Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 591

Giả Hủ bật cười nói tiếp:

- Trước đây ti chức khuyên Châu Mục giành lấy Quan Trung trước, là vì ti chức biết quân đội phía nam không thể nào quét ngang phương bắc, mặc dù dựa vào cuộc thủy chiến ở Trường Giang mà giành được thắng lợi trong trận chiến Xích Bích, nhưng đó đều là do thủy quân sắc bén, nhưng một khi đến vùng đồng bằng phương bắc thì chưa chắc đã là đối thủ của quân đội phía bắc. Hơn nữa Tào Thừa tướng có ba mươi ngàn kỵ binh, ở phương bắc ai dám chống lại lão? Thực ra nếu ti chức là quân sư của Tào Thừa tướng, ti chức sẽ đề xuất với lão nhượng lại Quan Trung, để cho quân Hán tiến vào đó, tiếp sau sẽ lợi dụng ưu thế của kỵ binh để tiêu diệt toàn bộ quân Hán ở Quan Trung.

Không chờ Giả Hủ nói hết, Lưu Cảnh đã thở dài:

- May mà Văn Hòa không phải là quân sư của Tào Tháo, nếu không ta đã là Mã Siêu thứ hai rồi.

- Thật ra không phải Tào Thừa tướng chưa nghĩ đến điều này, kể cả lão không tính đến thì Tuân Du cũng sẽ suy xét thay lão. Sở dĩ bọn họ không chọn phương án này là vì đã nhiều lần bọn họ bại trong tay quân Hán, không dám mạo hiểm tiếp lần nữa, tuy nhiên sau khi trải qua cuộc bắc chinh lần thứ nhất, ta nghĩ Tào Thừa tướng cũng sẽ thay đổi chiến lược, lão sẽ để quân Hán vào Quan Trung, nhưng tập trung binh lực phòng ngự ở Lũng Hữu và Quan Nội, Quân Trung chính là một cái hũ lớn, đã bước vào rồi thì Tào quân có thể bắt rùa trong hũ rồi, Châu Mục hiểu ý của ti chức không?

Lưu Cảnh đã hiểu ra đôi chút, hắn vội nói:

- Ý của quân sư là Quan Lũng thật ra là một thể, chỉ đoạt được Quan Trung cũng không có nghĩa lý gì!

- Đúng là như thế!

Giả Hủ vỗ tay cười to, rồi lại khẽ than thở nhẹ:

- Ti chức chính là người Quan Lũng nên hiểu rõ hơn ai hết về Quan Lũng, hồi xưa ta khuyên Đổng Trác chiếm lấy Quan Lũng trước, ổn định căn cứ này đã rồi mới vào Kinh, đáng tiếc Đổng Trác nóng lòng cầu thành, gấp gáp vào Kinh, cuối cùng không còn đường lui, thế lực Tây Lương chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, ti chức không muốn Châu Mục lại giẫm lên vết xe đổ.

Lưu Cảnh lặng lẽ gật đầu, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Giả Hủ, giành lấy Quan Trung nhưng chưa hẳn có thể chiếm lĩnh được Quan Trung, nếu Tào Tháo để bọn họ vào Quan Trung, vận dụng lực của kỵ binh và dốc hết lực lượng trong nước quyết chiến với hắn ở Quan Trung thì rất có thể hắn sẽ lại thất bại lần nữa, thậm chí không có cả cơ hội lật ngược tình thế.

Do đó Giả Hủ khuyên hắn lấy Lũng Hữu trước, củng cố Lũng Hữu, sau khi có được thực lực chống lại quân đội phương bắc mới tấn công Quan Trung, đây mới là kế sách vững chắc.

- Quân sư nói không sai, thời gian ba năm ta đã hiểu.

Lưu Cảnh thở dài một tiếng:

- Thực ra mất hai năm để củng cố Lũng Hữu và Quan Nội đã là rất nhanh rồi.

Giả Hủ suy nghĩ một lát liền nói:

- Ngoài ra, còn có hai việc ti chức phải nhắc nhở Châu Mục.

- Quân sư cứ nói!

- Chuyện thứ nhất là Nam Dương, sang năm khế ước miễn chiến với Tào quân đã hết hạn, ti chức đề nghị Châu Mục ký tiếp ba năm nữa để đảm bảo an toàn cho Kinh Châu.

- Ta cũng cho rằng như thế, về Nam Dương tốt nhất vẫn giữ yên ả, tin chắc Tào Tháo cũng có ý đó, còn chuyện thứ hai?

- Chuyện thứ hai chính là Châu Mục bắc chinh nhất định phải có lý do, Khoái Việt nói với ti chức, Thiên Tử cực kỳ tức giận đối với việc Châu Mục tự tiện bắc chinh, thậm chí muốn hạ lệnh tước tước vị của ngài nhưng đã được Tuân Úc khuyên can, hiện giờ dư luận trong triều đình về việc bắc chinh của Châu Mục rất lớn, vây cánh của Tào Thừa tướng nhiều như thế, đám Thường Lâm, Vương Kiệt cũng lợi dụng chuyện Châu Mục tự tiện bắc chinh để tạo dư luận, nói Châu Mục không chịu thuần phục, rất nhiều người ủng hộ Châu Mục bị ép phải im miệng, điều này rất bất lợi cho thanh danh của Châu Mục.

Lưu Cảnh trầm ngâm chốt lát:

- Ta đã quyết định phái Hứa Tĩnh vào triều, làm đại diện lợi ích của ta ở triều đình, để Hứa Tĩnh hoạt động trong triều, xoay chuyển lại cục diện bất lợi.

- Không ổn!

Giả Hủ lắc đầu nói:

- Để Hứa Tĩnh vào triều, Tào Thừa tướng có thể đồng ý nhưng chắc chắn sẽ có giới hạn, đó là Hứa Tĩnh chỉ được làm người phát ngôn của Châu Mục, nếu bảo Hứa Tĩnh hoạt động trong triều đình thì Tào Thừa tướng tuyệt nhiên không chịu, Hứa Tĩnh sẽ xảy ra chuyện, dù sao triều đình nằm dưới khống chế của Tào Thừa tướng, sao Châu Mục không tính đến việc sử dụng Y Đai Chiếu?

Y Đai Chiếu là phong hiệu mà Lưu Cảnh chuẩn bị dùng để đối lấy chức Ích Châu Mục. Lần trước khi Tào Thực đi sứ Kinh Châu, Lưu Cảnh đã đưa ra điều kiện này, nhưng Tào Tháo vẫn chưa trả lời, không biết do Tào Thức không nói hay Tào Tháo có ý khác.

Quan trọng hơn là, Lưu Cảnh biết, một khi sử dụng Y Đai Chiếu thì có nghĩa hắn đã hoàn toàn đối địch với Tào Tháo, Tào Tháo sẽ ép Hán Đế hạ chỉ tước tất cả tước vị và chức quan của hắn, đồng thời tuyên bố Lưu Cảnh hắn là phản nghịch, là kẻ giả danh hoàng tộc, sẽ đuổi hắn ra khỏi tông miếu, về chính trị hắn sẽ chịu tổn thất rất lớn.

Tào Tháo hoàn toàn có thể làm như vậy, nhưng lão cũng chưa đưa ra nước cờ này, chứng tỏ lão cũng rất cẩn thận, không muốn tuyệt tình mọi chuyện, Tào Tháo đã để lại đường lui thì Lưu Cảnh cũng phải cân nhắc lợi hại, không phải tung ra Y Đại Chiếu là hắn có thể giành được đại nghĩa, không đơn giản như vậy, điểm này Giả Hủ rõ ràng không nghĩ tới.

Lưu Cảnh thở dài:

- Việc Y Đại Chiếu để ta suy tính lại chút đã!

Giả Hủ thấy Lưu Cảnh không muốn dùng Y Đại Chiếu liền bật cười:

- Đây chỉ là đề nghị của vi thần, Châu Mục có thể tự suy xét quyết định.

Đúng lúc này, cửa thư phòng bỗng nhiên có tiếng gõ “ầm! ầm!”, hết sức cấp bách

- Chuyện gì?

Lưu Cảnh cực kỳ không vui.

Chỉ nghe thấy Bao nương vội la lên ngoài cửa:

- Tướng quân!

Lưu Cảnh đứng dậy đi ra, thấy vẻ mặt nàng lo lắng liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Bao nương ghé tai nói nhỏ với hắn:

- Phu nhân sinh rồi, là con gái, bà đỡ nói đứa trẻ còn có thể cứu được.

- Hả!

Lưu Cảnh kinh ngạc lập tức ngây người ra, hắn không đếm xỉa tới Giả Hủ mà vội vàng chạy như bay tới hậu viện.

Tào Tháo từ Trường An trở về Nghiệp Đô cũng mất gần hơn hai tháng, trước tiên lão cử hành tang lễ long trọng cho Hạ Hầu Uyên, thụy là Mẫn Hầu, hậu phong cho con trai hắn.

Tiếp đó cũng giống như Lưu Cảnh, Tào Tháo về Nghiệp Đô không lâu đã khởi hành tới Hứa Đô và Hà Bắc tuần tra, rồi lại đến các quận ở Trung Nguyên, lúc quay trở lại Nghiệp Đô đã là đầu tháng chín rồi. Tiếp sau đó là thu hoạch vụ thu, đây là việc quan trọng nhất của quan phủ các địa phương, Tào Tháo cũng cực kỳ coi trọng, lệnh cho con trai cả Tào Phi tuần tra các khu sản xuất lương thực để đốc thúc đôn đốc thu hoạch.

Tuy nhiên việc quan trọng nhất của Tào Tháo lại là Ngụy Quốc khai phủ, theo quy định của Hán triều thì sau khi phong Quốc Công là có thể xây quốc mở phủ, thiết lập chức quan, ví dụ như Lưu Cảnh được phong làm Sở Công, hắn sẽ thoái chức Châu Mục, lập phủ tướng quân, sở dĩ không thành lập Sở Quốc là xuất phát từ sự khiêm tốn.

Thế nhưng Tào Tháo lại không khiêm tốn, y chính thức thành lập Ngụy Quốc, các phụ tá trước đây ở phủ Thừa tướng đều được phong làm quan lớn ở Ngụy Quốc, như bổ nhiệm Tuân Du làm Thượng Thư lệnh, Lương Mậu làm Thượng Thư phó xạ, Mao Giới, Thường Lâm, Từ Dịch là Thượng Thư, Vương Kiệt và Đỗ Tập là Thị Trung, Chung Diêu là Lang Trung kiêm chức Ngự Sử đại phu, Trần Quần là Ngự Sử Trung Thừa.

Đồng thời Tào Tháo chuyển toàn bộ chính vụ của phủ Thừa tướng sang cho Ngụy Quốc, do việc thiết lập chức quan hoàn toàn giống hệt triều đình nên trên thực tế triều đình trống không, điều này không khác gì việc Lưu Cảnh mất quyền lực ở châu nha.

Buổi sáng, Tào Tháo tiếp kiến Trình Dục trong quan phòng, Trình Dục được phong làm Ngụy Quốc Vệ úy khanh, nắm giữ ba vạn Nha quân của Tào Tháo, mặc dù chức Vệ Úy không phải là cao nhất nhưng quân quyền cực lớn, không phải tâm phúc không thể đảm nhiệm.

Đồng thời Trình Dục cũng nắm giữ tổ chức tình báo bí mật của Tào Tháo, hôm nay gã tới gặp Tào Thào chính là có tin tình báo quan trọng cần báo cáo với Tào Tháo.

- Trước tiên hãy nói về một chuyện không lớn cũng không nhỏ đi! Vợ của Lưu Cảnh là Đào Thị tháng trước đã sinh hạ một đứa bé gái thiếu tháng, không ngờ vẫn giữ lại được, đặt tên là Lưu Thiền. Theo phong tục của Kinh Châu, những đứa trẻ sinh cùng tháng ở các nhà xung quanh đều được một thạch gạo, kết quả Lưu Cảnh hạ lệnh tất cả những đứa trẻ sinh cùng tháng của Kinh Châu và Ích Châu đều được tặng một thạch lương thực, phạm nhân hai châu đều được đặc xá!

Tào Tháo nở nụ cười:

- Xem ra hắn rất yêu thương đứa con gái này! Trước đây khi con trai hắn ra đời cũng không có động tĩnh lớn như thế, lại ân xá tù nhân nữa, đây là quyền của Thiên Tử mà, nếu Lưu Hiệp biết thì không biết sẽ hận tới mức nào.

- Thừa tướng không để ý đến sao?

Trình Dục hơi ngạc nhiên hỏi, gã cho rằng Tào tháo sẽ ghi lại chi tiết chuyện Lưu Cảnh ân xá tù nhân, nhưng không ngờ Tào Tháo lại ung dung và cũng không để trong lòng. Trình Dục bỗng hiểu ra, đã có Lưu Cảnh đi quá giới hạn trước rồi thì Thừa tướng theo đó làm chút chuyện vượt quá giới hạn cũng không có gì là lạ.

Tào Tháo hiểu được suy nghĩ của Trình Dục liền bật cười:

- Đây không phải chuyện gì lớn, trước đây bọn Viên Thiệu, Viên Thuật chẳng phải cũng làm rồi sao? Không cần làm tấu trình về chuyện nhỏ này, so đo quá nhiều ngược lại sẽ có vẻ Thừa tướng ta đây bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, đợi khi hắn thật sự có vấn đề lớn thì sẽ không ai quan tâm nữa.

- Thừa tướng nói rất đúng, vi thần không nghĩ đến điều này.

- Còn có tin tình báo gì nữa?

Tào Tháo lại cười hỏi.

- Còn nữa, nghe nói Mã Quân đã phát minh ra một loại xe vận chuyển lương thực ở vùng núi, gọi là Mộc Ngưu, Kinh Châu đang chế tạo nó trên quy mô lớn.

Ánh mắt của Tào Tháo lập tức nghiêm túc hẳn, đương nhiên y biết lý do mà Lưu Cảnh thất bại trong lần bắc chinh đầu tiên, không phải vì chiến tranh quân sự thất bại, mà là lương thảo không đủ. Trên thực tế, quân Hán không hề thua kém trong tác chiến, còn chém giết được Hạ Hầu Uyên, Tào tháo rất rõ một khi Lưu Cảnh giải quyết được vấn đề lương thảo thì cuộc bắc chinh của quân Hán sẽ khó liệu được thắng thua.

Tào Tháo có vẻ đứng ngồi không yên, tay chắp sau lưng đi qua đi lại trong phòng, đi vài vòng bỗng lão dừng lại nói với Trình Dục:

- Trọng Đức, thật ra ta không lo lắng Lưu Cảnh tấn công Quan Trung, điều ta lo là mục đích thật sự hắn vẫn chọn đi đường núi Kỳ Sơn, năm tới thỏa ước dừng chiến ở Nam Dương mà ta với hắn ký kết đã đến hạn, tại sao hắn không tấn công Nam Dương, không chọn đi đường Vũ Quan để vào Quan Trung? Đường đó dễ đi hơn mà, mục đích thật sự của hắn mà ta lo ngại chính là chiếm đoạt lấy Lũng Hữu và Lương Châu.

Trình Dục nhướn mày:

- Thừa tướng muốn nói Lưu Cảnh là vì kỵ binh?

Tào Tháo gật đầu, thở dài nói:

- Thật ra quân đội phía nam bắc chinh ta không sợ, chỉ cần không có thủy chiến thì ta hoàn toàn có thể chiến thắng được quân đội của Lưu Cảnh, nhưng nếu một khi quân đội phía nam có kỵ binh quy mô lớn thì ý nghĩa đã không còn giống nhau nữa, Lưu Cảnh đi đường Kỳ Sơn để tấn công vào phương bắc, e rằng mục đích thật sự là vì chiến mã!

Trình Dục trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Nếu Thừa tướng lo lắng Lưu Cảnh chiếm lấy Lũng Hữu thì có thể thả lỏng các đường tiến vào Quan Trung khác, cho quân Hán vào Quan Trung, sau đó bao vây Quan Trung tiêu diệt toàn quân Hán, giống như đối phó với Mã Siêu vậy.

Tào Tháo khẽ thở dài:

- Sao ta lại chưa từng nghĩ đến chứ? Nhưng Lưu Cảnh không phải là Mã Siêu, ta sợ tiêu diệt thất bại, trái lại còn đánh mất cả Quan Trung, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.

Nói đến đây, Tào Tháo khoanh tay ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ phiền lòng, hỗn độn. tâm trạng vốn rất tốt của y đã bị tin tức Kinh Châu chế tạo ngựa gỗ làm tiêu tan hoàn toàn.

- Trọng Đức, ngươi nói xem ta nên làm thế nào?

Tào Tháo thở dài thườn thượt hỏi.
Bình Luận (0)
Comment