Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 489

Ngay lúc vang lên tiếng trống bên bờ bắc, Lưu Bị ở bờ nam cũng nghe thấy động tĩnh, ông bước nhanh lên trên vọng đài, dõi mắt nhìn xa hướng bờ bắc, nhưng trong màn sương mù dày đặc, chỉ nhìn thấy những ánh lửa, bên tai nghe tiếng thét vang thành một tràng, nhưng tình hình cụ thể lại cái gì cũng không biết.

Đây là có chuyện gì, lẽ nào là Phong nhi đang phá vây? Nhưng phá vây sao có thể đánh được tới đâu! Dự đoán các loại tình huống không rõ ràng khiến Lưu Bị vô cùng lo lắng.

Tình hình bờ bên kia không rõ ràng, Lưu Bị lo lắng không nguôi quay về trướng. Ông không sao ngủ được, ngồi trước bàn, mệt mỏi dùng tay bưng mặt, thật lâu vẫn không nhúc nhích.

Sự đả kịch liên tiếp khiến Lưu Bị cảm thấy mệt mỏi khác thường, đây là cảm giác chưa bao giờ có trong hai mươi mấy năm chinh chiến của ông. Cảm giác giày vò sâu đậm khiến ông không còn sức đi tranh bá thiên hạ nữa. Giờ phút này Lưu Bị chỉ muốn làm một phú ông, thật yên lặng vượt qua nửa đời còn lại.

Lúc này, một tên thân binh chạy tới trước cửa trướng chợt bước dừng lại, thân bình có chút bất an nhìn chủ công, không biết mình nên bẩm báo hay không. Lưu Bị chậm rãi ngẩng đầu:

- Có việc gì?

Ông khàn giọng hỏi.

- Khởi bẩm hoàng thúc, Giản tham quân đến!

- Ai?

Lưu Bị có chút không dám tin vào tai mình.

- Giản tham quân!

Lưu Bị nhảy dựng lên, cảm giác mệt mỏi tức thời biến mất, nôn nóng nói:

- Mau đưa hắn vào!

Không ngờ Giản Ung đến đây, Lưu Bị chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong trướng. Quả thực trong lòng ông biết rất rõ tình hình bên bờ bên kia như thế nào, Tỷ Quy không giữ được, vậy Vu Thành thì sao? Không đến giây phút cuối cùng, thuỷ chung ông không cam lòng.

Một lát, Giản Ung được dẫn vào trướng, vừa bước vào liền quỳ xuống khóc nói:

- Chủ công, chúng ta hết rồi, tất cả hết rồi!

- Đừng khóc nữa!

Lưu Bị gấp đến độ giậm chân:

- Ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Giản Ung lau nước mắt:

- Quân Kinh Châu theo đường núi bỏ qua Tỷ Quy, đánh lén chiếm được Vu Thành, lương thực của chúng ta bị cạn kiệt, Phong công tử bất đắc dĩ phá vây, bị quân Kinh Châu phục kích, công tử bị thương bị bắt.

Không đợi Giản Ung nói hết, Lưu Bị chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, vừa lúc Trương Phi đi vào, hắn vội vàng chạy tới đỡ lấy Lưu Bị:

- Đại ca, có việc gì vậy?

Lưu Bị chỉ cảm thấy đau từ trong tim, lệ rơi đầy mặt, Vu Thành thất thủ, Tỷ Quy thất thủ, sáu nghìn quân toàn bộ bị diệt. Việc này có nghĩa là giấc mộng Ba Thục của mình hoàn toàn tan vỡ. Trương Phi nhìn Giản Ung, lại hỏi:

- Hiến Hoà, xảy ra chuyện gì? Ngươi tại sao lại đến đây?

Giản Ung thở dài, lại nói lại những lời vừa nãy một lượt. Hắn lấy ra một bức thư, hai tay trình lên Lưu Bị:

- Thực ra vi thần cũng bị bắt rồi, chỉ là Lưu Cảnh để thần đưa thư, cho thả thần về. Chủ công, đây là thư Lưu Cảnh tự tay viết.

Lưu Bị vịn vào Trương Phi đứng dậy, nhận bức thư quay về chỗ ngồi, chỉ thấy trên bì thư viết: “Kinh Châu Mục Lưu Cảnh kính gửi Giao Châu Mục Lưu Hoàng thúc điện hạ!”

Việc này khiến trong lòng Lưu Bị xao động. Lưu Cảnh lại gọi mình là Giao Châu Mục, ông vội vàng mở thư xem một lượt, trong lòng cũng không biết là vui hay lo, hàng trăm cảm giác dân lên trong đầu, Trương Phi đi đến thấp giọng hỏi:

- Đại ca, trong thư nói gì?

Lưu Bị thở dài nói:

- Lưu Cảnh nói, chỉ cần ta nhường lại quận Kinh Nam, không đem theo con dân Kinh Nam thì hắn có thể trả về cha con nhị ca ngươi, đưa chúng ta ra khỏi biên cương, ngoài ra hắn cần Y đai chiếu đổi lấy Phong nhi.

Y đai chiếu mà Lưu Bị nói ở đây là nguyên thư huyết chiếu của Hán Đế Lưu Hiệp, lúc đầu Đổng Thừa sao thành năm bản phụ, vì để ở Hứa Đô không an toàn, nên nguyên bản để ở chỗ Lưu Bị. Tào Tháo ở Nhữ Nam muốn đem Lưu Bị diệt cỏ tận gốc, ở một mức độ nhất định cũng là vì muốn đoạt lại huyết thư Y đai chiếu.

Trương Phi chau mày:

- Chúng ta rời Kinh Nam thì có thể đi đâu?

Lưu Bị chỉ chỉ vào bức thư:

- Hắn để chúng ta đến Giao Châu!

Lưu Bị thở dài một tiếng:

- Hắn còn yêu cầu Lưu Kỳ công khai tuyên bố sáp nhập Kinh Nam vào Kinh Châu.

Giản Ung cũng đứng dậy, bất an nói:

- Hiện giờ với thực lực của hắn, công kích Kinh Nam dễ như trở bàn tay, hắn tại sao muốn dùng Vân Trường để đổi?

Lưu Bị lắc lắc đầu:

- Hiến Hoà, cái này ngươi không hiểu được rồi, hắn chần chừ không tấn công Kinh Nam là bởi vì Lưu Kỳ đang trong tay ta, Lưu Kỳ nắm Nam quận và Kinh Nam là do tiên chủ Lưu Biểu phong. Hiện tại Lưu Kỳ vẫn còn, trên danh nghĩa là chủ Kinh Nam, lại là con trưởng của tiên chủ, nếu hắn đánh Kinh Nam, về đạo nghĩa thì không đứng vững nữa, người Kinh Châu sẽ cho rằng hắn bức người quá đáng, cho nên lúc đầu hắn muốn để Tôn Quyền đến đánh Kinh Nam, sau đó hắn sẽ đoạt Kinh Nam từ Tôn Quyền, danh chính ngôn thuận chiếm hữu, việc này lâu nay luôn là tâm tư của hắn, sao ta không hiểu chứ.

- Nhưng bây giờ?

Trương Phi càng lo lắng cho an nguy của Quan Vũ:

- Nhị ca và cháu đều trong tay hắn!

Lưu Bị trầm ngâm một lát, từ trong rương lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Giản Ung:

- Đây là huyết thư Y đai chiếu mà hắn muốn, nếu hắn đã muốn đối phó Tào Tháo, ta sẽ chấp thuận cho hắn, phiền tiên sinh lại đến bờ bắc một chuyến, đưa Phong Nhi về.

Lúc này, Lưu Bị ngẫm nghĩ một lúc, lại lấy một gói hàng đưa cho Giản Ung, dặn dò hắn:

- Trong gói này là một thanh kiếm, tên là Lãnh Điện, còn có một cái giáp nhỏ, gọi là Ngân Ti Giáp, đều là vũ khí năm đó Viên Thiệu tặng ta, ngươi thay ta chuyển cho Lưu Cảnh, cảm ơn hắn trước đây đã cứu vợ con ta trở về.

- Vi thần tuân mệnh!

Giản Ung nhận hộp ngọc và gói hàng, hành lễ xong vội vàng rời đi.

Lưu Bị lại nhìn bức thư của Lưu Cảnh một lượt, dù sao ông cũng là một đời kiêu hùng, cho dù bị trọng thương nhưng ông rất nhanh đối mặt với hiện thực.

Trên thực tế, sau khi Trương Tùng bị giết, Lưu Chương phản bội, ông không còn hy vọng quá lớn với Ba Thục nữa, chỉ vì không muốn bỏ qua Vu Thành đã kinh doanh đã lâu, ông mới lại nảy sinh ý niệm đoạt lấy Ba Thục.

Hiện giờ Vu Thành bị chiếm đóng, Tỷ Quy được nhưng lại mất, cắt đứt hy vọng của Lưu Bị, ông cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực, trong thư Lưu Cảnh ám chỉ bảo ông đi Giao Châu, điều này khiến trong lòng ông có chút nghi ngờ.

Ông và Lưu Cảnh giao tiếp nhiều năm, đã dần hiểu rõ hắn ta, Lưu Cảnh có tầm mắt cực xa, có một vài việc nhìn như chịu thiệt trước mắt, trên thực tế lại là thả dây câu dài, hắn đề nghị mình đi Giao Châu, cũng tuyệt không phải là ý tốt.

Lưu Bị khoanh tay trầm tư trong phòng thật lâu, dần dần ông có phần hiểu ý đồ của Lưu Cảnh, hắn ta để mình đi đối phó Thái thú Giao chỉ Sĩ Tiếp, thống nhất Giao Châu, sau đó thay hắn đi tổ chức Giao Châu, đợi sau khi Giao Châu ở trong tay mình phát triển Hán hoá có chút hiệu quả, hắn lại đến tiếp lấy, để mình làm cỗ cho hắn xơi, nhất định là như vậy!

Lưu Bị không khỏi cắn chặt răng, trong lòng hối hận vạn phần. Sớm biết vậy năm đó mình nên vạch trần kẻ giả mạo này với Lưu Biểu, vậy mà lại để cho hắn lớn mạnh, cuối cùng trở thành mối họa tâm phúc của mình! Chính mình tung hoành thiên hạ bao năm, lẽ nào thật sự phải nằm trong tay nhóc con chưa ráo máu đầu sao?

- Đại ca nếu không muốn đi Giao Châu, chúng ta lại thảo luận đối sách đi!

Trương Phi cảm thấy tâm tình biến đổi của Lưu Bị, cẩn thận nói.

Lưu Bị khoát tay:

- Việc này quay về hãy bàn bạc với quân sư. Dực Đức, ngươi đi thu gom quân đội, chúng ta chuẩn bị rút quân.

-------------------

Trong đại trướng trung quân bờ bắc, Lưu Cảnh nhận hộp ngọc từ trong tay Giản Ung, hắn mở hộp ra, một đoạn bạch gấm bày trên một mặt nhung, bên trên là chiếu thư được viết bằng máu, còn đậy ngọc tỷ, vết máu ố vàng chứng tỏ đã lâu năm, đây chính là Y đai chiếu.

Năm đó, Đổng Thừa mang theo Y đai chiếu từ trong cung ra, bản gốc lại đưa cho Lưu Bị, rất rõ ràng là muốn để Lưu Bị dẫn đầu, đáng tiếc Lưu Bị không muốn nhận việc này, tìm cớ để rời khỏi Hứa Đô, cuối cùng lại là đám người Đổng Thừa, Ngô Từ Lan bị tru sát, khiến người ta không thể không cảm thấy sự tàn khốc của đấu tranh chính trị.

Tư Mã Ý ở bên cạnh nhìn thấy Lưu Cảnh lại muốn Y đai chiếu, không khỏi có chút lo phiền. Hắn biết Lưu Cảnh là muốn tiếp nhận đại kỳ phản Tào từ trong tay Lưu Bị, việc này không nghi ngờ chính là đưa chính mình vào trận chiến đối kháng Tào Tháo. Tuy nói sớm muộn sẽ có ngày này, nhưng hiện giờ phải chăng là hơi sớm một chút.

Trong lòng Tư Mã Ý lo lắng, nhưng không nói gì thêm. Lưu Cảnh lại cười hỏi:

- Vậy việc của Vân Trường, Hoàng thúc có giao phó gì không?

Giản Ung khom người nói:

- Hoàng thúc muốn quay về bàn bạc với quân sư, xin Châu Mục đợi tin.

- Ha ha! Ta không vội, nếu Quan tướng quân muốn quy hàng ta, vậy ta cũng không cự tuyệt.

Lưu Cảnh lập tức ra lệnh:

- Hãygiao Lưu Phong cho Giản tiên sinh mang đi.

Giản Ung thi lễ, lại lấy ra một gói hàng đặt trên bàn:

- Đây là một cây danh kiếm và một bộ giáp nhỏ mà chủ công chúng ta cất giữ, kiếm gọi là “Lãnh Điện”, giáp gọi là “Ngân Ti”, đao kiếm bình thường không thể xuyên thấu, Hoàng thúc cảm ơn Châu Mục lúc trước cứu vợ con trở về, đặc biệt gửi tặng hai vật này.

Lưu Cảnh cười, tên Lưu Bị này thật biết mua chuộc lòng người, hắn mỉm cười:

- Vậy xin đa tạ!

Giản Ung chậm rãi lui xuống, lúc này Lưu Cảnh mới nhìn Tư Mã Ý một cái:

- Quân sư không tán thành ta thu nhận Y đai chiếu sao?

Tư Mã Ý cười khổ một tiếng:

- Tiếp nhận Y đai chiếu không phải là không thể, mấu chốt là Châu Mục đã chuẩn bị tốt chưa mà thôi?

- Thế thì sao?

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại:

- Tào Tháo lẽ nào vì việc này mà tiến công ta sao?

- Cái này thì sẽ không, nhưng mục tiêu chiến lược của Tào Tháo từ giờ sẽ nhắm vào chúng ta, ý của ta là nếu có thể chậm thêm ba năm nữa, Tào Tháo sẽ không làm gì được chúng ta, hiện giờ thời cơ vẫn còn chưa chín muồi.

- Có lẽ vậy! Nhưng ta muốn lấy Y đai chiếu, kỳ thực là để trao đổi Ba Thục với Tào Tháo.

Tư Mã Ý ngạc nhiên:

- Châu Mục không phải là muốn dùng Y đai chiếu để phản đối Tào Tháo ư?

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Y đai chiếu là nhân thần chi nghĩa, ta tiếp nhận Y đai chiếu đại kỳ, ta sẽ phải gánh vác đạo nghĩa nhân thần, vậy thì tương lai làm thế nào? Lẽ nào để ta mang giang sơn đã cực khổ có được giao cho Lưu Hiệp sao?

Tư Mã Ý im lặng, tuy hắn cũng cảm thấy lời của Lưu Cảnh nghe hơi chói tai, nhưng một mặt khác sự tín nhiệm của Lưu Cảnh đối với hắn khiến hắn cảm động. Lâu sau, hắn thở dài:

- Nhưng nếu Lưu Bị tuyên bố với thiên hạ là Y đai chiếu đã giao cho Châu Mục, vậy thì chúng ta giải thích thế nào?

Lưu Cảnh cười cười nói:

- Ta nghĩ Lưu Bị tuy có ý này, nhưng hắn lại không làm như vậy, trừ phi hắn muốn thất tín với thiên hạ. Nên biết rằng Thiên tử gọi hắn là Lưu hoàng thúc là có rất nhiều thâm ý.

Tư Mã Ý thở dài:

- Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn cố gắng không giao Y đai chiếu cho Tào Tháo, làm vậy thanh danh của Châu Mục cũng bị ảnh hưởng, một khi sự việc truyền ra ngoài, rất nhiều người sẽ thất vọng! Việc này là vấn đề dễ dẫn tới thị phi, Châu Mục nhất định phải cẩn thận.

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Quân sư nhắc nhở rất đúng, ta suýt nữa thì sơ suất rồi.

Tư Mã Ý thấy Lưu Cảnh nghe theo ý kiến của mình, trong lòng hắn lại cao hứng, cười nói:

- Kỳ thực có tài khống chế mới là việc làm cao minh, Châu Mục có thể để Tào Tháo biết Y đai chiếu đang ở trong tay chúng ta nhưng không lấy ra, như vậy Tào Tháo ở một phương diện nào đấy sẽ phải băn khoăn.

- Nói rất hay!

Lưu Cảnh tán thành:

- Hãy làm theo lời của quân sư đi.

Tư Mã Ý được Lưu Cảnh tán dương, tư duy lại càng nhạy bén, hắn lại cười nói:

- Thực ra Châu Mục nắm quân cũng không ngại, sau này sau khi Châu Mục đánh hạ giang sơn, rồi xử lý thiên tử còn không dễ dàng sao? Ví dụ mời hắn tuyên bố vì lâm bệnh nên thoái vị vân vân. Ta cảm thấy nên lợi dụng tốt Y đai chiếu, sau này sẽ có ngày Châu Mục có thể tế ra pháp bảo “Y đai chiếu” này, tuyên bố với thiên hạ phụng chỉ dẹp giặc, như vậy bắc phạt sẽ xuất sư hữu danh rồi.

Lưu Cảnh cười híp mắt, không hổ danh là Tư Mã Ý, quả nhiên tâm cơ rất sâu xa!

Lúc này, Lưu Cảnh lại mở gói hàng, bên trong là một thanh đoản kiếm và một bộ giáp. Hắn rút kiếm ra, chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh, sắc bén dị thường, thợ khéo tinh xảo, là một thanh danh kiếm.

Hắn lại nhấc bộ giáp lên, nhìn nhìn bộ giáp được dệt từ sợi bạc, vô cùng tinh mịn, nhìn ra được tính bền dẻo vô cùng tốt, mà lại khá nhẹ mỏng, có thể mặc bên trong phòng thân.

Lưu Cảnh bèn đưa thanh đoản kiếm và bộ giáp cho Tư Mã Ý, cười nói:

- Hai vật này không tệ, tặng cho quân sư.

Tư Mã Ý vội vàng từ chối:

- Vi thần không dùng đến những vật như thế này, Châu Mục giữ lại đi!

- Quân sư không cần khách sáo.

Tư Mã Ý từ chối mãi, cuối cùng bất đắc dĩ, đành nhận bộ giáp, nhưng thanh kiếm Lãnh Điện hắn lại không lấy, hắn không thích thu giữ kiếm, thanh đoản kiếm này đối với hắn là vô dụng, hắn biết vợ mới cưới của Châu Mục thích sưu tầm binh khí nhất, thanh đoản kiếm này đưa cho nàng là thích hợp nhất.

Lưu Cảnh thấy hắn thế nào cũng không nhận kiếm, cũng đành thôi.

Lúc này, Tư Mã Ý lại nghĩ ra một việc, liền hòi:

- Còn việc Bàng Thống, Châu Mục có muốn dùng hắn? Nếu muốn dùng hắn, ta nguyện đi thuyết phục hắn, để hắn trung thành với Kinh Châu.

Lưu Cảnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:

- Bàng Thống thực sự có tài hoa, nhưng Lưu Bị lại không biết dùng hắn, Gia Cát Lượng giỏi về chiến lược, Bàng Thống giỏi chiến thuật, đáng tiếc Lưu Bị lại không ý thức được. Thế này đi! Ta có thể tuyển hắn làm phó viện chủ thư viện Kinh Châu, mời hắn hỗ trợ thúc phụ Bàng Đức cùng quản lý thư viện. Cứ cho hắn một chỗ đứng như thế, đợi hắn nhận bổng lộc của ta rồi sẽ từ từ cải biến tâm ý của hắn.
Bình Luận (0)
Comment