Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 645

Lã Phạm được mời tới Dịch quán, Lưu Cảnh đưa sách lụa cho mọi người truyền đọc, Tư Mã Ý nhìn sách lụa cười:

- Ý của Tôn Quyền rất rõ! Liên minh chỉ là một cái cớ, vì để lấy được Hợp Phì, giúp chúng ta đánh lui Tào quân thì y phải hủy bỏ điều ước trước đây.

Lưu Cảnh cười nhạt một tiếng:

- Trên thực tế, ta đã xóa bỏ hạn chế của chiến thuyền Giang Đông, buôn bán đường thủy ta cũng có thể hủy bỏ, chỉ là chính bản thân bọn họ chưa chắc đã muốn, then chốt là quận Kỳ Xuân, ta nghĩ mục đích thật sự của Tôn Quyền là muốn đòi lại quận Kỳ Xuân, nhưng điều này tuyệt đối không thể, trước đây ở Giang Đông, khi ta đồng ý trả quận Dự Chương cho Tôn Quyền, Tôn Quyền đã tỏ thái độ rõ ràng với ta, sẽ không lấy lại quận Kỳ xuân nữa, giờ y lại muốn nuốt lời sao?

Đổng Doãn cũng tiếp lời:

- Nếu y không phải vì quận Kỳ Xuân thì trong sách lụa y sẽ không cần nói tiền đề liên minh là hai nhà bình đẳng, y nói như thế này rõ ràng là vì điều ước trước đây, nhưng giờ ngoài quận Kỳ Xuân ra, ty chức nghĩ, y cũng không hứng thú với cái khác nữa.

- Có lẽ là vì đường thủy ở Trường Giang?

Tham quân Lưu Mẫn cười nói thêm:

- Đường thủy Trường Giang ở phía tây Hoàn Khẩu đều nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, cả hồ Bành Trạch và huyện Bành Trạch nữa, vốn là nơi huấn luyện thủy quân của Giang Đông, giờ cũng bị chia cho chúng ta, nói không chừng, Tôn Quyền là vì hai nơi này, chứ không phải quận Kỳ Xuân.

- Điều này cũng có khả năng, hai nơi này ta có thể trả lại cho bọn chúng, thủy đạo Trường Giang cũng có thể thương lượng, nhưng quận Kỳ Xuân là tấm bình phong ở phía đông của chúng ta, đây là đường ranh giới của chúng ta, thà không kết minh chứ tuyệt không hoàn trả.

Quân doanh phía bắc Tương Dương là quân doanh lớn nhất của thành Tương Dương, nằm ở thành bắc, bao gồm thành kẹp giữa trong và ngoài thành, chiếm khoảng nghìn mẫu đất, có thể chứa được năm mươi ngàn binh.

Buổi xế chiều, hai cỗ xe ngựa tiến vào quân doanh trong sự bảo vệ của hơn một trăm kỵ binh, đi thẳng về phía bắc của quân doanh, tới một dãy phòng ở sát tường thành, xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà ở góc, Lưu Cảnh và Tư Mã Ý lần lượt bước ra khỏi xe.

Lưu Cảnh nhìn quanh bốn phía, vùng này là kho hàng quân doanh, binh lính không nhiều, mà tòa nhà này nằm ở góc nên bốn phía được canh phòng nghiêm ngặt, ít nhất có hàng trăm binh lính canh giữ, không cho bất kỳ ai trong quân doanh lại gần.

Lưu Cảnh bước lên trước, một gã quân hầu vội tiến lên quỳ gối thi lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

- Mọi người bên trong thế nào, có chuyện gây rối sao?

Lưu Cảnh hỏi.

- Hồi bẩm Châu Mục, mọi người bên trong rất yên tĩnh, không gây rối.

Lưu Cảnh gật đầu bước vào, tòa nhà khá lớn, chia thành hai phần trước sau, có bảy tám căn phòng, cả một khoảnh sân và sân vườn, trong đó có hòn nam bộ, mấy cây đại thụ, vô cùng yên tĩnh, mội trường cũng rất trong lành, chỉ là bị binh lính canh giữ nghiêm ngặt, không được tự do ra ngoài, đây rõ ràng là chỗ giam lỏng.

Lưu Cảnh bước vào sân, một phu nhân trẻ tuổi đang bưng mâm bước ra, đâm vào Lưu Cảnh sợ tới mức hoảng hốt trốn vào trong căn phòng bên cạnh.

- A Lai, ai đó?

Trong sân vườn có người hỏi.

Không thấy ai đáp lại, người trong sân vườn đi ra, người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao, béo, mũi chim ưng, đôi mắt dài nhỏ, lòng trắng nhiều lòng đen ít, có vẻ cực kỳ gian xảo bạc tình, người này chính là tộc huynh của Tôn Quyền tên là Tôn Bí, nhân vật thứ hai của Giang Đông, được Lâu Phát cứu về từ hoang đảo lưu đày ở nước ngoài, tạm thời giam lỏng ở đây.

Gã chạm mặt với Lưu Cảnh, không khỏi ngây người, lần đầu tiên Lưu Cảnh đi Giang Đông cầu hòa, bọn họ đã gặp nhau một lần, Tôn Bí dần bình tĩnh lại, chắp tay lạnh lùng nói:

- Hóa ra là Lưu Châu Mục, thất kính rồi.

- Ta vẫn cứ gọi ngươi là Tôn Thái thú nhé! Chúng ta hẳn đã gặp nhau, hơn nữa nói ra thì chúng ta vẫn là thân thích.

Lưu Cảnh cười đáp lại.

Tôn Bí biết hắn muốn nhắc đến Tôn Thượng Hương bèn lắc đầu.

- Châu Mục đừng nhận thân thiết với ta, giờ ta là thịt cá, ngươi là dao thớt, ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng.

Lưu Cảnh nhìn ra mảnh sân vườn, cười nói tiếp:

- Ở đây không phải chỗ nói chuyện.

Tôn Bí thấy phía sau Lưu Cảnh có Tư Mã Ý liền khoát tay nói:

- Xin mời vào nhà nói chuyện.

Lưu Cảnh và Tư Mã Ý bước vào phòng, ba người ngồi xuống, Lưu Cảnh lúc này mới nói thẳng:

- Ta hy vọng Tôn Thái thủ hiểu rõ một chút, ta không phải muốn giam lỏng ngươi, ngươi thật ra không có gì uy hiếp ta mà là ta đang bảo vệ ngươi, nếu tin tức ngươi ẩn mình ở Tương Dương truyền đi, sẽ có hậu quả gì thì trong lòng ngươi hẳn rất rõ.

Dừng lại một chút, Lưu Cảnh nói tiếp:

- Ngươi được thuộc hạ của ta cứu về từ hoang đảo nước ngoài, có ơn cứu mạng đối với ngươi, mặc dù ta không cần ngươi cảm tạ hoặc báo đáp, nhưng ta hy vọng ngươi có thể đủ lý trí tỉnh táo, hay là chúng ta cùng hợp tác.

Tôn Bí yên lặng gật đầu, y hiểu ý của Lưu Cảnh, cái gọi là hợp tác chính là lợi dụng bản thân mình, có điều việc lợi dụng này có lẽ không có gì xấu với mình, cuối cùng y thu điệu cười nhạt chế giễu lại, thấp giọng nói:

- Ta hiểu ý của Châu Mục.

- Ngươi hiểu là tốt!

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút lại cười nói:

- Ta nghĩ Tôn Thái thú là người thông mình, chúng ta cứ nói thật, không cần quanh co, như thế hai bên đều thoải mái hơn, ta quyết định thả Tôn Thái thú về Giang Đông, đồng thời, ta sẽ âm thầm giúp đỡ ngươi, để ngươi có thể lật ngược tình thế, thế nào?

- Châu Mục muốn ta thay thế Tôn Quyền sao?

- Ta không nghĩ xa như thế, nói không chừng Tôn Thái thú chủ quản Giang Đông còn uy hiếp lớn hơn Tôn Quyền đối với Kinh Châu, các ngươi ai làm chủ Giang Đông, ta không quan tâm lắm.

- Vậy Châu Mục muốn gì? Tại sao thả ta về Giang Đông?

Tôn Bí nghi ngờ hỏi.

Lưu Cảnh cười đáp:

- Bởi vì Tôn Quyền trước sau luôn đe dọa Kinh Châu, dã tâm của gã quá lớn, trong khi tinh lực của ta hiện giờ nằm ở cuộc bắc phạt Quan Trung, không rảnh chú ý đến Kinh Châu, vì thế ta cần một Giang Đông bất ổn nội bộ, không có sức tấn công Kinh Châu của ta, Tôn Thái thú rõ ràng là lựa chọn tốt nhất của ta.

Tôn Bí hiểu được lời của Lưu Cảnh, mặc dù thẳng thắn đến mức làm người khác khó chấp nhận, nhưng ít ra Tôn Bí hiểu được dụng ý thực sự của hắn, y suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu:

- Vậy chúng ta cam kết.

Lưu Cảnh mỉm cười:

- Tôn Thái thú là người thẳng thắn thật thà, ta thích phong cách này, ngoài ra, ta muốn hỏi một chút, sau khi Tôn Thái thú về Giang Đông sẽ chuẩn bị bắt tay từ đâu?

Tôn Bí thở dài:

- Châu Mục đã thẳng thắn như thế, ta cũng không giấu Châu Mục nữa, yếu điểm lớn nhất trong nội bộ Giang Đông chính là người Sơn Việt, mà quận Hội Kê nơi người Sơn Việt tập trung đồng thời cũng là quận bất ổn nhất Giang Đông, ta định sẽ bắt tay vào làm từ quận Hội Kê và người Sơn Việt.

Lưu Cảnh trở về quan phòng tạm thời của quận nha, Tư Mã Ý cũng bước vào theo, Lưu Cảnh trầm tư một lát liền hỏi:

- Quân sư thấy người đó có đáng tin không?

- Châu Mục cho rằng trong đó có rủi ro sao?

Lưu Cảnh gật đầu:

- Quả thật hơi mạo hiểm, một khi để Tôn Quyền biết được người này do ta thả về Giang Đông thì sự hòa thuận bề ngoài giữa Kinh Châu và Giang Đông e rằng cũng không giữ được nữa, ta lo Tôn Quyền vì thế sẽ quay hướng sang Tào Tháo.

Tư Mã Ý nghĩ một chút:

- Vi thần nghĩ kể cả không có người này, Giang Đông và Kinh Châu cũng chỉ là hòa thuận bề ngoài, lần này rõ ràng Tôn Quyền là ngư ông đắc lợi, nếu không phải Châu Mục phái Cam Ninh tấn công Hợp Phì thì sao Tôn Quyền quyết tâm tấn công Tào được? Vì thế, thái độ của Tôn Quyền với chúng ta không liên quan đến người này, chỉ liên quan đến lợi ích, cho dù Tôn Quyền biết được, nhưng lợi ích hợp tác Tôn – Lưu lớn hơn thì gã cũng sẽ ra vẻ như không biết.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Quân sư nói đúng, quả thật là như thế, chỉ là ta muốn biết, người này còn có cơ hội lật ngược tình thế ở Giang Đông không?

- Y hoàn toàn có cơ hội!

Tư Mã Ý khẽ cười đáp:

- Tôn Quyền vì muốn ổn định Giang Đông, sẽ không trắng trợn gạt bỏ thế lực của Tôn Bí, chỉ trừng phạt Tôn Bí, Tôn Lãng và Chu Trị thôi, nhưng ty chức đã nghe ngóng được ở Giang Đông, Trình Phổ, Hàn Đương và Hạ Tề thật ra đều là người trong danh sách trước đây của Tôn Bí, mặc dù Tôn Quyền ngoài miệng nói không truy cứu trách nhiệm nhưng trên thực tế đã lạnh nhạt với bọn họ, Chu Du qua đời, đáng lẽ Trình Phổ tiếp nhận chức Đại đô đốc, nhưng cuối cùng lại do Lỗ Túc đảm nhiệm, đây dù là quan hệ phe phái nhưng cũng liên quan tới việc Tôn Quyền không tín nhiệm Trình Phổ, hơn nữa Tôn Bí nhậm chức Thái Thú Dự Chương nhiều năm, có thế lực rất mạnh ở quận Dự Chương, ty chức tin y ẩn núp trở về, chắc chắn làm nên chuyện.

Lưu Cảnh gật đầu thở dài:

- Vậy ta mỏi mắt mong chờ rồi.

… …

Chỗ phía tây thành Nghiệp Đô sát với cửa thành có một tửu quán rất nổi tiếng, tên là Tụ Hiền tửu quán, nó đã có lịch sử ba mươi năm, tửu quán này rộng khoảng năm mẫu, được tạo thành từ hai kiến trúc lớn, một kiến trúc nhỏ, trong đó hai tửu lầu đều cao ba tầng, có thể chứa được hơn một trăm khách cùng ngồi ăn, còn kiến trúc nhỏ kia là một dãy phòng trệt, là kho hàng, phòng để đồ linh tinh và chỗ ở cho đám phục vụ.

Tiếp giáp với tiểu lầu còn có một tòa nhà rộng ba mẫu, bóng cây dày đặc, sân nhỏ tĩnh mịch, nghe nói đây cũng là sản nghiệp của tửu quán, có điều khách bình thường không quan tâm lắm, cũng không ai đi hỏi.

Chủ của tửu quán này họ Trương, nghe nói là người Quan Trung, bình thường rất khó thấy bóng dáng, thông thường đều do người quản lý lo liệu kinh doanh, người quản lý của Tụ Hiền tửu quán họ Dương, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tính tình hiền lành, trên mặt luôn nở nụ cười thành khẩn, làm cho mọi người cảm thấy dễ gần gũi.

Trưa hôm nay, tửu quán kinh doanh phát đạt như bình thường, hai tòa tửu lầu ngồi chật kín khách, ồn ào náo nhiệt, mười mấy tên phục vụ cũng vẫn bận rộn chóng mặt, mấy ả tửu nương mặc váy dài xinh đẹp, đi lại giữa đám tửu khách ve vẩy như bướm, ân cần bán rượu cho khách, thi thoảng có khách nhân cơ hội ăn bớt, tửu nương nũng nịu đánh mắng, tạo nên những tràng cười vang.

Lúc này, một gã trẻ tuổi cao lớn vạm vỡ vội vã bước vào cửa chính của tửu quán, tới trước quầy nhìn xung quanh thăm dò, chỉ thấy cơ thể mập mạp của người quản lý đang khom lưng tìm kiếm gì đó trong quầy, gã liền nhặt cái thước trên quầy lên gõ gõ sau lưng Dương chưởng quầy, vừa cười vừa nói:

- Dương chưởng quầy bận rộn quá nhỉ!
Bình Luận (0)
Comment