Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 303

Ban đêm, Lưu Cảnh ngồi trong thư phòng, cẩn thận đùa nghịch ấn phù Châu Mục của hắn, đại ấn Châu Mục bằng vàng, hơi lớn so với một nắm đấm, là một hình lập phương, mặt trên điêu khắc một con kỳ lân, chế tác kỹ càng.

Ngoài ra còn một cái ấn là tước ấn của hắn, bề ngoài so với cái ấn Kim Bình Đình Hầu mà từ trước đó "Phụ thân" hắn lưu lại không khác biệt lắm, đúc bằng đồng thau, tay cầm hình rùa, vuông vuông bẹt, chỉ có lớn nhỏ cỡ nắm tay, mặt trên khắc có chữ tiểu triện "Phàn Hương hầu ấn".

Đây chính là tước vị của hắn rồi, không ngờ là Hương hầu, chỉ thấp hơn một đẳng so với Huyện hầu, tước vị Hán triều hết sức phức tạp, nói đơn giản, ngoại trừ tước Vương, Huyện hầu là cao nhất, tỷ như Viên Thiệu là Nghiệp hầu, Tôn Quyền phong làm Ngô hầu.

Lại xuống nữa đó là Hương hầu, tỷ như trong lịch sử Trương Phi được phong làm Tây Hương hầu, Gia Cát Lượng được phong làm Võ Hương hầu vân...vân.

Dưới Hương hầu là đình hầu, người trứ danh giống như Quan Vũ, được phong làm Hán Thọ Đình Hầu, Vu Cấm cũng được phong làm Ích Thọ đình hầu.

Dưới Đình hầu lại theo thứ tự cũng có Đô Hương hầu, Đô Đình hầu, Quan nội hầu, Danh hiệu hầu, Quan Trung hầu vânvân.

Tước vị chủ yếu là để mà thưởng cho quân công, phần lớn là chiến tướng đạt được, mệt công thăng tiến, tỷ như Trương Liêu, khi dẫn quân Lã Bố đầu hàng Tào Tháo được phong làm quan nội hầu, sau khi bình Viên Thiệu phong làm Đô đình hầu, cuối cùng khi Tào Phi xưng Ngụy vương liền được tấn thăng làm Đô Hương hầu, Tào Phi cùng năm xưng đế về sau lại phong làm Tấn Dương hầu.

Mà Lưu Cảnh sở dĩ một bước được phong làm Phàn Hương hầu, ở một mức độ rất lớn là bởi vì hắn là chư hầu một phương, nhưng thực lực chư hầu hắn lại kém hơn Giang Đông, cho nên lần thứ nhất được phong làm Hương hầu.

Mặc dù như thế, Tào Tháo còn hứa cho hắn chức vị Tương Dương Vương, chỉ cần hắn chịu đầu hàng, hắn liền nhảy một bước lên làm tước Vương, đây là hấp dẫn mà tuyệt đại đa số người đều không thể cự tuyệt, cũng chính bởi vì như vậy, Tôn Quyền mới vô cùng khẩn trương, sợ Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo.

Lúc này, Đào Trạm bưng một chén trà sâm đi đến, nàng đã chẩn đoán chính xác mang thai, cho nên hết sức cẩn thận, ngay cả đi đường cũng chầm chậm nhẹ nhàng, không chút hoang mang, chỉ có điều nàng hiện tại có bầu vẫn chưa tới ba tháng, bụng còn chưa lộ ra.

Có lẽ là nguyên nhân sắp làm mẹ, khí chất của Đào Trạm có hơi có chút biến hóa, trở nên càng thêm dịu dàng, nói chuyện cũng càng thêm hiền lành, cực ít khi thấy nàng tức giận, trong ánh mắt luôn để lộ ra một loại vui sướng khó có thể che dấu, nàng mỗi ngày đều cảm thụ sinh mạng nhảy lên.

Trượng phu trở về khiến tâm tình nàng rất tốt, trong nội tâm nàng có rất nhiều lời muốn nói với Lưu Cảnh.

Đi vào nhà, nàng thấy Lưu Cảnh đàng chú ý ấn phù trên bàn, liền hé miệng cười nói: - Cho chàng chức Tương Dương vương cũng không thèm, lại để ý một Hương hầu, thật không hiểu chàng nghĩ như thế nào nữa?

Lưu Cảnh đem ấn phù để ở một bên, nắm ở thắt lưng thê tử cười nói:

- Ta cũng không phải là để ý chúng nó, chỉ có điều hơi tò mò, ta nghe nói nàng cũng được phong làm phu nhân, nàng đang để ý sao?

Đào Trạm ngẫm nghĩ một chút cười nói: - Thành thật mà nói, thiếp vẫn có chút để ý đấy, ít nhất cả đời mẫu thân của thiếp, còn không có được làm cáo mệnh, thiếp lại chiếm được, đối với anh linh nàng dưới suối vàng cũng là một loại an ủi, sau khi sắc phong phu nhân, thiếp còn đi thắp hương cho mẫu thân.

Đào Trạm buông trà sâm, ôm cổ trượng phu, xinh đẹp cười nói: - Chàng có muốn nghe tim con đập không?

Lưu Cảnh cười gật gật đầu, đỡ thê tử đứng lên, đem dán tai tại trên bụng nàng, nghe xong sau một lúc lâu, lắc lắc đầu nói:

- Cái gì cũng không nghe được!

- Chàng oan gia này, ai! Không có biện pháp bắt chàng.

Đào Trạm quay đầu lại liếc liếc mắt cửa phòng một cái, thấy cửa đã đóng rồi, lúc này mới chậm rãi cởi bỏ váy, lộ ra da thịt trắng nõn nà: - Chàng nghe nữa xem?

Lưu Cảnh dán lên bụng, chăm chú nghe, rốt cục nghe được một chút tim đập rất nhỏ, không khỏi mỉm cười: - Tiếng đập rất nhỏ, đoán chừng là nữ nhi bảo bối.

- Bây giờ còn không đến ba tháng, đương nhiên tim đập không lớn, đợi đến sáu bảy tháng lại nghe nữa, chàng cũng sẽ không nói như vậy.

- Kỳ thật con gái ta cũng thích, chỉ cần là con của ta, ta đều thích.

Lưu Cảnh vừa nói, tay lại vuốt bụng của nàng trượt xuống dưới đi, Đào Trạm bỗng nhiên hiểu được ý tứ của hắn, sợ tới mức kéo tay của hắn lại: - Phu quân không được! Bà mụ luôn dặn dò, lúc trong vòng ba tháng ban đầu không thể sinh hoạt vợ chồng.

- Ồ! Ta suýt nữa đã quên.

Trong lòng Lưu Cảnh cũng hiểu được, chỉ đành rất bất đắc dĩ buông thê tử ra, Đào Trạm buộc lại váy, lại xoay ngồi ở trên đùi trượng phu, giống như làm nũng hai tay ôm cổ của hắn nhỏ giọng cười nói: - Chẳng lẽ dược kình hoàn của chàng còn không có mang qua sao?

- Cái đó và uống thuốc không quan hệ được không, chẳng lẽ ta phải uống thuốc mới có cần? Lưu Cảnh có chút tức giận nói.

- Kỳ thật thiếp hiểu được cảm thụ của chàng, cho nên thiếp mới bảo Tiểu Bao Nương đi tìm chàng, chàng như thế nào

Lưu Cảnh lập tức ngây ngẩn cả người, hắn giờ mới hiểu được dụng ý của thê tử, Đào Trạm hôn hai má của hắn lại thấp giọng nói: - Tiểu Bao Nương đã mười sáu tuổi rồi, theo chàng năm năm, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ nghĩ tới việc nạp muội ấy sao?

Lưu Cảnh hiểu ý tứ thê tử, nàng là muốn nạp Tiểu Bao Tử làm thiếp cho mình, kỳ thật Lưu Cảnh cũng không phải là người cổ hủ, hắn biết rõ, tại nơi này tỉ lệ tử vong khi sinh sản cực cao, nạp thiếp rất trọng yếu nguyên nhân là vì nối dõi tông đường.

Tỷ như Lưu Biểu, ông chỉ có một vợ một thiếp, nhưng trên thực tế nữ nhân của ông ta còn nhiều chứ không chỉ hai người, chỉ có hai nữ nhân có danh phận thôi.

Thiếp là một loại danh phận, ở Hán triều, địa vị thiếp cũng không thấp, dựa theo tập tục bình thường, quy túc cuối cùng của nha hoàn bên người chính là thiếp, nhưng Lưu Cảnh lại hy vọng Tiểu Bao Tử có thể gả cho người nàng thích.

Lưu Cảnh cười khổ lắc đầu: - Nàng bảo Tiểu Bao Tử đi tìm ta hóa ra là ý tứ này, nhưng vi phu của nàng có không chịu nổi như vậy nhất định phải tìm nữ nhân sao?

- Vậy cũng nói không chừng!

Đào Trạm hé miệng mà cười nói: - Nếu chẳng may có Công chúa, huyện chủ nào đó xuất hiện, quấn quýt si mê chàng, muốn gả cho chàng, nói không chừng chàng sẽ không chịu nổi như vậy.

Lưu Cảnh ngây ngốc một chút, Đào Trạm lại xoay người đi ra phía ngoài, đi tới cửa, lại quay đầu cười dài nhìn hắn một cái, ánh mắt kia đầy thâm ý, thản nhiên dời bước đi.

Lưu Cảnh một trận đau đầu, Tiểu Bao Tử lắm miệng này, đợi có cơ hội nhất định phải giáo huấn cô nàng mới được.

....

Ngày kế sáng sớm, Lưu Cảnh dưới sự hộ vệ của mấy trăm kỵ binh rời khỏi thành Võ Xương, chạy gấp về hướng Hạ Khẩu, lúc này thành Hạ Khẩu đã là trung tâm quân sự của Giang Hạ, trú đóng hơn ba vạn trọng binh, ngoại trừ bao gồm một vạn bộ binh, còn hai vạn thuỷ quân và hơn hai ngàn chiến thuyền, do Giáo Úy thuỷ quân Cam Ninh và Đô úy Giang Hạ Ngụy Diên phân biệt Thống soái hai quân thuỷ bộ.

Cho dù thành Hạ Khẩu đã là trung tâm quân sự Giang Hạ, nhưng ở huyện Vũ Xương và quận An Lục còn có một vạn quân đội, mặt khác ở trọng trấn Sài Tang có đóng năm nghìn quân, hơn nữa Trường Sa Hoàng Trung suất lĩnh năm nghìn quân đội, tổng cộng sáu vạn quân đội, tạo thành lực lượng hùng mạnh cát cứ Đông Kinh Châu.

Theo Tào Tháo xuất hiện tại Phàn Thành, đây là ý nghĩa đại chiến buông xuống, hơn một tháng qua, thành Hạ Khẩu luôn luôn tiến hành chuẩn bị chiến đấu, không chỉ có tập trung huấn luyện quân đội, đồng thời còn chứa đựng đại lượng vật tư ở trong thành, mặt khác lại đang xây dựng một tòa thành quân sự trên núi Hoàng Hạc, có thể thăm tra bất luận động tĩnh gì trên Đại Giang.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lưu Cảnh và đám kỵ binh rốt cục chạy tới thành Hạ Khẩu, hắn cũng không có vào thành, mà là đi thẳng tới quân doanh thành đông, Lưu Cảnh đến lập tức oanh động quân doanh.

Ngụy Diên dẫn mười mấy tên quan quân đồn trưởng trở lên ra doanh nghênh đón, vừa thấy Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, Ngụy Diên bước nhanh về phía trước, quì một gối, cao cao ôm quyền nói: - Mạt tướng Ngụy Diên, tham kiến Châu Mục!

- Tham kiến Châu Mục!

Mười mấy tên tướng lĩnh cùng nhau quỳ xuống.

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên nâng Ngụy Diên dậy: - Ngụy Tướng quân xin đứng lên!

Rồi hắn hướng về các tướng cười nói: - Các vị tướng quân xin đứng lên!

Các tướng lĩnh lập tức náo nhiệt lên, cùng nhau vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi: - Châu Mục, khi nào thì khai chiến, chúng ta không chờ được!

Lưu Cảnh thấy trong ánh mắt các tướng lĩnh đều tràn đầy vẻ chờ mong, hắn ha hả cười:

- Ta lần này đến chính là thảo luận việc khai chiến, chư vị có vừa lòng?

Các tướng mừng rỡ, cảm xúc càng thêm kích động, vây quanh Lưu Cảnh đi đến trong đại doanh.

Vào đại doanh trung quân, Chu Bất Nghi dẫn vài tên quan quân văn tiến lên chào, trước mắt Chu Bất Nghi đảm nhiệm Trưởng sử tòng sự, là một trong trợ thủ của Từ Thứ, nhưng trên thực tế y cùng ở bên cạnh Ngụy Diên, chưởng quản quân vụ hằng ngày.

Lưu Cảnh khoát tay, khiến mọi người không cần đa lễ, lúc này, Ngụy Diên tiến lên thấp giọng nói: - Chủ công, không phải là thật sự muốn đánh trận đi!

Y là chỉ lời Lưu Cảnh nói khi vừa rồi tiến quân doanh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, Tào Tháo ngay ở Tương Dương, khiến trong lòng của y hoặc nhiều hoặc ít có một loại e ngại khó hiểu, Lưu Cảnh nhìn ra ý sợ hãi trong mắt của y, không khỏi cười lạnh một tiếng: - Ngươi sợ cái gì, đại quân quân Tào chưa đến, lấy thực lực của quân Giang Hạ còn đánh không lại bọn chúng sao?

Trong lòng Ngụy Diên cả kinh, cúi đầu không dám nói lời nào, Chu Bất Nghi tiến lên giải thích nói: - Khởi bẩm Châu Mục, chúng ta cũng từng thương lượng về việc tấn công Tương Dương, chủ yếu Tào Tháo ở Tương Dương, chúng ta tấn công Tương Dương, tất nhiên sẽ khiến cho Tào Tháo coi trọng phòng ngự đối với Tương Dương, chúng ta đều cho rằng, không bằng đợi Tào Tháo rời khỏi Tương Dương Bắc thượng, chúng ta lại xuất binh đánh Tương Dương, tiện thể đoạt luôn quận Tương Dương.

Lưu Cảnh lắc đầu: - Đáng tiếc các ngươi đều không có hiểu được ý tứ của ta.

Vừa dứt lời, chỉ nghe ngoài cửa lớn đại trướng truyền đến một trận cười dài: - Ta hiểu được ý tứ của Châu Mục!

Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cam Ninh và phó tướng Lý Tuấn xuất hiện tại cửa chính, vẻ mặt vui sướng, Lưu Cảnh cười to tiến lên: - Hưng Bá chạy rất nhanh a!

Mặc dù mọi người thường xuyên hay nói giỡn, nhưng lễ không thể bỏ, Cam Ninh và Lý Tuấn quì một gối thi lễ,: - Mạt tướng tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh tiến lên nâng bọn họ dậy, đánh giá Cam Ninh một chút rồi cười nói: - Xem ra ngươi không chỉ đã luyện thành thiên lý nhãn, còn đã luyện thành truy phong thối, ta mới đến Hạ Khẩu ngươi liền chạy tới.

Cam Ninh hơi ngượng ngùng nói: - Ta là tới tìm Văn Trường thương lượng việc thuỷ bộ liên hợp luyện binh, vừa lúc đi đến cửa đại doanh, liền nghe nói Châu Mục tới rồi.

- Các ngươi tới được vừa lúc, chúng ta cùng nhau thương nghị việc xuất binh Tương Dương.

Lưu Cảnh bảo Cam Ninh vào trướng, hắn lại vỗ vỗ bờ vai của Lý Tuấn, nhìn chăm chú vào y đầy thâm ý hỏi han: - Đã dưỡng thương xong chưa?

Lý Tuấn yên lặng gật đầu, thanh âm hơi khàn khàn nói: - Đa tạ Châu Mục quan tâm, vết thương mạt tướng đã hoàn toàn tốt rồi.

Bí mật của Lý Tuấn vẫn được Lưu Cảnh giữ, thương thế mau tốt, lại được Lưu Cảnh bổ nhiệm làm Tả Phó úy thuỷ quân, cùng Hữu Phó úy Trần Sóc cùng nhau trở thành tả hữu phó tướng của Cam Ninh, y không nghĩ tới Lưu Cảnh trọng dụng mình như trước, trong lòng tràn đầy cảm kích.

- Vào đi! Tất cả mọi người ngồi xuống.

Mọi người đều ngồi xuống, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua mọi người, lúc này mới thản nhiên cười nói: - Lòng ta rất rõ ràng, bây giờ còn không phải là lúc quyết chiến với quân Tào, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ co đầu rút cổ ở Giang Hạ, ít nhất ở phương diện thuỷ quân, chúng ta vẫn giữ lấy ưu thế tuyệt đối như cũ, không ngại đi Tương Dương diễu võ dương oai trước Tào Tháo một phen, khiến gã kiến thức một chút lợi hại của thuỷ quân Giang Hạ, nếu điều kiện cho phép, chúng ta nhất tịnh cướp lấy Tương Dương.

.....
Bình Luận (0)
Comment