ bộc lộ ra. Đương nhiên, với thân phận của hắn, nhiều khi không cần hắn phải ra tay. Nhưng bởi vì lòng ham mê với võ thuật, khiến cho hắn rất nóng lóng muốn giải quyết mấy vấn đề này. Mà hiện tại, Triệu Vân đã ghi lại đáp án cho hắn.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhấc trường kích từ góc phòng đi ra cửa. Tiểu Bao Tử thấy công tử muốn luyện võ, liền vội vàng chạy tới hướng phòng bếp. Nàng rõ ràng với thói quen của công tử. Lúc luyện võ xong nhất định phải ăn cái gì đó.

Trong sân, Lưu Cảnh đâm một kích, khí thế mạnh mẽ. Hắn huy động trường kích, trong sân lập tức xuất hiện ánh thương lấp loáng. Rất nhiều chỗ bình thường lĩnh ngộ, ở thời khắc này liền trở nên thông suốt.
Bình Luận (0)
Comment