Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 582

Người được Chu huyện lệnh dẫn đến, là một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, dáng người cao gầy, có vẻ thông minh lanh lợi. Y họ Đơn, là một trong các Đại quản sự của thương hãng Ngô thị ở Giang Lăng người. Người đàn ông trung niên tiến vào đại sảnh liền quỳ xuống thi lễ:

- Tiểu dân Đơn Việt bái kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh cười, khoát tay.

- Không cần đa lễ, hãy đứng lên!

- Tạ Châu Mục!

Đơn quản sự đứng lên.

Lưu Cảnh lại cười hỏi:

- Nghe Chu huyện lệnh nói, Đơn quản sự vừa mới từ Giao Châu trở về à?

- Vâng ạ! Hôm qua, tiểu dân vừa mới từ quận Nam Hải huyện Phiên Vũ dẫn đội thuyền trở về.

- Thì ra là thế!

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Khoảng hồi đầu năm ta biết quân của Lưu Bị xảy ra chiến đấu kịch liệt với quân của Sỹ Tiếp tại quận Hợp Phố, không biết kết quả như thế nào?

- Hồi bẩm Châu Mục, trận chiến này sớm đã kết thúc. Quân đội của Sỹ Tiếp bị Gia Cát Lượng đánh bại, Lưu Bị chiếm lĩnh quận Hợp Phố và quận Cao Lương, lệnh cho Đại tướng Trần Đáo dẫn quân thủ quận Hợp Phố, Phùng Tập thủ quận Cao Lương, sau đó là Gia Cát Lượng dẫn hai vạn quân đông chinh quận Nam Hải. Vào tháng trước, Thái thú Nam Hải Sỹ Võ bị Quan Vũ giết chết, nghe nói hơn một vạn quân trong thành Phiên Vũ đều đầu hàng Gia Cát Lượng. Lúc tiểu dân trở về, vừa lúc bắt gặp Lưu Bị dẫn văn võ bá quan cùng gia quyến di cư từ Thương Ngô đến thành Phiên Vũ.

Lưu Cảnh gật gật đầu, Sỹ Tiếp không phải là đối thủ của Lưu Bị, điều này sớm đã nằm trong dự liệu của hắn, nhưng không ngờ rằng quân đội của Lưu Bị lại tiến triển nhanh chóng như thế, chín quận Giao Châu thì đã chiếm được sáu quận. Hắn trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Vậy ngươi có biết gì về tình hình của Sỹ Tiếp hay không?

- Tiểu dân chỉ nghe nói Sỹ gia lui về giữ quận Giao Chỉ, hiện tại chỉ còn lại ba quận Giao Chỉ, Cửu Chân và Nhật Nam, quân đội tổn thất hơn phân nửa. Bây giờ Sỹ Tiếp đang cầu hòa với Lưu Bị.

- Cầu hòa với Lưu Bị?

Lưu Cảnh lập tức hứng thú, hỏi:

- Tin tức này có thật không?

- Trên đường trở về, tiểu dân chỉ nghe một vài dân bản xứ đàm luận trong tửu quán huyện Thương Ngô. Có người thấy sứ giả của Sỹ Tiếp, là đệ đệ Sỹ Nhất của y. Việc cầu hòa có thật hay không, tiểu dân không dám cam đoan.

Lưu Cảnh cười nói với Lưu Hiền:

- Xem ra, Lưu Hoàng Thúc lựa chọn đi Giao Châu, còn đường đã đi đúng rồi, ít nhất cũng đã có cơ nghiệp.

Lưu Hiền lại lắc lắc đầu:

- Thẳng thắn mà nói, thần không đánh giá cao Lưu Hoàng Thúc. Tuy Giao Châu đã được Triệu Đà gầy dựng, nhưng vẫn là nơi hoang sơ như cũ, so với Kinh Nam còn không bằng, càng không cần phải so với hai châu Kinh Ích. Cho dù chiếm lĩnh toàn bộ Giao Châu, không mất mười năm, hai mươi năm cực khổ gây dựng, sẽ không khởi sắc gì, cũng đừng nói đến chuyện tranh bá Trung Nguyên, tuyệt không thể có chuyện như vậy.

Lúc mọi người đang nói thì một tên thân binh bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, Giang Hạ Mã viện chủ phái người đưa tin đến!

Mã viện chủ chính là Mã Quân, đảm nhiệm chức Trung lang tướng. Tượng học do y đề ra vẫn ở Hạ Khẩu, tạm thời chưa dời đến Tương Dương. Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:

- Cho người đưa tin vào đây!

Một lát sau, đồ đệ Lương Ích của Mã Quân đã bước nhanh vào đại sảnh, hành lễ với Lưu Cảnh, nói:

- Vi thần phụng mệnh của sư phụ báo tin cho Châu Mục, đã đến Thành Đô, mới biết hóa ra Châu Mục đang ở Kinh Nam, lại chạy đến đây.

Lưu Cảnh nở nụ cười:

- Không ngờ lại đuổi đến huyện Linh Lăng, thật sự là vất vả cho ngươi.

Lương Ích lấy thư của Mã Quân ra, dâng lên cho Lưu Cảnh:

- Mời Châu Mục xem qua!

Lưu Cảnh tiếp nhận bức thư, không gấp gáp xem, mà cười nói:

- Ta rất quan tâm sư phụ ngươi bây giờ nói chuyện thế nào?

- Đa tạ Châu Mục quan tâm, sư phụ nói chậm một chút thì không thành vấn đề, nhưng nếu như lo lắng thì không nói được câu nào, mấy tháng trước nghiên cứu mộc ngưu vô cùng sốt ruột, ba ngày liền không nói lấy một câu.

Thứ Lưu Cảnh quan tâm nhất chính là tiến độ nghiên cứu mộc ngưu, điều này có liên quan đến công cuộc bắc chinh của hắn. Hắn mở bức thư qua đọc một lần, lập tức đứng dậy. Trong thư nói đã nghiên cứu chế tạo thành công mộc ngưu. Lưu Cảnh rốt cuộc cũng kìm nén không được sự kỳ vọng trong lòng, cười nói với mọi người:

- Xem ra ngày mai ta phải khởi hành đi Giang Hạ!

Năm ngày sau, đoàn thuyền của Lưu Cảnh đã đến huyện Kỳ Xuân. Lúc này, Mã Quân không ở Giang Khẩu, mà đang ở vùng núi của quận Kỳ Xuân thử nghiệm mộc ngưu. Dựa theo hiệp nghị của Kinh Châu và Giang Đông, hiện tại quận Kỳ Xuân do hai nhà cùng quản, tháng chín chuyển giao cho Kinh Châu. Trước mắt Thái thú Kỳ Xuân là Bộ Chất, Quận thừa lại là Đào Chính, trong quận không đóng quân.

Bộ Chất chỉ là Thái thú Kỳ Xuân trên danh nghĩa, đồng thời y kiêm nhiệm chức Thái thú Lư Giang. Phần lớn lớn thời gian, Bộ Chất đều ở quận Lư Giang, trên thực tế quận Kỳ Xuân là do Quận thừa Đào Chính khống chế.

Đào gia cũng bỏ ra tiền vốn ở quận Kỳ Xuân, một lần nữa sửa sang lại bến thuyền huyện Kỳ Xuân, lại dời trạm tiếp tế và kho hàng từ huyện Vũ Xương về huyện Kỳ Xuân, vực dậy sự phát triển của huyện Kỳ Xuân. Trên bến Kỳ Xuần đầy ắp thuyền bè, người đi tấp nập, náo nhiệt khác thường.

Lưu Cảnh xuống thuyền, Đào Chính và Mã Quân lập tức chạy ra nghênh đón, cùng nhau thi lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh và Đào Chính hàn huyên mấy câu, liền quay sang Mã Quân. Dù sao hắn đi ngàn dặm đường, chính là vì mộc ngưu của Mã Quân. Hắn lập tức cười hỏi:

- Ta có thể xem thử mộc ngưu ở đâu?

Mã Quân cũng chắp tay cười cười, vô cùng thong thả mà nói:

- Chúng thần tổng cộng đã làm ra được hai mươi chiếc, đang ở trong trường thí nghiệm xây dựng trong Vân Đan Sơn ở phía bắc huyện Kỳ Xuân, cách nơi đây trăm dặm, tuy nhiên trong huyện thành cũng có một chiếc.

Không đợi y nói xong, Lưu Cảnh liền cười nói:

- Ta không đợi được nữa, đi vào huyện thành thôi!

Trong hậu đường huyện nha có bày một chiếc xe gỗ màu đen, cao khoảng sáu thước, dài một trượng, ngoại hình giống như một con trâu gỗ (mộc ngưu). Phía trước có bố trí một cái đầu trâu, thân trâu ở giữa thực tế chính là nơi chứa lương thực, vô cùng rộng rãi, nhưng phía dưới chỉ có một cái bánh xe, chỗ này có chút giống với lộc xa (một loại xe kéo thời cổ, chỉ có một bánh xe, còn gọi là độc luân xa).

Lưu Cảnh khẽ vuốt lên chiếc mộc ngưu này, nhìn có vẻ có rất nhiều cơ quan, tuyệt không phải là một cỗ lộc xa đơn giản. Một đệ tử của Mã Quân đứng bên cạnh giới thiệu:

- Mộc ngưu có hai đặc điểm, một là chứa được lượng lớn, lương thực bên trong có thể đến bốn thạch, tương đương tải trọng của hai con lừa hoặc hai chiếc lộc xa. Tiếp theo là nhẹ nhàng, một người là có thể điều khiển, mà lừa phải ăn cỏ, lộc xa cũng cần hai người điều khiển, đi đường núi rất không tiện. Mộc ngưu của chúng thần đi đường núi như đi trên đất bằng.

- Làm sao làm được?

Lưu Cảnh tò mò hỏi.

- Điều này thật khó dùng một lời nói hết!

Mã Quân cười, chậm rãi nói:

- Mấu chốt là dưới bụng của mộc ngưu có một bộ cơ quan bằng đồng.

Y sai người lật ngửa cỗ xe lên, phía dưới quả nhiên có một bộ cơ quan bằng đồng, trông rất phức tạp.

Mã Quân chỉ vào cơ quan, lại chậm rãi nói:

- Cơ quan này chủ yếu dùng để điều chỉnh độ cao của bánh xe và thùng xe, cùng với trước sau trái phải, căn cứ vào địa hình khác nhau mà điều chỉnh. Cứ như vậy, bất kể là lên dốc, xuống dốc hay là đường núi gập ghềnh, đều có thể ứng phó.

Lưu Cảnh khẽ cau mày:

- Hình như điều khiển rất phức tạp!

- Quả thật là điều khiển không dễ dàng, đây chính là điều phiền toái duy nhất. Người sử dụng mộc ngưu, cần được huấn luyện mấy tháng mới có thể thao tác thuần thục.

Lưu Cảnh đã khó có thể kìm nén sự chờ mong trong lòng, cười nói:

- Ta hy vọng có thể lập tức nhìn thấy biểu hiện thực tế của mộc ngưu trong vùng núi.

Vân Đan Sơn cách huyện Kỳ Xuân hơn trăm dặm về phía đông bắc. Nó thuộc là dư mạch của Đại Biệt Sơn, thế núi dốc đứng, đường núi gập ghềnh, nước suối trong khe núi chảy róc rách, rừng rậm tươi tốt, địa hình có vài phần tương tự như Chung Nam Sơn, là nơi thử nghiệm mộc ngưu lý tưởng nhất.

Buổi chiều cùng ngày, đoàn người của Lưu Cảnh trùng trùng điệp điệp đến Vân Đan Sơn. Lúc này, hơn một trăm đệ tử của Mã Quân đã xây dựng mấy mươi tòa lều trại ở chân núi, làm căn cứ thử nghiệm mộc ngưu. Trước khi Lưu Cảnh đến, bọn họ đã thử đi thử lại suốt ba tháng, không ngừng tiến hành điều chỉnh và hoàn thiện, cuối cùng đã chọn ra hai mươi cỗ xe tốt.

Trên bãi đất trống trước đại trướng, đã đặt chỉnh tề hai mươi chiếc mộc ngưu sơn đen. Hai mươi đệ tử của Mã Quân đã chuẩn bị ổn thỏa. Bọn họ người nào người nấy đều cao lớn khỏe mạnh, vô cùng thích hợp để điều khiển mộc ngưu.

Sau lưng bọn họ mấy chục bước, chính là một con đường lên núi gập ghềnh trắc trở. Trên núi có hai tòa đạo quán, con đường núi này chính là con đường lên núi dùng vận chuyển đồ dùng của đạo quán.

Lưu Cảnh đi lên trước, vỗ nhẹ vào một chiếc mộc ngưu trong số đó, cười nói với Mã Quân:

- Ta mỏi mắt mong chờ, bắt đầu đi!

- Đặt lương thực vào!

Các đệ tử khác của Mã Quân khiêng ra từng bao lương thực từ trong một đại trướng. Đây là bao lương thực tiêu chuẩn của Kinh Châu, một bao vừa đúng một thạch gạo. Bọn họ đặt bốn bao lương thực trong ngăn chứa của mỗi chiếc mộc ngưu, rồi khóa kỹ lại. Hai mươi đệ tử điều khiển mộc ngưu nhất loạt đeo dây da lên bả vai, chuẩn bị xong xuôi.

- Xuất phát

Theo sau một tiếng ra lệnh của Mã Quân, hai mươi đệ tử bắt đầu đẩy mộc ngưu xếp hàng mà đi. Lưu Cảnh thì dẫn theo mấy trăm binh sỹ theo sau bọn họ, quan sát hành động của đội lương. Quả nhiên như lời miêu tả trước đó của Mã Quân, hai mươi chiếc xe lương vô cùng nhẹ nhàng. Tuy rằng vận chuyển gần năm trăm cân lương thực, nhưng vẫn đi lại như bay trên đường núi.

Lúc lên dốc có hơi mất sức, nhưng vẫn có thể chậm rãi đẩy lên. Lúc xuống dốc lại chuyển đổi cơ quan, giúp mộc ngưu có thể từ từ mà đi, không đến mức lập tức lao xuống. Mấu chốt là bánh xe vô cùng linh hoạt, có thể nhẹ nhàng khéo léo tránh né tránh những tảng đá lớn.

Một mạch băng qua khe suối, xuyên qua rừng cây, hai mươi chiếc mộc ngưu đến cuối cùng vẫn duy trì được trận hình, đi lại như bay, đến các đệ tử điều khiển mộc ngưu cũng không có vẻ mỏi mệt. Bọn họ đi một mạch hai mươi dặm, cuối cùng đã đến trước một tòa đạo quán, ở đây đã có mười mấy đệ tử đang chờ.

Không lâu sau, Lưu Cảnh dẫn theo các binh sỹ cũng đã đến đạo quán, chỉ thấy hai mươi chiếc mộc ngưu đặt chỉnh tề ở trước đạo quán, từng chiếc mộc ngưu hoàn hảo không hao tổn gì. Tận mắt chứng kiến, không chỉ có Lưu Cảnh nở nụ cười tán thưởng, đến các binh sỹ của hắn cũng đều kinh hô không ngừng. Đây quả thật là con la khỏe mạnh sờ sờ, không cần ăn cỏ, tải trọng lại lớn, là bảo bối vận chuyển lương thảo vật tư ở vùng núi.

Lúc này, Mã Quân dẫn theo các đệ tử cũng chạy đến, chắp tay cười nói:

- Châu Mục có hài lòng không?

- Hài lòng, vô cùng hài lòng!

Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:

- Nhưng mà ta vẫn còn một yêu cầu!

- Xin Châu Mục cứ nói!

Lưu Cảnh kéo y lên phía trước, nói:

- Trên đường ta đã suy xét, không cần chiêu mộ dân phu, cứ trực tiếp lệnh cho binh sỹ vận chuyển lương thực. Đồng thời lúc gặp địch, binh sỹ còn có thể thả mộc ngưu mà tác chiến, cho nên, có thể biến đổi mộc ngưu trở thành một loại vũ khí phòng ngự được hay không?

Mã Quân ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:

- Hẳn là có thể!

Y chỉ vào bánh xe, nói:

- Bánh xe gỗ có thể thu vào trong gầm xe, thế thì sẽ trở thành một tấm chắn. Hơn nữa quân địch không hiểu rõ cơ quan, cũng không có cách nào đẩy nó đi về phía trước. Ngoài ra, thần có thể sửa chữa ở chỗ đầu trâu một chút

Mã Quân vỗ vỗ vào đầu trâu, nói:

- Đầu trâu này vốn dĩ là trang trí, nhưng thần có thể biến nó thành một cây nỏ, như vậy nếu gặp địch, mộc ngưu cũng có thể bắn tên, Châu Mục cảm thấy như thế nào?

Lúc này, Lưu Cảnh đã mong mỏi sự rầm rộ của mấy ngàn chiếc mộc ngưu đi lại ở Kỳ Sơn. Hắn đã sốt ruột khó kìm được, trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Nếu ta muốn năm ngàn chiếc xe, cần thời gian bao lâu để làm xong?

Mã Quân có chút khó xử:

- Loại xe gỗ này yêu cầu chế tác rất cao, thần thấy nhanh nhất cũng phài ba năm mới có thể làm ra được năm ngàn chiếc.

- Ba năm!

Lưu Cảnh lắc đầu liên tục:

- Đợi đến ba năm sau, cơm canh đã nguội lạnh, còn đánh Quan Trung cái gì nữa. Có thể hoàn thành trước thời hạn hay không? Hay là không cần đến năm ngàn chiếc, chỉ cần ba ngàn thôi! Bao lâu có thể làm xong?

Mã Quân trầm tư chốc lát, nói:

- Nếu có đầy đủ thợ, gấp gáp gia công chế tạo, một năm có thể hoàn thành ba ngàn chiếc.

- Vậy chúng ta một lời đã định!

Lưu Cảnh không chút do dự nói:

- Ta giao tất cả công tượng quân giới cho ngươi, muốn bao nhiêu tiền lương ta cũng có thể phân phát. Bất kể như thế nào, trong vòng một năm phải làm ra ba ngàn chiếc mộc ngưu. Ngoài ra tạo trước một trăm chiếc dùng để huấn luyện binh sỹ.

Mã Quân xúc động đáp ứng:

- Ty chức tuân mệnh!
Bình Luận (0)
Comment