Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 17

Diệp Phi đã theo Lê Tiện Nam đến nơi này mấy lần, bảo vệ ở Tây Giao Đàn Cung nhận ra cô, cho cô vào, vừa vào cổng, một chiếc xe thể thao chạy ra, Diệp Phi vô thức tránh sang một bên, nhưng chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại, sau đó lùi lại, đỗ bên cạnh Diệp Phi.

Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Triệu Tây Chính.

Có lẽ là vì người này luôn nói năng với giọng điệu thiếu đứng đắn, không quan tâm đến lý lẽ, cả ngày chơi bời lêu lỏng, Diệp Phi cũng vô thức không thích người này.

Cũng vì cô luôn ở bên cạnh Lê Tiện Nam, anh bảo vệ cô rất tốt, gần như không bao giờ để cô đơn độc tiếp xúc với người trong giới.

“Tôi thấy cô đi bên cạnh anh Nam trông rất thông minh, đừng giả ngốc.” Dáng vẻ của Triệu Tây Chính không tỉnh táo lắm, nhưng anh ta thật sự nhìn cô, ngậm điếu thuốc trong miệng, hút một hơi, sau đó đưa tay ném điếu thuốc ra cửa sổ, “Chuyện nhà anh ấy, cô khỏi phải nghĩ ngợi đi, cô nghĩ anh ấy khác biệt với cô, nhưng anh ấy còn khác biệt với mọi người, La Mã cũng phân chia nội thành và ngoại thành, hiểu không? Tôi không khuyên nổi anh Nam, cho nên cô để tâm một chút đi.”

“…”

“Tôi đoán sau này sẽ không có cơ hội nói chuyện riêng với cô.” Tàn thuốc bị ném ngay dưới chân Diệp Phi, mấy tia lửa phát ra, cuối cùng, tàn thuốc bị mặt đường ẩm ướt dập tắt, anh ta đùa cợt, “Mẹ của anh Nam chết thế nào, đến bây giờ cũng không nghe một chút tin tức gì, không phải tôi nhiều chuyện, tôi cũng không quan tâm cô nghĩ gì, tôi và anh Nam lớn lên cùng nhau, vòng xã hội lớn như vậy, anh ấy là người anh em tốt duy nhất của tôi.”

Triệu Tây Chính nói xong, anh ta vào số, đạp ga rời đi.

Chiếc xe thể thao màu đen biến mất trong màn đêm, rõ ràng Triệu Tây Chính lúc nào cũng tận tình với phụ nữ, nhưng hình như bây giờ lại không tỏ ra như vậy, vòng xã hội của bọn họ, làm sao cô hiểu được?

Diệp Phi đứng trên đường, tiểu cảnh hai bên rất đơn giản, nhưng vừa nhìn đã biết được chế tác rất công phu.

Nơi này có một dòng suối lượn lờ, có làn hơi nước mông lung.

Diệp Phi đứng đó, bất chợt nhận ra chiếc khăn choàng cô đang đeo là do Lê Tiện Nam đưa cách đây không lâu, khăn choàng được cất ở hẻm Hòe Tam.

Trên đó vẫn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, gợi cho cô nhớ đến khung cảnh anh đưa tay quấn khăn choàng quanh cổ cô.

Ánh mắt đó nhìn cô chăm chú.

Cô chưa từng nghĩ về tương lai xa vời, cũng biết rõ giữa hai người họ chỉ là một đoạn tình cảm mong manh ngắn ngủi, càng chắc chắn sau này mình sẽ không gặp một Lê Tiện Nam khác.

Thật ra cô cũng không hiểu rõ lắm —— rốt cuộc tại sao cô lại ở bên anh? Tình cảm quá quý giá, vật chất quá tầm thường, cô lẽ là vì cô tham lam một chút hơi ấm.

Nhất định là có một loại tình cảm gì đó, bởi vì có những cảm xúc bất ngờ ập đến.

Nhất định không trong sáng. Dù cho có trong sáng, cũng không thể ở bên cạnh anh thế này.

Người sống trong bóng tối, gặp một chút ánh đèn như vậy cũng lưu luyến.

Không thể ngóng trông, chỉ muốn ánh đèn sáng lâu một chút là đủ rồi.

Không có tương lai, cô càng hiểu rõ hơn.

Chỉ là khi nào chạm đến giới hạn này ——  Diệp Phi nghĩ, nếu ngày đó đến, có lẽ cô sẽ cảm nhận được.

Được ngày nào hay ngày đó.

Diệp Phi bước về phía trước, chỉ có đèn đường còn bật sáng ở Tây Giao Đàn Cung, mấy căn biệt thự gần đó đều tối đen như mực, có lẽ giống như Lê Tiện Nam nói, không có mấy người ở đây.

Nhưng căn nhà ở sau cùng sáng đèn rực rỡ, đèn hành lang cũng được bật.

Diệp Phi đứng bên ngoài, nhìn hồ cá qua hàng rào thấp, nghĩ ngợi một hồi, đây là lần đầu tiên cô gọi vào số của Lê Tiện Nam, trước đây đều là anh gọi cho cô.

Diệp Phi cầm điện thoại đứng bên ngoài, điện thoại chỉ reo ba tiếng, sau đó bị cúp?

Vừa định quay về, cô lờ mờ nghe thấy có người xuống lầu, cô đứng đó, âm thầm đến từng giây.

Đếm đến mười, cửa nhà mở ra.

Lê Tiện Nam đứng trong nhà, khoác áo choàng ngủ, tựa vào cửa, cầm hộp thuốc lá trong tay.

Diệp Phi cười, đẩy mở cổng sân, đi vào.

Lê Tiện Nam đặt hộp thuốc lá lên đầu tủ, vươn tay về phía cô, Diệp Phi đi dọc khoảng sân, ngang qua phiến đá xanh, mấy con cá đang ngủ cũng tỉnh giấc, bơi tới bơi lui trong hồ.

Trong nhà ấm áp, Diệp Phi ôm eo anh, anh cũng ấm, cách một lớp áo ngủ mỏng manh cũng cảm nhận được, chỉ là mùa đông giá rét vẫn cực kỳ lạnh, Diệp Phi vừa ôm anh vừa đi vào trong.

Lê Tiện Nam cười, luồn tay vào trong áo khoác của cô, mới có mấy giây, bàn tay lạnh như băng của anh đã ôm lấy eo cô: “Sưởi ấm tay anh đi.”

“Anh chưa ngủ sao?” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, giống như lúc tạm biệt nhau, trên người có hương sữa tắm, gương mặt hơi mệt mỏi.

“Chưa.” Anh lười biếng trả lời.

Diệp Phi ngửi ngửi người anh.

Lê Tiện Nam véo véo gáy cô, thanh âm ẩn giấu ý cười: “Ngửi gì thế —— anh không đưa ai về nhà, em kiểm tra anh à?”

“Anh hút bao nhiêu thuốc lá rồi?” Diệp Phi liếc anh, hương trà vương khắp nơi, thuốc lá này quá mê hoặc, “Sao anh chưa ngủ?”

“Anh muốn thức trắng đêm, xem hôm nay em có đến không.”

“…”

“Bốn giờ mười lăm, anh đã đợi em.” Lê Tiện Nam giữ lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô, Diệp Phi đi một đoạn đường đến đây, chóp mũi ửng đỏ, thật đáng yêu, anh đưa tay xuống, vỗ mông cô một cái, “Em còn có lương tâm không?”

“Anh không gọi em.”

“Không phải anh đợi em à?” Lê Tiện Nam nói, “Cuối cùng cũng đợi được, không có anh, em ngủ không ngon, phải không?”

Nghe thấy những lời này, Diệp Phi mềm lòng, cuối cùng cũng đợi được, chính là một câu khẳng định, nửa câu sau càng khẳng định mạnh mẽ hơn.

Diệp Phi ôm eo anh không buông, khoang mũi tràn ngập mùi thuốc lá hương trà và một ít hương sữa tắm.

Diệp Phi rất thông minh, không hề hỏi anh, nếu hôm nay cô không đến thì sao.

Nếu hôm nay cô không đến, có thể sẽ chạm đến giới hạn kia.

Diệp Phi buông tay, đưa mắt nhìn về phía sau, trong nhà có tiểu cảnh trong suốt, ngọn lửa lặng lẽ cháy bên trong, có rất nhiều tàn thuốc trong gạt tàn thuốc pha lê trên bàn, hình như anh đã đợi ở đây rất lâu rồi.

Phòng khách được lót thảm trải sàn màu be, sạch không tì vết, thật ra họ ít khi ở trong phòng khách, phòng ngủ cũng lót thảm trải sàn, là làm riêng cho cô.

Lúc Diệp Phi lên lầu, cô hỏi: “Sau này sẽ dỡ thảm trải sàn sao?”

Lê Tiện Nam theo sau cô, không trả lời, lúc đến cửa phòng ngủ, Diệp Phi định mở cửa, Lê Tiện Nam đã vươn tay đặt lên chốt cửa, Diệp Phi bị bao vây trong không gian chật hẹp, xoay người lại.

Lê Tiện Nam cao hơn cô một cái đầu, đồ ngủ màu xám đậm rộng rãi, để lộ đường nét cổ vô cùng đẹp, yết hầu đột ngột trượt xuống, anh cúi đầu nhìn cô.

Một mối hiểm nguy tràn đầy gợi cảm, giống như rượu ấm được bán trên đường phố mùa đông, trước đây từng mua một ly với Tiết Như Ý, chủ quầy rượu nói nếu nấu rượu với trái cây sẽ không say, nhưng uống hết một ly, lúc về phòng, đầu óc cũng mờ mịt như đang say.

Lê Tiện Nam cảm thấy thật thú vị ——

Sẽ dỡ thảm trải sàn à?

Hình như câu hỏi này không đơn giản như vậy.

Nói cô tỉnh táo, cô thật sự tỉnh táo, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, anh lớn hơn cô mười tuổi, có gì mà anh không hiểu?

Cũng may là gặp anh.

Không thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lợi dụng cô, chẳng phải rất dễ dàng sao?

Lê Tiện Nam mỉm cười, nghiêng người về phía trước, hỏi: “Phi Phi, em muốn hỏi về thảm trải sàn, hay là cái gì khác?”

Hơi thở của anh lướt qua chóp mũi của cô, gương mặt khôi ngô tuấn tú trước mắt cô, đôi mắt hoa đào thâm trầm lại gợi cảm, mắt hai mí rất sâu, hàng mi cũng dày.

Anh nhìn cô như vậy, khoảng cách giữa hai người họ thật sự quá gần.

Lưng của Diệp Phi áp vào cửa, trước mặt cô là lồng ngực của đàn ông trưởng thành.

“Lê Tiện Nam, thảm trải sàn này được lót vì em, nhưng không phải ai cũng thích, nếu đến một ngày có người không thích, anh cứ dỡ ra.”

Đó là giới hạn, Diệp Phi nghĩ vậy.

Giữa người trưởng thành, nếu nói quá rõ ràng, có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu.

Lê Tiện Nam cười, Diệp Phi không biết anh cười cái gì, chỉ là anh cười rất khẽ.

“Phi Phi.”

Anh nghiêng người về phía trước, đưa tay xoa chóp mũi cô, giống như rất cưng chiều cô, mỉm cười chân thành: “Đêm nay em suy nghĩ lung tung nên rời đi đấy à?”

“…” Cũng không rõ lắm, tại sao lại phải về hẻm Hòe Tam.

Vì rất nhiều thứ —— “Hàn Dịch không môn đăng hộ đối”, “thuê một tầng hầm”…

Quá nhiều thứ.

Là lý trí của cô đang cầu cứu —— cô sắp chìm đắm rồi, mau tỉnh táo một chút đi.

Lê Tiện Nam chỉ nhích về phía trước một chút, hôn lên chóp mũi cô, sau đó dời xuống môi cô, Diệp Phi mở mắt nhìn anh, trong đôi mắt kia có tình ý, rất mê hoặc.

“Phi Phi, làm gì có chuyện anh đưa người khác về đây? Đây là Tây Giao Đàn Cung, anh chỉ đưa một mình em về.” Lê Tiện Nam thấp giọng nói, tựa như chạm vào trái tim cô, “Phi Phi, em thông minh như vậy, chẳng phải thiên vị có nghĩa là độc nhất vô nhị à, thiên vị đâu phải là lòng bác ái.”

Diệp Phi cảm thấy hình như lý trí của cô đã chia làm hai con người khác nhau.

Một người nói với cô ——

“Chắc chắn sẽ lún sâu, mắc kẹt trong đầm lầy, làm sao thoát ra được?”

Người còn lại nói với cô ——

“Không sao, chắc chắn cô đã rõ, hôm nay có rượu hôm nay uống, ngày mai sầu đến để mai sầu.”

Cuộc đời này còn có thể gặp bao nhiêu Lê Tiện Nam?

Độc nhất vô nhị, không phải cũng là thiên vị sao?

Mới tờ mờ sáng đã giày vò thế này, Diệp Phi không còn buồn ngủ nữa, tuy giờ giấc nghỉ ngơi của Lê Tiện Nam rất lộn xộn, nhưng sau khi gặp được Diệp Phi, ít ra cũng có khái niệm “đi ngủ” rồi.

Diệp Phi nép mình bên cạnh anh, thật ra cô nằm trong chăn cũng thấy lạnh, nhưng vì có Lê Tiện Nam bên cạnh, cô không còn hoang mang nữa.

Diệp Phi nghĩ, cảm giác an toàn trước đây đều do nút bịt tai mang lại —— thật ra dùng nút bịt tai quá lâu sẽ sinh ra thói quen phụ thuộc nghiêm trọng, không có chúng thì không ngủ được, thậm chí ban ngày ồn ào một chút, cô cũng muốn đeo nút bịt tai để ngăn cách tất cả.

Lúc ở ký túc xá là như thế, ban ngày cô cũng đeo nút bịt tai để ôn tập, thật ra cô chỉ bị phụ thuộc vào nút bịt tai, nhưng bạn cùng phòng hiểu lầm.

Phụ thuộc vào nút bịt tai nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ ở bên cạnh anh, có thể giúp cô từ từ rời xa chúng.

Lê Tiện Nam cũng không ngủ, vòng tay qua bờ vai cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vai cô.

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn, thấy Lê Tiện Nam thật sự không ngủ.

“Lê Tiện Nam, nói chuyện với em đi.” Cô thấp giọng nói.

“Nói cái gì?”

“Nói gì cũng được.”

Đây là lần đầu tiên Lê Tiện Nam “dỗ người ta ngủ” thế này, anh kể về Triệu Tây Chính cho cô nghe —— hồi còn nhỏ, trông anh ta rất giống con lai, lúc đi ra ngoài, mọi người tưởng anh ta là người nước ngoài, hóa ra anh ta nói giọng Bắc Kinh còn rành rọt hơn bất kỳ người nào khác, lớn lên thì ngoại hình thay đổi.

Diệp Phi hỏi: “Bà nội của Triệu Tây Chính là người Pháp sao anh?”

“Ừ, bà nội cậu ấy là người Pháp, hồi đó bà ấy lo chuyện kinh doanh của gia đình ở Yến Kinh, bà nội cậu ấy chơi piano rất giỏi,  khi nào có thời gian, anh đưa em đi gặp bà, bà nội cậu ấy lớn tuổi rồi. Nhưng Triệu Tây Chính và Triệu Tây Mi không phải anh em ruột, họ khác bà nội.”

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn, lắng nghe anh nói.

Nói ra thật đơn giản, bà nội của Triệu Tây Chính là người Pháp, không cưới hỏi đàng hoàng, lúc đó bà ấy mới hai mươi mấy tuổi, ông nội của Triệu Tây Chính lại đã cưới hỏi đàng hoàng với một cô gái, nhưng Lê Tiện Nam giữ kín như bưng, không nói nhiều, Diệp Phi cảm thấy câu chuyện này cũng thật phức tạp.

Diệp Phi nhớ trước đó Triệu Tây Chính đã nói —— La Mã cũng phân chia nội thành và ngoại thành, sau đó cô bất chợt nhớ ra trước đây đã từng thấy nửa câu sau trên internet, vương tử cũng phân chia thứ bậc.

Khi đó còn không hiểu tại sao đột nhiên Triệu Tây Chính lại nói như vậy, nhưng có lẽ bây giờ đã lờ mờ hiểu ra.

Còn Lê Tiện Nam thì sao?

“Còn anh?”

“Anh thì có gì mà nói?” Lê Tiện Nam cười khẽ, “Cũng không khá hơn cậu ấy đâu, anh không có bà nội người Pháp.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay có rượu hôm nay uống, ngày mai sầu đến để mai sầu. —— “Tự khiển” của La Ẩn.
Bình Luận (0)
Comment