Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 459

Đội ngũ đồng loạt tản ra, Trương Hoành chỉ thấy Lưu Cảnh đang chạy nhanh về phía bên này dưới sự hộ vệ của mấy trăm kỵ binh, y và Lỗ Túc liền bước xuống xe ngựa, chớp mắt, chiến mã của Lưu Cảnh đã trờ tới, hắn xoay người xuống ngựa, rảo bước đi về phía trước cười nói:

- Ta đang ở Phàn Thành, đã đến chậm, thất lễ với hai vị khách quý rồi.

Trương Hoành và Lỗ Túc vội vàng tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Lưu Châu Mục!

Lưu Cảnh gật gật đầu với Giả Hủ và Từ Thứ, lại nháy mắt với Từ Thứ, Từ Thứ hiểu ý, trở về nơi đàm phán để chuẩn bị những tài liệu dùng trong buổi đàm phán.

Lưu Cảnh hàn huyên mấy câu với Trương Hoành, liền đích thân dẫn Trương Hoành bước chân đến chính đường, Giả Hủ thì đang đi cùng với Lỗ Túc sau lưng Lưu Cảnh, đi đến trước bậc tam cấp, Lưu Cảnh chỉ vào tòa đại điện khí thế to lớn, nói:

- Đây là chính đường do bá phụ ta xây dựng, thẳng thắn mà nói, ta cảm thấy rất không ổn, chuẩn bị dỡ bỏ nó đi, nhưng vừa nghĩ đến việc Tào Tháo cũng đây xây dựng đài Đổng Tước, ta liền có chút do dự, không biết Trương trưởng sử có đề nghị gì không?

Trương Hoành mỉm cười:

- Phán xét là nằm ở trong lòng người, Tào Thừa Tướng xây đài Đổng Tước như vậy, trong lòng thế nhân tự nhiên sẽ hiểu, ngày xưa Cảnh Thăng vì vượt quá giới hạn, nên bị triều đình lấy cớ nam chinh, tuy Châu Mục danh là Sở Hầu, nhưng dù sao cũng vẫn mang phận làm thần, sao có thể vì Tào Tháo xây đài Đổng Tước mà mong chặn được miệng lưỡi của người trong thiên hạ? Việc làm không hay của Cảnh Thăng xưa kia nếu như Châu Mục sửa lại một chút, tại hạ lại cảm thấy sẽ khiến người khác kính nể.

Lời nói của Trương Hoành rất hàm súc, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, Lưu Biểu vi phạm quy tắc, ngươi đến sửa sai, đây mới là cử chỉ sáng suốt, Lưu Cảnh gật gật đầu, Giả Hủ và Từ Thứ cũng từng khuyên hắn như vậy, chỉ có điều hắn còn chút do dự, hiện tại Trương Hoành khuyên với góc độ là người ngoài, ý nghĩ liền khác đi.

Nghĩ đến đây, Lưu Cảnh quay đầu lại nói với Đỗng Doãn:

- Sắp xếp một chút, từ ngày mai sẽ dỡ bỏ chính đường!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Đổng Doãn lập tức ghi nhớ việc này.

Lúc này, Trương Hoành lại cười nói:

- Đã dỡ bỏ, thì phải thông cáo, Châu Mục nên kịp thời bẩm tấu với triều đình, lại xin triều đình phái người đến xác minh, như thế mới là một việc trọn vẹn.

Trương Hoành làm quan trong triều nhiều năm, tất cả quy củ của triều đình hắn đều biết rõ, lúc trước Lưu Biểu lạm quyền, dẫn đến nhiều lời buộc tội, trên triều đình sớm đã có bản án của ông, Lưu Cảnh không thể chỉ dỡ bỏ, còn phải xóa đi bản án của triều đình, mới có thể đổi lấy được thanh danh tốt.

Trong việc này, Trương Hoành cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, thẳng thắn khuyên nhủ Lưu Cảnh, tranh thủ hảo cảm của Lưu Cảnh, làm cơ sở cho việc đàm phán tiếp theo, điều này y càng già dặn khéo léo hơn so với Lỗ Túc, hiểu được đạo lý muốn bắt con tôm, trước tiên phải thả con tép.

Lưu Cảnh vui vẻ gật đầu, bỗng nhiên hắn ý thức được, quả thật mình cần một người hiểu sâu sắc về triều đình, đúng lúc những người thân cận cũng đã cảnh tỉnh mình, trải đường trong triều đình cho mình, Khoái Việt cũng là một ứng cử viên rất tốt.

Mọi người đi đến hậu đường, đây là nơi bàn bác yếu vụ quân chính cao cấp của Kinh Châu, Trương Hoành và Lỗ Túc đã ngồi xuống, lần này Lưu Cảnh đích thân giáp mặt nói chuyện với y, Giả Hủ và Từ Thứ một tả một hữu ngồi ngay ngắn hai bên, phía sau còn có mười mấy quan viên.

Trương Hoành cười khổ một tiếng, nói:

- Trước tiên hãy nói về chuyện ngoài lề, địa vị của Ngô Hầu ở Giang Đông đã bị khiêu chiến, bao gồm Tôn Bôn, Tôn Lãng trong gia tộc Tôn thị, cùng với một bộ phận quan văn võ tướng do Chu Trị cầm đầu đều đồng loạt chất vấn năng lực của Ngô Hầu, cho rằng ngài không thể dẫn dắt Giang Đông đi theo con đường hưng thịnh, bọn họ đã được các nơi như quận Hội Kệ và quận Phàn Dương ủng hộ, đây là nguy cơ lần thứ hai mà Ngô Hầu gặp phải kể từ khi lên ngôi, tình thế của Giang Đông vô cùng ác liệt.

Lưu Cảnh và Giả Hủ nhìn nhau, tình báo này bọn họ đã nhận được, Tôn Quyền gặp phản đối trong nội bộ, không chỉ như thế, Trương Liêu dẫn tám vạn đại quân tiến vào chiếm đóng Hợp Phì, chờ đợi Giang Đông phân liệt, ngay vào đêm hôm qua, bọn họ đã họp nội bộ về tình hình của Giang Đông, và đã có đối sách.

Đương nhiên Lưu Cảnh biết vì sao Trương Hoành phải đề cập đến vấn đề ngoài lề này, cũng tức là hy vọng Kinh Châu có thể suy xét về lợi ích lâu dài, dừng mưu lợi nhất thời, trợ giúp Tôn Quyền vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng nếu không chơi Trương Hoành một vố, y sẽ cho rằng mình quá dễ nói chuyện rồi, Lưu Cảnh cười cười nói:

- Nội chính của Giang Đông ta vẫn sẽ chú ý, nhưng sẽ không dễ dàng nhúng tay, ta bày tỏ quan ngại sâu sắc đối với tình cảnh của Ngô Hầu, nhưng ta cũng không còn cách nào.

Trương Hoành vội vàng kể lể:

- Nhưng lần đàm phán này có quan hệ trực tiếp đến tồn vong của Ngô Hầu, Châu Mục đã phóng thích tù binh trước tiên, đối với Châu Mục đã là sự trợ giúp rất lớn, chúng ta vẫn hy vọng Châu Mục có thêm ủng hộ Ngô Hầu thêm bước nữa.

- Trương trưởng sử hiểu lầm rồi!

Lưu Cảnh cười ha ha, nói:

- Phóng thích tù binh chỉ là vì năm đó ta nợ công chúa Thượng Hương một lần, cho nên mới bồi thường cho công chúa, đây chỉ là tình nghĩa cá nhân, không liên quan đến đại cục của Kinh Châu và Giang Đông, Trương trưởng sử đừng suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn chỉ quan tâm đến lợi ích của Kinh Châu, loạn của Giang Đông có liên quan đến ta.

Trương Hoành và Lỗ Túc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ thất vọng, Lỗ Túc nhịn không nổi, liền nói:

- Nếu Ngô Hầu bất hạnh thất bại, e rằng Châu Mục sẽ phải đối mặt với Tôn Bôn, y có thể bảo đảm lợi ích của Kinh Châu không?

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Nếu y nói lời giữ lời, thì qua lại với y cũng chẳng sao.

Sắc mặt của Trương Hoành lập tức trở nên khó coi, ý của Lưu Cảnh đã quá rõ ràng, chính là đang mỉa mai Tôn Quyền nói không giữ lời, e rằng đây mới là mấu chốt Lưu Cảnh không chịu nhượng bộ.

Lần gặp mặt đầu tiên của Lưu Cảnh và Trương Hoành đã kết thúc một cách qua loa, không khí cũng không vui vẻ cho lắm, Lưu Cảnh thẳng thắn biểu đạt sự bất mãn của hắn đối với Tôn Quyền, điều này khiến Trương Hoành không còn cách nào để đàm phán tiếp, tuy nhiên Lưu Cảnh lại sắp xếp chỗ ăn chỗ nghỉ cho họ rất tốt, sắp xếp trong dịch quán dành cho khách quý ở Tương Dương, đây là dịch quán xa hoa nhất Kinh Châu, rộng hai mươi mẫu, tổng cộng có năm tòa tiểu viện, đình đài lầu các, lại sát bờ hồ, tạo nên nét tinh mỹ khác thường, mỗi gian tiểu viện có ba người thị nữ và một tên quản sự hầu hạ, nơi nơi đều được chăm sóc cực kỳ chu đáo.

Tuy rằng ở đây không tệ, nhưng lại không có cách nào khiến Trương Hoành và Lỗ Túc an tâm hưởng thụ sự đãi ngộ dành cho khách quý này, hai người đang lo âu thấp thỏm, không biết làm sao để hoàn thành sự ủy thác của Tôn Quyền?

Trong phòng, Trương Hoành đang thương lượng cùng Lỗ Túc về sách lược ứng đối bước tiếp theo, Trương Hoành thở dài, nói:

- Nhìn từ bề ngoài, Lưu Cảnh vẫn khá dễ nói chuyện, ta khuyên y dỡ bỏ chính đường, y có thể vui vẻ tiếp nhận, lại không ngờ khi nói tới chính sự, y lại không bị lay động, nhất định phải kiên trì vì lợi ích của Kinh Châu, thế thì, sẽ rất khó khăn để đàm phán, Tử Kính, việc này có chút không ổn rồi!

Lỗ Túc lại lâm vào trầm tư, y đã qua lại nhiều năm với Lưu Cảnh, y cảm thấy Lưu Cảnh không phải là người nhỏ mọn như thế, chỉ chăm bẳm vào và một chút lợi ích trước mắt, trầm tư một hồi, Lỗ Túc chậm rãi nói:

- Ta cảm thấy đây có lẽ chỉ là y đang phát tiết cảm xúc trong lòng, y vô cùng bất mãn đối với việc Ngô Hầu xé bỏ hiệp ước, xua quân tây chinh, mấu chốt là làm sao chúng ta có thể khiến y tin vào lời hứa sau này.

Trương Hoành lắc lắc đầu nói:

- Việc này có cái gì mà tin với không tin, cho dù là chúng ta muốn tây chinh, nhất định cũng không có thực lực này rồi, ta nghĩ y đã nắm chắc tâm lý, trong vòng năm năm ta không đủ sức để tây chinh nữa, cho nên ta cảm thấy y viện cớ Ngô Hầu bội ước thất tín, kỳ thực là có ý khác.

- Chẳng lẽ Lưu Cảnh đang chờ đợi sau khi Giang Đông xảy ra nội loạn, mới bắt đầu đàm phán sao?

Lỗ Túc trầm ngâm một hồi mới nói.

- Rất có khả năng này, cho nên y mới nói, nếu Tôn Bôn nói lời giữ lấy lời, qua lại với y cũng chẳng sao.

Trương Hoành khoanh tay đi mấy bước, bỗng nhiên lại lắc đầu phụ nhận cách nghĩ của mình:

- Không thể nào! Lưu Cảnh ắt phải biết quan hệ giữa Tôn Bôn và Tào Tháo, y tuyệt sẽ không hy vọng Tôn Bôn nắm quyền ở Giang Đông, y phải ủng hộ Ngô Hầu.

Hai người đều trở nên hồ đồ, vậy rốt cuộc Lưu Cảnh có ý đồ gì đây?

Đúng lúc này, tên quản sự chạy đến cửa bẩm báo:

- Quân sư của chúng tôi đã đến, cầu kiến Trương trưởng sử!

Trương Hoành giật mình, lập tức mừng rỡ nói:

- Mau mau mời vào!

Lúc này y bỗng hiểu ra mấu chốt hôm nay đàm phán không thành nằm ở đâu? Mấu chốt là chúng ta không có móc nối trước với bọn họ, cho nên Lưu Cảnh không muốn đàm phán, Giả Hủ đến, tất nhiên là vì móc nối chuyện đàm phán mà đến.

Trương Hoành đích thân ra ngoài nghênh tiếp, gặp Giả Hủ ở cửa, Giả Hủ mỉm cười, nói:

- Ta đến đây là vì lý giải nghi hoặc của Trương công!

Trương Hoành càng thêm vui mừng, quả nhiên y đã đoán đúng, y liền thi lễ thật sâu:

- Giả quân sư đã đến, như có ân cứu mạng đối với Trương Hoành vậy!

- Ha ha, Trương trưởng sử quá lời rồi, chúng vào phòng rồi nói tiếp!

- Mời!

Hai người vào phòng phân chủ khác ngồi xuống, Lỗ Túc cũng ngồi bên cạnh, hai người thị nữ dâng trà lên cho bọn họ, lúc này Giả Hủ mới nói vào điểm chính:

- Chúng ta hiểu rất rõ quan hệ giữa Tôn Bôn và Tào Tháo, cho nên chúng ta hy vọng Ngô Hầu có thể ổn định thế cục Giang Đông, đừng cho Tào Tháo thừa nước đục thả câu, đây cũng là nguyện vọng của Châu Mục nhà ta.

Trương Hoành thở dài một tiếng:

- Nghe được lời này của công, mới biết thành ý của Lưu Châu Mục.

Giả Hủ lại cười cười nói:

- Lưu Châu Mục cũng có chỗ khó xử của ngài, xin Trương trưởng sử thứ lỗi, hôm nay ta đến, chính là muốn nghe thử câu trả lời của Giang Đông đối với những điều kiện đưa ra lúc trước, chúng ta tận lực hợp tác một chút, tạo cơ sở cho việc đàm phán thành công tốt đẹp.

Trương Hoành gật gật đầu nói:

- Ta hoàn toàn hiểu được nỗi khổ tâm của Châu Mục, cũng tán thành hợp tác, thẳng thắn mà nói, chúng ta chấp nhận trong vòng năm năm không đóng thuyền trên ngàn thạch, hiện tại còn một trăm năm muôi chiếc thuyền lớn trên ngàn thạch có thể giao cho Kinh Châu, tiếp theo là mở lệnh cấm nội hà, chúng ta hy vọng có thể hạn chế mua bán lương thực của hai bên.

- Việc này có thể cân nhắc, thêm một điều nữa, Giang Đông không được mua dầu hỏa từ Kinh Châu.

Trương Hoành đáp ứng không chút do dự, đây là điểm mấu chốt của Tôn Quyền, chỉ cần hạn chế mua bán lương thực, lệnh cấm nội hà có thể bãi bỏ, về phần dầu hỏa, bọn họ có thể mua từ phương bắc, vấn đề không lớn, lúc này Lỗ Túc ở bên cạnh bổ sung vào:

- Về việc bồi thường ba mươi vạn thạch lương thực, Giang Đông cũng đang thiếu thốn, chúng ta hy vọng có thể dùng sắt thô để thay thế lương thực, có thể không?

Giả Hủ trầm tư giây lát, nói:

- Lúc đầu Châu Mục đề xuất bồi thường một trăm vạn thạch lương thực, chính là cân nhắc đến sức chịu đựng của Giang Đông, nghĩ đến kế sinh nhai của dân chúng Giang Đông, mới dần dần cắt giảm thành ba mươi vạn thạch lương thực, chia làm ba năm nộp cho Kinh Châu, nếu phải đổi thành sắt thô, vậy thì không dừng ở ba mươi vạn thạch rồi, cũng không thể giao nộp từng đợt nữa, chúng phải nhận lượng sắt thô bồi thường tương dương với sáu mươi vạn thạch lương thực, trong vòng một năm phải giao đủ, Trương trưởng sử có thể đáp ứng không?

Trương Hoành suy nghĩ một hồi, điều kiện này cũng không hà khắc, bọn họ hoàn toàn có thể chịu được, thậm chí không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến bọn họ, Trong nhà kho Lịch Dương có đầy đủ sắt thô, hoàn toàn có thể giao cho Kinh Châu.

- Ta có thể đáp ứng, trong nhà kho Lịch Dương có đủ lượng sắt thô, bất cứ lúc nào Kinh Châu cũng có thể lấy đi.

Nói đến đây, Trương Hoành và Lỗ Túc nhìn nhau, trong mắt hai người đều có chút hưng phút, không ngờ sẽ đàm phán thành công thuận lợi như vậy, nhưng có một điểm mấu chốt nhất, chính là vấn đề sở hữu hai quận Dự Chương và Kỳ Xuân, Kinh Châu có thể đáp ứng hay không, chính là nhờ vào lúc này.

Vẻ mặt của Trương Hoành trở nên nghiêm túc:

- Sau đây ta muốn nói tỉ mỉ về vấn đề sở hữu hai quận Dự Chương và Kỳ Xuân, chúng ta đề ra một phương án.
Bình Luận (0)
Comment