Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 511

Thành Nam Trịnh, quân Ích Châu và quân Hán Trung đã vào ngày thứ năm, trong lúc này, Lưu Vĩ đã phát động hai lần công thành đại chiến, đều bị quân đội thủ thành ngoan cường chống cự mà thất bại, tổn thất gần bảy ngàn người.

Vạn bất đắc dĩ, Lưu Vĩ đành phải hạ lệnh quân đội rút lui binh doanh đến phía tây núi Định Quân, bảo vệ pháo đài chiến lược, trong lòng của gã cũng rõ ràng, một khi quân Hán Trung đánh lén binh doanh núi Định Quân, lương thảo của gã sẽ mất hết, toàn quân sẽ bị diệt.

Hiện tại lương thảo của gã không thiếu, mang lương thảo từ Ích Châu đến, hơn nữa núi Định Quân tồn trữ số lượng lương thực lớn, quân lương đủ để ủng hộ quân Ích Châu bốn tháng, tuy nhiên khiến Lưu Vĩ tâm phiền ý loạn chính là, khi gã tấn công thành Ích Châu, nhốt Ngô Ý ở núi Định Quân, lại không ngờ Ngô Ý được thủ hạ cứu thoát.

Việc này khiến Lưu Vĩ giận dữ, liên tiếp giết hơn mười người trông coi, hận chưa tiêu, lại phái mấy trăm người, đi các nơi quan ải dọc đường đuổi giết Ngô Ý.

Nhưng Lưu Vĩ nằm mơ cũng không nghĩ ra, Ngô Ý căn bản cũng không rời khỏi đại doanh núi Định Quân, y cải trang thành tiểu binh, núp ở trong hậu cần truy trọng doanh. Ngô Ý ở trong quân Ích Châu uy vọng rất cao, đương nhiên sẽ có người âm thầm giấu kín y.

Ở một đại trướng chất đầy lương thực, Ngô Ý cải trang thành tiểu tốt đang ngưng trọng nghe một gã quan quân khẩn cấp bẩm báo:

- Ngô Tướng quân, trong quân doanh truyền một tin tức, nói Châu Mục chết bất đắc kỳ tử trên đường đi tuần, hiện tại lòng người thành Đô đều bàng hoàng, cũng không biết tin tức là thật hay giả?

Tin tức này khiến Ngô Ý chấn động, không ngờ Lưu Chương đã qua đời, tuy rằng đây chỉ là một loại nghe đồn, nhưng Ngô Ý cũng biết loại chuyện này sẽ không vô căn cứ, tất nhiên là thành gặp chuyện không may rồi, nghĩ đến giao tình gần hai mươi năm của y và Lưu Chương, trong lòng Ngô Ý không khỏi có chút đau lòng.

Tuy nhiên lúc này không phải là lúc bi thương, trong lòng Ngô Ý rất rõ ràng, nếu Lưu Chương chết rồi, Lưu Vĩ nhất định sẽ trở về tranh đoạt vị Ích Châu Mục, y nói nhỏ với quan quân vài câu, quan quân gật gật đầu:

- Ty chức hiểu rõ!

Y thi lễ, liền vội vàng đi, nhìn quan quân đi xa, Ngô Ý lại nghĩ tới Lưu Vĩ ngu xuẩn, cuối cùng thất bại trong gang tấc, mắt thấy Hán Trung tới tay không ngờ bị Trương Lỗ lật ngược tình thế, y không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

......

Trong đại trướng, Lưu Vĩ rốt cục nhận được tin cấp báo của Hoàng Quyền, phụ thân chết bất đắc kỳ tử ở huyện Tân Đô, nguyên nhân cái chết không rõ, việc này khiến Lưu Vĩ giật mình trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới lấy lại tinh thần khóc lớn, nhóm thân binh xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều rõ, trong quân doanh nghe đồn chủ công qua đời, quả nhiên là thực.

Sứ giả Hoàng Quyền phái tới vội vàng khuyên nhủ:

- Công tử, bây giờ không phải là lúc bi thương, chúng ta nhất định phải lập tức chạy về Thành Đô, Biệt Giá cam đoan triều đình sẽ ủng hộ công tử kế thừa vị Ích Châu Mục, không thể để trưởng công tử tự tiện đăng vị.

Lưu Vĩ lau nước mắt, gật đầu nói:

- Trong tay Hoàng Biệt Giá có bao nhiêu quân đội?

- Tướng quân Cao Bái có một vạn quân đội, mà hai vạn quân Trương Nhậm ủng hộ trưởng công tử, tình thế gây bất lợi cho chúng ta, Biệt Giá hy vọng trưởng công tử có thể đem quân đội về.

Lưu Vĩ ngẫm nghĩ một chút, trong tay gã còn có ba vạn năm ngàn quân đội, còn có vô số lương thảo đồ quân nhu, nếu đem đại quân về, ít nhất phải mất thời gian mười ngày, chỉ sợ khi đó không còn kịp rồi, chỉ có thể luân phiên đi, nghĩ vậy, gã lập tức phân phó thân binh nói:

- Nhanh gọi Vương Tướng quân đến!

Một lát, Giáo Úy Vương Hồng vội vàng đi vào lều lớn. Vương Hồng cũng là một lão tướng, đi theo Lưu Chương nhiều năm, là người ủng hộ Lưu Vĩ, lần này Lưu Vĩ phế bỏ Ngô Ý, việc quân vụ vặt vãnh liền giao cho Vương Hồng chưởng quản, lão bước nhanh vào trướng, khom người ôm quyền nói:

- Tham kiến Vĩ công tử!

Lưu Vĩ thở dài nói:

- Vương Tướng quân, cha ta chỉ sợ gặp bất hạnh rồi, hiện tại không rõ tình hình Thành Đô, ta cũng cần lập tức chạy về Thành Đô.

Trong lòng Vương Hồng ảm đạm, yên lặng gật gật đầu:

- Ty chức nghe theo sắp xếp của công tử!

Lưu Vĩ trầm tư chốc lát nói:

- Ta trước dẫn năm nghìn quân chạy về Thành Đô trước, ngươi suất lĩnh ba vạn quân đội còn lại từ từ rút lui, để ý Trương Lỗ phục kích, không thể khinh thường.

- Ty chức tuân lệnh!

Lưu Vĩ đứng lên, ra lệnh nhóm thân binh:

- Lập tức thu thập vật phẩm, chúng ta lập tức xuất phát!

Sau nửa canh giờ, Lưu Vĩ suất lĩnh năm nghìn quân tinh nhuệ cấp tốc chạy về Thành Đô tranh giành địa vị, ba vạn quân Ích Châu liền do Giáo Úy Vương Hồng quản lý, lúc này Vương Hồng hạ lệnh, ba quân thu thập hành lý, chuẩn bị rút lui phía nam.

Màn đêm vừa buông xuống, trong đại trướng, Vương Hồng đang thu thập công văn, hôm nay lại nghỉ ngơi một đêm, sáng mai liền xuất phát trở về Ích Châu, đúng lúc này, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm của thân binh, điều này làm cho Vương Hồng không khỏi ngẩn ra, chuyện gì xảy ra?

Không đợi lão đứng dậy, một bóng đen vọt lều lớn, là một gã quan quân, thân cao tám thước, đang mặc khôi giáp, tay cầm tấm chắn và trường mâu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm lão. Thấy rõ tướng mạo người tới, Vương Hồng không khỏi sợ tới mức hồn bay phách lạc, quan quân trước mắt đương nhiên cũng là người đã cứu đi Ngô Ý, lão sợ tới mức cả người run lên:

- Ngô Tướng quân, sao ngươi lại ở đây?

Nói xong, tay của lão sờ trường kiếm phía sau, bắt được kiếm, hô to một tiếng:

- Người đâu!

Vài tên thân binh sửa sang công văn bên cạnh rút đao chĩa về phía Ngô Ý, lúc này ngoài trướng vải lại xông vào hơn mười binh lính, loạn đao bổ chém vài tên thân binh, Ngô Ý tay cầm trường mâu đi từng bước về phía Vương Hồng. Vương Hồng thấy tình thế không ổn, xoay người một kiếm bổ lều lớn ra một lỗ hổng, đang muốn chạy ra ngoài, khi lão vừa muốn đứng dậy chợt cảm thấy phía sau lưng có từng cơn đau nhức, mũi thương đã đâm thủng thân thể lão, lộ ra từ trước ngực, Vương Hồng kêu một tiếng, mất mạng tại chỗ.

Ngô Ý rút trường mâu, hừ lạnh một tiếng, nói với mười mấy tên binh lính phía sau:

- Nổi trống, tụ tướng!

.....

Huyện Ngư Phục quận Ba Đông, một đội quân hơn vạn người nhanh chóng hành quân đi tới thị trấn, đây là quân đội Nghiêm Nhan đến từ Ba Quận, khi tin tức Lưu Chương qua đời từ Thành Đô truyền đến, Nghiêm Nhan quyết định thật nhanh, lập tức suất quân xuất phát đến quận Ba Đông.

Y chia hai đường, y dẫn một vạn quân đi đường bộ, lại lệnh thuộc cấp Trương Dực dẫn năm nghìn quân đi đường thủy chuẩn bị đánh lén quận Ba Đông

Lúc này, Nghiêm Nhan cũng không phải vì ân oán cá nhân mà đánh lén quận Ba Đông, mà là y cảm giác không ổn, Lưu Chương qua đời, không thể nghi ngờ Lưu Cảnh sẽ lấy cớ tiến quân Ích Châu. Ích Châu không chủ, Lưu Cảnh có thể lấy cớ thay triều đình giữ gìn ổn định Ba Thục.

Là nhân vật trung thành với Ba Thục bản địa, bất kể như thế nào Nghiêm Nhan không muốn thế lực Kinh Châu tiến vào Ba Thục, từ xưa đến nay ở giữa Sở Thục có một loại mâu thuẫn trời sinh, cũng khiến người Thục có một loại bài xích không hiểu với người Sở.

Hơn nữa số lượng lớn sĩ tộc Đông Châu tiến vào Ba Thục, tranh giành lợi ích với người Thục, khiến người Thục và sĩ tộc Đông Châu có xung đột rất sâu, hai mươi mấy năm hố ngăn cách này ngày càng sâu, gần như không thể điều hòa được, mâu thuẫn ở giữa Nghiêm Nhan và Bàng Hi cũng là điển hình một loại mâu thuẫn giữa người Thục và sĩ tộc Đông Châu.

Quân đội hành quân vùng núi ghập ghềnh, đồi núi phập phồng là thiên nhiên yểm hộ quân đội, khiến cho bọn họ ngày càng tới gần quân doanh Ba Đông.

Huyện Ngư Phục là cửa vào của ba eo sông, nơi này thế núi dốc đứng, kỳ phong cao vút, địa thế huyện thành nằm ở trong thung lũng, bốn phía xây dựng một vòng tường thành thấp bé, ở ngoài thị trấn mười dặm, xây dựng cải tạo thành Bạch Đế trên chân nú, ba mặt cửa đông đều bị nước bao quanh, là một pháo đài địa thế hiểm trở.

Thành Bạch Đế vốn là chỗ ở của Bàng Hi, có một ngàn quân đội đóng quân, tuy nhiên vì Bàng Hi đã dời đi Vu Thành, thành Bạch Đế liền trống không, chỉ có hơn trăm quân đóng trú, mà trú quân đóng giữ huyện Ngư Phục ở một cánh đồng rộng lớn phía đông bắc huyện thành, tiếp giáp bến tàu Trường Giang.

Trước mắt có hơn bốn ngàn quân đội ở huyện Ba Đông, đệ của Bàng Hi là Bàng Tuấn và phụ tá Đặng Chi suất lĩnh, lúc này, Đặng Chi cũng đã nhận được tin Lưu Chương chết bất đắc kỳ tử, đây giống như một tín hiệu, khiến gã lập tức ý thức được, quân Kinh Châu đang tây tiến ở trước mắt rồi, gã vô cùng cảnh giác, đề nghị Bàng Tuấn phái ra số lượng lớn thám tử tra xét tình hình bốn phía.

Trong đại trướng, Đặng Chi đang cùng Bàng Tuấn thảo luận đối sách, gã vừa mới nhận được điệp văn Thành Đô đưa tới, Lưu Tuần đã kế vị Ích Châu Mục, yêu cầu Thái Thú các nơi tới Thành Đô tỏ lòng trung thành, Bàng Hi là nguyên lão số một Ích Châu, lại là nhạc phụ của Lưu Tuần, đương nhiên được coi trọng, Lưu Tuần tự mình viết thư cho Bàng Hi, mời lão bất kể như thế nào cũng phải đi Thành Đô thay mình trấn thủ.

Nếu như Bàng Hi nhận được phong thư này, tám chín phần mười là lão muốn đi Thành Đô, có thể lão từ bỏ ý nghĩ dẫn quân Kinh Châu vào Thục, toàn lực ủng hộ con rể làm người đứng đầu Ích Châu, nhưng Bàng Hi lại không ở Ba Đông, mà đi Kiến Bình, khiến phong thư này bị Đặng Chi và Bàng Tuấn chiếm được.

Đặng Chi cũng không cần nói, gã đã âm thầm sẵn sàng góp sức cho Lưu Cảnh, mà Bàng Tuấn cũng toàn lực ủng hộ quân Kinh Châu nhập Thục, y chưa bao giờ thích cha con Lưu Chương, năm đó Bàng Hi đem tiểu nữ nhi gả cho Lưu Tuần y đã mãnh liệt phản đối, hiện tại y càng không nhìn thấy tiền đồ của Ba Thục.

- Lần này Lưu Tuần kế vị, danh không chính, ngôn bất thuận, không phải là thế tử được triều đình tán thành, cũng không có bất kỳ phong tước nào, ta đoán không có bao nhiêu quan lại thừa nhận y đâu.

Đặng Chi trầm tư chốc lát nói:

- Tướng quân nói không sai, ngoại trừ quận Vấn Xuyên và quận Thục ủng hộ, còn lại đều quan sát là chính, sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, mấu chốt là nhị công tử nhất định sẽ tranh giành địa vị với Lưu Tuần, hươu chết về tay ai còn không thể biết, tích cực tỏ thái độ chính là hành vi ngu xuẩn, huống chi Lưu Kinh Châu ở một bên như hổ rình mồi, im lặng mới là phương thức ứng đối tốt nhất.

Bàng Tuấn khẽ cau mày:

- Ta rất lo lắng đại ca, cho dù chúng ta không đem tin cho y, nhất định y cũng sẽ từ con đường khác biết được tin Lưu Tuần kế vị, ta sợ y thay đổi tâm ý, cự tuyệt quân Kinh Châu nhập Thục, vậy thì phiền toái rồi.

Đặng Chi cũng thở dài, hiện tại bọn họ cũng không thể tránh được, đúng lúc này, ngoài trướng vải có binh lính gấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Bàng tướng quân, có thám tử phát hiện một vạn quân đội đang hăng hái chạy về phía chúng ta, hình như là quân đội của Nghiêm Nhan, cách thị trấn đã không đến hai mươi dặm.

Tin tức này khiến Đặng Chi và Bàng Tuấn đều thất kinh, bọn họ lập tức ý thức được, đây là Nghiêm Nhan đến chiếm Ba Đông trước rồi:

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Bàng Tuấn vội hỏi.

- Chúng ta chỉ có bốn ngàn năm trăm người, không phải là đối thủ của quân đội Nghiêm Nhan, hay là buông tha cho huyện Ngư Phục rút về phía đông.

- Nhưng..... đây không phải là chắp tay đem quận Ngư Phục tặng cho Nghiêm Nhan sao?

Bàng Tuấn có chút chần chờ nói.

- Cũng không có cách nào, thực lực chúng ta không bằng người, tường thành lại rất thấp bé, căn bản không thủ được, kế hiện giờ, chỉ có bảo vệ quân đội quan trọng hơn.

Bàng Tuấn gật gật đầu:

- Vậy làm theo tiên sinh nói.

Y đứng lên ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, quân đội lập tức tập kết, rút lui về hướng đông!

Mệnh lệnh truyền đạt xuống, hơn bốn ngàn quân đội nhanh chóng tập kết chỉnh quân, lúc này thám tử lại truyền tới tin tức, tiên phong Nghiêm Nhan cách đại doanh đã không đến mười dặm, Bàng Tuấn và Đặng Chi lập tức suất lĩnh đại doanh rời khỏi, lui về hướng đông.

Nhưng khi bọn họ mới vừa từ đại doanh lui lại, bốn phía bỗng nhiên có tiếng kêu rung trời, theo đường thủy năm nghìn quân của Trương Dực mai phục lâu ngày chỉ chờ cơ hội này.

Trương Dực gương mẫu, suất quân liều chết xông tới, trong bóng đêm, chiến mã y xông đến trước mặt Bàng Tuấn, trường thương vung lên nhanh như tiaa chớp đâm cổ họng Bàng Tuấn. Bàng Tuấn không kịp trốn tránh, bị một thương đâm xuyên qua cổ họng, mất mạng ngay lập tức.

Trương Dực trở mình đâm thi thể Bàng Tuấn, quát to:

- Giết cho ta!

Năm nghìn quân đội từ hai bên đến đánh lén, giết quân Ba Đông bại lui liên tiếp, đúng lúc này, một vạn quân chủ lực Nghiêm Nhan xông tới, quân Ba Đông cũng không thể chống đỡ, binh bại như núi đổ, bị quân đội Nghiêm Nhan dọc đường đuổi giết, người đầu hàng vô số kể.

Đặng Chi ở dưới sự bảo vệ của mấy chục tên lính, trốn ra ngoài, chạy trốn vào cánh đồng bỏ hoang hướng Vu Thành.

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment