Bình Minh Màu Đỏ - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 2

Diệp Phi lấy cà phê, mang đến địa chỉ mà chủ biên đã gửi.

—— Hiện tại cô là trợ lý chủ biên của một công ty văn hóa nổi tiếng trong nước, năm 2013, ngành xuất bản chưa thật sự khởi sắc, nghe nói chủ biên muốn ký hợp đồng với một số tác giả nổi tiếng, nhưng không ký được, gần đây, chủ biên tạo mối quan hệ, nghe nói đã tìm được một tác giả rất nổi tiếng, muốn ký hợp đồng xuất bản sách mới, mời khách đến nơi này ăn cơm.

Trong hẻm nhỏ có một nơi rất đặc biệt, nhà hàng thủy tạ nho nhỏ với phong cách bày trí vô cùng độc đáo, nhân viên phục vụ hỏi cô đến phòng nào, sau đó đưa cô lên lầu.

Thảm trải sàn màu đỏ, tranh thủy mặc treo trên tường, có một căn phòng vô cùng ầm ĩ.

“Phòng 1686 phải không?” Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi cô.

“Phải.” Diệp Phi lại nhìn màn hình điện thoại.

Nhân viên phục vụ gõ cửa.

“Két ——”

Cánh cửa mở ra.

Diệp Phi đứng yên tại chỗ.

Là một căn phòng suite nhỏ, có bàn tròn theo phong cách Trung Hoa, gần đó còn có mấy chiếc sofa, vài người ngồi trên sofa đánh bài, trên bàn vẫn còn thức ăn, vài người lại nhàn nhã hút thuốc, trò chuyện, căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt.

Trên bàn bài còn có một xấp tiền giấy màu đỏ tươi, chai rượu nằm lăn lốc trên sàn là rượu Mao Đài, giá vài ngàn tệ một chai.

Trên bàn không có một gương mặt nào mà cô quen biết.

—— Nói đúng hơn thì, có lẽ cũng có một gương mặt.

Là người đàn ông đã đưa cà phê cho cô.

Anh cởi áo khoác, mặc áo sơ mi nhạt màu, nhàn nhã ngồi trên ghế, căn phòng sáng sủa, cô mới nhìn rõ gương mặt động lòng người đó, có người nói chuyện với anh, rõ ràng là anh đang cười, nhưng lại giống như đang lạnh lùng hờ hững.

Không ai trong phòng nhìn về phía cô, cô lúng túng vô cùng, tựa như đang bước vào giấc mộng phù hoa.

—— Chủ biên gửi nhầm số phòng cho cô.

“Chà, đúng lúc quá, đến đây, đưa anh Nam về đi.”

Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, say xỉn, nói không rõ lời, lấy chìa khóa xe từ trong túi, nhét vào tay cô.

“Tôi không phải…”

Diệp Phi hoảng loạn, cô nhát gan, lần đầu tiên đến một không gian như thế này, trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh tượng không mấy tốt đẹp, liên tục khoát tay giải thích.

“Không đủ tiền à?” Người đàn ông cười lạnh, cúi người cầm lấy xấp tiền trên bàn, nhét vào tay cô, hào phóng chỉ trỏ, “Không đủ thì tự lấy đi, đưa tiền còn không chịu sao?”

“Tây Chính, cậu uống nhiều quá rồi.”

Lúc Diệp Phi đang sợ hãi, người đàn ông bên kia cầm áo khoác bước về phía cô.

“Anh Nam, tôi bảo cô ấy đưa anh về…” Người đàn ông trẻ tuổi tên Tây Chính kia đang say xỉn, đi đứng lảo đảo.

Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn sang một bên, thấy có người đi đến.

“Lát nữa đưa Tây Chính về.”

“Được rồi.” Người kia nói, “Lê tiên sinh, vậy ngài…”

Lê Tiện Nam nhìn cô gái trước mặt.

Anh im lặng, Diệp Phi ngây người, mãi một hồi lâu cô mới phản ứng, ngước mắt nhìn anh, gương mặt của anh khôi ngô tuấn tú, cằm hẹp, cấu trúc xương đẹp vô cùng, hốc mắt sâu, khí chất nghiêm nghị lạnh lùng.

Áo sơ mi nhạt màu ngay ngắn, quần tây Napoli đơn giản gọn gàng, phác họa đường nét gợi cảm mà chỉ đàn ông trưởng thành mới có.

Cũng không biết tại sao cô lại gật đầu.

Cầm chìa khóa xe và tiền trong tay, lâu thật lâu vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào.

“Biết lái xe không?”

“Biết.”

“Cầm đi.” Anh nói.

Nhân viên phục vụ đã rời đi từ lâu.

Diệp Phi cầm túi cà phê trên bàn, đương nhiên không dám cầm tiền, nhờ nhân viên phục vụ lát nữa trả lại, sau đó còn thấp giọng hỏi bãi đỗ xe ở đâu.

“Ở đây không được đỗ xe, cô nhìn sang đầu hẻm bên kia, xe của khách phòng 1686 đều đỗ bên đó.”

“Được rồi.” Diệp Phi mím môi, cầm chìa khóa xe ra ngoài, một dãy xe sang đỗ trên bãi đất trống bên kia, nhưng rất dễ nhận ra chiếc xe này, nhờ có chữ R trên chìa khóa, liếc mắt một cái đã tìm thấy chiếc xe đỗ trong góc.

Không biết tại sao chìa khóa xe trong tay lại gợi cho cô nhớ đến dáng hình đứng bên góc đường, cao quý, lạnh lùng, lẳng lặng đứng ở góc khuất, càng lộ rõ vẻ đơn độc.

Diệp Phi lái xe qua, màn hình trong xe phát sáng nhàn nhạt, bằng lái của anh nằm trong xe, cũng không biết tại sao cô lại cầm lên nhìn ngắm.

Lê Tiện Nam.

Đó là tên của anh.

Kính xe hạ xuống một nửa, Triệu Tây Chính say xỉn lảo đảo, Lê Tiện Nam đứng trước đầu hẻm, có mấy người ra ngoài tạm biệt anh, Triệu Tây Chính hét to, nói bằng giọng Bắc Kinh: “Anh Nam giỏi quá, nuôi cá thật giỏi, đợi hôm nào tôi đưa các người đi xem cá của anh Nam…”

Diệp Phi ngồi trong xe, nghe được những lời này, cô rũ mắt, đây là cá, hay không phải là cá?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy người đàn ông đứng trước đầu hẻm nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó chào tạm biệt mọi người, ngồi vào ghế phụ, anh uống một chút rượu, Diệp Phi không thích mùi rượu và thuốc lá, nhưng ngửi ngửi một chút, gần như không có mùi rượu, chỉ thoang thoảng mùi hương làm người ta lưu luyến vấn vương.

Cô vô thức nắm lấy vô lăng, ngồi thẳng dậy, giọng điệu máy móc hết sức: “Lê tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?”

Anh không nói gì, chỉ nhàn nhã dựa người trên ghế phụ, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn.

Diệp Phi nghiêng đầu khẽ nhìn anh, Lê Tiện Nam nhắm mắt ngồi đó, hình như anh mệt, anh nhúc nhích, chậm rãi nâng người ngồi thẳng dậy, hai người họ nhìn nhau trong chiếc xe tối tăm.

Da mặt cô đột nhiên nóng bừng, tựa như ánh mắt của anh nhìn thấu vào trong cô.

Anh lại cong môi, không biết anh cười cái gì, thanh âm khe khẽ nhẹ nhàng, cô nghe thấy, gò má lại nóng bừng.

Lê Tiện Nam lấy hộp thuốc lá trong túi ra, chạm vào kính xe, sau đó hình như nhớ ra không nên hút thuốc trong xe, anh lại nhét hộp thuốc lá vào túi, thanh âm êm tai, trầm thấp, lười biếng, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước: “Ăn gì chưa?”

Họ gặp nhau trước cửa hàng tiện lợi —— anh đã quên, hay là cố ý nói vậy?

“Tôi nhớ ra cô rồi.” Anh phát hiện ra ánh mắt của cô, “Cà phê.”

Diệp Phi lúng túng, đứng ngồi không yên, Lê Tiện Nam chỉ ngồi đó, nhưng lại dịu dàng tốt bụng làm người ta yên lòng, anh vuốt vuốt bật lửa kim loại trong tay, giọng nói lạnh lùng, nhẹ nhàng: “Đi ăn với tôi nhé?”

Chỉ là một câu hỏi, giọng điệu nhàn nhạt, tựa như chỉ thuận miệng hỏi một câu bình thường.

Khi đó, Diệp Phi bất chợt nhớ đến lời của Lư Nhân.

Có những sự lựa chọn sẽ tạo nên bước ngoặt trong cuộc đời cậu, tầm thường hay dẫn trước, cậu sẽ chọn cái nào?

Dù cho cô không biết sự tình sẽ tiến triển thế nào, giữa cơn hỗn loạn, anh đưa cho cô một ly cà phê nóng, cô uống một ngụm, đắng ngắt, nhưng lại có dư vị caramel nhẹ nhàng.

“Có mất thời gian của cô không?”

“Không có.”

Tựa như Lê Tiện Nam đã biết trước đáp án, nói địa chỉ, ban đầu Diệp Phi không nhúc nhìn, anh nghiêng người sang, nhập địa chỉ vào thiết bị định vị.

Lúc anh ghé sát vào, lại ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt pha trộn với hương tuyết tùng, tươi mát, êm dịu.

Ngón tay thon dài gõ trên thiết bị định vị, kiên nhẫn tuyệt đối.

Diệp Phi nhìn địa chỉ, thấy nơi đó nằm gần hẻm Hòe Tam.

“Nơi này, không phải đều là nhà ở sao?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi.

“Đến nơi rồi sẽ biết.” Anh cười nhàn nhạt, giống như chính anh cũng không quá để tâm, lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Diệp Phi lái xe rất tuân thủ pháp luật, hẻm Hòe Tam yên tĩnh về đêm, hình như chỉ có người già sống ở đây, mới hơn chín giờ tối, nhưng vạn vật đã tĩnh lặng, không hề giống phần còn lại của Yến Kinh chút nào.

Diệp Phi đỗ xe trước đầu hẻm, đang thắc mắc tiếp theo nên làm gì, đã thấy xa xa có người từ trong hẻm đi ra, hình như đang xác nhận biển số xe.

Lê Tiện Nam xuống xe trước, cô đi theo sau.

Trong lòng cô phỏng đoán, hai người họ vừa gặp nhau trước cửa quán cà phê, có lẽ ban nãy tụ tập cũng chỉ uống một chút rượu, chắc là anh cần một người bạn đồng hành cùng ăn tối —— đó là suy nghĩ của Diệp Phi.

Hẻm nhỏ cũ kỹ, bây giờ cô mới khám phá ra bí mật ẩn giấu tại nơi này.

Cuối hẻm có một cánh cửa gỗ, trước cửa có một con sư tử đá đứng trên trái cầu, đẩy cửa đi vào, lại có một hành lang hẹp, đèn lồng nhàn nhạt treo trên tường đá.

Hình như còn có mấy chữ.

Diệp Phi dừng lại nhìn, mới phát hiện mấy cái tên được khắc trên bức tường đá, liếc nhanh qua, thấy toàn là tên của những nhân vật tiếng tăm, còn khắc ngày tháng.

Diệp Phi đứng thẳng dậy, Lê Tiện Nam bước đi phía trước, trước hành lang hẹp là một khung cảnh vô cùng đẹp, sương mù lững lờ trôi giữa không trung, hoa súng lãng đãng trôi trên mặt hồ, bóng lưng anh cao gầy, tĩnh lặng như màn đêm.

Phong cách bày trí của nhà hàng này vô cùng độc đáo, một người phụ nữ mặc váy đen ngồi trên sân khấu chơi chiếc đàn hạc được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, hình như Lê Tiện Nam thường xuyên đến đây, quản lý đưa họ đến phòng riêng trên tầng một.

Thực đơn đặt trên bàn.

Không ghi giá, nhưng liếc mắt một cái cũng biết rất đắt đỏ, thực đơn cũng ghi chỉ phục vụ theo set một, hai, ba.

Diệp Phi nhìn tới nhìn lui, nhìn trái nhìn phải, nhưng đọc những từ này cũng không cách nào đoán được món nào rẻ hơn.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình lâm vào cảnh khốn cùng, đó chính là thời khắc này.

Lê Tiện Nam cầm thực đơn, nhưng thật ra chỉ liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi cô có kiêng món nào không.

Diệp Phi cảm kích hết sức: “Không có…”

Lê Tiện Nam bảo phục vụ dọn bàn, anh cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu, mân mê giữa mấy ngón tay: “Được rồi, tôi gọi hết, cô thích ăn gì thì ăn, đường đột bảo cô đi ăn cùng tôi, làm mất thời gian của cô.”

Giọng điệu của anh hờ hững, tựa như không để tâm, cô mở to mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, anh đã cởi áo khoác, treo trên lưng ghế, áo sơ mi gọn gàng, cà vạt cũng ngay ngắn, anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay nhưng không hút, ánh mắt nhàn nhạt nhìn điện thoại, Diệp Phi nhìn anh, cảm giác như bước vào một giấc mộng vô thực.

Không cách nào đoán được chuyện sẽ tiến triển thế nào.

Phục vụ dọn lên từng món, đều được bày trí kỳ công trên đĩa, khẩu phần mỗi đĩa chĩ gắp một đũa là hết, mãi đến lúc đó cô mới nhận ra, đây là nhà hàng chay.

Trong lúc ăn, Lê Tiện Nam không nói một lời, phục vụ mang nước đá vào cho anh, trời lạnh như vậy, sao còn uống nước đá?

Bao nhiêu đĩa thức ăn chồng chất trên bàn, có lẽ họ phục vụ ẩm thực sáng tạo, hình dáng rất lạ, cô nhìn chăm chú, Lê Tiện Nam để ý, bảo phục vụ mang đĩa thức ăn đến trước mặt cô, phục vụ giới thiệu cho cô ——

“Đây là canh nấm và thạch trắng Vân Nam, được nêm thêm nước cốt trúc xuân tươi đã hầm hai mươi bốn tiếng cùng muối khoáng Himalaya.”

Phục vụ giới thiệu chi tiết, Diệp Phi căng thẳng vô cớ, cô cầm đũa trong tay, nhưng lại cảm thấy món này không nên ăn bằng đũa.

Vậy là cô ngồi đó ậm ừ mấy tiếng —— xấu hổ quá, còn không dám ngẩng đầu, chỉ lờ mờ cảm nhận được ánh mắt của anh hướng về phía cô.

Lê Tiện Nam cười, bảo phục vụ rời đi.

Phục vụ đi rồi, hình như còn sợ gì đó, lại gọi quản lý sảnh chính đến, là một người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm, đi đến cười hỏi: “Lê tiên sinh, phục vụ mới làm không tốt sao ạ?”

“Được rồi, không cần giới thiệu nữa, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn đến đây dùng bữa, các người dọa người ta sợ rồi.”

Anh vẫn mỉm cười, nhưng lần này ánh mắt lại hướng về phía cô, anh đặt điện thoại trên bàn, quản lý xấu hổ cười trừ, nói mấy câu khách sáo mới rời đi.

Thế này còn ngại hơn.

Lê Tiện Nam đưa muỗng cho cô, là muỗng nhỏ màu bạc, Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh.

Anh có đôi mắt đẹp vô cùng, mắt hai mí bình thường, khi anh cười, khóe mắt khẽ cong cong, mí mắt mỏng, càng làm đôi mắt anh thâm sâu sắc bén, nhưng đôi mắt của anh bình lặng, thâm trầm, tựa như lạnh lùng nhưng lại đong đầy tình cảm.

Trong nhà hàng, tiếng đàn hạc du dương chơi bài Merry Christmas, Mr. Lawrence, nhẹ nhàng, man mác buồn, hệt như câu chuyện trong bài hát này.

Dẫu cho đã biết nụ hôn sẽ chôn vùi cuộc đời mình, Jack vẫn hôn anh ấy không chút do dự.

Ngày đó, Jack dùng đôi mắt phóng đãng, chăm chú nhìn Yonoi, tựa như xuyên thủng hàng rào của mối tình bị ngăn cấm đó, có thứ gì đó hư ảo ăn rất sâu trong lòng, rốt cuộc đã sụp đổ.

—— “Yonoi, anh là ác quỷ sao?”

—— “Anh ta không phải ác quỷ, cũng không phải thần thánh, anh ta là con người.”

Diệp Phi cầm muỗng, bao nhiêu căng thẳng của cô cũng được nới lỏng một chút.

Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng nói mấy lời với cô, trò chuyện rất tự nhiên.

“Sinh viên à?”

“Phải.”

“Tôi đoán là đại học Yến Kinh, đúng không?”

“Phải.”

“Sao cô chỉ nói phải thôi thế?” Anh cười khẽ, hình như rất dễ nói chuyện với anh, Diệp Phi không biết nhìn đi đâu, họ nhìn nhau một cái, cô luôn cảm thấy dường như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Giọng cô nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: “Tôi học ngành Văn học ở đại học Yến Kinh.”

Anh không nói nhiều, lượng thức ăn trên bàn cũng rất ít, Diệp Phi căng thẳng, thấy sắp xong, Lê Tiện Nam lấy áo khoác, hỏi cô: “Nhà cô có xa không? Nếu xa, tôi bảo người khác lái xe đưa cô về, trễ như vậy rồi, không còn tàu điện ngầm, con gái đi về một mình thì phiền phức lắm.”

“Không xa đâu, ở đây, hẻm Hòe Tam.”

“Được rồi, vậy còn phải làm phiền cô lái xe về giúp tôi.”

“Không sao.”

Giọng nói của Diệp Phi máy móc hết sức.

Định vị hiện lên địa chỉ nhà anh, Biệt thự số 1, Tây Giao Đàn Cung.

Đó là nơi sâu nhất, cũng là nơi tách biệt nhất của Tây Giao Đàn Cung, cực kỳ tĩnh lặng, một con đường nhỏ dẫn vào trong, rừng trúc tươi tốt hai bên, kể từ lúc lên xe, Lê Tiện Nam không nói lời nào, anh im lặng đến mức, có mấy lúc Diệp Phi còn tưởng anh ngủ rồi.

Nhưng không phải.

Lê Tiện Nam bảo cô đỗ xe trước cửa.

Diệp Phi nghe lời, đỗ xe xong, đưa chìa khóa vào tay anh.

Diệp Phi tạm biệt anh, dừng bước một chút, giữa màn đêm, thấy căn biệt thự này được xây dựng theo phong cách nhà vườn Trung Hoa, thiết kế độc đáo, hàng rào gỗ thấp, lờ mờ nhìn thấy lối đi được lát đá, hai bên có hồ nước lấp lánh ánh sáng.

Diệp Phi hơi tò mò, nhìn sang.

Lại kinh ngạc một chút, thấy thủy cảnh quanh sân, nước hồ trong vắt thanh tịnh, rất nhiều cá koi chầm chậm bơi, cá koi đỏ, cá koi trắng, còn có cá koi vàng sậm, cá koi nhảy khỏi mặt nước, tia nước nhẹ nhàng văng ra.

Xung quanh còn có nhiều loại cây, không biết tên là gì, được cắt tỉa gọn gàng.

Không biết tại sao cô lại nghĩ về lời của người đàn ông tên Tây Chính ——

“Anh Nam nuôi cá thật giỏi.”

…Là cá thật.

Diệp Phi mỉm cười vô cớ, cô đứng thẳng dậy, chuẩn bị rời đi, lại thấy Lê Tiện Nam không đi vào, anh đang đứng trên lối đi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Khoảng cách giữa họ không hề xa, nhưng cô đứng ngoài sân, anh đứng trong sân.

Giữa gió đông êm dịu, cô cảm giác dường như ánh mắt của anh xuyên thẳng vào tim cô, hai má cô nóng bừng.

Lê Tiện Nam đứng đó, cầm chìa khóa xe trong tay, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngày mai cô có rảnh không?”

“Ngày mai… Chắc là tôi phải đi học rồi.” Cô căng thẳng đứng bên ngoài.

Lê Tiện Nam lại cười: “Sao cô căng thẳng thế, tình cờ tôi không thích ăn một mình, có thể ăn cùng cô được không?”

Anh nói ra dễ dàng như vậy, giống như chuyện này hết sức bình thường.

Diệp Phi nghẹn họng, quay tới quay lui, chỉ nói: “Nhưng tôi không hiểu những món đó…”

“Vậy cũng tốt, ăn ngon thì là ngon, ăn không ngon thì là không ngon, để bọn họ khỏi lừa gạt tôi.” Giọng anh tràn ngập ý cười, giống như trêu chọc nhưng rất có chừng mực, làm người ta đỏ mặt giữa đêm khuya.

Diệp Phi đứng đó, không biết nên xem là thật, hay chỉ xem là đùa giỡn.

“Về sớm đi, ban đêm không an toàn, lát nữa tôi gọi bảo vệ của Tây Giao đưa cô về.”

“…Được rồi, cảm ơn anh…”

Lê Tiện Nam cười, Diệp Phi quay đầu rời đi.

Anh dừng bước, cầm chìa khóa, lúc mở cửa cũng quay đầu nhìn lại.

Cô bé đã xoay người ra ngoài, mặc quần áo dày, quần jean sáng màu, mang giày thể thao kiểu dáng sinh viên, bên trong là một chiếc áo len mỏng, áo khoác màu vàng cam nhàn nhạt, tóc đen dài đơn giản, để lộ cái trán sáng bóng.

Gương mặt nhỏ sạch sẽ, thanh xuân, non nớt, mắt hạnh trong trẻo, tam đình ngũ nhãn (*), cằm nhọn, mặt trái xoan, dù cho cô non nớt nhưng vẫn mang đến cảm giác mối tình đầu cao cả, đường nét gương mặt trẻ trung, ẩn giấu bao nhiêu quật cường trong sự non nớt đó, còn cúi người nhìn cá trong hồ mấy lần, chân mày cong cong, vô cùng hồn nhiên, tự dưng lại khiến anh nhìn thêm một cái nữa.

(*) Tỷ lệ tiêu chuẩn về chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường, nếu không đúng tỷ lệ này thì sẽ thấy gương mặt rất kỳ lạ. Tam đình là cách chia 3 phần, cắt ngang trán là thượng đình, mũi – môi – miệng là trung đình, cằm là hạ đình. Ngũ nhạc là các bộ phận trán, mũi, má, cằm và những vùng quan trong xung quanh như ấn đường, nhân trung…

Một cô gái rất đơn thuần.

Vốn dĩ anh không muốn ăn thêm một bữa nữa, anh chỉ muốn giết thời gian, như vậy thì buổi tối sẽ không kéo dài đằng đẵng.

Hoặc có lẽ anh nghĩ cô gái này trông thật đáng thương, đứng một mình đơn độc giữa gió lạnh ăn sandwich.

Chuyện này thật khó giải thích, tạm thời cứ xuôi theo dòng nước vậy.
Bình Luận (0)
Comment