Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 504.2

Vân Thiệu cúi đầu, sau một lúc lâu không nói được một lời, Tư Mã Ý lại lạnh lùng nói:

- Tình thế trước mắt ngươi cũng có thể thấy được, đánh cho Tào Tháo đại bại ở Xích Bích, Giang Đông cũng bị chúng ta đánh cho tàn phế, hiện tại không ai có thể ngăn cản Kinh Châu mở rộng về phía Tây, nếu Kinh Châu đem Ba Thục và Hán Trung bỏ vào trong túi, Vân công cũng sẽ trở thành con dân của Sở hầu, rốt cuộc Vân công muốn chung phú quý cùng chúng ta? Hay là trở thành vật hi sinh cho lần Kinh Châu mở rộng về phía Tây này?

- Quân sư, lời này là có ý gì?

Vân Thiệu ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất an nhìn chăm chằm vào Tư Mã Ý.

- Rất đơn giản, một khi Lưu Chương biết được Vân công và Kinh Châu hợp tác, sẽ có hậu quả gì? Vết xe đổ Trương Tùng còn ở ngay trước mắt, chẳng lẽ Vân công cũng muốn đi theo con đường của Trương Tùng sao?

Vân Thiệu lập tức bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, qua một hồi lâu, ông ta mới thấp giọng nói:

- Nhưng nữ nhi của ta phải làm sao bây giờ?

- Vân Nương còn trẻ, còn có thể tái giá, chỉ cần Vân công trở thành đại công thần của Kinh Châu, phong tước thăng quan, nhà có vạn mẫu ruộng tốt, phủ đệ lộng lẫy thì còn sợ không ai cưới con gái của ngươi sao?

Lời của Tư Mã Ý rất có lý mà cũng đầy quyền uy khiến Vân Thiệu rốt cục cũng phải thỏa hiệp, sau một lúc lâu ông ta mới hỏi:

- Ta chỉ lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến Vân Nương.

Tư Mã Ý lấy ra một cái nhỏ bình sứ đặt lên bàn thấp giọng cười nói:

- Vật này vô sắc vô vị, ba ngày sau mới có thể phát tác, chỉ cần lúc ấy Vân Nương không ở tại chỗ đó, sẽ không ai nghĩ tới chuyện này là do nàng gây nên. Họ sẽ chỉ nghĩ đến Trương Lỗ, hoặc là Vĩ công tử hoặc là Tuần công tử mà thôi. Vân công còn lo lắng cái gì nữa không?

Vân Thiệu nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ, ông ta rốt cục cắn răng một cái:

- Được rồi! Ta sẽ không để cho Sở hầu phải thất vọng.

Tư Mã Ý mừng rỡ, giơ ngón tay cái lên khen:

- Sở hầu nhà chúng ta không phải là hạng người qua cầu rút ván, xin yên tâm, tương lai tuyệt sẽ không bạc đãi gia tộc Vân thị.

Trời đất vẫn bị cơn mưa dày đặc che khuất, sắc trời đen kịt, trên đường cái im lặng, không có một người đi đường nào, chỉ ngẫu nhiên có vài con chó hoang truy đuổi đánh nhau, phát ra tiếng kêu thảm thiết, một cơn gió lớn như muốn xông qua góc phố.

Nhưng ở trước bậc thang Châu Mục phủ lại có một người quỳ, cả người đã ướt đẫm, đúng là Tham quân Vương Luy thỉnh thoảng y rướn cổ họng lên gào thét vào trong phủ:

- Châu Mục, mong ngài hãy buông tha cho Hán Trung, không thể trúng quỷ kế của Kinh Châu!

Thanh âm của gã vô cùng thê lương, quanh quẩn ở trong tiếng mưa rơi, nhưng không có bất kỳ ai đáp lại gã, lúc này có một người ở trong phòng không đành lòng cầm nón tre áo tơi đi ra đưa cho y phủ thêm, lại bị gã đẩy ra.

- Tránh ra! Châu Mục không đáp ứng ta, ta sẽ quỳ ở đây cả đêm.

- Châu Mục, mong đại nhân hãy tỉnh táo. Kinh Châu muốn lấy Ba Thục, chứ không phải Hán Trung đâu, bọn họ đang lừa Châu Mục đấy.

Vương Luy lại hô to.

Ở đằng sau cánh cửa lớn, vài thị nữ thay nhau che dù cho Lưu Chương. Lưu Chương đứng chắp tay, ánh mắt ngưng trọng. Vương Luy khuyên mãi, khiến y có một tia cảm động. Lưu Chương dường như cũng muốn đi ra ngoài trấn an Vương Luy nhưng lại có chút do dự, y không muốn ủng hộ cho việc khuyên bảo mang hướng tiêu cực như thế này.

- Nếu Châu Mục không đáp ứng, ta thà chết cũng không thôi!

Tiếng la hét của Vương Luy lại vang lên.

Khóe miệng Lưu Chương co giật kịch liệt, không ngờ Vương Luy lại dùng cái chết để đe dọa y, một tia cảm động vừa mới nảy sinh trong lòng Lưu Chương lại lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Y hừ một tiếng thật mạnh, trong lòng căm tức vô cùng, xoay người đi vào phía trong viện, y có ý nghĩ riêng của mình. Vương Luy thật sự cho ràng Lưu Chương y là kẻ ngu xuẩn sao? Một thần tử không biết thông cảm cho chủ công, đương nhiên cũng sẽ không được chủ công thông cảm.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, Vương Luy quỳ gối trên bậc thang đã được hai canh giờ rốt cục cũng duy trì không nổi, thân mình mềm nhũn, lăn từ trên bậc thang xuống, té xỉu ở trong mưa.

Tư Mã Ý về tới Quý Tân quán, gã thay đổi một bộ quần áo khác, ngồi ở trước bàn chuẩn bị viết thư, thân ảnh của gã bị ngọn đèn chiếu rọi, kéo dài lê thê trên tường. Lúc này Tư Mã Ý chợt nghe thấy cái gì đó, trong lòng của gã ngẩn ra, buông xuống bút, cầm ngọn đèn lên đi về phía cửa sổ.

Ngay tại lúc hắn vừa mới cất bước bỗng nhiên ầm!' một tiếng vang thật lớn, cửa sổ bị phá hỏng hoàn toàn, một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào phòng, trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, động tác mau lẹ, trong nháy mắt, người áo đen đã đâm một kiếm về phía cổ họng Tư Mã Ý.

Đột nhiên xảy ra biến cố khiến Tư Mã Ý chấn động, gã theo bản năng dùng trong tay ngọn đèn đón đỡ, chỉ nghe 'Đ...A...N...G...G!' một tiếng, trường kiếm bị đẩy ra nửa thước, một kiếm kia đâm vào không khí, ngọn đèn cũng đã bị phá hỏng văng ra khỏi tay, trong phòng lập tức trở nên tối đen.

Tư Mã Ý nắm lấy cơ hội này xoay người chạy khỏi đây, đồng thời hô to:

- Người đâu, có thích khách!

Nhưng kiếm khách kia thân thủ cũng cực kỳ mạnh mẽ, tuy ở trong bóng đêm khó có thể thấy rõ mọi vật, nhưng y biết vị trí của Tư Mã Ý, cảm giác được Tư Mã Ý sắp chạy ra khỏi cửa phòng.

Thích khách lập tức nhảy dựng lên, giống như một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, đâm tới hậu tâm của Tư Mã Ý. Chỉ nghe ‘phập một tiếng, một kiếm vừa rồi đã đâm trúng giữa lưng của Tư Mã Ý, nhưng thân kiếm lại bị cong đi một chút, không ngờ lại không thể đâm xuyên người Tư Mã Ý.

Trúng phải một kích tưởng như chí mạng nhưng lại không hề bị gì, Tư Mã Ý vọt ra khỏi phòng, năm tên thị vệ cũng nghe thấy tiếng đuổi tới, một người bảo hộ Tư Mã Ý, bốn người khác vọt vào phòng...

Tư Mã Ý sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa hoàn hồn, tên lính bảo hộ thấy quần áo phía sau lưng gã đã bị đâm nát, không khỏi giật mình nói:

- Quân sư, người có bị thương không?

Tư Mã Ý khoát tay, gã chậm rãi cởi bỏ bộ quần áo, bên trong lộ ra một bộ nội giáp, đúng là bộ Ngân Ti giáp mà Lưu Cảnh đã tặng cho gã, sau khi vào đất Thục gã đã lập tức mặc vào người.

Tư Mã Ý hơi than thở nhẹ nói:

- Khi Châu Mục bắt ta mặc nó, ta còn không để trong lòng chuyện ấy, không nghĩ rằng nó lại cứu ta một mạng.

Lúc này, Tư Mã Ý chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hô to vào trong phòng:

- Không được giết chết hắn, bắt sống hắn mang đến đây.

Mấy tên thị vệ này đều là tinh anh trong Ưng Kích Quân, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, kinh nghiệm thực chiến phong phú, chỉ trong chốc lát thích khách đã bị đâm, bất lực ngã xuống đất, còn có một gã thích khách khác đang núp ở trên cây chuẩn bị tiếp ứng ổn thấy tình huống không ổn nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này, một gã thị vệ đi ra, lắc lắc đầu nói:

- Quân sư, thật xin lỗi, thích khách đã uống thuốc độc tự vận.

Tư Mã Ý ngẩn ngơ, gã chậm rãi đi vào trong thư phòng của mình, chỉ thấy trong phòng đã lại được đốt đèn lên, cái bàn ngã lật, hòm xiểng phá nát, khắp nơi là vết máu loang lổ, tất cả là một bãi hỗn độn.

Ở bên cạnh tường nằm lăn một tên thích khách áo đen, trên người trúng ba đao, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, khăn che mặt đã bị giật xuống, là một gã nam tử ước chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt đen thùi, ngũ quan vặn vẹo, bộ mặt vô cùng dữ tợn, rõ ràng đã uống thuốc độc tự vận.

Quán thừa nghe nói có thích khách sợ tới mức chạy nhanh như gió, cấp tốc lao đến, nếu Tư Mã Ý gặp chuyện không may, không phải y cũng gặp họa rơi đầu sao?

- Tư Mã quân sư, ngươi không sao chứ?

Quán thừa mang theo bộ mặt gần như muốn khóc hỏi.

Tư Mã Ý xoay người nhìn y, lạnh lùng nói:

- Ngươi lập tức đi báo cáo cho Lưu Châu Mục biết, ta sẽ rời đi ngay bây giờ!
Bình Luận (0)
Comment