Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 603.2

- Kế kỳ binh gì, nói một chút coi!

Lưu Cảnh khẽ cười nói.

Ngụy Diên lại khom người nói:

- Có thể mời Châu Mục đến trước sa bàn nghe ty chức giải thích không?

Lưu Cảnh gật gật đầu, đứng dậy chậm rãi đi đến trước sa bàn, Ngụy Diên vội vàng đi lên trước, nhặt lên cây gỗ chỉ vào đường Ký huyện:

- Từ quận Võ Đô đến Ký thành không quá ba trăm dặm, hiện tại quân Tào đã cho là chúng ta thận trọng, thành lập điểm tiếp tế ở ven Kỳ Sơn Đạo. Chúng ta đơn giản xuất ra một chi kỵ binh, để kỵ binh đi trước đánh bất ngờ Ký thành, Ký thành thất thủ, vậy quận Thiên Thủy liền là vật trong túi của chúng ta, Kỳ Sơn Bảo, Tây Thành đều không còn là uy hiếp.

Lưu Cảnh dấu diếm thanh sắc hỏi:

- Vậy Ngụy Tướng quân cảm thấy xuất bao nhiêu binh thì có vẻ tốt đây?

- Ty chức cảm thấy năm nghìn quân đội là thích hợp nhất, tốt nhất Ưng Kích quân cũng đi tới, ty chức nguyện lãnh binh đi tới Ký thành.

- Vậy ngươi định giải quyết vấn đề lương thảo của năm nghìn quân đội như thế nào? lộ trình 350 dặm, nhanh nhất cũng phải bốn ngày, Ngụy Tướng quân cảm thấy mang lương khô sẽ đủ sao?

- Hồi bẩm Châu Mục, có thể dùng trâu gỗ, ty chức tận mắt nhìn thấy huấn luyện trâu gỗ, quả thực làm cho người ta xem thế là đủ rồi, nếu như không có trâu gỗ, ty chức cũng không dám đề xuất cái phương án này.

Lưu Cảnh trầm tư một lát, cười nói:

- Ngụy Tướng quân cũng không cần phải gấp, hiện tại mới tháng mười, chúng ta còn không có chuẩn bị đầy đủ. Nếu chuẩn bị chiến đấu không đủ, cho dù kế kỳ binh thành công cũng khó có thể có kế tiếp theo. Cái chúng ta muốn không phải là cướp lấy Ký thành, cũng không phải cần một chiến dịch quận Thiên Thủy thắng lợi, mà là phải đánh bại chủ lực quân Tào ở Lũng Hữu, cũng đứng vững gót chân. Thất bại lần trước của chúng ta chính là xuất binh quá vội vàng, cho nên lúc này đây chúng ta không có khả năng lại giẫm lên vết xe đổ.

Sắc mặt Ngụy Diên bộc lộ hết thất vọng, gã cho là phương án kỳ binh của mình không chê vào đâu được, không ngờ Châu Mục cũng không quá cảm thấy hứng thú, khiến gã cảm thấy vô cùng mất mát, cúi đầu hồi lâu không nói.

Lưu Cảnh lại vỗ vỗ bờ vai của gã cười nói:

- Ta biết rằng ngươi sốt ruột lập công, nhưng ngươi hiện tại đã bổ thăng làm Trung Lang Tướng rồi, cho dù kế kỳ binh của ngươi thành công, ta cũng không thể thăng chức cho ngươi, nhiều nhất là ban thưởng cho. Ngươi phải hiểu được một chút, nếu muốn thăng Thiên tướng, Tì tướng, không phải một hai lần quân công liền có thể làm được, mà là tư cách và sự từng trải độc trấn một phương của ngươi không đủ, nói như vậy! Cho dù ngươi không tham chiến, chỉ cần đi trấn thủ ba năm Sài Tang cho ta, ta liền trực tiếp thăng ngươi làm Tì tướng, hiểu được ý tứ của ta sao?

Ngụy Diên yên lặng gật gật đầu, gã hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, gã thở dài một tiếng nói:

- Năm đó khi ở Giang Hạ, quân chức cao nhất trong quân Giang Hạ không quá Trung Lang Tướng, sau khi cướp lấy Kinh Châu, quân chức cao nhất là Tì tướng, lấy được Ích Châu, quân chức cao nhất của quân Hán là thăng làm Thiên tướng, nếu ty chức muốn lại thăng một cấp, vậy ít nhất phải đợi lấy được Quan Trung, ty chức lý giải đúng không?

Lưu Cảnh ha hả mỉm cười:

- Cũng gần như là ý tứ này, không chỉ có ngươi không thăng được, Hoàng Trung, Triệu Vân, Văn Sính bọn họ cũng không thể thăng chức. Nhưng công lao có thể tích lũy, lấy Quan Trung, tất cả mọi người sẽ dựa theo công tích mà được thăng, đương nhiên, đó không phải là việc của năm sau. Ngụy Tướng quân, ngươi phải học được chờ đợi và nhẫn nại.

- Ty chức hiểu rõ rồi, đa tạ Châu Mục dạy bảo, ty chức cáo từ!

Ngụy Diên khom người cáo từ, rời khỏi lều lớn. Lưu Cảnh cũng không còn buồn ngủ, hắn nhìn chăm chú thật lâu vào Ký Thành, trên thực tế, đề nghị của Ngụy Diên là một phương án rất tốt.

Huyện Hạ Biện vốn là một huyện lớn khoảng hai ngàn hộ nhân khẩu, bởi vì thị trấn đã trở thành khởi điểm Bắc phạt của quân Hán, bên trong thành hơn phân nửa dân chúng đều tạm thời bị sơ tán đến các nơi Hán Trung.

Bên trong thành chỉ còn không đến ba trăm gia đình, trên cơ bản đều là thương gia phục vụ quân đội, cửa hàng, tửu quán, thanh lâu, lữ xá, cửa hàng v…v, quang thanh lâu kỹ quán còn có hơn hai mươi nhà, kỹ nữ trẻ tuổi đến từ các nơi Quan Trung, Lũng Hữu, Ích Châu, Kinh Châu v..v chừng gần ngàn người.

Quân Hán không có quân kỹ theo quân, hơn nữa quân kỷ nghiêm minh, người gian dâm dân nữ lập tức trảm không tha, vì giải quyết nhu cầu sinh lý của binh lính, quân Hán tới một mức độ nào đó liền ngầm đồng ý kỹ quán dời đi theo quân đội, kỳ thật đây cũng là quy củ của quân Tào và quân Giang Đông.

Cho nên khi đại doanh quân Hán thiết lập ở ngoài huyện Võ Đô, kỹ quán và thương gia đến từ các nơi liền chen chúc tới.

Ngoại trừ thanh lâu, trong thị trấn tửu quán cũng đồng dạng rất nhận được binh lính ưu ái, bởi vì hiện tại cũng không phải thời gian chiến tranh, cho nên cũng cho phép binh lính ngẫu nhiên uống rượu, tuy nhiên chỉ có thể bán rượu trái cây, phân lượng cũng có hạn chế, mặc dù như thế, các nhà tửu quán cũng trở thành nơi binh lính cực kỳ hay đi tới.

Ở phụ cận cửa huyện Nam Thành có một nhà tửu quán mới mở không lâu, tên là Hưng Thịnh Lâu, có thể đồng thời chứa hơn trăm người tới ăn cơm, trong hơn mười nhà tửu quán ở thị trấn cũng có thể đứng vào hàng thứ ba. Thuê một tòa nhà dân chiếm ba mẫu đất, bình thường kinh doanh thịnh vượng, ông chủ Hưng Thịnh Lâu họ Dương, người Quan Trung, ở thành Trường An cũng có một nhà tửu quán tên giống như thế, nhà này ở huyện Hạ Biện được xem như chi nhánh.

Dựa theo quy định của quân Hán, không cho binh lính qua đêm bên ngoài, sau khi trời tối nhất định phải về doanh, cho nên trong thị trấn các cửa hàng vào buổi tối cũng không có kinh doanh, trời vừa tối liền đều đóng cửa, Như Ý Lâu cũng không ngoại lệ.

Lúc này đã là giờ mẹo một khắc, trời tờ mờ sáng rồi, cửa thành đã mở ra, trong quân doanh ngoài thành truyền đến tiếng trống ù ù, đây là binh lính bắt đầu rời giường huấn luyện rồi.

Bởi vì bây giờ còn không có tiến vào trạng thái trong thời gian chiến tranh, chỉ có điều trú binh ở quận Võ Đô, cho nên cứ mười ngày bọn lính lại có cơ hội ra doanh một lần, có thể nghỉ một ngày, mọi người thay phiên nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều có năm nghìn binh lính được nghỉ, có thể được phép vào thành mua sắm ăn cơm.

Tiếng trống trong quân doanh vừa vang lên, các nhà cửa hàng đều mở cửa làm ăn, chuẩn bị nghênh đón đám lính đến. Một ít binh lính gấp gáp đã túm năm tụm ba xuất hiện tại đầu đường, bọn họ trêu ghẹo vui đùa lẫn nhau, nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng, thẳng đến các nhà kỹ quán.

Hưng Thịnh Lâu bình thường phải tới buổi sáng mới có thể mở cửa, lúc này, một tên binh lính bước nhanh đi vào cửa sau Hưng Thịnh Lâu, gã gõ cửa có tiết tấu, cửa mở một đường nhỏ, binh lính chợt lóe thân liền vào trong cửa. Một người trung niên nam tử nhìn nhìn thăm dò hai bên đường phố, nhanh chóng đóng cửa sau lại.

......

Người đàn ông trung niên tên là Dương Lâm, đúng là ông chủ Hưng Thịnh Lâu, gã trên danh nghĩa là một thương nhân, nhưng thân phận chân thật cũng là thám tử quân Tào. Gã vốn là một thư tá của Chung Diêu, bị phái đi dân gian thám thính dân tình, liền ở Trường An mở một nhà tửu quán, thám thính dân tình Trường An.

Lần này quân Hán bắc chinh, vì dò hỏi tình báo quân Hán, Dương Lâm liền được quân Tào lựa chọn, phái đến quận Võ Đô xây dựng nhà tửu quán này, một mặt là thu hoạch tình báo từ trong đám binh lính quân Hán đi ăn cơm, về phương diện khác, quân Tào ở trong quân Hán cũng có mật thám, Hưng Thịnh Lâu chính là phụ trách truyền lại tình báo.

Tên binh lính quân Hán này đúng là một gã mật thám quân Tào xếp vào trong quân Hán. Gã đi theo Dương Lâm vào nội thất, hai người ngồi xuống, binh lính lấy ra từ trong lòng tay một tờ giấy, đưa cho Dương Lâm:

- Đây là bản vẽ khoang bên trong trâu gỗ của quân Hán, mấu chốt của trâu gỗ là cái đáy cơ quan, đáng tiếc rất cơ mật, không chiếm được bản vẽ chi tiết của cơ quan.

Thu hoạch tình báo bản vẽ chi tiết trâu gỗ là mệnh lệnh Tào Tháo tự mình truyền đạt, trên dưới quân Tào đều cực kỳ trọng thị. Tuy rằng không chiếm được bản vẽ chế tạo chi tiết, nhưng trước bọn họ có được bản vẽ ngoại hình, hiện tại lại lấy được bản vẽ trong khoang, cũng có thể miễn cưỡng giao soa rồi.

Dương Lâm nhìn kỹ bản vẽ một chút, cẩn thận thu vào trong một cái hộp, lại hỏi:

- Nghe nói ngày hôm qua trong quân Hán lại đưa tới một đám trâu gỗ, có thật không vậy?

Sĩ binh gật gật đầu:

- Ước chừng có ba trăm chiếc, như vậy trong đại doanh Võ Đô đã có 1500 chiếc trâu gỗ, còn một tin tình báo quan trọng khác.

- Tin tình báo gì?

- Ngày hôm qua Lưu Cảnh đã tới quân doanh, bây giờ đang ở trong quân doanh.

Dương Lâm giật mình kinh hãi. Sau khi quân Hán đột nhiên phát động cuộc chiến Lịch Thành, Lưu Cảnh xuất hiện tại quận Võ Đô, xem ra Lịch Thành cũng không phải chung điểm lần này quân Hán hành động, còn muốn Bắc thượng, chẳng lẽ bọn họ còn muốn tấn công Tây Thành sao? Dương Lâm lập tức ý thức được tin tình báo này cực kỳ quan trọng, gã phải lập tức dùng chim bồ câu đưa thư mang đến Ký huyện.

......
Bình Luận (0)
Comment