Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 323.2

Ông chủ Uông cuống quít mời Lưu Cảnh và vài vị quan lớn vào nội đường, lại mệnh tiểu nhị dâng trà, bận rộn lúc lâu, mới khoanh tay đứng ở trước mặt Lưu Cảnh, Lưu Cảnh thản nhiên hỏi:

- Ta muốn biết, vì sao giá gạo trong nửa tháng ngắn ngủn lại tăng bốn lần? Ngươi nói cho ta biết nguyên nhân.

Ông chủ Uông giật giật môi, không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu, gã mới thật cẩn thận đáp:

- Là vì đồn đại phải chiến tranh rồi, cho nên bắt đầu khủng hoảng, giá gạo tự nhiên tăng lên.

- Phải không?

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng hỏi:

- Là trong điếm ngươi tích trữ lương thực không đủ sao? Hay là ngươi cảm thấy tất cả mọi người bán giá cao, nếu như ngươi bán giá thấp liền biến thành phá giá, hoặc là cảm thấy có tiền không kiếm là người ngu?

Ngữ khí của Lưu Cảnh vô cùng nghiêm khắc, ông chủ Uông sợ tới mức quỳ xuống, cuống quít dập đầu:

- Hồi bẩm Châu Mục đại nhân, đều không phải như vậy.

- Vậy là chuyện gì xảy ra?

- Là bởi vì giá mua vào của chúng ta đắt, một đấu gạo giá mua vào vốn là mười lăm tiền, cho nên bán hai mươi tiền, hiện tại giá mua vào là sáu mươi tiền, bảy mươi tiền, cho nên cũng chỉ có thể bán giá cao, Châu Mục đại nhân nếu không tin, có thể tra sổ sách của ta.

Lưu Cảnh giờ mới hiểu được, hóa ra là ngọn nguồn giá cả tăng, hắn gật gật đầu, giọng điệu thoáng dịu đi:

- Đó là ai đã khống chế giá gạo? Ta là hỏi, ai bán gạo cho các ngươi.

- Tiểu nhân không dám nói.

Ông chủ Uông cúi đầu, khiếp đảm nhỏ giọng nói.

- Nói!

Lưu Cảnh vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng quát.

Ông chủ Uông sợ tới mức khẽ run rẩy, rốt cục cúi đầu nói:

- Là cửa hàng Đào thị.

Lưu Cảnh ngẩn ngơ, ngàn vạn manh mối hội tụ cùng một chỗ, lúc này mới rốt cục khiến hắn bừng tỉnh đại ngộ:

- Hóa ra là Đào gia!

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nghiêm nghị nhìn đám người Từ Thứ, bọn họ đã sớm biết là chuyện gì xảy ra, lại không chịu nói thẳng với mình.

Đối mặt ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Cảnh, Từ Thứ rất bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

.....

- Từ Trưởng sử, ngươi biết rất rõ ràng là chuyện gì xảy ra, vì sao không ngăn lại, vì sao tùy ý để Đào gia phát triển giá cả!

Trong xe ngựa, trong lòng Lưu Cảnh cực kỳ bất mãn, trực tiếp chất vấn Từ Thứ nói:

- Chẳng lẽ cũng bởi vì Đào gia là nhà mẹ đẻ thê tử?

Từ Thứ dường như biết Lưu Cảnh sẽ hỏi như vậy, y cũng không sợ hãi, như trước không chút hoang mang trả lời nói:

- Chúng ta quả thật biết giá lương thực tăng cao là Đào gia thao túng, trên thực tế, Đào gia cũng trước đó từng xin chỉ thị chúng ta, đây là chúng ta tập thể quyết định, chấp thuận Đào gia phát triển giá cả, không quan hệ đến địa vị Đào gia.

- Vì sao?

Lưu Cảnh cũng dần dần tỉnh táo lại, nếu là quan phủ quyết định, hắn phải biết rằng là nguyên nhân gì.

- Chiến tranh cần quân phí, mỗi người đều cần gánh vác quân phí chiến tranh, mà không phải toàn bộ do Đào gia bỏ tiền, như vậy bất công đối với Đào gia, trên thực tế, mọi người trả giá cao mua gạo, một bộ phận rất lớn biến thành quân phí chiến tranh, ta cảm thấy đây không phải chuyện xấu.

Lưu Cảnh ban đầu cho rằng Đào gia lợi dụng quan hệ của hắn, lên ào ào giá lương thực, kéo tiền về từ bốn phía, cho nên làm hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng hiện tại tình huống ngược lại cũng là quan phủ cố ý dung túng, mục đích là vì biến thành thu thập quân phí, điều này làm cho tức giận của Lưu Cảnh tiêu hơn phân nửa.

- Hiện tại quân phí không đủ sao?

Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới hỏi.

Từ Thứ cười khổ một tiếng, hơn nửa năm nay, Lưu Cảnh chỉ chú ý quân đội hùng mạnh, chỉ chú ý huấn luyện binh lính, chỉ chú ý chuẩn bị chiến đấu, cũng rất ít hỏi đến tiền lương chi của Giang Hạ, vốn, dựa vào ba quận Giang Hạ, Trường Sa, An Lục phải chống đỡ sáu vạn quân đội, cũng đã rất cố hết sức, tuy rằng có được Tương Dương, nhưng là chỉ là muối bỏ bể.

Lại đã trải qua hơn nửa năm chuẩn bị chiến đấu, nhà kho quan Giang Hạ sớm trống rỗng, nếu không phải Giang Hạ đã khó có thể chịu đựng quân phí của trận đại chiến này, y cũng không đưa ra hạ sách này, dùng phương pháp tăng giá lương thực để xử lý thu thập quân phí, chỉ cần bọn họ khống chế được hạn mức giá lương thực cao nhất, ảnh hưởng cũng không lớn.

Từ Thứ yên lặng gật đầu, thở dài một tiếng nói:

- Quân lương có thể chống đỡ nửa năm, nhưng tiền đã không có.

Lưu Cảnh đương nhiên biết, bình thường huấn luyện binh lính, chỉ cần cam đoan lương thực là được, không cần hao phí quân lương, chỉ khi nào khai chiến, sẽ có chi quân lương, còn có trợ cấp thương vong cho tướng sĩ, thưởng cho tướng sĩ lập công, này đó đều rất cần tiền, nói cho cùng, chiến tranh chính là đấu tài lực hậu cần.

Lưu Cảnh chỉ đành nói:

- Vậy tự mình đúc tiền đi! Tuy rằng Kinh Châu không có mỏ đồng lớn như huyện Đức Hưng Giang Đông, nhưng có mỏ quặng ở phía tây của Lục Đồng Sơn, có thể đúc tiền đồng, vốn mỏ này là tài phú hậu bị của Giang Hạ, không cần thiết thì không dễ dàng dùng đến, hiện tại cũng bất chấp rồi.

Từ Thứ lộ vẻ khó xử:

- Khởi bẩm Châu Mục, chúng ta cũng nghĩ đến lấy quặng luyện đồng, chỉ có điều khổ lao không đủ, nếu lúc trước hơn một vạn tù binh quân Tào dùng để khai thác mỏ thì cũng không tệ, chỉ tiếc…

- Chuyện này đã qua, nói cũng vô dụng!

Lưu Cảnh hơi mất hứng đã cắt đứt lời Từ Thứ, lại nói:

- Nếu lao động khai thác mỏ không đủ, vậy động viên gia đình giàu có quyên khí cụ bằng đồng, ở trong đám tài bảo Hoàng Tổ, ta nhớ được còn có một nhóm khí cụ bằng đồng, toàn bộ dùng để đúc tiền, còn lại tài vật Hoàng Tổ hết thảy đều bán đi, những vật phú quý này đúng là lúc phát huy tác dụng của chúng nó.

- Thuộc hạ hiểu rõ, nhất định sẽ toàn lực làm!

Lúc này, Lưu Cảnh lại thấp giọng nói:

- Còn có phần đông thế gia Kinh Châu, đừng ngại nghĩ cái biện pháp làm cho bọn họ xuất một chút máu, tỷ như Giang Hạ xuất hiện một cỗ trộm cướp khăn vàng mới, chỉ có điều phải làm tận lực bí ẩn, không được tiết lộ.

Từ Thứ có chút khó xử:

- Khởi bẩm Châu Mục, loại chuyện này rất khó giấu diếm, có thể không dùng thì tận lực không cần! Vẫn để thuộc hạ nghĩ biện pháp khuyên bọn họ một chút.

- Hừ!

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:

- Những thế gia này phần lớn là cây cỏ đầu tường, lúc này nịnh bợ Tào Tháo còn không kịp, làm sao sẽ giúp chúng ta.

Nhưng Từ Thứ trước sau vẫn không chịu nhận phương án của Lưu Cảnh, y lại khuyên nhủ:

- Nhưng Châu Mục muốn ngồi vững vàng Kinh Châu, còn phải dựa vào sự ủng hộ của bọn họ, tốt nhất hãy để cho bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền, ta nghĩ chỉ cần từng nhà thăm hỏi, họ nhất định sẽ xuất ra một bộ phận tiền.

Lưu Cảnh cảm thấy sự quật cường của Từ Thứ, cũng không có cách nào, chỉ phải buông tay:

- Một khi đã như vậy, tự các ngươi suy xét quyết định, ta liền mặc kệ, mặt khác, ta muốn công đạo một câu, giá lương thực hạn mức cao nhất chính là một đấu gạo tám mươi tiền, tăng thêm một tiền đều không được.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment